nhà lành nhân thê dụ hoặc
Chương 13
Rất cám ơn anh, anh họ gì vậy? "Ngô Việt lên xe lập tức cảm ơn.
Khụ, không cần cảm ơn, đây không phải là tiện đường sao. Miễn quý họ Ân.
Thì ra người thanh niên "tốt bụng" tặng mẹ con Ngô Việt này chính là "tú tài" vẫn luôn theo dõi họ: Ân Diệu Kiệt.
Hắn sở dĩ lớn mật như vậy chủ động muốn đưa hai mẹ con này về nhà, thứ nhất là hắn thật sự là ở ven đường chờ đến có chút không kiên nhẫn, thấy trong khoảng thời gian ngắn vẫn là nhìn không thấy có xe taxi tới dấu hiệu đơn giản hắn vừa vặn có thể lợi dụng đưa hai người các nàng cơ hội tìm hiểu rõ ràng tình huống gia đình của nàng cũng tốt trở về cùng lão Lương báo cáo công tác.
Vì thế hắn biểu diễn đoạn kịch bản kia......
Tiểu Ân, đây là xe của em sao? "Ngô Việt tò mò hỏi.
Không phải, tôi đâu có nhiều tiền mua Audi A6 như vậy? Tôi lái xe cho ông chủ của chúng tôi. "Ân Diệu Kiệt nói.
A, vậy mỗi ngày cậu đều đi theo ông chủ, tiền lương đãi ngộ cũng được chứ?
Ngô Việt tiếp tục hỏi, nàng rất cảm kích người trẻ tuổi tốt bụng này, hiện giờ thế đạo này người trẻ tuổi tốt bụng này không nhiều lắm, cho nên đối với hắn rất là quan tâm.
Ừ, cũng tạm được, ông chủ của chúng tôi đối xử với tôi không tệ. "Ân Diệu Kiệt trả lời ngắn gọn, bởi vì hắn lo lắng nói nhiều tất thất, lộ dấu vết.
Vậy điều kiện của cô cũng không tệ lắm, kết hôn rồi chứ? "Ngô Việt lại quan tâm hỏi.
Còn chưa, nhà tôi ở huyện, không mua nổi nhà. Ai nguyện ý gả cho tôi chứ?
Ân Diệu Kiệt tiếp tục nói, bất quá lần này hắn nói thật ra, lúc trước hắn đích thật là từ huyện La Giang đến Đức Y làm công.
Đầu tiên là làm nhân viên phục vụ ở khu giải trí, sau đó chậm rãi tiếp xúc với nhiều người trong xã hội mới đi theo lão Lương.
Ngươi tâm địa thiện lương, người lại tốt như vậy, nếu không ta ở đơn vị chúng ta giới thiệu cho ngươi một cái thế nào?"
Ngô Việt rất đồng tình với người trẻ tuổi tốt bụng này, vì thế xung phong nhận việc nói.
Ha ha, tôi còn không biết cô họ gì? "Ân Diệu Kiệt vừa thấy thời cơ chín muồi, vì vậy lập tức bắt đầu lấy tin tức liên quan đến Ngô Việt.
Ai nha, ngại quá, chỉ hỏi cô thôi, tôi quên tự giới thiệu rồi. Tên tôi là Ngô Việt, làm việc ở Xuyên Khánh. Đơn vị chúng tôi có mấy nữ sinh vừa mới được phân công, tôi có thể giới thiệu cho cô một cái thử xem.
Ngô Việt nhiệt tình nói.
Ồ, vậy thì rất cám ơn chị, chị Ngô. Vậy có thể gây thêm phiền toái cho chị không?
Ân Diệu Kiệt làm ở khu giải trí nhiều năm tam giáo cửu lưu các loại sắc nhân đều phục vụ qua, năng lực nhìn mặt nói chuyện là thế mạnh của hắn.
Nhìn thấy người có tính cách như thế nào liền nói lời như thế đó đã trở thành thói quen của hắn.
Anh chỉ cùng Ngô Việt hàn huyên vài câu liền cơ bản phán đoán ra tính cách của Ngô Việt, vì thế hợp ý cô càng thêm lễ phép khách khí.
Không đâu, số điện thoại của em là bao nhiêu? Lát nữa anh sẽ liên lạc với nhà gái để báo cho em biết.
Ngô Việt nhìn thấy người thanh niên này không chỉ có tâm địa thiện lương, hơn nữa nho nhã lễ độ, thập phần hiểu lễ phép.
Điều này làm cho ấn tượng của cô đối với anh càng ngày càng tốt, vì thế càng tích cực giới thiệu bạn gái cho anh.
Chị Ngô, em khởi động máy 24/24, nếu sau này chị có việc dùng xe cũng có thể gọi điện thoại cho em bất cứ lúc nào, ông chủ thường xuyên đi công tác, bình thường em rất tự do.
Ân Diệu Kiệt tiếp tục tỏ vẻ chân thành nói lấy lòng Ngô Việt.
Một hồi chuông điện thoại di động du dương vang lên, là Ngô Việt bấm điện thoại di động của Ân Diệu Kiệt, Ân Diệu Kiệt vội vàng tay trái vịn tay lái, tay phải lưu số điện thoại di động của Ngô Việt.
OK, tên người phụ nữ này, số điện thoại di động, đều xong rồi. Sắp đại công cáo thành rồi. "Ân Diệu Kiệt thầm nghĩ.
Tiểu Ân, đây là số điện thoại của anh, nhà em ở nơi khác, sau này vạn nhất có chuyện gì cần hỗ trợ có thể gọi điện thoại. "Ngô Việt tiếp tục nhiệt tình nói.
Tiểu khu Vạn Hưng tuy rằng lệch khỏi đường chính có chút hẻo lánh, nhưng cách Xuyên Khánh khoan thăm dò gia thuộc viện không xa, ngay khi Ngô Việt nói chuyện với Ân Diệu Kiệt, cũng đã nhìn thấy cửa lớn của gia thuộc viện từ xa.
Ân đại ca chính là tiểu khu kia, sắp tới rồi. "Đại Bảo nhìn thấy sắp về đến nhà liền vui vẻ nói.
Đúng rồi, cô tên là gì? Dọc đường chỉ lo nói chuyện với chị Ngô, quên hỏi cô.
Ân Diệu Kiệt bất động thanh sắc hỏi, hắn vẫn không hiểu quan hệ giữa hai nam nữ này, các nàng rất thân mật, nhưng hắn cảm thấy quan hệ giữa các nàng lại không giống như là quan hệ chị em, dựa vào cảm giác của hắn Ngô Việt hẳn là lớn hơn tiểu tử này không ít, không thể nào là quan hệ chị em.
Những quan hệ khác hắn thật đoán không ra.
Ngươi gọi ta Đại Bảo là được. Ân đại ca ngươi tên là gì? Mụ mụ vừa rồi chỉ hỏi họ của ngươi, không hỏi tên. "Đại Bảo vẻ mặt hồn nhiên nói.
Cái gì? Mẹ? Chị Ngô này... "Tay Ân Diệu Kiệt nắm tay lái run lên, xe hơi chạy lệch.
Đại bảo lời nói để cho hắn chấn động, hắn vội vàng quay về ổn định tay lái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sau kính chiếu hậu muốn nhìn kỹ cái này vẫn luôn không có quá chăm chú nhìn qua nữ nhân đến cùng tuổi bao nhiêu.
Hắn không rõ Lương ca rốt cuộc là coi trọng nữ nhân đeo một bộ kính lớn này, dáng người tuy rằng cao gầy, nhưng cách ăn mặc này cũng quá quê mùa, hiện tại mới biết được nàng cư nhiên đã có hài tử lớn như vậy, vậy nàng phải bao nhiêu tuổi a?
Lương ca lần này phỏng chừng là nhìn lầm rồi.
Ngô Việt nhìn thấy biểu hiện giật mình của Ân Diệu Kiệt, tâm tình cũng rất vui vẻ.
Cô biết Tiểu Ân nhất định là cảm thấy mình còn trẻ, không giống như là một người phụ nữ có đứa nhỏ lớn như vậy, điều này nói rõ mình bảo dưỡng cũng không tệ lắm, hì hì!
Vì thế nàng đỡ đỡ ở trên sống mũi nàng không chịu nổi kính mắt lớn cố ý khiêu khích Ân Diệu Kiệt nói: "Như thế nào Tiểu Ân nhìn không giống sao? Đúng rồi, ngươi đến bây giờ còn không có trả lời Đại Bảo tên của ngươi đâu.
A, tôi tên là Ân Diệu Kiệt, chị Ngô hai người không đùa với tôi chứ? Đại Bảo thật sự là con trai chị?
Ân Diệu Kiệt vẫn không quá xác định nói.
Bởi vì hắn xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy nữ nhân kia da trắng nõn nà, làn da trên mặt càng là phấn nộn thổi đạn có thể phá bộ dáng, bằng hắn quanh năm lẫn lộn ở trong đám nữ nhân bộ dáng hẳn là hai mươi chín tuổi bộ dáng.
Chỗ nào giống như là hơn ba mươi tuổi bộ dáng?
Ngô Việt thấy vẻ mặt không tin của Ân Diệu Kiệt, tâm tình càng thêm đắc ý, vì vậy cô cố ý lấy ra một bộ dáng người từng trải lớn tuổi dạy dỗ người trẻ tuổi, vỗ vỗ bả vai Ân Diệu Kiệt nói: "Tiểu Kiệt à, cậu mới ra cổng trường, kinh nghiệm xã hội còn chưa đủ. Tuổi của phụ nữ nhìn không thấu. Thật ra tôi ít nhất cũng có thể lớn hơn cậu mười tuổi. Cậu gọi tôi là dì cũng được.
Cái gì? Dì? Chị Ngô, chị đừng đùa với em nữa.
Ân Diệu Kiệt lần này không có xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Ngô Việt nữa, mà là trực tiếp thừa dịp cô vỗ vai anh thật nhanh xoay đầu lại cẩn thận nhìn chằm chằm hai má phấn nộn của Ngô Việt.
Nhưng cho dù là cặp kính lớn kia che khuất nửa khuôn mặt của cô, anh vẫn không nhìn ra cô hơn ba mươi tuổi a?
Hắn có chút mơ hồ: chính mình ở khu giải trí mỗi ngày cùng các loại nữ nhân giao tiếp, đối với các nàng che dấu tuổi tác một ít tiểu xiếc hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Rất nhiều phụ nữ lớn tuổi đều đánh một lớp phấn thật dày lên mặt để che giấu tuổi thanh xuân đã mất.
Nhưng nữ nhân trước mắt này không trang điểm, trên mặt lộ ra hồng vận thuần tự nhiên mê người, làm sao có nửa điểm phấn lót che dấu?
Làn da trắng hồng kia làm sao có thể là thứ mà phụ nữ hơn ba mươi tuổi nên có chứ?
Đại Bảo nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Ân Diệu Kiệt nhìn về phía mẹ, trong lòng cũng đắc ý, vội vàng giúp mẹ nói: "Anh Kiệt, bà ấy thật sự là mẹ em. Không tin lát nữa anh đến nhà em xem ảnh chụp một nhà chúng ta sẽ biết.
Đúng đúng, Tiểu Kiệt, hiện tại đã đến gia thuộc viện, chuyện của con nếu không vội thì tới nhà ta nhận một cái đi. Thuận tiện cho con mở mang kiến thức, xem ta có phải là mẹ của Đại Bảo hay không.
Ngô Việt hưng phấn mời.
Cô cũng thấy được ánh mắt mê mang của Ân Diệu Kiệt nhìn về phía mình.
Ai, đứa nhỏ đáng thương này chắc là bị tuổi tác của mình làm cho hôn mê. "Ngô Việt cười thầm suy nghĩ.
Tôi cũng không có việc gì gấp, vốn định lên đường cao tốc đón ông chủ ở sân bay Song Lưu sớm một chút, nhưng buổi tối anh ta lên máy bay sớm chờ ở sân bay cũng nhàm chán.
Ân Diệu Kiệt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, vì thế thuận miệng biên soạn một bộ lời thoại.
Vậy thì tốt quá, nhìn kìa, chính là tòa nhà số 12 kia. "Ngô Việt cao hứng nói.
Xe dừng ở cửa lớn hành lang nhà Ngô Việt, ba người xuống xe, Đại Bảo ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đi tới lầu ba mở cửa phòng dẫn Ân Diệu Kiệt vào nhà.
Anh Kiệt, anh ngồi xem ti vi trước đi, em đi lấy album cho anh nhé.
Đại bảo rất hưng phấn mà đem Ân Diệu Kiệt ấn ở phòng khách trên ghế sa lon, cũng mở ra TV.
Cậu muốn khoe khoang nữ thần mụ mụ của mình trước mặt Kiệt ca có chút đáng yêu này một chút, cậu hy vọng từ trong ánh mắt Kiệt ca nhìn thấy ánh mắt hâm mộ.