nhẫn nhục kiều thê
Chương 9
Tay lão Chu ôm eo nhỏ nhắn của Tử Kỳ rõ ràng có chút phát run, hơn nữa bước chân đi cũng có chút bất ổn, thân là y tá Tử Kỳ đã nhận ra lão Chu có chút không thích hợp, nàng tận lực phối hợp với bước chân của lão Chu.
Ông xã, anh không sao chứ.
Tử Kỳ tuy rằng vừa bị lão Chu nhục nhã xong, nhưng trời sinh tính thiện lương nàng vẫn ân cần hỏi.
Không có gì, đầu hơi choáng mà thôi.
Lão Chu có chút thở dốc nói.
Có phải huyết áp quá cao hay không, chúng ta nên trở về thôi.
Tử Kỳ nói.
Ừ, kém...... kém không nhiều lắm có thể trở về, còn đi mua...... mua một thứ.
Lão Chu kiên trì nói.
Nhưng......
Đi thôi.
Chúng ta đi mau đi, Chu tiên sinh hẳn là không có chuyện gì.
Lý Tiêu nói với Tử Kỳ.
Tử Kỳ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Tiêu một chút. Biểu tình như cười như không của Lý Tiêu làm cho Tử Kỳ cảm thấy vô cùng ghê tởm, nàng không muốn nhìn thấy người này nhất, đỡ lão Chu tiếp tục đi.
Chúng ta còn muốn mua cái gì nữa?
Tử Kỳ có chút không kiên nhẫn, bởi vì nàng phát hiện vô luận mình đi tới nơi nào đều có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình, đối với Tử Kỳ vẫn tư tưởng tương đối bảo thủ mà nói, đó là chuyện xấu hổ cỡ nào.
Sắp tới rồi, hình như Trương tiểu thư rất nóng lòng! Ha ha......
Thanh âm làm cho người ta chán ghét của Lý Tiêu ở sau lưng đáp lại.
Tử Kỳ không để ý tới Lý Tiêu. Nàng cảm giác được tay lão Chu ôm mình càng ngày càng run rẩy, đột nhiên tay lão Chu buông lỏng, cả người ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Có chuyện gì vậy?
Tử Kỳ lập tức ngồi xổm xuống, muốn nâng lão Chu dậy, làm một y tá chuyên nghiệp, cô lập tức dùng ngón cái đè lại người của lão Chu, hơn nữa quay đầu lại kêu Lý Tiêu mau gọi 120 gọi xe cứu thương, giờ phút này Tử Kỳ biểu hiện ra ngoài trấn định ngoài dự liệu của Lý Tiêu.
So ra, Lý Tiêu lại có vẻ có chút mờ mịt, nghe được mệnh lệnh của Tử Kỳ mới phục hồi tinh thần lại.
"Ồ... tôi... tôi sẽ gọi ngay."
Lý Tiêu có chút luống cuống tay chân lục túi mình ra tìm điện thoại di động.
Rất nhanh đã có người vây xem náo nhiệt, một nữ nhân xinh đẹp hơn nữa mặc quần áo gợi cảm ôm một lão nhân nhìn qua có chút mùi vị quan to quý nhân té xỉu trên mặt đất, đứng bên cạnh một nam nhân trung niên bỉ ổi tay cầm rất nhiều thứ có vẻ mờ mịt, rất dễ dàng khiến cho người ta miên man bất định, đều đang chỉ điểm cũng nhỏ giọng nghị luận.
Lúc này Tử Kỳ bởi vì ngồi xổm, váy ngắn để cho cả đùi đều lộ ra, nhưng nàng đã không để ý tới những thứ này, nàng biết tuy rằng lão Chu vẫn uy hiếp nàng, nhưng nàng không thể để cho lão Chu có việc, bởi vì hắn dù sao cũng là trượng phu ba ba, trượng phu trước khi rời đi dặn dò mình phải thay mặt chiếu cố tốt ba ba, cho nên nàng không thể thất tín với trượng phu.
Nhanh, nhanh tới giúp ta đỡ hắn qua một bên, nhanh lên.
Tử Kỳ thét to Lý Tiêu.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Tử Kỳ cau mày, lo lắng chờ đợi, cô không biết có nên nói với chồng hay không, nói như thế nào.
Lý Tiêu ở một bên như cười như không nhìn chằm chằm mỹ nữ trước mắt này, ở giữa hai lông mày lo âu của nàng cũng có một loại phong tình không giống người thường.
Lý Tiêu lại gần, ghé sát vào tai Tử Kỳ hít một hơi thật sâu: "Thơm quá.
Ngươi muốn thế nào?
Tử Kỳ theo bản năng né tránh, hơn nữa trợn mắt nhìn.
Hì hì, phản ứng lớn như vậy làm gì?
Lý Tiêu khinh bạc nói.
Nơi công cộng này, anh phải tôn trọng tôi một chút.
Hì hì, đó chính là không ở nơi công cộng thì không cần tôn trọng em.
Lý Tiêu tiếp tục giở trò lưu manh.
Ngươi......
Tử Kỳ tức giận nói không ra lời.
Bởi vì cái gọi là một đêm vợ chồng trăm đêm ân, ngươi không cần đối với ta lạnh lùng như vậy.
Ngươi...... Ngươi câm miệng.
"Lão nhân kia có thể hay không đi ra còn thành vấn đề đây, không bằng đêm nay để cho ta tới thỏa mãn ngươi, được không?"
Ngươi...... Miệng ngươi sạch sẽ một chút cho ta.
Tử Kỳ luôn luôn tao nhã lịch sự giờ phút này đã hết lời lẽ rồi.
Nhớ lần trước, phản ứng của anh kịch liệt cỡ nào, hưởng thụ nhiều, sao bây giờ không nhận người.
Lý Tiêu tiếp tục nói móc Tử Kỳ.
Tử Kỳ giờ phút này đỏ mặt, nước mắt ủy khuất đảo quanh hốc mắt, nàng hận không thể giết người trước mắt này.
Hiện tại lão Chu không có ở đây, sắc đảm của Lý Tiêu liền tăng lên, đang muốn tiến thêm một bước tới gần Tử Kỳ, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi ra.
Tử Kỳ không để ý tới Lý Tiêu, lập tức đi tới trước mặt bác sĩ hỏi thăm tình huống của lão Chu.
"Bác sĩ, xin hỏi bệnh nhân bên trong làm sao vậy?"
Tử Kỳ khẩn trương hỏi.
"Anh là người thân của bệnh nhân?"
Bác sĩ hỏi người phụ nữ ăn mặc táo bạo, gợi cảm trước mắt này.
Vâng, tôi là... vợ của bệnh nhân.
Tử Kỳ rất không muốn, nhưng vẫn nói ra miệng.
"Bệnh nhân đột nhiên huyết áp tăng cao, may mắn đưa đến kịp thời, trong đầu không có xuất huyết, đây là trong bất hạnh vạn hạnh, vừa mới làm giảm huyết áp cho bệnh nhân, nhưng còn phải ở lại bệnh viện quan sát chừng một tuần."
"Cảm ơn bác sĩ."
Tử Kỳ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn treo lơ lửng rốt cục buông xuống.
Lúc bác sĩ đang muốn rời đi, quay đầu lại nhìn trang phục của Tử Kỳ một chút, bổ sung: "Còn có bệnh nhân tuổi cũng không nhỏ, chú ý nhiều một chút, đừng quá vất vả, vận động quá kịch liệt tận lực ít làm, đặc biệt là chuyện phòng the.
Mặt Tử Kỳ đỏ bừng.
Nói xong bác sĩ xoay người rời đi, Tử Kỳ mở cửa phòng cấp cứu đi vào nhìn thấy lão Chu hô hấp bình thản, nằm ở trên giường bệnh, giống như đang ngủ, y tá đang xử lý giải quyết hậu quả công tác.
Tử Kỳ lẳng lặng đi tới trước giường bệnh, giờ phút này lại thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vẫn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, Tử Kỳ mới phát hiện mình đã mệt chết đi được.
Nghe được vừa rồi bác sĩ nói lão Chu không có việc gì, Lý Tiêu vốn tính trí bừng bừng lập tức khiếp đảm, đang do dự ở ngoài cửa thì y tá đẩy lão Chu đi ra, Tử Kỳ đi theo bên cạnh.
Lý Tiêu nhìn thấy lão Chu không tỉnh, cũng đi theo phía sau.
Lão Chu chuyển tới phòng bệnh tư nhân tĩnh dưỡng, Tử Kỳ thân thiết ngồi ở bên giường chờ lão Chu tỉnh lại.
Lý Tiêu đứng cách giường không xa, lúc này hắn đang xem xét thời thế, một bên nhớ thương mỹ nữ trước mắt này, một bên lại lo lắng lão Chu không biết khi nào sẽ tỉnh lại, cuối cùng hắn vẫn cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, vì thế hướng Tử Kỳ cáo từ: "Nếu như không có việc gì ta liền rời đi trước, Chu lão tiên sinh tỉnh lại thay ta ân cần thăm hỏi một chút, cám ơn.
Lúc này Lý Tiêu lại hồi phục sắc mặt đáng ghê tởm cười âm hiểm nịnh hót kia.
Nơi này vốn không có chuyện của ngươi, ngươi mau rời đi.
Tử Kỳ lạnh lùng nói.
Sau khi Lý Tiêu rời đi, trong lòng Tử Kỳ có thêm một phần cảm giác an toàn, nhưng cô vẫn khóa trái cửa, như vậy mới có thể làm cho cô hoàn toàn yên tâm, trong lòng cô cho rằng, Lý Tiêu chính là một ma quỷ, anh sẽ chậm rãi đẩy mình xuống vực sâu.
Tử Kỳ nhìn thấy quần áo mình vừa mới thay ra đặt ở trong một cái túi mà Lý Tiêu vừa đặt xuống, mặc dù có chút bẩn, nhưng cô vẫn lập tức đến toilet thay quần áo.
Nhìn quần áo cầm trên tay (nghiêm khắc mà nói là ba miếng vải nhỏ) Tử Kỳ mới ý thức được vừa rồi ở trung tâm thương mại cùng hành lang bệnh viện mình bại lộ cỡ nào, không chịu nổi cỡ nào, còn có lời bác sĩ vừa rồi nói, nghĩ đến mình cũng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Qua hơn nửa giờ, lão Chu rốt cục chậm rãi mở mắt, Tử Kỳ thâm khóa mi gian rốt cục giãn ra: "Cha, ngươi rốt cục tỉnh".
"Đầu của ta thật choáng váng, ánh mắt nhìn đồ vật cũng thật mơ hồ a, chuyện gì xảy ra?"
Thanh âm lão Chu yếu ớt hỏi.
"Tỉnh lại thì tốt rồi, ta lập tức gọi bác sĩ đến" Tử Kỳ thông qua đầu giường máy truyền tin thông tri y tá.
Tôi đang ở bệnh viện sao?
Lão Chu hỏi.
Đúng vậy, ba đừng nói gì, chờ bác sĩ đến kiểm tra một chút, được không?
Tử Kỳ không tự chủ bắt lấy tay lão Chu.
Bác sĩ nhanh chóng đến và kiểm tra đơn giản cho lão Chu, nói: "Được rồi, không sao, ở lại bệnh viện quan sát một tuần đi, ngày mai còn phải kiểm tra tim và gan một chút.
Bác sĩ, đầu tôi chóng mặt, hơn nữa đồ đạc cũng không thấy rõ, là vấn đề gì, anh mau nói cho tôi biết là vấn đề gì.
Lão Chu vội vàng hỏi.
Không sao đâu, yên tâm, vừa rồi huyết áp của anh quá cao, cho nên sẽ hơi chóng mặt và thị lực mơ hồ, qua một đến hai ngày là có thể khôi phục, yên tâm đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, lão Chu đưa tay sờ soạng: "Tử Kỳ, em lại đây, nhanh lên.
Tôi ở đây.
Tử Kỳ tiếp nhận bàn tay lão Chu vung lên.
Tôi...... chuyện tôi vào bệnh viện, anh...... anh có thông báo cho Diệu Huy không?
Vẫn chưa, tôi muốn đợi tình hình của anh ổn định rồi mới báo cho anh ấy.
Đừng...... đừng nói cho hắn biết, miễn cho hắn lo lắng.
Lão Chu kiên quyết nói.
Nhưng......
Không cần thông báo cho anh ấy, vừa rồi không phải bác sĩ nói tôi không sao sao, đừng ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, lần này đối với tiền đồ của anh ấy rất quan trọng, chúng ta không nên gây thêm gánh nặng cho anh ấy.
Ừ, vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng.
Tử Kỳ ôn nhu nói.
Lý Tiêu đâu, đi chưa?
Lão Chu hỏi.
Ta...... Ta bảo hắn về trước.
Tử Kỳ lo lắng lão Chu sẽ trách cứ mình đuổi Lý Tiêu đi.
Ta rót cho ngươi ly nước uống được không?
Tử Kỳ nói tiếp.
Ừ.
Lão Chu vô lực đáp lại một tiếng.
Tử Kỳ trước tiên để cho lão Chu ngồi dậy, ở sau lưng hắn đặt xong gối đầu, để cho hắn dựa vào thoải mái một chút, sau đó dùng ly thủy tinh cẩn thận từng li từng tí đút cho lão Chu.
Lão Chu lại quay đầu tránh ly nước đưa đến bên miệng nói: "Phải dùng cái miệng nhỏ nhắn của cậu đút cho tôi mới uống.
Trải qua nửa tháng dạy dỗ này, đối với yêu cầu như vậy, Tử Kỳ đã tập mãi thành thói quen, mím môi, sau đó ngậm nửa ngụm nước lại chậm rãi tiến đến bên miệng lão Chu, đem nước trong miệng mình đưa đến trong miệng lão Chu.
Tay lão Chu lại vào lúc này dò ra giữa hai chân Tử Kỳ.
A......
Tử Kỳ đang cùng lão Thứ Năm môi tiếp xúc ở sâu trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ, cũng kẹp chặt hai chân vặn vẹo cái mông một chút.
Không cần.
Tử Kỳ muốn rút tay lão Chu ra.
Anh thay quần áo?
Lão Chu không vui hỏi.
Bác sĩ nói... nói cô không thể vất vả, không thể quá kích động, cho nên... cho nên mấy ngày nay ở bệnh viện, cô..."
Zidane không thể tìm được từ nào tốt hơn để nói tiếp.
Là muốn nói ta không thể làm ngươi sao?
Ân!
Tử Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Yên tâm, ta còn chưa chơi đủ ngươi, sẽ không chết nhanh như vậy, ha ha.
Uống nước xong không bằng ngài nằm xuống ngủ một lát đi.
Tử Kỳ muốn nói sang chuyện khác.
Tốt, ngươi cũng về trước đi, thời gian hẳn là cũng không còn sớm.
Lão Chu lúc này cũng không có tâm tư trêu chọc mỹ nữ bên cạnh.
Trở lại trung tâm thương mại phụ cận lấy về xe của mình, lại về đến nhà đã kém không nhiều lắm 7 giờ tối, Tử Kỳ cả người mệt mỏi nửa nằm ở trên sô pha ngây ngốc, từ sau khi trượng phu rời đi, chỉ cần lúc lão Chu không ở nhà, Tử Kỳ đều quen ngồi ngẩn người, có đôi khi trong đầu sẽ mất tự nhiên xuất hiện một ít hình ảnh cùng ý nghĩ loạn thất bát tao.
Tít...... Tít...... Tít......
Điện thoại vang lên thật lâu Tử Kỳ mới phục hồi tinh thần lại nghe.
Này, là Tiểu Cương sao?
Tử Kỳ nói.
Chị, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?
Giọng một cậu bé ở đầu dây bên kia hỏi.
A, tỷ có chút việc đang làm, cho nên tiếp chậm, làm sao vậy?
Ba hỏi con vì sao nửa tháng rồi không về một chuyến, bảo mẹ gọi điện thoại hỏi con có chuyện gì không.
Không có, gần đây bận, anh rể em đi công tác, cho nên tương đối bận.
Tử Kỳ nói.
Anh rể không ở đây em không phải càng nhàn rỗi sao? Anh rể trở về chính là CEO của chúng ta, thật sự không dậy nổi!
Cậu bé hào hứng nói.
"Ân, vô luận ai là CEO, ngươi đều dụng tâm làm việc, biết không?"
"Chị, sao lời chị nói gần như giống hệt ba vậy, nói chị không phải con ruột của ông ấy em thật không tin!"
Đồ ngốc, mấy ngày nay mẹ về thăm hai đứa, con nói với ba một chút, bảo ông ấy không cần lo lắng.
Ừ, chúng tôi chờ anh, tạm biệt.
Tạm biệt!
Nghe xong điện thoại của đệ đệ, Tử Kỳ lại lâm vào trầm tư.