nhẫn nhục kiều thê
Chương 14
Tỷ tỷ, tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?
Tiểu Thiêm Phúc quan tâm hỏi.
Không có, tỷ tỷ không khóc, tỷ tỷ chỉ nghĩ đến chuyện không vui mà thôi, không có việc gì.
Tử Kỳ bị Tiểu Thiêm Phúc gọi về hiện thực, vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt.
Tỷ tỷ, tặng ngươi đóa hoa.
Tiểu Thiêm Phúc đưa bó hoa nhỏ màu vàng mình hái ở vườn hoa lên.
Cám ơn con, Phúc nhi ngoan.
Tử Kỳ miễn cưỡng nặn ra nụ cười, xoa đầu Tiểu Thiêm Phúc.
Tỷ tỷ, ngươi qua không được cùng ta chơi.
Em tự chơi đi, chị mệt rồi, muốn ngồi một lát.
Vậy anh ngồi cùng em.
Được.
……
Tút...... Tút......
Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh mà hai người bảo trì.
Tử Kỳ lấy điện thoại ra, điện thoại gọi đến đúng là cha nuôi của mình, có chút do dự, nhưng vẫn là tiếp.
Tiểu Kỳ, khi nào thì trở về?
Cha, con......
Tử Kỳ hiện tại không có tâm tình về nhà, còn đang do dự nói như thế nào với cha.
Bây giờ anh đang ở chợ mua thức ăn, đều là món em thích ăn, em về sớm một chút.
Giọng nói của cha nuôi ở đầu dây bên kia để lộ ra sự yêu thương và vui mừng.
Ta...... Ta sẽ trở lại, ngươi cẩn thận một chút.
Nghe được thanh âm từ ái của dưỡng phụ, mình làm sao có thể quét sạch hứng thú của lão nhân gia, cuối cùng vẫn đáp ứng trở về.
Ừ, vậy anh nhớ trở về ăn cơm trưa.
Cha nuôi nhiều lần nhấn mạnh.
Biết rồi.
Tử Kỳ nhẹ giọng nói.
Vậy anh cúp máy, em lái xe cẩn thận một chút.
Ừ, ba......
Tử Kỳ trước khi cúp điện thoại đột nhiên nhớ tới cái gì.
Còn có chuyện gì sao?
Cha nuôi hỏi.
Ta...... Ta sẽ mang thêm một người trở về.
Tử Kỳ nói.
Ai vậy? Cái này......
Điều này dường như nằm ngoài dự đoán của cha nuôi.
Tôi cúp máy trước, tôi lập tức trở lại.
Tử Kỳ nói xong vội vàng cúp điện thoại.
Tỷ tỷ, tỷ muốn đi sao?
Tiểu Thiêm Phúc hỏi.
Ừ, hôm nay chị phải về quê thăm ba và em trai mình.
Vậy buổi tối anh tới đón em sao?
Tiểu Thiêm Phúc lo lắng hỏi.
Chị đưa em về quê được không?
Được, thật sự dẫn tôi đi sao?
Ừ, Phúc nhi ngoan như vậy, đương nhiên dẫn em đi rồi.
Tử Kỳ mang theo Tiểu Thiêm Phúc trở lại xe của mình. Sau đó lấy một túi giấy từ ghế phụ, nói với Tiểu Thiêm Phúc: "Em ở trên xe chờ anh, đừng lộn xộn, chị đi toilet một chút.
Tử Kỳ mang theo túi đi thẳng đến toilet, ở trong toilet đem váy liền áo cởi ra.
Thay đồ lót quần lót đã chuẩn bị sẵn, rồi trở lại xe.
Nhà mẹ đẻ Tử Kỳ là ở khu thành cũ phía tây trung tâm thành phố, lái xe đại khái chừng nửa giờ lộ trình, trên đường Tử Kỳ đặc biệt mua chút thuốc bổ cho cha.
Xe chạy đến một tiểu khu trung bình, đây là một căn nhà chồng mua cho người nhà mình, bởi vì căn nhà cũ trước kia thật sự quá cũ, hơn nữa hoàn cảnh chung quanh tương đối phức tạp, ở cảm thấy không yên lòng, cho nên chồng mua cho bọn họ một căn nhà thương phẩm cách đó không xa, chồng đối với người nhà của mình thật sự tận tâm tận lực, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tử Kỳ yêu chồng đến khăng khăng một mực.
Xuống xe, chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy cha tươi cười đón người đi tới, thì ra cha vẫn luôn ở dưới lầu chờ mình.
Tiểu Kỳ, nhóc tỳ này là con nhà ai?
Lão phụ nghênh đón hỏi.
Là...... Là con của bạn, hôm nay không ai mang, tôi giúp mang một chút.
Tử Kỳ không muốn giải thích nhiều như vậy, nói dối một chút.
Phúc nhi, gọi cha đi.
Tử Kỳ nói với tiểu hài tử.
Chào cha.
Ừ, chúng ta đi lên đi.
Phụ thân dẫn đường phía trước.
Ba, ba cũng không cần xuống chờ con.
Tử Kỳ nói.
Dù sao cũng ra ngoài hoạt động một chút, không có việc gì.
Lão phụ nói.
Ôi...... Lão Trần, con gái về thăm ông rồi.
Một bác gái trong thang máy đi vào liền hỏi.
Ha ha, đúng vậy.
Chào dì Ngô.
Mặc dù chưa gặp mặt bao nhiêu lần, nhưng Tử Kỳ vẫn lễ phép chào hỏi.
Ba con ngày nào cũng nói đã lâu không gặp con, con về phải ở bên ông ấy.
Bác gái Ngô nói với Tử Kỳ.
Ừ, đương nhiên.
Tử Kỳ nói.
Lão Trần, ông xem con gái hiếu thuận biết bao, trên tay còn cầm túi lớn túi nhỏ.
Ha ha, không sao, không sao.
Cha nuôi phụ họa.
Không khí trong thang máy có vẻ hơi gượng gạo.
Lão Trần, đây là cháu ngoại của ngươi sao?
Bác gái Ngô hỏi.
Không, không, không, con nhà người ta.
Lão Trần vội vàng nói.
Vừa hỏi như vậy, Tử Kỳ có vẻ hơi xấu hổ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Ba, mua chút thuốc bổ cho ba.
Về đến nhà, Tử Kỳ vừa buông đồ trên tay vừa nói.
Trở về một chuyến là tốt rồi, mua đồ về làm gì!
Phụ thân nói.
Ba, con giúp ba nấu cơm.
Không cần, em nghỉ ngơi một chút, anh nấu là được rồi.
Phụ thân nói xong liền đi vào trong bếp.
Phúc nhi tự mình chơi, tỷ tỷ muốn đi hỗ trợ nấu cơm ăn nha.
Tử Kỳ nói với tiểu hài tử.
Ừ.
Tiểu Thiêm Phúc vừa trả lời vừa gật đầu.
Ba, để con giúp một tay.
Tử Kỳ chạy vào trong bếp, phụ thân đang rửa rau.
Tiểu Kỳ à, sao dạo này bận quá vậy?
Phụ thân hỏi.
Ừ, Diệu Huy đi công tác, trong nhà có rất nhiều chuyện muốn tôi xử lý.
À, sao tôi lại đến bệnh viện tìm anh, đồng nghiệp nói anh xin nghỉ dài hạn.
Ừ, anh muốn tìm tôi thì gọi điện thoại cho tôi trước đi, từ xa chạy tới làm gì.
Tử Kỳ có chút trách cứ ngữ khí.
Mấy ngày gần đây đột nhiên nhớ cậu rất nhiều, cho nên muốn đi thăm cậu, không nghĩ tới dựa theo ca bình thường của cậu, đi rồi lại không thấy cậu. Đến nhà cậu tôi không muốn, lão gia tử nhà cậu căn bản khinh thường người nghèo như chúng tôi, cho nên tôi chạy hộ lão viện tìm cậu.
Lão Chu có chút khinh thường nói.
Cha, cha cũng đừng suy nghĩ lung tung.
Cái gì mà suy nghĩ lung tung, từ khi cậu qua cửa tới nay, tuy rằng không gặp mặt nhiều lắm, nhưng căn bản là không nhìn thẳng vào chúng ta.
Phụ thân có chút tức giận bất bình nói.
Nào có đâu.
"Tiểu Kỳ, ta ngược lại lo lắng ngươi, sợ ngươi chịu ủy khuất, cũng may Diệu Huy đối với ngươi đặc biệt tốt, ta cũng yên tâm. Bất quá, ngươi bình thường cũng phải chú ý một chút, nói như thế nào cùng lão gia tử nhà ngươi quan hệ làm không tốt ngày cũng không dễ chịu, biết không?"
Ừ, tôi biết rồi.
Tử Kỳ nói.
Ba chỉ sợ con chịu ủy khuất.
Nói xong phụ thân cầm tay Tử Kỳ.
Cha, con......
Tử Kỳ muốn lui ra, nhưng không làm như vậy.
Hôm nay em thật đẹp.
Phụ thân nói xong, miệng đã kề sát bên môi Tử Kỳ đòi hôn.
Tử Kỳ cũng không có cự tuyệt, cúi đầu nghênh đón lão phụ miệng, cùng phụ thân hôn môi lúc trước cái loại cảm giác ngọt ngào này đã càng ngày càng nhạt, nhưng so sánh với lão Chu, Tử Kỳ giờ phút này là cam tâm tình nguyện, hơn nữa cũng nhiều hơn vài phần chủ động.
Lúc bốn môi giao tiếp, Tử Kỳ chủ động thè lưỡi đưa đến miệng cha.
Lão Trần tay sờ về phía Tử Kỳ trước ngực, cái kia quen thuộc xúc cảm, để cho hắn tim đập nhanh hơn.
Cha, bên ngoài có người.
Tử Kỳ rút đôi môi ra, nhẹ giọng nói.
Một chút xíu, biết cái gì, không cần sợ.
Lão Trần đã không đợi được nữa, tay vẫn còn đang tiếp tục.
Vẫn là không cần.
Tử Kỳ rất không tình nguyện.
Vậy được rồi.
Thấy Tử Kỳ không tình nguyện, lão Trần cũng không miễn cưỡng.
Dưỡng phụ cùng lão Chu bất đồng, chính mình không muốn, dưỡng phụ là sẽ không cứng rắn tới, bởi vì cùng dưỡng phụ là bình đẳng quan hệ, là lẫn nhau bảo vệ, lẫn nhau tôn trọng quan hệ...
Trong lúc cơm trưa, Tiểu Thiêm Phúc cùng Tử Kỳ dựa vào rất gần, hơn nữa đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm lão Trần một chút.
Đứa nhỏ này rất dính người.
Thái độ của lão Trần đối với đứa nhỏ này thủy chung không nóng không lạnh, đột nhiên mở miệng nói.
A, cũng không phải, có thể sợ người lạ.
Tử Kỳ nói.
"Trẻ con ăn cơm xong sẽ ngủ trưa, biết không?"
Lão Trần nói với Tiểu Thiêm Phúc.
Tiểu Thiêm Phúc chu miệng nhìn Tử Kỳ, lại nhìn lão Trần không nói gì.
"Ân, lão tía nói đúng, tiểu hài tử buổi chiều là muốn ngủ trưa nha, lát nữa tỷ tỷ cùng ngươi ngủ trưa được không?"
Tử Kỳ biết phụ thân muốn hài tử ngủ trưa là xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đem tiểu Thiêm Phúc mang đến cũng là muốn lợi dụng lý do tiểu hài tử ở đây đến uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu của phụ thân, bởi vì nàng cảm thấy thân thể của mình lúc này không thể để cho phụ thân nhìn thấy.
Lát nữa anh đưa nó đi ngủ, đã lâu rồi anh không ở chung với trẻ con, em dọn dẹp bát đũa một chút đi.
Phụ thân nói với Tử Kỳ.
Anh ấy tương đối dính tôi, hay là tôi dẫn anh ấy đi.
Tử Kỳ tranh cãi nói.
Tiểu Cương trước kia không phải cũng do tôi dẫn theo sao, để tôi ở chung với đứa nhỏ một chút đi.
Phụ thân nói.
Vậy được rồi.
Tử Kỳ bất đắc dĩ đáp ứng.
"Lát nữa cơm nước xong, lão tía dẫn ngươi đi ngủ trưa, được không?"
Tử Kỳ nói với Tiểu Thiêm Phúc.
Tiểu Thiêm Phúc chu miệng khẽ gật đầu, cũng liếc lão Trần một cái.
Khi chén của Tử Kỳ mới rửa hơn phân nửa, lão Trần đã rón rén len lén đi vào phòng bếp, đi tới phía sau Tử Kỳ, lập tức ôm lấy eo của nàng.
A......
Tử Kỳ sợ hãi kêu một tiếng.
Ha ha, sợ sao?
Lão Trần dương dương đắc ý nói.
Ba, làm con sợ muốn chết, ba đi ra ngoài trước, đừng cản trở con rửa chén xong.
Để anh ôm một cái, đã lâu không ôm em như vậy.
Lão Trần nói.
Tử Kỳ không nói gì.
"Từ khi con xuất giá về sau, rất khó có thể một mình trở về một chuyến, ba biết con đã là vợ người, ba làm như vậy là không đúng, nhưng... nhưng ba thật sự không thể khống chế chính mình."
Ba......
Tử Kỳ hồi tưởng lại từ sau khi mình xuất giá, thời gian ở chung với ba thật sự không nhiều lắm, nàng đột nhiên cảm thấy mắc nợ cha mình, cảm thấy mình vi phạm hứa hẹn lúc trước, hơn nữa còn tự trách.
"Hãy để anh yêu em một lần nữa như trước, được không?"
Phụ thân nhẹ nhàng hỏi.
Cha, con......
Tử Kỳ đang muốn nói chút gì đến uyển chuyển cự tuyệt thời điểm, dưỡng phụ tay đã đánh về phía bộ ngực, Tử Kỳ vặn vẹo một chút thân thể, nhưng không có tiến thêm một bước phản kháng.
Hai tay dưỡng phụ cách y phục nhẹ nhàng xoa một đôi thịt viên trước ngực Tử Kỳ.
Để tôi đi tắm trước đã.
Tử Kỳ miễn cưỡng thỏa hiệp.
Được, ngươi đi đi, bát chờ ta tới rửa.
Lão Trần nghe con gái đáp ứng yêu cầu của mình, vui vẻ nói.
Nước ấm đang cọ rửa da thịt trắng noãn, Tử Kỳ soi gương đang cố gắng tháo vòng cổ xuống, nhưng nàng thấy được ốc vít nho nhỏ ở chỗ tiếp xúc gắt gao canh gác, nàng không thể không buông tha, cuống rốn trên rốn đồng dạng là bị lão Chu khóa chết, căn bản không có khả năng gỡ xuống, Tử Kỳ có chút nóng nảy, nàng không có khả năng để cho phụ thân nhìn thấy gông xiềng trên người, những thứ này đều là tượng trưng cho lão Chu chiếm hữu tinh thần cùng thể xác của mình, còn có hạ thể bị cạo sạch, nàng không muốn để cho phụ thân nhìn thấy.
Tử Kỳ lúc này cơ hồ đỏ mặt, nàng đang trách cứ mình hẳn là kiên quyết cự tuyệt phụ thân.
Tiểu Kỳ, xong chưa?
Đột nhiên nghe được phụ thân ở ngoài phòng tắm hỏi.
Ách...... Nhanh...... Sắp xong rồi.
Tử Kỳ khẩn trương trả lời.
Ta ở trong phòng chờ ngươi.
Nghe ra được trong lời nói của phụ thân không che giấu được hưng phấn.