nhanh xuyên chi nam phối đều là ta (h)
Chương 2 - Đại Tiểu Thư Hào Môn Bị Từ Hôn (1)
Khi Tô Vân Lạc mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất xa hoa.
Cô đánh giá căn phòng này, vách tường bị quét thành màu hồng phấn, giường là phong cách công chúa, mắt thường nhìn thấy gần như tất cả đều lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, bất kể là rèm cửa sổ, thảm hay là sô pha.
Cô đứng dậy mở tủ quần áo, quả nhiên, ngay cả quần áo cũng màu hồng nhạt, hơn nữa phần lớn lấy váy làm chủ đạo. Từ cách bố trí toàn bộ căn phòng có thể thấy được, chủ nhân căn phòng rất được sủng ái.
Ừm, phòng ăn mặc rất đẹp cũng rất mộng ảo, bất quá Tô Vân Lạc tỏ vẻ mình không thích lắm.
Tuy nói nàng tới đây là vì làm nhiệm vụ, bất quá tâm tình của mình cũng rất quan trọng.
Cho nên vì mình có thể tâm tình sung sướng, nàng muốn thay đổi cái phòng này trang phục.
Tô Vân Lạc đi vào phòng tắm, nhìn dung nhan phản chiếu trong gương, hít một hơi khí lạnh: Tô Vân Lạc tự nhận dung mạo của mình đã rất đẹp, nhưng so với nguyên nữ chính, vẫn kém xa.
Thiếu nữ trong gương có một khuôn mặt trái xoan nhọn bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt to ngập nước, cái mũi khéo léo thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận lại no đủ của anh đào, làm cho người ta rất muốn cắn một miếng.
Lúc cười rộ lên, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, rất đáng yêu.
Nhưng mà, đôi mắt to vốn nên sáng ngời, lại sưng lên giống như hạch đào, hốc mắt còn có chút đỏ lên, khóe mắt còn lưu lại nước mắt, vừa nhìn chính là bộ dáng đã khóc.
Về phần khóc nguyên nhân nha, chính là nữ chủ vị hôn phu.
Nữ chính Tô Vân Lạc ngày hôm qua đi nam chính công ty tìm hắn hẹn hò, kết quả lại bắt gặp hắn cùng nữ phụ đang làm không thể miêu tả sự tình.
Nữ chủ phẫn nộ chất vấn nam chủ, kết quả nam chủ lời nói lạnh nhạt địa khí chạy nữ chủ.
Nữ chủ thương tâm không thôi, nhốt ở phòng khóc một đêm.
Thời cơ Tô Vân Lạc xuyên qua, chính là buổi sáng ngày hôm sau.
Kế tiếp nội dung vở kịch nha, chính là nam chính tới tìm nữ chính từ hôn.
Nhưng bây giờ đổi lại là Tô Vân Lạc, cô sẽ không để chuyện này xảy ra.
Nam chính dưới tình huống có hôn ước, còn dây dưa không rõ với nữ phụ, Tô Vân Lạc tỏ vẻ loại hành vi này không thể tha thứ. Cho nên, cho dù muốn từ hôn, cũng nên do chính mình nói ra.
Tô Vân Lạc dùng khăn lông nóng đắp trong chốc lát, cuối cùng làm cho mắt thoạt nhìn không sưng như vậy. Cô mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo không quá phấn để thay.
Sau đó nàng mở cửa phòng, liền thấy một phu nhân đưa tay giữa không trung, xem ra là muốn gõ cửa phòng của nàng. Quý phụ nhân sửng sốt trong chốc lát, "Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" trong mắt nàng tràn đầy quan tâm.
Mẹ, con không sao... "Tô Vân Lạc nở nụ cười. Phu nhân là mẫu thân của Tô Vân Lạc, rất yêu thương Tô Vân Lạc.
Vậy là tốt rồi, chúng ta xuống ăn sáng đi... "Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vân Lạc và mẹ Tô đi xuống, nhìn thấy bên cạnh bàn ăn có một người đàn ông cao lớn đang ngồi, anh ta đang đọc báo, cho nên không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
Người đàn ông nghe thấy động tĩnh, đặt tờ báo xuống, nhìn thấy hai mẹ con bên cạnh cầu thang, lộ ra một nụ cười, "Mau tới đây ăn cơm đi..."
Nam nhân ước chừng năm mươi tuổi, một đầu tóc đen chải chỉnh tề, khóe mắt bò lên hoa văn tinh tế, làm cho mị lực của hắn không giảm mà còn tăng.
Ánh mắt tràn ngập cơ trí, lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám xem thường.
Nhưng mà khi nhìn về phía vợ con, trong mắt là nhu hòa, tràn ngập tình yêu.
Người này chính là phụ thân của Tô Vân Lạc.
Tô Vân Lạc gọi ba một tiếng, ngồi xuống đối diện người đàn ông. Ánh mắt dò hỏi của cha Tô nhìn về phía mẹ Tô, mẹ Tô hơi lắc đầu.
Ba người dùng xong bữa sáng, Tô Vân Lạc nói ra lời khiến vợ chồng Tô gia cảm thấy rất kinh ngạc, "Ba mẹ, chờ một chút chúng ta đi Tề gia từ hôn đi..."
"Lạc Lạc, có thể nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến con đưa ra quyết định này không?"
Tô Vân Lạc rất bình tĩnh đem chuyện xảy ra ngày hôm qua một năm một mười báo cho cha mẹ Tô gia, hai vợ chồng đều cảm thấy rất phẫn nộ, "Buồn cười, tiểu tử Tề gia thật sự là khinh người quá đáng..." Trên mặt cha Tô tràn ngập phẫn nộ.
Nhưng Lạc Lạc, con thật sự nghĩ kỹ chưa? "Mẹ Tô cẩn thận mở miệng.
Nữ nhi nhà mình một lòng si mê vị Tề gia kia, mà tiểu tử Tề gia lại vô tình với Lạc Lạc.
Nàng cùng Tô phụ nhiều lần đều muốn cùng Tề gia giải trừ hôn ước, nhưng Lạc Lạc không chịu, một lòng cho rằng mình một ngày nào đó sẽ cảm động đến hắn.
Hôm nay nàng chủ động đề xuất giải trừ hôn ước, xem ra thật sự là bị thương.
Giải trừ hôn ước thì dễ, mẹ Tô chỉ lo lắng Tô Vân Lạc không bỏ xuống được.
"Ba mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, Vân Hiên ca ca cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, không chút cố kỵ mặt mũi vị hôn thê này của con, nói rõ hắn không thích con, căn bản không đem con để ở trong lòng, con đây cũng không cần cưỡng cầu, con cũng không phải không thể không có hắn, trên đời đàn ông tốt rất nhiều, con sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn hắn, càng đáng giá để con yêu cũng yêu con..." Tô Vân Lạc vẻ mặt bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng không để lại.
Nhưng mà bộ dáng này của cô rơi vào trong mắt cha mẹ Tô gia, lại cho rằng cô ra vẻ kiên cường, đối với cô càng đau lòng.
"Ba mẹ, đợi lát nữa đi từ hôn thời điểm, không cần nói đến chuyện ngày hôm qua, hôm nay qua đi ta không muốn lại cùng hắn có bất cứ quan hệ gì......" Tô Vân Lạc vẻ mặt khẩn cầu.
Nàng đây cũng là vì phòng ngừa vạn nhất, đỡ cho về sau nữ phụ xảy ra chuyện gì, hắn còn muốn trách đến trên đầu mình.
Chờ qua hôm nay về sau, nàng liền cùng cái kia tra nam phân rõ ranh giới, hắn cùng nữ phụ sau đó thích thế nào thế nào, cũng không liên quan đến nàng chuyện.
"Lạc Lạc yên tâm, ba mẹ có chừng mực, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu tử Tề gia có cơ hội quấy rầy con..." Mẹ Tô kiên định mở miệng.
Cảm ơn ba mẹ... "Tô Vân Lạc vẻ mặt cảm kích.
"Nha đầu ngốc, con là con gái của chúng ta, chuyện này có gì mà phải cảm kích chứ..." Tô phụ từ ái xoa đầu nàng.