nhân gian chính đạo là tang thương
Chương 1
Đó là mùa thu năm 1942.
Đã 5 năm trôi qua kể từ cuộc kháng chiến toàn diện.
Năm nay, sau khi Nhật Bản giành được thắng lợi toàn diện trong các chiến dịch tuyến phía Nam như Ma - ni - la và Mi - an - ma, cuối cùng đã gặp phải thảm bại đầu tiên của chiến dịch đảo Trung Đồ sau chiến dịch Thái Bình Dương, nhưng cuộc tranh đoạt đảo giữa hai bên Mỹ và Nhật ở Thái Bình Dương vừa mới mở màn, công thủ dễ qua đời vẫn không rõ ràng lắm.
Ở chiến trường châu Âu, Tô Đức đang kịch chiến say sưa ở các nơi như Stalingrad.
Mà ở các chiến trường khác, cuộc chém giết giữa các nước trục tâm và đồng minh cũng vẫn tiếp tục.
Trên chiến trường Trung Quốc, sau khi trải qua đại chiến Từ Châu và đại chiến Thái Nguyên, thế tiến công của quân Nhật chậm lại, đầu năm nay, hội chiến Trường Sa lần thứ ba kết thúc, sau đó hai bên địch ta tiến vào giai đoạn "đình chiến".
Tổng thể mà nói, tình hình bên ta cũng không lạc quan, toàn cảnh Đông Bắc từ trước kháng chiến đã bị địch chiếm lĩnh, sau khi kháng chiến bùng nổ, các thành phố lớn như Bắc Bình, Thượng Hải, Nam Kinh và Quảng Châu cũng lần lượt thất thủ.
Chiến trường chính của Quốc dân đảng hiện nay chủ yếu tập trung vào khu vực Lưỡng Hồ và tác chiến của quân viễn chinh vào Mi - an - ma.
Mà ở khu vực Hoa Bắc và Hoa Đông Quảng Mậu, lại là căn cứ địa địch hậu của Đảng Cộng sản, bọn họ ở phía sau cũng triển khai đọ sức liều chết.
Tôi bị cậu kéo vào lớp huấn luyện đặc biệt.
Qua năm nay, tôi đã tròn 18 tuổi, ở một niên đại chiến loạn liên tục như vậy, tôi biết tuổi của tôi kỳ thật cũng không nhỏ, bởi vì tiền tuyến có rất nhiều tướng sĩ tuổi tác có thể còn không lớn bằng tôi, cho nên lúc trước tôi đối với việc đi học lớp đặc huấn cũng không có sinh ra cảm xúc mâu thuẫn.
Điều kiện sinh hoạt gia đình tốt đẹp, khiến cho dáng người tôi cao lớn đẹp trai, đương nhiên cuộc sống cơm no áo ấm, cũng tạo nên thể lực cường tráng của tôi.
Tuy rằng tôi đồng cảm với những người ăn mày ven đường và những người dân nghèo khổ quần áo tả tơi, nhưng tôi không thể thay đổi được gì, đây là một quốc gia và xã hội suy bại, đói không no bụng không chỉ có binh lính tiền tuyến, còn có nông dân cấp thấp đau khổ giãy dụa.
Trong khi mọi người còn đang lo lắng về bữa ăn tiếp theo, tôi lại đang ăn bánh mì vừa ra lò và uống rượu vang đỏ nhập khẩu, nhờ cậu tôi là quan lớn của Trung thống, còn mẹ tôi là ủy viên Hội đồng Lập pháp Quốc gia.
Điều kiện gia đình tốt đương nhiên cũng có giáo dục tốt, cũng có thể là tôi trời sinh đã thông minh, trước kia tôi đã lấy thành tích xuất sắc học lớp sớm ở Thượng Hải, đêm trước khi Thượng Hải sụp đổ, trường trung học của tôi cũng sắp học xong, sau đó đại chiến bùng nổ, tình thế Nam Kinh nguy cấp, cả nhà chúng tôi theo chính phủ dời đến Trùng Khánh.
Thành tích học tập tốt khiến cho trước khi lấy được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi đã được mẹ tôi tìm quan hệ đưa đến đại học Trùng Khánh, tôi thích chuyên ngành kỹ thuật, tinh thông thuật toán và điện khí, cũng có đọc lướt qua các phương diện nghệ thuật và quốc học.
Quản lý trường học dưới bóng ma chiến tranh cũng không phải rất quy phạm, con cháu nhà giàu quyền quý từ trước đến nay dễ làm việc, một phần có thể cũng là bởi vì ảnh hưởng của chiến tranh, tôi biết có rất nhiều học sinh vừa tốt nghiệp liền đi nương tựa vào chiến trường, tôi là vào cuối năm 1940 lấy được giấy chứng nhận kết nghiệp trong trường học.
Tôi không nghĩ ra tại sao mẹ lại đồng ý với cậu, đồng ý cho tôi đến lớp đặc biệt trung thống học tập.
Tôi không thích thảo luận về các hoạt động chính trị của họ và mẹ tôi không bao giờ cho tôi tham gia.
Nhưng ngày đó cậu đau khổ cầu xin mẹ, cũng nói muốn mang cho cô một chị dâu trở về, bọn họ vốn là anh em ruột, mẹ không đành lòng đành phải đáp ứng, chỉ là sau khi mẹ biết thân phận của đối phương thì lần nữa yêu cầu cậu phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp lớp 10 kỳ 2 của lớp đặc huấn, tôi lấy thành tích xuất sắc thuận lợi tốt nghiệp, mẹ và cậu đều tới.
Bác tôi luôn khen cháu tôi thông minh tài giỏi.
Kỳ thật lúc trước cữu cữu đưa ta vào, hắn cũng không nghĩ tới muốn ta học thành như thế nào, ta mơ hồ cảm thấy hắn chẳng qua là muốn mượn ta đến giúp hắn thực hiện một số chuyện, tuy rằng ta cũng không biết mục đích của hắn, nhưng nếu đã đến, ta không muốn làm cho bọn họ thất vọng.
Cậu vẫn nói rõ với mẹ, mùa thu loạn thế như thế, con người phải học nhiều bản lĩnh một chút, như vậy mới có thể nâng cao năng lực sinh tồn, tuy rằng thỉnh thoảng mẹ sợ con chịu khổ có oán giận, nhưng mẹ đối với chuyện này tỏ vẻ đồng ý.
Đương nhiên kỳ thật tôi cũng sẽ không chịu đau khổ, có cậu đặc biệt chiếu cố, những huấn luyện viên kia đối với tôi còn tốt, bởi vậy tôi chưa từng bị ngược đãi gì, nhưng tôi luôn nghiêm khắc yêu cầu chính mình, cho nên mọi việc biểu hiện coi như ưu tú.
Trải qua hơn nửa năm huấn luyện, thể lực của ta hiện tại càng thêm to lớn, cầm nã cách đấu, súng ống khí giới, mọi thứ thành thạo, được lợi từ năng lực học tập cùng đại não thông minh trời sinh của ta, ngay cả một ít kỹ năng phương diện kỹ thuật cũng đã có thể tinh thông môn môn.
Vài ngày sau khi tốt nghiệp, cậu liền dẫn tôi đến phòng thẩm vấn ở Trùng Khánh, dựa theo ước định, mẹ không phản đối.
Kinh nghiệm của tôi trong lớp huấn luyện đặc biệt cho tôi biết một số tình huống của trung thống và quân thống, bọn họ đều là tổ chức đặc vụ.
Trung thống thuộc hệ thống Quốc dân đảng, do Đảng bộ kiểm soát, quân thống thuộc hệ thống quân vụ.
Dưới sự chỉ huy của Tưởng ủy viên trưởng, địa vị trung thống cao hơn quân thống, nhưng điểm giống nhau của bọn họ đều là giết người như ngóe.
Bất quá ta cùng những đặc vụ kia lại là có khác nhau, ta tuy rằng cũng từ nơi này kết thúc sự nghiệp.
Nhưng tôi biết tôi không phải là một đao phủ máu lạnh.
Hơn nữa cữu cữu cũng biết hung hiểm trong đó, cho nên hắn an bài ta tới đây chỉ biết làm một ít chuyện khác.
Tôi cũng không biết nơi này tồn tại, theo một ý nghĩa nào đó đây là cơ quan đặc vụ của bọn họ.
Bất quá cữu cữu một đường tâm tình rất tốt, hắn lái xe chở ta, cùng ta hàn huyên rất nhiều, còn nói muốn cho ta tìm cái mợ về nhà...
Ta lần đầu tiên ra xã hội, hắn công đạo ta rất nhiều, hắn tình huống bây giờ ngược lại là ít ngày xưa lệ khí cùng lòng dạ.
Thật ra tôi cũng không thích người cậu này, anh ta đối với chính đảng của anh ta, đối với tổng giám đốc của anh ta có một loại cuồng tín gần như tôn giáo nào đó, anh ta coi chính sự của anh ta quan trọng hơn gia đình, anh ta giết người như ngóe, bất kể là Đảng Cộng sản, hay là người Nhật Bản, người ngã vào trong tay anh ta vô số kể.
Đây là Thu Thu nói với ta, còn có bà Mai, bà kính nhi viễn chi với đứa cháu trai lớn này.
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Trên người cô mặc một chiếc áo T - shirt cổ rộng màu xám nhạt, phối hợp với áo hở cổ màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu trắng, phía dưới là quần kẻ caro bó sát người đỏ vàng đan xen.
Tuy rằng đã là cuối thu, nhưng thời tiết Trùng Khánh vô cùng tốt, bầu trời đã được gió thu bôi thử vô cùng sạch sẽ mà xinh đẹp, uyển chuyển như mỹ nhân trước mắt, cô thoạt nhìn sạch sẽ mộc mạc, cả người xen vào giữa cô gái và phụ nữ, khuôn mặt tinh xảo.
Tôi không thể nhìn thấy tuổi thật của cô ấy.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng, từ sau lỗ tai xõa tung ở bộ vị trước ngực, hai bên trái phải tách ra vừa vặn che lại một đôi bộ ngực đầy đặn.
Khuôn mặt nàng xinh đẹp, trang điểm Nga My, có một đôi mắt hai mí thật dày, cười rộ lên có một lúm đồng tiền đẹp mắt.
Ta luôn cảm thấy trên người nàng có một cỗ khí chất, Tiễn Mị Hạo xỉ toát ra vẻ mặt giống như thiên kim tiểu thư trong tiểu thư khuê các.
Mỹ nhân trí thức khí chất động lòng người, đây là ấn tượng đầu tiên của ta đối với nàng.
Nhưng trong mắt nàng vì sao còn có một loại ưu thương nhàn nhạt.
Khuôn mặt giống như đóa hoa này, phảng phất có loại cảm giác thân thiết quen thuộc, tôi không nghĩ tới trong cơ quan tình báo sâm nghiêm này còn có một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Nàng có một cái tên dễ nghe, Lâm Nga, Lâm Trung Điệp Nga, ta nghĩ tới thiêu thân lao đầu vào lửa, hồn nhiên dã tính.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tim tôi đập thình thịch, đây là người phụ nữ đầu tiên rung động kể từ khi tôi lớn lên.
Ta giống như còn chưa từng thích qua nữ tử nào đó, bởi vì bối cảnh của ta điều kiện, ngược lại có không ít nữ tử đối với ta có ý tứ, nhưng mục đích của các nàng đều rất rõ ràng, bất quá là muốn nịnh nọt mà thôi, hơn nữa ta cũng cảm thấy trên người các nàng tựa hồ đều không có chỗ nào có thể hấp dẫn ta.
Tôi tên Dương - - Phí Minh. "Tôi phi thường không thích cùng người khác nói ra tên của mình, khó đọc. Đây là mẹ đặt cho tôi, nghĩ mãi mà không rõ, làm cho người ta khó hiểu.
Lão Đổng không chỉ một lần hỏi qua mụ mụ vì sao muốn đặt cho ta cái tên này.
Lão Đổng chính là Đổng Kiến Xương, một cựu quân nhân xuất thân từ bán vải hoa, năm xưa từng làm quân phiệt, năm 1927 ngã về phía chính phủ cách mạng Quảng Châu, trở thành quan lớn tay cầm trọng binh một phương.
Khi quốc cộng chém giết, hắn ra công không ra sức, có lòng đồng tình với Đảng Cộng sản, Tưởng Giới Thạch bài xích hắn, hắn ngược lại tiếp cận Quế hệ, sau khi kháng chiến bùng nổ lại một lần nữa rời núi.
Lão Đổng am hiểu sâu sắc đạo chính trị, là một người theo chủ nghĩa thực dụng không chịu thiệt, mà mẹ là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi thật sự không rõ tại sao ông ta lại trở thành khách mời của mẹ.
Cậu lớn hơn mẹ rất nhiều, quan hệ giữa mẹ và lão Đổng nói không rõ ràng, nhưng cậu và ông ngoại cũng rất thân thiết.
互相 [hùcxiāng] lẫn nhau; với nhau.
Đúng vậy, bọn họ đều từng làm quân nhân cũ, nghĩ đơn giản, sống đơn giản.
Tôi biết lão Đổng cũng không phải cha tôi, mẹ bảo tôi gọi lão Đổng thúc thúc.
Mẹ tôi không bao giờ nhắc đến cha tôi.
Phí tưởng niệm, tự khó quên, đây có lẽ là mẹ đem niệm tưởng đối với ba đổ lên người tôi.
Tôi đưa tay bắt tay cô ấy, cô ấy chỉ nhìn tôi một cái tỏ vẻ đã biết, cũng không để ý đến tôi.
Trong mắt đó là đáng tiếc và lạnh nhạt.
Có lẽ cô ấy nghĩ tôi là Quốc dân đảng, có lẽ anh ấy đang thở dài vì tôi còn trẻ như vậy đã phải làm công việc như vậy, hoặc là cái gì khác.
Phòng điều tra có năm máy điện báo công suất lớn, tất cả đều do Đức chế tạo, thuộc về nhóm mua cuối cùng trước khi đại chiến bùng nổ.
Ba đài phụ trách nghe lén, hai đài phụ trách phát báo.
Lâm Nga phụ trách nghe lén và chủ quản giải mã, Tiểu Trần là cấp dưới của Lâm Nga, phụ trách phát báo, các cô là Đảng Cộng sản.
Ba chiếc còn lại do phía chúng tôi phụ trách.
Tôi không muốn gọi đó là chúng tôi, nhưng danh tính của tôi làm cho ranh giới của chúng tôi rõ ràng.
Theo quy định hợp tác quốc gia, Quốc phủ cho phép Đảng Cộng sản Trung Quốc thành lập văn phòng đại diện tại Trùng Khánh, mà hai bên cùng tạo thành cơ quan điều tra cũng là một phần hợp tác, lãnh đạo Quốc dân đảng, Đảng Cộng sản Trung Quốc sản xuất, hai bên cùng hưởng tình báo, hợp tác kháng chiến, giải mã điện báo của địch.
Nơi này chiếm diện tích cũng không lớn, cửa lớn có binh lính canh gác đề phòng nghiêm ngặt, qua lại cần giấy thông hành.
Bên trong là một con đường nhỏ quanh co, nhìn ra được là dựa vào núi mà xây ở giữa sườn núi, trong phòng có phòng thông tin, phòng nghe lén, phòng bảo vệ, phòng nghỉ, phòng họp...
Nghiễm nhiên là một cơ cấu ngũ tạng đầy đủ.
Cậu là người phụ trách nơi này, cậu phụ trách đem tình báo quan trọng mỗi ngày báo cáo lên trên.
Tôi không biết cậu làm thế nào để trở thành người nổi tiếng bên cạnh Chủ tịch Tưởng.
Trước đây ông chỉ là một giáo viên.
Dương Lập Nhân là trưởng tử của Dương gia, sinh năm 1900.
Phía dưới có muội muội Dương Lập Hoa cùng đệ đệ Dương Lập Thanh, các huynh muội năm xưa tang mẫu, do mẫu thân bào muội, cũng chính là di mẫu của bọn họ chiếu cố lớn lên.
Cha anh Dương Đình Hạc năm xưa từng đi lính, trong cuộc tranh chấp lập hiến và cộng hòa có khuynh hướng nghiêng về cộng hòa, khi dân quốc thành lập, từng làm giám đốc sở quân tư phủ trung khu Nam Kinh, sau đó bởi vì cộng hòa thất bại, từ chức về quê.
Năm 1924, các địa phương trong cả nước đều chịu ảnh hưởng tư tưởng tiến bộ của căn cứ địa cách mạng Quảng Châu, hoạt động cách mạng nổi lên khắp nơi, lúc này lăng mộ Hồ Nam cũng bị ảnh hưởng.
Ông Dương Lập Nhân là một trong số đó, ông thường sử dụng vỏ bọc dạy học để tuyên truyền tư tưởng cách mạng......
Mùa xuân năm đó, dưới sự chỉ định của quân phiệt Bắc Dương, tuần duyệt sứ ba tỉnh muốn đến Thái Lăng tuần tra thanh tra, cảnh vệ phản động trắng trợn bắt giữ người của đảng cách mạng.
Chu Thế Nông là đại diện của đảng cách mạng Quảng Châu đến lăng mộ Hồ Nam, ông và ông Dương Lập Nhân luôn có liên lạc qua lại.
Phụ thân hắn Dương Đình Hạc cùng tuần duyệt sứ là bạn cũ, là thượng khách được mời đến dự yến hội tuần duyệt sứ đến lăng mộ.
Chu Thế Nông cùng hắn mưu đồ lợi dụng tình bạn cũ của phụ thân Dương Đình Hạc cùng tuần duyệt sứ tùy thời hành thích, Dương Lập Nhân đáp ứng.
Dương Lập Nhân tìm ra khẩu súng mà Dương Đình Hạc đeo khi còn làm giám đốc sở quân tư phủ trung khu Nam Kinh, đó là một khẩu súng lục ổ quay tinh xảo, màu sắc kim loại sáng bóng, khi còn bé ông đã thấy qua, cho nên rất dễ dàng tìm được từ trong rương cũ.
Chu Thế Nông hẹn đưa lên đạn buôn lậu vào thành, đường kính là dựa theo chế thức súng quay tìm được.
Tuần duyệt sứ đến lăng mộ, cảnh vệ trong thành sâm nghiêm, Lập Nhân thuyết phục phụ thân chuẩn bị cùng hắn tham gia tiệc rượu hoan nghênh tuần duyệt sứ......
Súng lục cướp cò, kế hoạch ám sát sinh non, nguồn đạn bị rò rỉ, Lập Nhân đi Quảng Châu.
Hành động vĩ đại của thợ dạy học Dương Lập Nhân được Chu Thế Nông đánh giá cao, ông giới thiệu ông với đồng hương Sở Tài, Sở Tài vốn là bạn học của Lập Nhân, cũng là thư ký của Tưởng Giới Thạch.
Từ nhỏ bọn họ đã quen biết, Sở Tài cho rằng Lập Nhân là một nhân tài có thể tạo ra, bọn họ tỉnh táo tương tích, vì thế đem hắn làm tâm phúc đề cử cho Tưởng Giới Thạch.
Dương Lập Nhân tuổi còn trẻ năm đó cứ như vậy làm được tham mưu bộ giáo vụ trường quân đội Hoàng Phố.
Ta thủy chung không cách nào đem hắn cùng dạy học tiên sinh liên hệ, tuy rằng hắn thoạt nhìn chính là một thư sinh dáng vẻ.
Tôi được phân vào tổ nghe lén, phụ trách công tác nghe lén giải mã, là cấp dưới của cô ấy.
Ngoại trừ Tiểu Trần, trong phòng này còn có ba người khác.
Giới thiệu xong Lâm Nga và Tiểu Trần, cậu bắt đầu giới thiệu ba người này với tôi, cũng giới thiệu tôi với các cô ấy.
Chào trưởng phòng!
Tôi đi rót nước cho trưởng phòng.
Các nàng cung kính hướng cữu cữu khách sáo, trong lời nói động tác có ý tứ nịnh bợ.
Đây chính là một xã hội có tiền, có địa vị, có quan hệ dễ làm việc, mọi người chỉ nghĩ làm sao có thể tận khả năng sinh tồn.
Ta đối với chuyện này lại không cách nào sinh ra ý niệm chán ghét, hai nàng tựa hồ cũng không để ý, có lẽ là đã thành thói quen.
Lưu Mẫn, nghe lén số 1, nhìn dung mạo của nàng biểu hiện đây là một người phụ nữ sắp bước vào tuổi trung niên, bất quá dáng người đầy đặn cùng một đôi mắt phượng diễm lệ cho thấy nàng còn phong vận.
Lý Lệ, nghe lén số 2, thoạt nhìn nhỏ hơn Lưu Mẫn hai tuổi, người ăn mặc rất thời thượng, trang điểm đậm.
Họ phụ trách thu thập sao chép điện tín của địch.
Triệu Kỳ Kỳ, phát báo số 2, cảm giác tuổi của cô ấy không kém tôi bao nhiêu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, khi nghe cậu giới thiệu tôi còn nghiền ngẫm nhìn tôi, thỉnh thoảng mặt lộ vẻ mỉm cười.
Đây là cháu ngoại ta, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, mọi người sau này dạy nó nhiều một chút.
Cậu trong trí nhớ của tôi cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy, vì sao cậu ấy phải thẳng thắn tiết lộ quan hệ của chúng tôi, đây rõ ràng là muốn nhắc nhở mọi người phải chiếu cố tôi nhiều hơn.
Có lẽ anh ấy muốn nói chuyện dễ dàng với mẹ, tôi nghĩ.
Nghe được quan hệ giữa ta và Lập Nhân, nàng có chút tò mò liếc mắt nhìn ta một cái, lại xoay qua.
U, thì ra trưởng phòng còn có một cháu trai đẹp trai như vậy. Đến đây, tôi dọn dẹp bàn cho cậu.
Người phụ nữ tên Lưu Mẫn này, nói xong liền ân cần thu thập lại.
Tôi thấy cậu ngồi ở đây đi, ngồi cạnh tổ trưởng chúng tôi, tiện làm việc.
Tôi có chút xấu hổ đứng, nhưng bọn họ đều không nói gì, Lâm Nga cùng Tiểu Trần còn đang bận rộn công tác trong tay.
Lý Lệ theo tiếng phù hợp, Triệu Kỳ Kỳ đáp tay không biết có nên hỗ trợ hay không.
Ta thì ngầm thừa nhận ngồi ở vị trí bên cạnh nàng.
Sắp xếp xong xuôi cho tôi, cậu lại đi vòng quanh văn phòng khác, hẳn là đi hỏi thăm tiến triển công tác tình báo hôm nay, sau đó cầm đi báo cáo đi.
Tôi ngồi trên ghế không có việc gì làm, nhớ tới những gì đã học lúc trước, muốn giúp đỡ làm chút chuyện gì đó.
Cái kia, Đồng...... Chí. Tôi có thể giúp anh xem báo không?
Lúc này cô ấy đang nghiêm túc nhìn từng trang mã Morse bí mật, điều này làm cho tôi hứng thú, rất muốn nhìn xem điện văn của bọn giặc trông như thế nào.
Trả lại đồng chí. Tôi nói cháu trai lớn... "Cách xưng hô của cô ấy khiến tôi có chút mất hứng, thấy sắc mặt tôi không vui, cô ấy vội vàng sửa lại," Tôi nói tiền boa, đồng chí đó là cách gọi của người ta.
Lưu Mẫn này nói thật đúng là nhiều, ta tuy rằng không thích người khác gọi tên ta, nhưng về sau dù sao cũng phải cùng nhau làm việc, đây là không thể tránh khỏi.
Bất quá nàng nói rất đúng. Ta chỉ lo mở miệng nói chuyện với nàng như thế nào, liền bắt đầu học cách gọi của các nàng bên kia, nhưng điều này rất hiển nhiên không thích hợp.
Lâm Nga. "Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên cô ấy," Điện văn dư thừa có thể cho tôi xem không? "Nói xong còn làm ra động tác đưa tay.
Lần này cô ấy không phản đối, đưa cho tôi một tấm đã cất kỹ trên bàn, sau đó lại cúi đầu nhìn mã điện.
Nhưng vẫn không nói chuyện với tôi.
Cô cúi đầu nhìn điện văn đã chép sẵn trên bàn, sống lưng hơi cong lên, bộ ngực chống đỡ so với lúc trước lại lớn hơn một chút, mái tóc đen nhánh vốn rơi ở trước ngực, lúc này lơ lửng ở khe hở giữa thân thể và bàn, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Cô vừa nhìn điện văn, một tay cầm bút khoa tay múa chân trên một tờ giấy trắng, đầu bút chì ma sát với tờ giấy tạo ra tiếng xào xạc, như dây tơ tấu lên.
Nàng có một tay xinh đẹp chữ viết, tựa như nàng hiện tại nghiêm túc công tác dáng vẻ, thướt tha mềm mại.
Năm 1893, Nicholas? Tesla lần đầu tiên công bố thông tin liên lạc vô tuyến ở St. Louis, Missouri, Hoa Kỳ.
Đó là những gì được dạy trong lớp huấn luyện viên.
Vì lý do kỹ thuật, việc truyền tín hiệu vô tuyến không thể truyền văn bản và chữ cái, vì vậy mọi người đã phát minh ra mã Morse, một mã tín hiệu thời gian và thời gian, thể hiện các chữ cái, số và dấu câu tiếng Anh khác nhau, v.v. theo thứ tự sắp xếp khác nhau.
Tôi không ngừng nhớ lại những gì mình đã học trước đây.
Mã Morse bao gồm hai tín hiệu cơ bản và khoảng thời gian khác nhau: tín hiệu điểm ngắn "?" và đọc "giọt" (Di); Giữ tín hiệu dài "-" trong một khoảng thời gian nhất định, đọc "lách cách" (Da).
Giọt trên khoảng thời gian, 1t; Lạch, 3t; Tích tắc, 1 t; giữa các nhân vật, 3t; Lời bài hát: 7T
Độ dài của điểm quyết định tốc độ phát báo và được coi là tham khảo thời gian phát báo.
Mã Morse là một bảng do con người quy định, chứa chữ cái và số, v.v., và trí nhớ của tôi rất tốt, chẳng hạn như AR:? -? Người đại diện dừng lại, tin nhắn kết thúc.
SK:???—?— Đại biểu chấm dứt, liên lạc chấm dứt.
Trên thực tế đây là bài tập cơ bản nhất của một nhân viên phát báo, một nhân viên phát báo đạt tiêu chuẩn, bản lĩnh cần nắm giữ còn vượt xa những thứ này.
Lớp học của huấn luyện viên giống như đèn kéo quân không ngừng quay cuồng trong đầu tôi.
Dựa theo mỗi chữ cái tiếng Anh cố định, bên nhận có thể trả lại tin nhắn, đây gọi là tin nhắn rõ ràng.
Mã rõ ràng không có mật mã, vì vậy không thích hợp cho quân đội, vì vậy cần phải mã hóa.
Chính là ở mã nguồn vốn có, cộng thêm một ít ước định cách làm, cái này chính là mật mã.
Sau khi người nhận thực hiện thao tác theo thỏa thuận này (đây là sổ mật mã), có thể nhận được bản thân thông điệp.
Huấn luyện viên còn nhắc nhở chúng tôi lần nữa, mật mã thật ra là tính toán toán học rất phức tạp. Chỉ có một quá trình mã hóa phức tạp mới có thể đảm bảo tính hợp lệ của mật khẩu. Cho nên nói không có mật mã của đối phương vốn sẽ rất khó giải mã.
Tiểu quỷ tử này cũng học thông minh rồi. Từ Thái Bình Dương bị thiệt thòi lớn, mật mã điện báo lần sau cần cù hơn lần trước.
Tôi nhớ lại trận Midway hồi đầu năm.
Tháng 1 năm 1942, tàu ngầm Hải quân Nhật Bản I 124 được lệnh đặt mìn ở ngoài khơi cảng Darwin, căn cứ hải quân Australia, bị tàu khu trục Mỹ và ba tàu cao tốc Australia vây hãm, nhanh chóng chìm xuống.
Với độ sâu chỉ 50m, người Mỹ đã có thể dễ dàng trục vớt hài cốt của nó và tìm thấy một cuốn sách mật mã trong đó, Mật mã Hải quân Book D.
Lợi dụng cuốn sổ mật mã này, Mỹ từ trong việc giải mã mật báo của Hải quân Nhật Bản, biết được ý đồ tác chiến và bố trí binh lực của Nhật Bản đối với khu vực Midway, cũng chính là "mật mã AF" được giới tình báo bàn tán sôi nổi, từ đó có thể dùng binh lực yếu đánh bại chủ lực của Hải quân Nhật Bản, ở một mức độ nhất định xoay chuyển cục diện chiến đấu ở khu vực Thái Bình Dương.
Những gì ta biết, các nàng tự nhiên cũng biết.
"Cũng không phải sao, trước kia còn có thể có thu hoạch phá được tình báo, hiện tại càng ngày càng khó rồi...", nói chuyện chính là Lý Lệ.
Bây giờ tiền tuyến căng thẳng, hậu phương cũng không lạc quan, ta thấy có người không muốn xuất lực...... Chuyện không liên quan đến mình.
Các cô hiện tại chủ yếu là đang giúp Quốc dân đảng làm việc, Lưu Mẫn nói chuyện hình như có ý ám chỉ.
Lâm Nga có lẽ là đã thành thói quen, có lẽ là tu vi tốt đẹp của nàng khiến nàng không muốn cùng người tranh chấp, nàng mím môi không có trả lời.
Cũng không phải, tôi nghe nói mấy tuần trước, các anh còn chặn được tin tình báo của tiểu quỷ, còn nhận được khen thưởng của cấp trên.
Vậy thì có ích lợi gì. Chẳng phải vẫn bị bại trận như thường sao?
Nàng đối với giải vây của ta không cảm kích.
Bất quá cũng không trách nàng oán giận, quốc quân đánh giặc từ trước đến nay không được, lúc này mới vài năm, tiền tuyến một bại lại bại, mất đi một mảng lớn quốc thổ.
Hiện tại lòng quân sĩ đều không sôi trào sục sôi như lúc kháng chiến bùng nổ, kỳ thật toàn bộ quốc phủ đối với binh lính của mình đã không ôm hy vọng, bọn họ toàn bộ ký thác vào nước Mỹ ở Thái Bình Dương lấy được thắng lợi, dù sao nước Mỹ đã tham chiến, thế cục đã định, cần gì phải xuất lực.
Hai người nói chuyện gì vậy. Cháu trai tôi bình thường rất ít nói chuyện với con gái, tôi thấy hai người có thể giúp tôi rèn luyện nó.
Có lẽ bác đã làm xong công việc của mình và muốn mời chúng tôi đi ăn trưa.
Bất quá cậu nói có một nửa đúng có một nửa không đúng, đúng là của tôi lại không thích chủ động nói chuyện với con gái, sai là bởi vì không gặp được đúng người.
Vậy được a, ngươi xem chúng ta ở đây không phải có một đại mỹ nữ sao.
Đại mỹ nữ vừa nói ra miệng, nàng liền biết nói sai, vội vàng sửa miệng, "Ta thấy Kỳ Kỳ cùng Phí Minh tuổi tác bình thường, hẳn là có thể nói được.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Kỳ Kỳ có thể có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời, "Mọi người hiện tại đều là đồng nghiệp, đều có thể nói được.
Chỉ có tôi còn đang nhớ lại người đẹp mà Lưu Mẫn nói là chỉ ai.
Tôi và cậu, Lâm Nga, Tiểu Trần cùng một chiếc xe, bọn họ ngồi ở một chiếc xe khác.
Phía trước còn có một chiếc xe chở thủ hạ của hắn mở đường.
Xe là tôi lái, tôi nghĩ sau này khẳng định có rất nhiều chỗ phải lái xe, tôi đề xuất với cậu, cậu không phản đối.
Cô ấy dường như không muốn ngồi cùng cậu, ngồi vào vị trí lái phụ phía trước, hạ cửa sổ xe xuống, cô ấy nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài, tôi có thể nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô ấy, không nhìn hoàn toàn khuôn mặt của cô ấy.
Dọc theo đường đi cậu vẫn tìm đề tài nói chuyện với cô, cô luôn lơ đãng trả lời một câu không một câu, giống như không muốn nói nhiều với cậu.
Khách sạn cách trung tâm thành phố không xa, có rất ít người rảnh rỗi ra vào, hẳn không phải khách sạn bình thường, nhìn thấy cậu đến, nhân viên khách khí chào hỏi, đón chúng tôi vào một căn phòng đã chuẩn bị tốt.
Món ăn chủ yếu là món Hồ Nam, đây cũng là món ăn mẹ và tôi thích ăn.
Đủ loại thức ăn mang lên một bàn lớn, còn muốn một chai rượu vang đỏ, nhìn nhãn hiệu giống như là hàng nước ngoài.
Nói thật, với tình hình Trùng Khánh trước mắt, bữa cơm này có vẻ hơi xa xỉ.
Bất quá lấy tiền lương của cậu mà xem, hắn cũng hoàn toàn mời nổi, huống chi lấy địa vị của hắn, bên ngoài khẳng định cũng kiếm không ít.
Nào, Lâm Nga, cô là người Hồ Nam, tôi cũng là người Hồ Nam...... "Người này, lớn lên sẽ nhớ tình bạn cũ, ăn tới ăn lui, vẫn là món Hồ Nam chúng ta ăn ngon.
Cậu không giỏi giao tiếp cũng hiếm khi nói ra lời khách sáo của người bình thường.
Ta đã quen ăn món gì cũng giống nhau. Có thể quản no bụng là được. "Lâm Nga nói rất ngắn gọn.
Bầu không khí trên bàn cơm cũng không tốt lắm, mọi người thuận miệng ăn.
Mà ta có chút rơi vào suy nghĩ, không nghĩ tới nàng cũng giống như chúng ta, cũng là người Hồ Nam.
Trái lại Triệu Kỳ Kỳ cô nương này cũng rất nhiệt tình, nàng vừa rót rượu cho chúng ta, vừa nói đến đề tài thoải mái.
Cậu là người mới, sau này chúng ta là đồng nghiệp, tôi thấy tôi sẽ gọi cậu là Phí Minh.
Sau khi rót rượu cho mọi người xong, cô ấy đến chạm cốc với tôi trước.
Tôi thụ sủng nhược kinh bưng ly lên đáp lại, tỏ vẻ có thể.
Tiếp theo nàng lại cùng ngồi ở đây đều uống rượu, ta xem cử chỉ động tác của nàng, cũng không có nhăn nhó như bình thường cô nương gia, không chỉ có đối với nàng biểu hiện ra một ít tò mò.
Giữa cô và Lâm Nga hình như không có khúc mắc gì giống như hai người phụ nữ khác, cô mời rượu Lâm Nga, Lâm Nga vui vẻ tiếp nhận, uống theo một ngụm lớn.
Nhìn các nàng như vậy, cũng đều không phải là nữ nhân không thể uống rượu.
Bữa cơm này kỳ thật ăn rất nhanh, cũng khó trách, vốn là một đám người không ăn ý.
Lưu Mẫn, Lý Lệ và Lâm Nga đương nhiên không có gì để nói. Nhìn ra được Lâm Nga cùng cữu cữu cũng không có gì để nói, nàng hiện tại lãnh đạm biểu hiện càng giống là không tình nguyện mà đến.
Chỉ có Triệu Kỳ Kỳ một mực ở giữa không ngừng phối hợp nói chuyện.
Lưu Mẫn và Lý Lệ ngược lại không thèm để ý những thứ này, vẫn mời rượu cậu, còn cùng tôi uống không ít.
Giữa mấy người phụ nữ này, lại không chạm cốc với nhau.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu đi, ân oán giữa quốc cộng là thâm căn cố đế, tuy rằng cùng một phòng làm việc, thân phận lập trường khiến cho giữa bọn họ có khúc mắc lẫn nhau.
Liệu cô ấy có nhìn tôi như vậy không?
Tôi chắc chắn hy vọng là không.
Lúc cơm nước xong đã đến một giờ chiều, bởi vì là ngày đầu tiên đi làm, cậu muốn tôi buổi chiều đừng trở về xử lý, mà là bảo tôi trở về báo cáo tình huống của tôi cho mẹ.
Sau đó hắn lại dặn dò thủ hạ đưa các nàng trở về xử lý, chính hắn hẳn là còn có chuyện khác phải làm.