nguyệt đầy huyên đỏ
Chương 13
Trải qua khoảng thời gian sớm chiều ở chung, tình yêu của tôi đối với chị Mạnh càng ngày càng tăng.
Nếu như nói trước kia chỉ là cảm thấy nàng xinh đẹp, hiện tại càng cảm nhận được sự dịu dàng săn sóc của nàng.
Chị Mạnh đối với tôi cũng càng ngày càng thân thiết, thường xuyên gọi tôi cùng ăn cơm, mỗi ngày đều chuẩn bị nước sôi cho tôi...
Thời tiết mưa dầm cuối cùng cũng qua.
Liên tục trong vài ngày, chờ thảm cỏ sân bóng khô ráo, chúng tôi hẹn lên học viện công trình đại chiến một hồi.
Bóng thua, càng buồn bực chính là nửa hiệp sau vừa mới mở màn tôi đã bị thương - - vốn đại khái sẽ không thua.
Nhưng đối phương vẫn theo dõi tôi rất chặt, tôi vừa cầm bóng đã phải đối mặt với hai ba người vây cướp, nửa hiệp đầu đã bị vài cú, nửa hiệp sau lần đó vốn là một cơ hội phản kích rất tốt, tôi cầm bóng đang muốn đánh phía sau một cái, đã bị người từ phía sau hung hăng xúc ngã.
Đối phương đại khái là giết đỏ mắt, ta trực tiếp bay lên, nghiêng lấy một cái kỳ quái tư thế rơi xuống đất, chân trái không điều chỉnh tốt, toàn thân trọng lượng đều đặt ở mắt cá chân, còn thêm lực trùng kích...
Đá không được.
Tường đỡ tôi rời sân, vốn lấy nước đá đắp lên, hơn nữa quan tâm thế cục trên sân, còn cảm thấy không có gì, nhưng sau khi trận đấu kết thúc mới phát hiện chân trái không rơi xuống đất được, mắt cá chân đã sưng lên một vòng lớn.
Đánh nhau trên sân bóng đá là chuyện thường xảy ra.
Các đồng đội đỡ tôi đến phòng y tế nhìn một chút, không có chuyện gì, bất quá là bị trật.
Một đồng đội ngoại trú đạp xe đưa tôi về nhà.
Vừa đỡ tôi xuống xe, chị Mạnh đã nhìn thấy trong siêu thị, chạy ra lo lắng hỏi: "Tiểu Trương, sao vậy?"
Thần sắc ân cần của nàng làm cho lòng ta trung tâm ấm áp, chân cũng không cảm thấy đau như vậy.
Ngượng ngùng cười nói: "Đá bóng bị trật rồi.
"Đã sưng thành như vậy rồi... đi bệnh viện xem sao?" cô nhíu đôi mày thanh tú, nhìn chằm chằm mắt cá chân tôi.
Ở phòng y tế trường học xem qua, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi. "Dừng một chút, nhớ tới buổi tối còn phải đi làm, vội vàng xin lỗi nói:" Không xứng đáng a chị Mạnh, đêm nay không đi làm được.
Không cần không cần, anh mau đi nghỉ ngơi đi, lên lầu cẩn thận một chút.
Chị Mạnh cau mày nhìn bạn học đỡ tôi lên lầu.
Tôi ngồi trên giường mở máy tính, dù sao cũng không thể đi, chơi trò chơi đi.
Tôi đã làm việc hàng ngày và đã lâu không chơi DotA.
Giết một hồi, Lâm Cương chạy đến: "Sao vậy lão Trương, nghe nói kỹ thuật học viện đem ngươi chân chỉnh gãy?"
Đúng vậy, mẹ nó, biết lão tử là trung tâm tổ chức, đặt chân cũng không thu.
Chính cậu cẩn thận một chút, thu lại đá một chút đi. "Lâm Cương nhìn chân trái đang gục bên giường của tôi:" Vết thương thế nào?
Xoắn rồi, không có chuyện gì.
Được, không có chuyện gì là tốt rồi. Muốn tôi giúp anh mua cái gì không?
Không cần, cảm ơn anh bạn.
Sau khi Lâm vừa đi, tôi đánh Dota cả đêm.
Cho đến khi bụng kêu ùng ục mới nhớ tới quên ăn cơm.
Nhìn thời gian còn chưa tới mười giờ, tôi lấy điện thoại ra đang định gọi đồ ăn bên ngoài, cửa bị gõ vang.
Tiểu Trương, là tôi. "Là chị Mạnh.
Tôi vội vàng nói: "Cửa không khóa.
Chị Mạnh đẩy cửa bước vào, lo lắng nhìn tôi: "Thế nào, có đau không?
Không đau, không sao đâu chị Mạnh.
Tôi muốn đứng lên, chị Mạnh vội vàng nói: "Đừng đứng lên đừng đứng lên, để tôi xem.
Nàng đi tới bên cạnh ta cúi người, vươn ngón tay ấn ấn mắt cá chân sưng lên của ta: "Như vậy thì sao?
Tôi nhe răng nhếch miệng hít thở: "Ai, không chạm vào sẽ không đau.
Đau là tốt rồi, không đau mới có việc. "Cô yên tâm một chút, lấy từ trong túi xách ra một bình nhỏ:" Để em giúp anh xoa bóp.
Tôi thấy rõ đó là bình dầu hồng hoa, chị Mạnh ngồi xuống bên giường tôi, mở bình thuốc ra, mùi thuốc lập tức che giấu mùi thơm trên người chị ấy.
"Ai không có việc gì không có việc gì, không cần không cần!"Chúng tôi rất ít khi ngồi gần nhau như vậy, điều này làm cho tôi có chút xấu hổ.
Chị Mạnh không nói gì, đổ một chút dầu hoa hồng vào lòng bàn tay trắng nõn, xoa xoa hai tay, ấn vào mắt cá chân tôi: "Hơi đau, nhịn một chút là được rồi.
Tự tôi làm! "Tôi không khỏi kêu lên, vừa cuộn chân muốn trốn đi.
Cả người đều là mồ hôi thối, bùn đất, đặc biệt là trên đùi, sao lại không biết xấu hổ để chị Mạnh sờ tới sờ lui...... "Chị Mạnh, trong tiệm không có ai đâu.
Chị đóng cửa rồi, hôm nay không có việc gì làm ăn. "Chị Mạnh giơ hai tay, nhìn tôi thân thiết mỉm cười:" Nghe lời, bôi thuốc nhanh lên.
Ách...... "Lúc này mới chưa tới mười giờ, chị Mạnh đã đóng cửa.
Tôi không biết nói gì cho phải, đành phải lắp bắp cười: "Tôi vừa đá bóng, trên người vừa bẩn vừa hôi, vẫn là tôi tự mình làm đi.
Chính mình ấn sợ đau, không dùng được sức. Không có việc gì, dù sao đợi lát nữa tắm rửa. "Chị Mạnh cười ghé sát vào người tôi:" Đừng che che giấu giấu.
Tôi đành phải vươn chân, chị Mạnh kéo vớ của tôi xuống, nhất thời một mùi mồ hôi liền tràn ngập ra.
Tôi vội vàng nói: "Chân tôi thối..." Lời còn chưa nói xong, chị Mạnh đã bắt được chân tôi, bắt đầu giúp tôi xoa.
Ta đau đến hít thở, cũng liền buông tha tiếp tục từ chối.
Cơn đau nhanh chóng giảm bớt.
Một mặt là bởi vì chị Mạnh mát xa rất có hiệu quả, một mặt là bởi vì chị Mạnh gần tôi như vậy, làm cho tâm tình tôi rất kích động.
Trong trí nhớ của tôi, mẹ tôi chưa bao giờ bôi thuốc cho tôi như vậy, khi tôi còn bé bị ngã bị thương gì đó, bà đều cho tôi một lọ thuốc để tôi tự bôi.
Chị Mạnh như vậy mới giống mẹ hơn chứ?
Ta ngơ ngác nhìn nàng, mà ngừng nhe răng nhếch miệng.
Nàng đang cúi đầu, mái tóc mềm mại giống như thác nước màu đen rủ xuống trước mặt, đang theo tiết tấu động tác trên tay nàng nhẹ nhàng lay động, chóp mũi như ngọc mài hơi thấm mồ hôi.
Có chút... có chút giống bộ dáng nữ nhân lúc lên ngôi trong phim A - - ta kháo, đang suy nghĩ gì vậy, Mạnh tỷ quan tâm ta vì ta ấn chân, ta lại nghĩ những chuyện bẩn thỉu này.
Ta ở trong lòng mắng chính mình hai câu, ánh mắt hạ xuống, rồi lại từ trong cổ áo của nàng thấy được đôi kia trắng noãn nhũ phòng.
Thật đẹp... còn hơi lắc lư... Lần trước ở nhà chị Mạnh chỉ là mơ hồ liếc mắt một cái, nhưng lần này chúng ở ngay trước mắt tôi, rõ ràng như vậy, gần như nhìn thấy mạch máu dưới da thịt như sữa... Sờ một chút là cảm giác gì?
Hôn một cái thì sao?
Ánh mắt của ta rốt cuộc dời không ra, một nơi nào đó cũng không thể khống chế bắt đầu sung huyết......
Tệ thật.
Vừa rồi lúc đá bóng mặc quần ngắn rất mỏng, rất nhanh đã dựng lên một cái lều trại.
Xong rồi xong rồi...... Quả nhiên, chị Mạnh rất nhanh liền phát hiện sự khác thường của tôi, ánh mắt chuyển hướng về phía mặt của tôi, đang nhìn thấy tôi nhìn chằm chằm cổ áo của chị ấy không chớp mắt.
Hai má kiều diễm của nàng lập tức đỏ bừng lên, che cổ áo đứng lên, không nhìn ta nữa, cũng không tức giận như ta dự tính, mà là có chút ngượng ngùng thấp giọng nói: "Tốt - - kém không nhiều lắm, ngươi tự mình nghỉ ngơi một chút." Cầm lấy bình thuốc đi về phía cửa.
Ai, chị Mạnh, túi xách của chị. "Vẻ mặt tôi nóng bỏng, xấu hổ lại buồn bực, vừa mắng mình trong lòng, vừa nhìn thấy túi xách của chị Mạnh quên cầm.
Mạnh tỷ mặt đỏ bừng xoay người cầm lấy túi xách, đi tới cửa thời điểm dừng bước, nhẹ giọng nói: "Ngươi vừa rồi trở về sớm như vậy, ăn cơm chưa?"
Ách......
Chị đi làm cho em một chút đi. "Chị Mạnh không đợi tôi đáp lời đã đi ra ngoài, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra chị ấy không phải đặc biệt tức giận...... Đợi lát nữa nhìn lại.
Rất nhanh chị Mạnh bưng một bát mì tới.
Tôi ngượng ngùng nhận lấy bát, thấp giọng nói: "Chị Mạnh, không xứng đáng.
Không sao. "Mặt chị Mạnh vẫn còn hơi đỏ, nhìn tôi một cái, mỉm cười nói:" Ăn đi.
"Cám ơn..." Chị Mạnh chẳng những không tức giận, còn làm bữa tối cho tôi, càng khiến tôi xấu hổ.
Chị Mạnh ở trong phòng nhìn quanh một vòng, cười nói: "Nhiều quần áo như vậy mà chưa giặt.
Vốn định tối nay tắm. "Tôi xấu hổ ngậm một miếng mì, cười nói.
Hôm nay em đi đứng không tiện, chị giặt giúp em. "Chị Mạnh cười đi qua cầm lấy quần áo của chị.
Mạnh tỷ thật không cần! Lúc nào cũng làm phiền ngươi không biết xấu hổ!
Em an tâm dưỡng thương cho tốt, đi làm sớm một chút...... Một mình chị bận không chịu nổi. "Chị Mạnh cười ôm lấy quần áo của chị:" Em từ từ ăn đi, bát để ở đó. Sáng mai chị lại lấy. "Nói xong liền ra cửa.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng chị Mạnh, không biết nên nói gì cho phải.
Cô ấy đối xử với tôi tốt như vậy, giống như một người mẹ, có phải còn coi tôi là con trai của mình hay không?
Nhưng cô ấy biết rõ tôi không phải - - vậy tại sao cô ấy còn tốt với tôi như vậy?