nhà lành nhân thê dụ hoặc
Chương 4
Đang lúc Ngô Việt nhớ lại thời gian ngọt ngào cùng con trai, Lưu Chí Uy lại từ trong ngây ngốc nhìn Ngô Việt thất thần đột nhiên bừng tỉnh, âm thầm oán giận tự chủ của mình quá kém, thiếu chút nữa bại lộ bộ mặt thật của mình, hắn quay đầu đoan chính chậm rãi khởi động xe, chậm rãi chạy về phía tòa nhà phía sau của gia thuộc viện.
Chị dâu, nhà chị ở tòa nhà kia?
Lưu Chí Uy thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Đàm Cương tựa vào ghế sau mê man như bùn nhão, hắn muốn nhân cơ hội nói chuyện riêng với người vợ tốt như tiên tử này, kéo gần khoảng cách một chút, để sau này càng dễ dàng tiếp cận cô.
À, chính là tòa nhà số 12 phía trước bên phải.
Ngô Việt bị câu hỏi của Lưu Chí Uy cắt đứt suy nghĩ, sau khi tỉnh táo lại thì cuống quít nghiêng người về phía trước, nằm úp sấp ở phía sau ghế lái chính của Lưu Chí Uy, sau đó dùng ngọc thủ từ phía sau ghế dựa của hắn dán lên mặt hắn vươn ra hàng đầu chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Lưu Chí Uy chỉ nhìn thấy một đoạn cánh tay nhỏ như củ sen bạch ngọc từ phía sau dán vào mặt mình vươn tới.
Ngô Việt nằm úp sấp trên ghế sau lưng mình, nhẹ nhàng mở môi son, thở ra như lan chỉ dẫn cho hắn.
Lưu Chí Uy chỉ cảm thấy từng đợt hương đàn hương thơm phun lên mặt mình, hắn một trận mê muội.
Thân thể người vợ say lòng người thật thơm.
Cái này kinh nghiệm lão đạo sắc côn lập tức nảy ra một kế, mạnh mẽ quay đầu sang phải nhìn lại, làm bộ là đang nhìn về phía nàng ngọc thủ chỉ thị phương hướng.
Vì thế mặt của hắn lập tức cọ xát vào cánh tay ngọc của Ngô Việt, đôi môi nóng bỏng cũng rắn chắc hôn lên cánh tay mềm mại thơm ngào ngạt kia.
Ngô Việt chỉ cảm thấy cánh tay của mình bị cái gì đó nóng bỏng lại ướt át gắt gao chống lại, quay đầu nhìn chăm chú mới phát hiện Lưu trưởng phòng đang quay đầu dựa theo chỉ thị của mình bên phải nhìn lại, nhưng bởi vì hắn quay đầu quá mạnh, môi của hắn không cẩn thận cọ vào cánh tay của mình.
Cô vội vàng đỏ mặt, thu tay về.
Cô biết trưởng phòng Lưu không cẩn thận mới hôn được cánh tay cô, nhưng tim mình vẫn đập nhanh hơn, hai má ửng đỏ.
Lưu Chí Uy cái này tình trường lão luyện vì đánh tan Ngô Việt hoài nghi, lập tức làm bộ không hề phát hiện bộ dáng mở miệng dời đề tài nói: "Chị dâu, chị biết lái xe sao?
Tôi không biết lái xe, điều kiện nhà chúng tôi cũng không nuôi nổi xe.
Ngô Việt bị nói trúng tâm sự mình vẫn luôn âm thầm cảm thán.
Thật ra cô đã sớm muốn có một chiếc xe đáng yêu của riêng mình.
Mỗi khi cô đi dạo phố nhìn thấy các loại phụ nữ lái các loại xe con cao cấp từ bên cạnh cô nhanh chóng chạy qua, trong lòng cô cực kỳ hâm mộ.
Nhất là mấy ngày hôm trước khi đến Đại Giang gia Thang Duy lái chiếc BMW màu đỏ của mình tới đón bọn họ, lúc ấy cô cũng cảm giác được tự ti mặc cảm.
Điều này càng làm tăng thêm ý tưởng cô muốn có một chiếc xe của riêng mình.
Sao có thể? Tiền lương của Đàm công còn cao hơn tôi. Sao có thể không nuôi nổi một chiếc xe chứ? Chi phí mỗi tháng hơn một ngàn tệ là đủ rồi.
Lưu Chí Uy quả thật có chút giật mình, bởi vì anh ta là quản lý tiền lương nhân sự, anh ta biết tiền lương của Đàm Cương ở toàn bộ công ty đều là số một số hai, chỉ thấp hơn hai tổng giám đốc một chút mà thôi, tiền lương hơn mười ngàn sao có thể nuôi không nổi xe chứ?
"Hắn tiền lương là cao, nhưng là hắn chiếu cố người cũng nhiều, hàng năm đều cho cha mẹ một khoản tiền, lại muốn cho hắn đại ca gia hai đứa nhỏ giao học phí tạp hóa. Nhà chúng ta đại bảo cũng sắp lên đại học, còn phải muốn một khoản học phí, còn muốn cho hắn tích góp tương lai kết hôn mua nhà tiền. Muốn tiêu tiền địa phương nhiều lắm, làm sao còn dám mua xe a?"
Ngô Việt sâu kín nói.
Chồng mình biết chăm sóc người khác.
Nhưng chưa bao giờ lo lắng cho cảm nhận của mình, nhớ tới liền tức giận.
À, thì ra là vậy. Nhưng chị dâu đừng lo, không lâu nữa chị có thể mua xe! Em sẽ sắp xếp cho chị. "Lưu Chí Uy tự tin quay đầu lại nói với Ngô Việt.
Tôi ngay cả cán bộ trung tầng cũng không phải, tiền lương cũng không cao làm sao mua xe được?"
Ngô Việt tuy rằng rất tín nhiệm vị bộ trưởng Lưu này, nhưng đối với lời hứa tự tin vừa rồi của ông ta đối với mình vẫn có chút không thể tin được.
Lưu Chí Uy lại nhìn lướt qua Đàm Cương say như chết, sau đó ra hiệu cho Ngô Việt đem lỗ tai lại gần, Ngô Việt thấy hắn thần bí hề hề cảm giác có chút buồn cười, trong xe chỉ có ba người bọn họ, còn cắn lỗ tai cái gì chứ?
Chẳng lẽ có chuyện gì sợ chồng mình biết hay sao?
Nhưng thiên tính tò mò của người phụ nữ, vẫn khiến cô nhịn không được nghiêng mặt đem lỗ tai kề sát môi Lưu Chí Uy.
"Chị dâu, là như vậy, em dự định chờ chị thăng chức huấn luyện xong sẽ cho chị đổi bộ phận mới, công tác cải cách công ty lập tức sẽ triển khai toàn diện, muốn thành lập một bộ phận mới, em muốn chị qua làm người phụ trách. Sau khi cải cách đãi ngộ sẽ rất cao, sẽ không thấp hơn chúng ta bao nhiêu."
Lưu Chí Uy vừa nói vừa tiến lại gần lỗ tai Ngô Việt.
Ngô Việt chấn động, không ngờ Lưu Chí Uy lại coi trọng mình như vậy, lại giao chức vị quan trọng như vậy cho mình.
Cô cũng nghe nói tương lai thay đổi chế độ phải sa thải một nhóm nhân viên nhàn tản, tiền lương đãi ngộ của nhân viên lưu lại sẽ phổ biến nâng cao một đoạn, nếu lại an bài chức vị trọng yếu thì thu nhập càng thêm khả quan.
Ừ, nói như vậy mình muốn mua một chiếc xe mình thích thì vấn đề không lớn.
Nàng mỹ mãn mặc sức tưởng tượng......
Lưu Chí Uy sở dĩ trở thành khắc tinh của vợ hiền, chính là giỏi về dụ dỗ và nhìn mặt, hắn chỉ nhìn thoáng qua biểu tình thất thần của Ngô Việt đã biết chiêu dụ vợ hiền mà mình quen dùng lại có tác dụng.
Không có người vợ kia có thể ngăn cản loại hấp dẫn này, ai không hướng tới cuộc sống tốt đẹp đây?
Ai không muốn sống một cuộc sống cao quý và giàu có hơn?
Lưu Chí Uy thấy thời cơ chênh lệch không nhiều lắm, vì vậy trực tiếp dùng đôi môi nóng bỏng chống lại vành tai khéo léo của Ngô Việt, thấp giọng nói: "Chị dâu, đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, trước khi chuyện thành công đừng nói cho bất luận kẻ nào. Bao gồm cả chồng chị, chị có thể làm được không?"
Đây là một đòn sát thủ lớn trong bí thuật Câu Nữ siêu cấp sắc côn Lưu Chí Uy.
Một khi người vợ đáp ứng sau lưng trượng phu cùng mình có bí mật nhỏ đầu tiên, như vậy bước tiếp theo liền sau lưng trượng phu cùng mình lén liên lạc, xuống nữa chính là sau lưng trượng phu cùng mình một mình đi ra ngoài ăn cơm, gặp riêng, cuối cùng sau lưng trượng phu cùng mình lên giường, ở dưới háng mình uyển chuyển thừa hoan!
Ừ, anh yên tâm Lưu trưởng phòng, tôi sẽ không nói với ông ấy. Công ty thay đổi chế độ là chuyện lớn, có chút bí mật cho dù là vợ chồng cũng không nên nói lung tung, chút thường thức này tôi vẫn hiểu.
Ngô Việt nhìn lướt qua chồng bên cạnh, cô cảm thấy việc này là lạ, có chỗ nào không đúng chứ?
Chính mình trước mặt trượng phu, hứa hẹn giữ bí mật nhỏ với một nam nhân khác.
Hơn nữa giờ phút này người đàn ông này đang dùng đôi môi cực nóng của anh ta chọc vào lỗ tai của mình, hơi nóng thở ra không ngừng thổi vào trong lỗ tai mẫn cảm của mình, cô cảm thấy luồng nhiệt khí kia theo lỗ tai của mình thẳng đến trong lòng của mình, cô mẫn cảm không khỏi run rẩy từng đợt toàn thân.
Nàng không nói được đây là loại cảm giác gì, chỉ là cảm giác tim như bị từng đợt dòng điện đánh trúng, mà rung động không thôi.
Cô ngoan ngoãn từ phía sau tựa đầu vào ghế lái chính của Lưu Chí Uy, tùy ý Lưu Chí Uy dùng môi kề sát lỗ tai mình thổi hơi nóng xì xào bàn tán với mình như vậy.
Nàng đối với nam nhân thành thục đẹp trai này không có chút phản kháng nào.
Lưu Chí Uy tiếp tục dùng giọng nam trầm từ tính thổi hơi nóng, chọc lỗ tai Ngô Việt mập mờ nói: "Chị dâu, đừng gọi trưởng phòng nữa, khách khí quá nhỉ? Gọi tôi là Chí Uy, hoặc là A Uy cũng được.
Chí...... Uy? Ha ha, không được không quen, vẫn là kêu Lưu trưởng phòng thuận miệng.
Ngô Việt e lệ nói, nàng bị nam nhân này vành tai tóc mai cọ xát như vậy, ngửi thấy khí tức nóng bỏng đặc biệt của nam nhân thành thục kia, mà trượng phu của mình lại không chút nào biết ngây ngốc nằm ở bên cạnh nàng yên tâm ngủ say.
Cô có chút hoảng hốt, sao lại có cảm giác giống như yêu đương vụng trộm với người đàn ông này trước mặt chồng mình chứ?
À, không sao, gọi nhiều là quen rồi.
Lưu Chí Uy thì không khẩn trương như Ngô Việt, tiếp tục bình tĩnh ngửi mùi cơ thể nhàn nhạt của vị tiên tử phàm trần này, tiếp tục tiến hành câu nữ thành thạo nói: "Chị dâu, điện thoại của chị là bao nhiêu? Vạn nhất có thay đổi nhân sự gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho chị. Về sau cũng không cần để lão Dư truyền đạt lại. Dù sao đây cũng là bí mật riêng tư giữa hai chúng ta.
"Ừm, số điện thoại của tôi là: 138... 9." Ngô Việt không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói thật số điện thoại của mình cho người đàn ông khiến cô cảm thấy hoảng hốt này.
Được, em chỉnh điện thoại thành rung anh sẽ gọi cho em.
Lưu Chí Uy nói xong bên tai Ngô Việt liền lấy điện thoại di động của mình ra, nhập từng dãy số một.
Ngô Việt thì nhân cơ hội giãy thoát đôi môi nóng bỏng của Lưu Chí Uy, lấy điện thoại di động trong túi xách của mình ra, chỉnh hình thức chuông thành rung động.
Ong...... Ong...... Ong "Cô vừa mới điều chỉnh xong điện thoại di động của mình liền rung lên.
"136...8" một số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại di động của cô.
Đây chính là số điện thoại của người đàn ông kia phải không?
Cô vừa định lưu số này lại, điện thoại di động của mình lại bị một bàn tay to bá đạo đoạt lấy, cô có chút không hiểu ra sao nhìn động tác khí phách của người đàn ông kia, không biết anh ta muốn làm gì.
Chỉ thấy Lưu Chí Uy nhấp vào điện thoại di động của cô.
Chỉ chốc lát sau anh đưa di động cho cô, nói: "Được rồi, anh lưu số điện thoại di động của anh vào di động của em, vạn nhất sau này có việc gì gấp tìm anh liền trực tiếp gọi điện thoại.
Ngô Việt nhận lấy điện thoại di động của mình, trượt màn hình xem xét đánh dấu số điện thoại Lưu Chí Uy vừa lưu trữ: "A Uy".
Lưu trữ số điện thoại di động của người đàn ông kia như vậy có phải quá mập mờ hay không?
Người đàn ông này vừa rồi đoạt điện thoại di động của mình thật bá đạo, so với chồng mình càng giống đàn ông hơn, không hổ xuất thân từ quân ngũ, khắp người dương cương khí.
Lúc Ngô Việt trượt màn hình điện thoại di động đột nhiên nhìn thấy thời gian trên điện thoại di động hiển thị: 22 giờ 17, trời ạ, đã trễ thế này rồi sao?
Cục cưng của mình còn cô độc ở nhà chờ mình trở về sao?
Nghĩ đến con trai mình Đại Bảo, Ngô Việt đột nhiên cảm thấy có chút tự trách: mình đã từng nhiều lần yêu cầu con trai chỉ có thể thích mình, không thể kết giao với người phụ nữ khác.
Nhưng mình thì sao?
Vừa rồi còn đang đối với một nam nhân khác xuân tâm nhộn nhạo!
Ai, mình quá không xứng đáng với nhi tử.
Mình thật không biết xấu hổ, cô oán hận nghĩ.
(Nhưng là nàng lại hoàn toàn xem nhẹ ngay tại bên cạnh mình ngủ say trượng phu, kỳ thật không xứng đáng nhất hẳn là trượng phu của nàng mới đúng chứ? như thế nào có thể trước tiên nghĩ đến không xứng đáng chính là cùng mình loạn luân nhi tử đâu? đối mặt chính mình hợp pháp trượng phu chẳng lẽ không cảm thấy áy náy sao?
Nghĩ vậy Ngô Việt vội vàng ngưng thần nhìn ra ngoài xe, thấy được cửa lầu quen thuộc, thì ra xe đã sớm dừng ở dưới lầu nhà mình, chỉ là mình vừa rồi vẫn đem lực chú ý đặt ở trên người người đàn ông này, hoàn toàn bỏ qua.
Cô vội vàng nói với Lưu Chí Uy: "Chí...... Trưởng phòng Lưu, chúng ta phải nhanh chóng về nhà, đứa nhỏ còn đang ở nhà chờ.
Quay đầu lại nàng nhìn nhìn hôn mê trượng phu, thấy hắn ngủ thơm ngọt, thật có chút không đành lòng đánh thức hắn.
Vẻ mặt Ngô Việt có chút biến hóa làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt sắc lang cao cấp như Lưu Chí Uy chứ?
Sau khi hắn nhìn mặt nhìn mặt, lập tức hiểu rõ tình huống.
Trong lòng hắn bỗng nhiên sáng ngời, nảy ra ý hay.
Lập tức lấy lòng nói: "Chị dâu, nhìn Đàm ca ngủ ngon như vậy, vẫn là đừng đánh gãy hắn, nhà các ngươi ở lầu mấy?
Nhà tôi ở lầu ba, anh ấy nặng như vậy cô có thể chịu được sao?"
"Yên tâm đi chị dâu, trước kia ở bộ đội ta mỗi ngày dẫn đội khiêng chừng mười cân gỗ tròn chạy một km việt dã đâu rồi. Mới ba tầng lầu tính là cái gì?"
Lưu Chí Uy tràn đầy tự tin nói xong liền xuống xe mở cửa xe, cúi người ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cõng Đàm Cương trên lưng rộng lớn của mình, sau đó tiêu sái cười nói với Ngô Việt: "Chị dâu, cửa lầu ba kia?
Đông Môn. "Ngô Việt bị nụ cười dương cương của hắn làm cho hoảng hốt, cũng không hiểu hắn hỏi cái cửa kia làm gì? Dù sao mình cũng phải dẫn đường trước, hắn cõng trượng phu đi theo phía sau không được sao?
lộp bộp...... lộp bộp...... lộp bộp "còn không đợi Ngô Việt kịp phản ứng, đã thấy Lưu Chí Uy đã cõng Đàm Cương bước đi như bay mấy bậc thang, Đàm Cương nặng hơn một trăm cân ở trên lưng Lưu Chí Uy lưng hùm vai gấu phảng phất nhẹ như lông hồng.
Ngô Việt đầu tiên là cả kinh không nghĩ tới nam nhân này cường tráng như vậy, xem ra hắn ở bộ đội đánh hạ thân thể còn không có hoang phế.
Sau đó cô vội vàng đuổi theo, lát nữa còn phải mở cửa cho bọn họ, anh cõng chồng mình, nếu lát nữa còn phải ở trên lầu chờ mình vậy thì không tốt lắm.
Bởi vì Ngô Việt mặc váy bó sát mông, hơn nữa mang giày cao gót lên cầu thang không tiện, cho nên mặc cho cô đuổi sát đuổi mạnh vẫn rơi ở phía sau Lưu Chí Uy, nhìn bóng dáng mạnh mẽ của người đàn ông trên cầu thang cách mình càng ngày càng xa, Ngô Việt có chút mê ly.
Ánh mắt của cô phảng phất xuyên thấu quần tây thẳng tắp của người đàn ông kia, thấy được gân xanh nổi lên, cơ bắp phồng lên lởm chởm hai cái đùi tráng kiện, còn có cái mông cao cao ngất ngưởng kia, đều tản ra mỹ cảm cuồng dã.
"Trời ạ, nếu như bị nam nhân này đè ở dưới thân, bị hắn điên cuồng'Tiên'quất, nữ nhân kia sẽ chịu được?"
Trong lòng Ngô Việt thầm nghĩ, cô chưa từng trải qua loại đàn ông như vậy, thật không biết bị loại đàn ông cường tráng này dã man xông lên hạ thể sẽ có cảm giác gì?
Cô chợt nhớ đến cảnh trong bộ phim tài liệu "Thế giới động vật" mà cô từng xem: Những con sư tử cái xinh đẹp nhất trong đàn sư tử hoang dã trên thảo nguyên Maasai Mara ở châu Phi là những con sư tử đực mạnh mẽ và hung dữ nhất được chọn để giao phối!
Mà những con sư tử đực gầy yếu kia thì bị một đám sư tử cái khinh bỉ, ngay cả quyền giao phối cũng không có.
Tuy rằng thẩm mỹ quan của động vật cũng nhất định chính xác, nhưng ít nhất có thể cung cấp cho nhân loại tham khảo.
Lại nhìn chồng mình bị người đàn ông kia cõng trên lưng, so với người đàn ông kia càng có vẻ gầy yếu.
"Ai, nếu là ở trong bầy sư tử lão công đoán chừng chính là loại kia không có tư cách giao phối sư tử đực đi?"
Cô âm thầm lắc đầu thở dài.
Con "sư tử" hùng tráng nhất cõng chồng này chỉ sợ mình không có cơ hội thưởng thức, cũng chỉ có thể thể nghiệm một chút gầy yếu nhất giống như chồng, cô càng nghĩ càng cảm thấy mình thật đáng buồn.
Chị dâu, phát ngốc cái gì? Mau tới mở cửa a.
Ngô Việt bị Lưu Chí Uy đánh thức, thì ra mình đã thất thần đi theo bọn họ tới cửa nhà.
Cô cuống quít lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở cửa phòng.
Mẹ, sao mẹ muộn thế này mới về? Con đã nhiều lần muốn gọi điện thoại cho mẹ rồi. "Vừa mở cửa phòng liền thấy một bóng dáng cao gầy từ phòng ngủ nhỏ của con trai vọt tới.
Ngô Việt trong lòng vui vẻ: "Hì hì, trong nhà còn có một đầu uy mãnh'Tiểu sư tử'đâu rồi, vừa rồi chỉ lo so sánh cái nào hai đầu cõng cùng một chỗ'Sư tử' rồi, đem trong nhà tư tàng con'Tiểu mãnh thú'này cho quên lãng. tiểu gia hỏa này hiện tại liền như vậy uy mãnh, qua vài năm nữa có đủ tự mình chịu. ha ha."
Tâm tình mất mát vừa rồi của nàng lập tức tốt lên.
Vội vàng cúi người dẫn Lưu Chí Uy đang cõng chồng vào trong nhà.
Đại Bảo, đây là chú Lưu, mau chào hỏi. "Ngô Việt vui sướng chào Đại Bảo.
Ba ba làm sao vậy?"Đại Bảo chứng kiến ba ba bị Lưu Chí Uy cõng ở trên lưng giống như không có tri giác dáng vẻ, rất là khẩn trương nói.
"À, uống nhiều rồi, đúng rồi, con mau mở cửa phòng ngủ của chúng ta cho chú Lưu, giúp chú ấy nhẹ nhàng đặt ba con lên giường, mẹ phải nhanh chóng pha trà cho khách!"
Rất nhanh dưới sự hỗ trợ của Đại Bảo, Đàm Cương rốt cục bị cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên giường.
Lưu Chí Uy thì dựa lưng vào cửa phòng ngủ thở hổn hển, dù sao cũng là cõng một người nặng gần một trăm năm mươi cân một hơi leo lên lầu ba, vẫn có chút mệt mỏi.
Đại Bảo chứng kiến vị này Lưu thúc thúc quả thật có chút mệt mỏi cần dựa vào cửa nghỉ ngơi một chút, cũng không nói gì nữa, liền vội vàng đi tìm suy nghĩ cả đêm nữ thần mụ mụ.
Hắn muốn nhanh chóng tìm hiểu một chút đêm nay rốt cuộc nói chuyện như thế nào, thuận tiện đem băng ghi âm vòng tay từ trên cánh tay mẹ lấy xuống, buổi tối hảo hảo nghe một chút chuyện xảy ra hôm nay.
Sau khi Lưu Chí Uy tựa vào cửa phòng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cẩn thận quét qua phòng ngủ của vợ chồng Ngô Việt, sở dĩ anh ta chủ động xin đi giết giặc cõng Đàm Cương lên lầu, chính là vì muốn kiểm tra tình hình gia đình Ngô Việt một chút.
Hắn ở bộ đội nhiều năm chính là làm điều tra huấn luyện, một mực làm đến điều tra doanh phó doanh trưởng vị trí, hắn giỏi về thấy rõ tâm lý vợ tốt liền cùng hắn nhiều năm dưỡng thành thói quen nghề nghiệp có liên quan.
Ánh mắt nhạy bén như chim ưng của hắn cẩn thận quét qua mỗi một kiện vật phẩm trong phòng, cũng từ một ít chi tiết nhỏ phân tích sở thích của chủ nhân, sở thích đối với màu sắc, thói quen sinh hoạt, đặc tính tính cách, sở thích cụ thể, vân vân.
Tất cả những điều này đều là vì tiến thêm một bước nắm giữ sở thích, tính cách đặc biệt của Ngô Việt, vì sau này hợp ý, chiếm được hảo cảm của cô, cũng vì cuối cùng ôm cô lên giường làm chuẩn bị.
Ánh mắt Lưu Chí Uy lướt qua Đàm Cương đang ngủ say trên giường, thấy được ảnh cưới của vợ chồng bọn họ treo trên tường đầu giường, thấy Ngô Việt dựa nghiêng vào trong lòng Đàm Cương tràn đầy nụ cười hạnh phúc, khóe miệng Lưu Chí Uy nhếch lên, nở nụ cười tà tà.