nguyệt đầy huyên đỏ
Chương 15
Tuy rằng cuộc hẹn bị phá hỏng, nhưng tốt xấu gì tôi cũng ôm chị Mạnh một chút.
Ngày hôm sau anh em nhao nhao hỏi tôi, tôi đành phải qua loa tắc trách.
Lần sau tìm cơ hội đi, chị Mạnh đã đồng ý, vậy thì dễ rồi.
Chị Mạnh khổ sở vài ngày, sau đó quan hệ giữa tôi và chị ấy càng trở nên vi diệu.
Tâm ý của tôi Mạnh tỷ nhất định là cảm giác được, chỉ là tầng cửa sổ giấy này nên đâm thủng như thế nào đây?
Lại qua không lâu, chính là cuối năm dương lịch.
Tôi đang tính toán Giáng Sinh hẹn chị Mạnh một lần nữa, nhưng sự tình lại có biến hóa không tưởng được.
Một lần tôi vừa đến siêu thị làm việc, liền thấy chị Mạnh đang ngồi lau nước mắt.
Tôi vội vàng đi qua hỏi: "Chị Mạnh, sao vậy?
Chị Mạnh lắc đầu, nghẹn ngào nói: "An An... chết rồi.
Cái gì? Làm sao có thể? Nhanh như vậy?
Bệnh mới phát bệnh một tháng, HIV hẳn là không chết nhanh như vậy mới đúng.
Cô ấy... tự sát. "Chị Mạnh rốt cuộc khóc thành tiếng.
Cúi đầu, hai vai nhu nhược co rúm kịch liệt theo tiếng khóc.
Trong lòng ta khổ sở, suy nghĩ một chút, lấy dũng khí ôm hai vai nàng.
Chị Mạnh chấn động, nhưng không kháng cự, mềm mại dựa vào lòng tôi.
Khóc lớn lên.
Hình như có chút lợi dụng lúc người gặp khó khăn?
Không đúng, cô có kiên cường hơn nữa cũng chỉ là một người phụ nữ, lúc này luôn phải có người cho cô dựa vào.
Ta một tay ôm nàng, tay kia lấy ra một túi khăn giấy, rút ra một tờ đưa tới trên tay nàng.
Chị Mạnh khóc một hồi, lau nước mắt, ngồi thẳng dậy, có chút ngượng ngùng nhìn tôi một cái, nghẹn ngào nói: "Em khuyên vài ngày vẫn không khuyên được..."
Chuyện này cũng không liên quan đến anh.
Ừ, em biết, chỉ là trong lòng buồn. "Chị Mạnh nhận lấy khăn giấy thứ hai:" Ngày mai em đi một chuyến, nhìn cô ấy lần cuối.
Ta cùng ngươi đi.
...... Được.
Dừng một chút, Mạnh tỷ lại khóc lên: "Cô gái ngốc này, còn để lại đồ cho ta......
Tôi không nói gì ôm vai chị Mạnh lần nữa.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ, cùng chị Mạnh mặc đồ trắng đến nhà tang lễ.
Mắt chị Mạnh đã sưng lên, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.
Cũng không có bao nhiêu người nhà tiễn đưa Triệu tiểu thư, linh đường trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như nàng khi còn sống cô độc cùng tịch mịch như vậy.
Mạnh tỷ khóc không thành tiếng, một vị phụ nhân lớn tuổi gọi Mạnh tỷ lại: "Mạnh Đình Huyên tiểu thư đi.
Ừ. "Chị Mạnh hít mũi, khăn giấy trong tay đã ướt đẫm.
An An để lại chút đồ cho con. "Giọng phụ nhân khàn khàn mà đau đớn, mặt mày hơi giống Triệu tiểu thư, xem ra là mẫu thân của nàng.
An An... "Chị Mạnh khóc nức nở, nhận lấy một cái túi nhỏ mà người phụ nữ đưa tới, mềm nhũn như muốn ngất xỉu.
Trong lòng ta khổ sở, không để ý nhiều, từ phía sau cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng.
Chị Mạnh nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng nức nở, tôi cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể trầm mặc cùng chị ấy.
Chờ sau khi Triệu tiểu thư hỏa táng và an táng, đã là hoàng hôn.
Rời khỏi nghĩa trang, chị Mạnh mới miễn cưỡng cười: "Tiểu Trương, đi ăn chút gì đi, em ở bên chị cả ngày cũng chưa ăn cơm.
Ừ, chị Mạnh cũng vậy, chị còn chưa uống một ngụm nước. "Tôi đau lòng nhìn chị.
Ừ, cùng đi đi.
Tìm một tiệm phở, tôi lấp đầy bụng lung tung.
Chị Mạnh uống chút canh, chọn hai cọng rau xanh liền buông đũa xuống, mở cái túi màu đen vừa rồi ra, nhìn một chút, lấy ra một phong thư, lấy giấy viết thư bên trong ra nhìn.
Đó là di thư của Triệu tiểu thư đi... Chị Mạnh xem xong, ngơ ngác nhìn tôi một hồi, lại nhìn một lần, mới thu hồi thư, cúi đầu nhắm mắt lại, bắt đầu trầm tư.
Tôi muốn bảo cô ấy ăn nhiều một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, vẫn trầm mặc.
Ăn xong bột, tôi mua hóa đơn, chị Mạnh vẫn như vậy.
Ta lại đợi một hồi, nhẹ giọng nói: "Mạnh tỷ, trời tối rồi, chúng ta trở về đi?"
A? "Chị Mạnh chấn động, ngẩng đầu lên nhìn tôi, mặt lúc đỏ lúc trắng, có chút bối rối đáp ứng:" Ừ, được.
Chúng tôi ngồi xe trở lại cửa thôn, xuống xe, chị Mạnh nhẹ giọng nói: "Đừng về trước, đi cùng em một chút đi.
Được. "Ta tự nhiên là rất vui lòng.
Chúng tôi sóng vai theo quốc lộ ven hồ đi về phía công viên nhỏ kia, thời gian đã là mùa đông, bên hồ gió lớn, người đi đường thưa thớt.
Trời đã sắp tối, một trận gió lạnh thổi qua, chị Mạnh nhẹ nhàng rụt người lại.
Tôi không chần chừ, vươn tay nắm lấy tay chị Mạnh, đã lạnh như băng.
"Bên ngoài lạnh quá, hay là trở về đi?"
Chị Mạnh lắc đầu, không nói gì.
Ta đành phải nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay.
Chậm rãi đi tới trong công viên, ở bên hồ tìm một cái ghế dài ngồi xuống, bốn phía chỉ có gió lạnh gào thét, loại thời tiết này, sẽ không có người nguyện ý tới nơi này.
Chị Mạnh cuộn tròn trên ghế dài, ngơ ngác nhìn hồ nước.
Ta thấp thỏm vươn tay ôm vai nàng, nàng cũng không có phản ứng gì.
Đèn đuốc đối diện hồ mơ hồ chiếu lên gương mặt trơn bóng của cô ấy, suy nghĩ của tôi cuồn cuộn, hai ngày nay ngược lại có chút hành động thân mật với chị Mạnh, tay cũng dắt, ôm cũng ôm, chị Mạnh tựa hồ cũng không kháng cự, hơn nữa rõ ràng biết tâm ý của tôi.
Thế nào rồi?
Muốn thổ lộ sao?
Lúc này chị Mạnh nhất định rất cần làm bạn, cần có một người thân mật.
Thổ lộ đi, chết thì chết, mẹ nó, sợ chết không cách mạng......
Tôi rối rắm nửa ngày, rốt cục lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói: "Chị Mạnh.
Tiểu Trương. "Không ngờ chị Mạnh cũng đồng thời mở miệng.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: "Anh nói trước đi.
Cứ nói đi. Tôi kiên trì: "Chị Mạnh, em... thích chị.
Chị Mạnh quay đầu nhìn tôi một cái, lại quay đầu nhìn hồ nước, nhẹ giọng nói: "Chị biết.
Anh nói "tôi biết" là sao?
Không chấp nhận cũng không từ chối.
Ta không nghĩ tới nàng là loại trả lời này, lập tức kẹt vỏ.
Mạnh tỷ lại trầm mặc một hồi, ta đang không biết làm thế nào cho phải, nàng lại nhẹ nhàng mở miệng: "A Nam.
Hả?
Đột nhiên thay đổi một cái xưng hô thân mật như vậy, đây là biểu thị nàng đáp ứng?
Ta đang muốn cao hứng nhảy dựng lên, nàng dừng một chút: "Chúng ta...... tuổi chênh lệch nhiều lắm.
Đây là không muốn đi?
Yêu đương sao lại rối rắm như vậy chứ, không đến một phút đồng hồ, trái tim tôi tựa như đi qua đi lại giữa vườn bàn đào và Diêm La điện.
Nhất thời tâm loạn như ma, cũng không nghĩ nhiều, kích động hô: "Em chính là thích anh! Lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh, luôn cảm thấy rất thân thiết với anh, tựa như trước kia quen biết anh! Em không sợ anh lớn hơn em! Em không thích những bạn học kia, vẫn muốn tìm một người trưởng thành như anh!" Thở hổn hển, tôi hạ thấp giọng một chút, nghiêm túc nhìn đôi mắt sáng ngời của cô trong bóng đêm: "Cho nên em vẫn chưa từng yêu đương. Thật sự.
Tôi nghe thấy hơi thở của chị Mạnh dồn dập, thật lâu không nói gì.
Ta đang muốn nói thêm gì đó, nàng đã hướng trong lòng ta dựa lại gần, ngẩng mặt lên đối với ta.
Mùi thơm ngát hô hấp thổi đến trên mặt của ta, chúng ta gần đến như vậy gần, Mạnh tỷ đều như vậy chủ động, ta lại thờ ơ, chính là thật -- ngốc bức.
Không chần chừ, tôi nhẹ nhàng cúi mặt xuống, lập tức môi tôi đụng phải môi chị Mạnh.
Đôi môi mềm mại đã bị gió đêm thổi đến lạnh lẽo, nhưng vẫn ngọt ngào thơm ngát như cũ.
Tôi vụng về mút môi cô ấy, trong đầu trống rỗng, đang không biết tiến thêm một bước hành động như thế nào, chị Mạnh đã hơi hơi hé miệng, đem đầu lưỡi mềm mại mang theo nước bọt ngọt ngào chủ động đưa vào trong miệng tôi, hai tay cũng ôm chặt cổ tôi.
Ừm. "Tôi dùng sức ôm hai vai mềm mại của chị Mạnh, cuồng loạn mút đầu lưỡi chị Mạnh.
Nụ hôn của chị Mạnh nóng bỏng như vậy, tôi kích động đến cả người run rẩy, hoàn toàn không chú ý tới sự thô lỗ của mình.
Rất nhanh chị Mạnh cũng có chút chịu không nổi, bắt đầu giãy dụa vặn vẹo, "Ô ô" dùng sức đẩy tôi ra.
Tôi thở hổn hển buông tay ra, chị Mạnh hờn dỗi cười nói: "Em muốn ăn thịt người à.
Ta ngượng ngùng gãi gãi gáy, cười hắc hắc hai tiếng, không biết làm thế nào để phát tiết mừng như điên trong lòng, nhảy dựng lên, chạy đến bên hồ, hướng về phía mặt hồ rộng lớn hô to lên: "A - - a - - a - -" Tiếng la ở trên mặt nước bị gió đẩy ra ngoài, kinh động mấy con thủy điểu ở xa xa nhào lộn bay lên.
Cuồng hô một hồi, mới cảm thấy tâm tình bình tĩnh một chút.
Trở lại ghế dài bên cạnh, Mạnh tỷ đã đứng lên, ta cười hôn nàng mềm mại khuôn mặt một cái: "Mạnh tỷ, ta thật cao hứng!"
Ha ha. Không biết còn tưởng rằng có người muốn tìm hiểu - - "Chị Mạnh đột nhiên ngậm miệng, khổ sở cúi đầu.
Ai, lại nghĩ tới Triệu tiểu thư.
Tôi nghĩ nghĩ, cúi người ôm lấy cặp mông tròn trịa của chị Mạnh, ôm lấy chị: "Chị Mạnh, người đi đã đi rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, làm cho mình không vui.
Ừ. "Chị Mạnh ôm cổ tôi:" Đừng gọi chị là chị Mạnh, hình như chị già hơn em rất nhiều.
Vậy gọi là gì a. Huyên nhi? Đình Đình? Gọi Huyên tỷ được rồi, được không? "Ta cười tại chỗ dạo qua hai vòng.
Không tốt. "Chị Mạnh giãy dụa, tôi đặt chị ấy xuống, chị ấy đưa tay vuốt tóc:" An An gọi tôi như vậy, còn nữa - - tôi không muốn cảm thấy lớn hơn cô.
Ách...... Vậy thì gọi là Huyên nhi.
Ừ.
Ha ha, Huyên nhi.
Ừ. Trở về đi.
Tốt. "Ta cao hứng đến không biết như thế nào cho phải, chỉ biết hắc hắc cười ngây ngô, vụng về vươn một tay cầm tay Huyên nhi, tay kia ôm vai của nàng, Huyên nhi ôn nhu tựa vào trên vai của ta, chúng ta dựa vào rời khỏi hồ, đi về phía thôn Thành Trung.