nhân thê lăng gia tuyên cơ luyến cố sự
Chương 10 trung phục
Ta ngồi ở trên xe taxi một đường không nói chuyện ở buổi chiều ba giờ năm mươi lăm phút đến thành phố phụ nữ và trẻ em bệnh viện trước cửa lớn.
Nhìn đồng hồ một chút tôi rất may mắn tôi cũng không có đến muộn, tôi không hy vọng lưu lại cho người khác một ấn tượng xấu không đúng giờ, hơn nữa lúc này còn là tôi chủ động đưa ra hẹn trước.
Trả tiền xe xong xuống xe tôi liền bước nhanh vào đại sảnh bệnh viện, đi thẳng đến thang máy.
Trong đại sảnh bệnh viện hiện tại đã không còn nhiều người như vậy, sớm đã không còn cảnh tượng chen chúc như "Xuân vận đoạt vé" buổi sáng, thế nhưng hiện ra vài phần vắng vẻ.
Tôi đi vào thang máy ấn nút tầng trệt của thang máy, tầng sáu -- khoa phụ sản, tôi biết bác sĩ Quý lúc này nhất định đang chờ tôi, theo thang máy chậm rãi đi lên trái tim của tôi cũng giống như theo thang máy này bị kéo lên kéo xuống, không riêng gì bởi vì bệnh tình của mình, còn có những lời nói lạnh nhạt của bác sĩ Quý cũng là nguyên nhân khiến tôi rất kiêng kị, nhưng tôi vẫn đang an ủi chính mình "Người này chẳng qua là không giỏi giao lưu, nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, tâm địa vẫn rất tốt, lần đầu gặp mặt anh ta thế nhưng chịu buông tha thời gian nghỉ ngơi mà vì tôi trị liệu, nói rõ y đức của anh ta vẫn là cao thượng, nói thế nào người ta cũng là bác sĩ phó chủ nhiệm nha........
Nghĩ tới đây tâm tình khẩn trương của tôi thoáng có điều giảm bớt, năng lực an ủi bản thân của tôi vẫn rất mạnh, hiện thực khó tiếp nhận tôi cũng có thể tìm ra lý do để mình không có trở ngại, sinh bệnh là nhất định phải trị liệu, chỉ cần không phải bệnh nan y luôn luôn có một ngày chữa khỏi, hơn nữa cho dù vì đứa nhỏ trong bụng tôi tôi cũng nhất định phải tích cực phối hợp trị liệu, nghĩ đến những thứ này tôi mỉm cười vuốt ve bụng dưới của tôi một chút, tôi đang cảm nhận được sinh mệnh nhỏ đang thai nghén trong cơ thể tôi, không biết nó có thể cảm nhận được nhiệt độ trong tay mẹ nó truyền đến hay không?
Đinh - -
Theo đinh một tiếng cửa thang máy chậm rãi mở ra, tôi biết lầu sáu đã tới, tôi giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay - - đúng bốn giờ chiều, tôi đơn giản sửa sang lại một chút váy tây trang màu trắng của tôi, một chân đã bước ra thang máy vội vàng hướng khoa phụ sản đi đến.
Lúc đi qua trạm y tá tôi không nhìn thấy cô y tá mặt ủ rũ sáng nay, trong trạm y tá lúc này đã thay đổi một y tá trực ban mới, thoạt nhìn tuổi hơi dài một chút, cô ấy nhìn chằm chằm tôi vừa mới đi vào.
Tôi gật đầu với cô ấy và mỉm cười nói: "Tôi đã hẹn với bác sĩ Quý chiều nay bốn giờ đến kiểm tra.
Cô không nói gì, chỉ hơi gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng nghỉ trong trạm y tá.
Ta vừa đi vừa nhìn thoáng một phát hành lang chính trong phạm vi cũng đã không có buổi sáng rộn ràng nhốn nháo tràng diện, chỉ có vài tên bệnh nhân lẳng lặng ngồi ở chính giữa trên ghế nhàm chán chờ đợi y tá gọi ra bọn họ dãy số...
Rất nhanh tôi đã đi tới trước cửa phòng làm việc của bác sĩ Quý, đèn bên trong hình như tối đen, nhưng lại không giống loại tối hoàn toàn tắt đèn, trong lòng tôi âm thầm cảm thấy kỳ quái: "Chẳng lẽ bác sĩ Quý không ở đây!!"
Tôi lại nhìn thời gian một chút qua bốn giờ chiều một phút, phạm vi đến muộn này tôi cảm thấy là có thể chấp nhận được chứ?
Chẳng lẽ bác sĩ Quý quái dị kia thật sự rất có cá tính một phút cũng không đợi, bốn giờ một đến tắt đèn rời đi?
Nhưng nghĩ lại cũng không phải, nếu như là đi rồi, y tá vừa rồi ở trạm y tá sẽ nói cho tôi biết, cho nên tôi cảm thấy vẫn nên gõ cửa trước thì thỏa đáng hơn.
Khi. Khi. Khi. Bác sĩ Quý, anh có ở đó không? "Tôi nhẹ giọng hỏi.
Bên trong không có người trả lời, ta nghĩ thầm: "Sẽ không thật sự không ở đây chứ?
Ngay tại ta nghĩ lại gõ cửa thời điểm ta nghe được trong phòng truyền đến một trận nhẹ nhàng tiếng bước chân -- khách lạp -- một tiếng mở khóa cửa âm thanh cửa sau mở ra, cửa mở trong nháy mắt một trương vừa gầy vừa xấu mặt đập vào mắt của ta, không sai chính là Quý Phong, Quý bác sĩ!!
Tôi lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của bác sĩ Quý, trong lòng cảm giác vẫn chưa thể làm tốt chuẩn bị trấn định, tôi không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ...
Lần này tôi thấy rõ chiều cao của anh ta, chiều cao của anh ta không kém tôi nhiều lắm, nhiều nhất là một mét bảy, nhưng hôm nay tôi mang giày cao gót cho nên thoạt nhìn so với anh ta còn cao hơn một chút.
Hắn sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm ta, rất nghiêm túc, rất đờ đẫn!
Tôi không biết hắn đang nhìn cái gì nhưng nhớ rõ buổi sáng xấu hổ giáo huấn cho nên tôi nhanh chóng lộ ra một bộ cảm kích tươi cười sau đó nói: "Xin chào~Quý bác sĩ, thật sự là rất cảm tạ ngươi hy sinh thời gian nghỉ ngơi chờ ta tới, ngươi thật sự là một người tốt!"
Vốn tưởng rằng hắn cũng sẽ bình thường khách khí vài câu ai ngờ hắn trầm mặc một chút, sau đó hừ lạnh mở miệng nói với ta: "Hừ! cám ơn cái gì? cám ơn ta cái gì? có cái gì tốt cám ơn? ngươi cho rằng ta buổi sáng là cùng ngươi nói đùa sao?? chê cười!! thầy thuốc nhân tâm hiểu không!!?"
Giọng anh ta mở miệng làm tôi giật mình, ngoại trừ giọng trầm đục của anh ta còn có giọng nói của anh ta!
Trong lòng ta không khỏi có loại cảm giác vuốt mông ngựa vỗ lên móng ngựa không khỏi ngượng ngùng nghĩ: "Người này thật sự là lời hay sẽ không dễ nói...... Quái nhân một cái!!"
Ta tự giễu nở nụ cười một cái gật đầu một cái, hắn sau đó xoay người đi vào dùng sau lưng đối với ta thuận miệng nói một tiếng: "Vào đi!!"
Ta hít sâu một hơi nhấc chân theo hắn tiến vào phòng khám bệnh, trước khi vào cửa ta phát hiện nguyên bản trên cửa bác sĩ danh thiếp đã không còn!!
Tôi cảm thấy có thể là anh ấy tan tầm cho nên theo thói quen tự mình lấy xuống.
Tôi không quan tâm!
"Đóng cửa!!!
Bác sĩ Quý đột nhiên nghiêm khắc quát tôi một tiếng!!
Vừa đi trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì......
Tôi giật nảy mình, không biết là do giọng nói của anh ta hay là anh ta thật sự nổi giận, tôi đành phải xoay người chậm rãi đóng cửa phòng lại!
Ba!
Cửa phòng bị ta ở bên trong kín kẽ đóng lại.
Sau khi vào cửa tôi phát hiện đèn huỳnh quang trong phòng khám bệnh quả nhiên không bật, nhưng khu trị liệu cách khu khám bệnh một bức màn lại cảm giác giống như mở một ngọn đèn bàn màu vàng rất sáng, ánh đèn màu vàng xuyên thấu qua rèm vải chiếu vào trong phòng cho nên toàn bộ căn phòng vẫn có vẻ tương đối tối, cảm giác giống như là phòng tối rửa ảnh.
Tôi không biết làm sao nhìn xung quanh, thấy rõ hình dáng bên trong phòng khám bệnh, kỳ thật căn phòng này không tính là quá nhỏ, chia làm hai khu vực, sau khi vào cửa đầu tiên là khu khám bệnh, có một cái bàn làm việc, trên bàn làm việc đặt một cái máy vi tính, bên cạnh là vật phẩm vụn vặt như ống bút giấy huyết áp, máy in điện thoại, phía sau bàn làm việc là một cái ghế làm việc bằng da, là bác sĩ tự mình ngồi, bên cạnh bàn làm việc là một cái ghế da hình tròn không có tựa lưng có thể xoay tròn, là cho bệnh nhân ngồi, cửa phòng mở ở ngoài cùng bên trái phòng, bên trong có một bộ rèm cửa sổ nhỏ vừa vặn có thể ngăn trở bộ phận hình chữ nhật bằng thủy tinh ở giữa, cửa phòng lớn nhỏ chiếm khoảng một phần tư phòng, cửa phòng Đối diện với vị trí ghế ngồi của bác sĩ, bên tường bên cạnh cửa phòng có một cái tủ đựng đồ, hình như là đa chức năng, bên cạnh tủ đựng đồ có một cái móc áo, Bức tường song song với cửa phòng này chiếm khoảng ba phần tư căn phòng, cho nên từ vị trí cửa phòng nhìn vào là không nhìn thấy không gian bên phải căn phòng, trên tường bên phải có hai sơ đồ giải phẫu bộ phận sinh dục nam nữ, trên tường bên trái là quy tắc trị liệu và một cái bảng treo thạch anh.
Lúc này bác sĩ Quý từ phía sau rèm vươn ra một bàn tay ào ào kéo rèm vải màu trắng phân cách hai khu vực này ra, tôi cảm giác một trận chói mắt, tôi thấy rõ tình huống phía sau rèm.
Phía sau rèm hẳn là khu trị liệu, ở vị trí sát tường bên phải nó đặt một chiếc giường trị liệu chật hẹp, dáng vẻ có chút giống giường mát xa, ở chính giữa giường trị liệu lệch xuống một chút lại còn có một tấm rèm vải màu trắng, kéo lên có thể chia giường trị liệu thành hai, tôi rất kỳ quái tác dụng của tấm rèm vải này, bên cạnh giường trị liệu đặt một chiếc xe dụng cụ trị liệu, trên xe dụng cụ đặt rất nhiều dụng cụ có kéo, nhíp nhỏ, bông, băng gạc, găng tay y tế, còn có vài cái hộp, bên trong là cái gì thì không biết được, ở góc giường dựng một cái đèn chữa bệnh rơi xuống đất, ánh đèn màu vàng, hiện tại Nguồn sáng duy nhất trong phòng là nó phát ra, trên tường bên trái khu vực điều trị là một bồn rửa tay bằng sứ trắng, trên đó có vòi nước và một cái gương, Đây là cách toàn bộ phòng khám trông như thế nào...
Đang lúc tôi nhìn đến xuất thần, bác sĩ Quý đi về phía tôi.
"Ta hiện tại muốn bắt đầu giúp ngươi kiểm tra cùng trị liệu! ngươi – Chuẩn – Bị – Nhất – Hạ!!!" hắn phía sau nói từng chữ từng chữ.
Tôi nghi hoặc gật đầu, nhưng vẫn đứng tại chỗ, bởi vì tôi không biết phải chuẩn bị cái gì đây???
Hắn tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của ta, chỉ chỉ móc áo phương hướng nói: "Đi nơi đó đem quần áo cởi!!! sau đó ở trong ngăn tủ lấy ra dùng một lần trị liệu phục thay đổi, biết chưa?
"A --" còn muốn cởi quần áo a?
Bây giờ tôi thực sự choáng ngợp, "Cởi quần áo trước mặt một người đàn ông xa lạ? Làm thế nào tôi có thể làm điều đó?" Tôi có một chút sợ hãi bây giờ...
Ta thậm chí lại muốn là Cẩm Trình ở bên cạnh ta thì tốt rồi!!
Âm đạo! âm đạo đúng không? vậy kiểm tra âm đạo có mặc quần áo kiểm tra sao? ngươi không cởi sạch chính là không phối hợp trị liệu, ngươi không xứng cùng ta, ta như thế nào chữa khỏi bệnh của ngươi đâu?
Ta bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được. Nhưng cảm giác cảnh giác của tôi đang cảnh cáo tôi không thể làm như vậy!!! Nhưng tư duy quán tính của tôi lại đang nói cho tôi biết phải tin tưởng bác sĩ, đây chỉ là một lần trị liệu..................
Nghĩ vậy tôi rụt rè nói với bác sĩ Quý: "Tôi hiểu rồi, vậy mời bác sĩ Quý anh tránh trước một chút được không?"
Hắn không nói gì, mặt âm trầm xoay người tiến vào trị liệu khu vực ngồi ở trị liệu trên giường, tiện tay kéo đạo kia màu trắng màn vải.
Tôi đấu tranh nội tâm kịch liệt đi đến tủ khóa trước, đưa tay mở cửa tủ lấy ra một bộ quần áo trị liệu dùng một lần đóng gói bằng nhựa, nhìn thấy bao bì trong lòng tôi tốt hơn một chút, ít nhất bộ quần áo trị liệu này thực sự là một lần, nó rất sạch sẽ...
Tôi lấy quần áo điều trị ra, kết cấu của nó giống như kết cấu của quần lót dùng một lần, tất cả đều là loại vật liệu giống như giấy mỏng, kiểu dáng là hình dạng của một chiếc áo ngủ, một hình ống lớn, màu xanh nhạt, trên đó có tay áo, tôi treo nó trên móc áo, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình...
Rất nhanh ta liền đem chính mình cởi tới chỉ còn vớ chân cùng quần lót trình độ, trên mặt của ta đang phát sốt, thân thể của ta tựa hồ đã không phải của ta chính mình.
Ta nhắm hai mắt lại tâm hạ ngang bắt đầu khom lưng chậm rãi lui ra của ta màu da tất chân cuối cùng cởi bỏ nội y cùng quần lót.
Ta cởi mình trần truồng đứng ở nơi đó, tiếp theo lấy ra bộ đồ trị liệu kia mặc lên người.
Tôi không biết rằng trong quá trình này vẫn luôn có một đôi mắt giống như con chuột đang nhìn xuyên qua khe hở của tấm màn vải, hơn nữa còn lộ ra nụ cười tà dâm...
Thay xong quần áo ta nhẹ giọng nói một câu: "Có thể......" Thanh âm nhỏ đến chính ta cũng sắp nghe không rõ.
"Vào đi!!!" giọng điệu ra lệnh của bác sĩ Quý khiến tôi cảm thấy mình rất nhỏ bé, tôi không dám dừng lại một lát ngoan ngoãn bước chân cứng ngắc kéo rèm vải đi vào, sau đó ông ta lại kéo rèm vải lên...
Anh yêu cầu tôi nằm thẳng trên giường trị liệu, chính anh đã mang theo găng tay y tế dùng một lần ngồi trên một cái ghế ở chân giường, xe trị liệu đã bị anh kéo đến bên người.
Anh ấy đã chuẩn bị xong rồi, anh ấy đang chờ tôi......
Tôi nằm thẳng trên giường trị liệu, cả người căng thẳng, bởi vì tôi biết phía dưới bộ đồ trị liệu mỏng manh chính là thân thể trần truồng của tôi, tôi cảm thấy thời gian giờ phút này đều giống như ngừng lại, mỗi một giây đối với tôi mà nói đều là dày vò lâu dài.
"Vậy chúng ta bắt đầu a!" – Quý bác sĩ thoải mái mà nói.
Tôi biết nó sẽ bắt đầu, nhưng nó sẽ như thế nào khi nó thực sự bắt đầu?
Tôi không biết!
--
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bắp chân của ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì không muốn cho ngươi cảm thấy xấu hổ ta sẽ ngăn cản tấm rèm vải ở giữa này, như vậy ta và ngươi đều không nhìn thấy lẫn nhau sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Nghe được những lời này của hắn ta thậm chí có chút cảm kích vội vàng gật đầu, a~nguyên lai công dụng của rèm vải này là tránh xấu hổ a, xem ra bác sĩ người ta vẫn rất có đạo đức, suy nghĩ chu đáo như vậy, ta vì do dự vừa rồi của mình mà cảm thấy một chút xấu hổ, cảm xúc cảnh giác trong lòng tiêu tán không ít.
Rèm vải nhỏ màu trắng trên giường trị liệu vang lên một tiếng, đem cả giường trị liệu chia làm hai, tôi nhìn không thấy khuôn mặt xấu xí của bác sĩ Quý, điều này quả thật làm cho tôi thả lỏng càng nhiều, tôi ở bên này rèm vải giống như là một không gian ngăn cách, mà bên kia rèm vải là một bóng đen thật lớn bị ánh đèn chiếu ra, hiện tại hắn thoạt nhìn rất khôi ngô, bởi vì liên quan đến bóng dáng, hắn thoạt nhìn giống như nhân vật chính của một vở kịch da.
Tôi không biết mình là nhân vật chính của vở kịch này!!!