nhân sinh tính sự tình chi viết điểm thật sự
Chương 3 - Những Năm Tháng Bị Theo Đuổi
Sau khi tốt nghiệp trung học, trực tiếp đến đơn vị làm việc.
Trong nhà nghèo khó, càng nhiều ý tưởng là làm thế nào để mưu sinh, đối với việc theo đuổi con gái cơ bản chưa từng suy nghĩ qua.
Bởi vì biết suy nghĩ nhiều cũng không có cách nào, nếu như một người không thể cho người hắn thích tương lai, là không thể đi liên lụy người ta.
Nhưng kết giao bằng hữu bình thường vẫn là không có chuyện gì, chỉ cần ngươi nguyện ý.
Người khác phái rất hợp ý vẫn rất ít, bởi vì phạm vi cuộc sống tương đối hẹp, người quen biết vốn không nhiều.
Tiểu Chu trong đơn vị đến muộn hơn tôi hai tháng, cô ấy cũng mới tốt nghiệp.
Coi như là sư muội của ta đi.
Khoảng thời gian đó tôi ghi nhật ký, ghi lại quá trình từ xa lạ đến quen thuộc với cô ấy.
Ngay từ đầu rất chú ý nàng, nhưng lại giả bộ không đi chú ý nàng.
Sau đó quen biết, cùng một chỗ cười cười nói nói cũng không bận tâm.
Có thể là trong trường học nói đến rất nhiều chuyện đều có đồng cảm đi, công tác cùng một chỗ cũng có ăn ý, có lần cô bỗng nhiên nói ngực cô có nốt ruồi, người khác cũng không biết.
Ta rất kỳ quái, chuyện như vậy nói với ta làm cái gì, chẳng lẽ nói là muốn ta đi xem?
Người bình thường trên người có nốt ruồi cá thiện điểm đen cũng rất bình thường, vấn đề là nàng mọc ở trên ngực.
Vấn đề này tôi không nghiên cứu kỹ, nhưng ấn tượng sâu sắc.
Ngực của nàng ta vẫn là xem qua, dịu dàng nắm chặt, là loại sữa tiêu mà bọn họ nói đi.
Nốt ruồi không nốt ruồi, không nhìn, đoán chừng là mọc ở vị trí lệch xuống ngực.
Một năm sau Tiểu Chu yêu đương, quá trình yêu đương của cô ấy cũng kể cho tôi nghe một ít.
Một ngày cô ấy nói cô ấy có một giấc mơ, mơ thấy tôi kết hôn, và nói cô dâu rất đẹp.
Tôi hỏi, làm sao anh biết?
Cô rất tự tin trả lời: Bình thường tôi cũng nghĩ như vậy.
Nàng nói như vậy ngược lại cho ta lấy an ủi rất lớn.
Cho dù chỉ là một giấc mơ.
Không lâu sau cô vì trưng thu đất đai trong nhà mà đến đơn vị khác làm việc, sau đó vẫn gặp qua vài lần, nhưng không có kết giao sâu sắc hơn.
Hai năm đó bạn qua thư cũng từng gặp mặt.
Người bạn qua thư kia tên là Trương Thiên Nhu, ở vịnh Đinh Tử, thư của cô ấy rất có hơi thở văn học, cũng không biết là trích dẫn nhiều như vậy hay là mình vốn viết thì tốt hơn, dù sao cũng có thể nói chuyện với cô ấy.
Cô gọi điện thoại tới, nói là muốn gặp tôi một lần.
Tôi đồng ý, thời gian khoảng 9 giờ sáng cuối tuần, địa điểm ngay trước cửa bách hóa Đông Đường trong tỉnh.
Buổi sáng 7 giờ ta liền từ trong nhà xuất phát, lại ngày đó đến tỉnh thành xe buýt rất chậm, hẹn hò thời điểm đến xe còn chưa tới, ta vừa xuống xe, liền hướng bách hóa cao ốc mãnh liệt chạy, đến cửa trái nhìn phải nhìn, cũng không biết Trương Thiên Nhu là cái nào, còn hỏi không hai cái chờ người bộ dáng người.
Sau đó ngược lại nàng chủ động tìm được ta, nhưng vẻ mặt tức giận, trách cứ ta tới chậm.
Thì ra đi cùng cô còn có một cô gái khác, cô gái kia cũng hẹn hò với một nam sinh ở khoa quốc phòng, người nọ đến sớm.
Bốn người cùng nhau cũng không biết muốn đi đâu chơi, thương lượng một chút, vẫn là đi công viên liệt sĩ đi.
Cũng may đường bọn họ quen thuộc, không bao lâu đã tới.
Hai người bọn họ vào vườn bỏ chạy không thấy bóng dáng, ta cùng Trương Thiên Nhu cũng không biết phải làm cái gì.
Bốn phía tùy ý đi dạo một chút, sắp đến giữa trưa, liền mua chút đồ ăn vặt cùng đồ uống, hai người chấp nhận ăn một chút, coi như cơm trưa.
Dáng người cô không cao, dáng người bình thường, ngực phát dục rất nhỏ, cũng không biết có phải do quần áo che lấp hay không, cô mặc váy liền áo.
Cả buổi chiều hứng thú cũng không cao, cô tựa hồ luôn chờ tin tức của hai người bọn họ, thẳng đến gần 5 giờ chiều, cô gọi điện thoại đến ký túc xá trường học nào đó, mới biết được bọn họ đã trở về.
Nàng hỏi ta làm sao bây giờ, ta nói tùy nàng.
Cô ấy nói bên đường số hai có đồng hương của cô ấy, cùng đi không.
Cùng Trương Thiên Nhu đi rất lâu, đi đến trời tối, giày của cô là ngày đó mới đi, chân rất đau, liền cởi giày ra đi chân trần.
Đó là một khách sạn, cùng cô ăn lung tung một chút làm bữa tối, liền được sắp xếp ngủ.
Cô ấy ngủ ở đâu tôi không biết, nhưng giường tôi ngủ chính là bốn cái ghế ngồi lúc ăn cơm ghép lại.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, chia tay nhau ở trạm xe, chia tay về nhà.
Vài ngày sau, nhận được thư của cô ấy, trong đó nói xin lỗi vì sự lạnh nhạt của cô ấy, và nói rất nhớ tôi.
Còn nói muốn đến nhà tôi thăm tôi, tùy thư còn kèm theo một tấm ảnh rất đẹp của cô ấy.
Trong thư hồi âm tôi bày tỏ rất khách khí hoan nghênh.
Vài ngày sau cô ấy đến nhà tôi chơi, cũng có mấy giờ đi xe, tôi đến chỗ hẹn đón.
Ban ngày dẫn cô ấy ra ngoài dạo một vòng, sau bữa tối liền dẫn cô ấy đến phòng tôi nói chuyện phiếm nghe radio.
Ngồi song song với cô trước bàn làm việc, dựa sát vào nhau.
Ta rất muốn ôm nàng, sờ nàng, rồi lại có chút không dám.
Tôi đoán khi đó cô ấy sẽ không cự tuyệt tôi, nhưng bởi vì trong lòng cô ấy có thể có suy nghĩ về hôn nhân, tôi cảm giác được chính mình còn chưa chuẩn bị tốt, một điểm khác là cô ấy còn chưa phải đối tượng hôn nhân mà tôi đặc biệt hài lòng.
Vóc dáng phải cao một chút là được rồi.
Một khi có quan hệ mờ ám với cô ấy, cô ấy dựa vào tôi thì làm sao bây giờ.
Tư tưởng đấu tranh rất lâu, quyết định từ bỏ.
Đêm đó chỉ là rất khách khí nói rất nhiều lời, không có đối với nàng làm tứ chi tiếp xúc, nàng cũng không có ám chỉ cùng khiêu khích.
Bất quá, nữ hài tử từ xa đến nhà một nam nhân, không phải là khiêu khích tốt nhất sao?
Ta dặn nàng ngủ ngon trên giường ta, đứng dậy đến chỗ lão đệ ngủ.
Ngày hôm sau đưa cô ấy đến nhà ga, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy rất mất mát.
Còn có một cô gái ở Tương Hương, tên là Lưu Mỹ Vân, cô ấy có một người thân ở chỗ chúng tôi, sau khi quen thuộc với cô ấy, dẫn cô ấy ra ngoài chơi vài lần.
Dẫn cô đến nhà bạn học cùng chơi, cũng nửa đêm dẫn cô đến công viên ngồi.
Có lần không biết có phải cô ấy cố ý hay không, váy của cô ấy vén rất cao, ngay cả quần lót cũng thấy được, tôi nhìn cũng làm bộ như không thấy.
Cũng không biết định lực của ta như thế nào tốt như vậy, không có động tâm.
Có thể là hình tượng Ngọc Mai còn ở trong lòng ta không xua đi được, so với Ngọc Mai, Mỹ Vân liền có vẻ quê mùa một chút.
Bởi vì đối với tương lai có lo lắng cùng sợ hãi, trong lòng có thể sẽ không dễ dàng tiếp nhận nữ hài tử.
Có một hồi tôi và cô ấy không liên lạc, cô ấy liền tự mình tìm đến nhà tôi, còn mua chút hoa quả đưa tới.
Không đành lòng nàng lún quá sâu, nên không đi tìm nàng nữa.
Thư và ảnh của cô ấy vẫn còn trong tủ sách của tôi.
Hôn nhân và tình yêu ở trong lòng tôi rất thần thánh, lưỡng tình tương duyệt rất quan trọng, miễn cưỡng không đến.
********************
hẹn hò
Khi đó chúng tôi xem mắt là biện pháp quan trọng nhất để tìm được vợ, tôi cũng không ngoại lệ. Sau khi nhà tôi chuẩn bị xong, mình cũng trên 22 tuổi, bà mối liền đến nhà.
Lần đầu tiên xem mắt là một cô gái cùng tuổi ở huyện ngoài, tên không nhớ rõ.
Kỳ thật chính là chỉ đến nhà thân thích của nàng thăm nàng một lần.
Mấy cô ấy chơi bài, tôi không nhớ rõ mình có chơi hay không, dù sao cũng đã xem qua cô ấy vài lần, tự mình cân nhắc, cảm giác vẫn hài lòng.
Ngày hôm sau, cô ấy được đưa đến nhà làm khách, tôi và cô ấy nói chuyện phiếm trước nhà, cô ấy tự mở một tiệm uốn tóc nhỏ ở nhà, tự cắt tóc.
Dáng người cô không tệ, cũng rất chắc chắn.
Bà cũng tỏ vẻ hài lòng với tình huống của tôi, vấn đề là sau đó các phụ huynh thảo luận, mẹ tôi cho rằng tôi còn phải hoãn hai năm mới có điều kiện kết hôn, thân thích nhà bà cho rằng không thể chờ lâu như vậy.
Một buổi xem mắt lãng mạn cứ như vậy kết thúc, kết thúc có chút đột ngột.
Cụ thể xem mắt bao nhiêu lần, cũng cụ thể không nhớ được.
Mỗi lần có nhà gái tới nhà, mẹ sẽ bận rộn nấu cơm ăn, cơm như vậy cũng không biết mẹ đã làm bao nhiêu lần.
Một lần mẹ nổi giận, con còn nhìn không tốt, sẽ không nấu cơm cho con ăn.
Có một cô gái địa phương làm tôi nhớ.
Cô 20 tuổi, dáng người hơi đầy đặn, sắc mặt hồng hào.
Cũng là xem mắt quen biết, lui tới lẫn nhau hơn một tháng, chỉ dẫn cô đi chơi một lần, cho dù cùng cô đi dạo trung tâm thương mại, cũng không nhớ rõ mua cái gì không.
Buổi tối đưa cô ấy về nhà, cô ấy lại đưa tôi ra cửa thật xa, tôi một mực suy nghĩ, rốt cuộc có nên ôm cô ấy hôn một chút hay không, khi đó còn chưa hôn môi qua, không biết làm như thế nào, vừa sợ, lại lo lắng bị cự tuyệt.
Cuối cùng vẫn không có dũng khí đi làm như vậy.
Tôi tự hỏi nếu cô ấy nghĩ rằng tôi thực sự ngu ngốc.
Có phải nguyên nhân này dẫn đến chia tay cuối cùng của cô không?
Tôi đã viết cho cô ấy một bức thư rất dài, muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng tôi không đưa nó vào tay cô ấy.
Cùng nàng cũng sẽ không có kết quả.
Bành Phương làm kinh doanh quần áo ở thị trấn, khiến tôi luôn cảm thấy có chút áy náy với cô ấy.
Cô ấy có thể nói là bạn gái đầu tiên của tôi.
Năm đó tôi 24 tuổi, cô ấy 23 tuổi, được họ hàng giới thiệu.
Qua lại vài lần cảm giác tạm được, nhưng mỗi lần đi thăm cô đều phải chạy đến thị trấn, phải đi một vòng rất lớn.
Vóc dáng Bành Phương không cao, hơi béo một chút.
Lúc mới bắt đầu chỉ cùng cô chăm sóc cửa hàng của cô, cũng không ra ngoài chơi.
Có lúc thật sự yêu đương, giao tiếp vẫn không biết làm như thế nào, rất nhiều tình huống tương đối xấu hổ, không biết phải nói cái gì, cũng không biết phải tiếp tục như thế nào.
Có một buổi tối cùng nàng ra bên ngoài tản bộ, trời có chút lạnh, nàng nói lạnh, ta liền lấy tay đỡ lấy vai nàng, một tay lại cầm tay nàng.
Xúc giác thân thể mềm mại thoáng cái làm cho phía dưới ta bành trướng lên, rồi lại luyến tiếc buông tay.
Một đoạn đường như vậy đi rất lâu, cũng rất ít nói chuyện.
Có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được nhịp tim tôi.
Buổi tối ngày hôm sau cùng cô ấy đi khiêu vũ, kỳ thật tôi còn không biết nhảy lắm, chỉ là trong lúc nắm tay và xoay người, đầu tay luôn nghĩ là chạm vào ngực cô ấy, giống như bị ma ám.
Trên đường trở về, đi ngang qua một căn nhà tối như mực, tôi ôm lấy cô ấy.
Toàn thân cô run rẩy, tôi ôm chặt lấy cô, hôn cô.
Toàn bộ cơ thể tôi gắn liền với cô ấy.
Phía dưới của ta cứng rắn chống đỡ thân thể của nàng.
Nàng xụi lơ như vậy, tùy ý ta vuốt ve.
Cũng không lâu lắm, ta thật sự nhịn không được kích thích cực lớn, nước suối phía dưới phun trào ra, cũng liên tiếp nhảy nhót không ngừng.
Cùng Bành Phương ôm nhau trở lại trong nhà của nàng.
Nàng đóng cửa lại, múc nước rửa mặt, ta chạy tới, giữ chặt nàng, thanh âm thật nhỏ nói, muốn xem thân thể của ngươi.
Nàng vẻ mặt khó xử lại thẹn thùng, nhưng vẫn ở trước mặt ta vén áo lên.
Ngực không giống như trong ảo tưởng, nhưng cũng rất trắng, trên núm vú nổi lên một cái màu đỏ nhỏ.
Tôi muốn xem bên dưới, cô ấy nói không tiện.
Tôi hiểu rồi.
Chỉ đành cười cười, nghĩ thầm dù sao sau này còn có cơ hội.
Sau vũ hội thâu đêm ngày tết dương lịch cùng nàng ngủ ở trên giường của nàng, ở trong chăn cởi sạch nàng, ôm nàng, nàng cũng ở trong khuỷu tay ta rất an tĩnh cũng rất ôn nhu.
Ngày hôm đó không làm gì khác, cũng không biết trong tiềm thức tôi nghĩ cái gì.
Có lẽ tôi cũng chưa thực sự chấp nhận cô ấy.
Ở bên cô ấy chưa bao giờ nói về suy nghĩ sau này của chúng tôi, cũng không có kế hoạch gì cho tương lai.
Tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện chia tay với Bành Phương, khi ở nhà thương lượng ý nghĩ này với mẹ, bà ấy vẫn đi giày về phía tôi, cũng may tôi trốn nhanh không bị đánh.
Mẹ cho rằng sao tôi có thể hoa tâm như vậy.
Tôi giải thích, Bành Phương từng nói với tôi cô ấy thiếu máu, mặt khác lại là chân thẳng, tôi sợ sau này có di truyền đối với trẻ con.
Mẹ tức giận đến mấy ngày không để ý đến tôi.
Khi tôi nói chuyện với Bành Phương, cô ấy rất u ám, không đáp lại nhiều.
Qua một ngày, cô ấy tới nhà tôi, tôi vẫn giả vờ không có việc gì chiêu đãi cô ấy.
Cô ấy nói muốn tôi cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ đối xử tốt với tôi.
Cô ấy sợ tôi hiểu lầm những gì cô ấy đã trải qua khi đến Quảng Châu làm công, cô ấy nói cô ấy vẫn làm đồ chơi cho trẻ em trên dây chuyền sản xuất, cô ấy nói cho tôi biết trước đây cô ấy chưa bao giờ có bạn trai.
Tôi có chút mềm lòng, lại cùng cô ấy ra ngoài xem phim, lại đi dạo công viên một vòng, sau khi trở lại phòng mình, tôi ôm lấy cô ấy đặt ở trên đùi tôi, tay tôi thò vào trong quần cô ấy, xuyên qua những bộ lông kia, tôi sờ đến nơi rất mềm mại kia.
Nàng rất nhỏ giọng rên rỉ, ta dùng ngón tay tách ra nàng kia hai cánh thịt phiến, bên trong sớm ướt át thấu triệt.
Ta lấy tay ma sát qua lại, có loại kích thích rất thoải mái.
Tôi lấy ngón tay ướt sũng ra ngửi một chút, hơi có mùi tanh.
Đặt cô ấy lên ghế sofa và cởi quần ra.
Ta nhất thời càng kích động lên, dù sao trước kia còn chưa có chân thật nhìn qua nữ nhân cái chỗ kia.
Tay tôi có chút run rẩy, lúc muốn tách chân cô ấy ra để nhìn rõ hơn, cô ấy nói với tôi muốn nhìn thì lên giường đi.
Tôi bế cô ấy lên giường.
Ta cũng đem chính mình toàn bộ cởi sạch, thẳng tắp hiện ra ở trước mặt nàng.
Lúc tôi đẩy cửa vào của cô ấy, cô ấy nói, sau này anh phải đối tốt với tôi, được không?
Đầu óc ta một trận choáng váng, cảm giác lời này của nàng làm cho ta trách nhiệm thật lớn a.
Tôi biết cô ấy vẫn còn trinh, nhưng cũng không thể ràng buộc tôi như vậy.
Phía dưới ta không bao lâu mềm nhũn xuống, ở cửa động của nàng ma sát mấy cái, không cách nào đánh vào.
Nàng cũng không an ủi ta, cuối cùng ta đem chất lỏng bắn tới trên ngực của nàng.
Cùng nàng hẹn hò hơn nửa năm, nhưng cuối cùng ta vẫn buông tha nàng.
Có thể là làm người luôn có chút không cam lòng, trong lòng luôn muốn có được cô gái tốt hơn.
Trong lúc định hôn với cô một lần, cũng không làm sao bây giờ, chỉ cầm một ngàn đồng làm tiền đặt cọc cho cô mà thôi.
Sau đó nghe nói nàng đối với ta thời gian quá dài còn nhớ mãi không quên.
Sau khi chia tay hơn một năm, cô ấy tìm dì tôi nói qua, khi đó cô ấy còn rất muốn thân thiết với tôi.
Sự thật của cuộc sống nhiều khi chúng ta không thể nhìn thấu.
Nhiều năm sau ta lại có chút hối hận, dù sao cuộc sống không như ý có quá nhiều chỗ, những lựa chọn trước sau này vốn không có chỗ nào so sánh được, nhưng đặc tính bất đồng của con người, phải xem ngươi lấy điểm nào của nàng.
Sau khi nhân sinh phồn hoa, khả năng quan trọng nhất vẫn là trái tim bình thường kia.