ngọt ngào thịt thịt (thanh mai trúc mã đoản văn h)
Chương 12: Cô bé của anh trai (tuyên bố lý lịch chính)
[Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, không tự chủ được liền đưa tay xuống nắm lấy]
Thế giao hai nhà, cha mẹ bị kẻ gian hãm hại, chiến trường tử vì nước, một nhà còn lại cô nhi, góa mẫu, một nhà còn lại cô gái cô đơn, mẹ đón cô gái cô đơn đến nuôi dưỡng, cùng con trai nuôi lớn.
Tinh tố còn chưa cởi ra, trong phủ nữ chủ nhân nằm bệnh ở trên giường, lại đem thiếu chủ nhân đưa đi cách hai con phố, đồng dạng tinh tố, thậm chí càng thêm trầm cảm trong phủ, tiếp đến không quá năm tuổi nữ hài tử.
Nữ hài tên nhỏ là Ngọc Nhi, còn nhỏ không biết gì, bị tiểu ca ca chơi cùng nhau dắt, nhìn thấy cô cô xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, nằm trên giường.
"Ngọc nhi lại đây". "Cô cô xinh đẹp vất vả giơ tay lên.
Cô ngoan ngoãn cọ qua, "Dì ơi ~"
"Ngoan ~" dì chạm vào mặt cô ấy, "Sau này Ngọc Nhi sẽ ở nhà anh trai được không? Dì làm mẹ của bạn".
Tiểu nữ hài tử một mặt mờ mịt, "Không về nhà sao?"
"Có thể về, nhưng dì tôi thích Yuer, anh trai tôi cũng thích Yuer, Yuer ở với chúng tôi không được sao?" Bà chủ nhìn con trai đứng yên lặng bên cạnh, "Anh trai tôi rất cô đơn, nếu Yuer ở đây thì có thể chơi với anh trai."
Từ nhỏ Ngọc Nhi chưa từng gặp qua người ngoài, trước giờ là hắn mang theo chơi, nghe xong lời này, không chút do dự đã đồng ý.
Bên kia trong phủ đã gần như tan rồi, còn lại nhân tố bảo mẫu của Ngọc Nhi đến đối xử với nàng nếu là thân, không muốn rời đi, vì vậy đi theo.
Chỉ là mẹ cậu sợ cậu con trai còn nhỏ đổi chỗ khác sợ, dứt khoát không có sân khác, chỉ bảo cậu mang theo cô là được.
Hắn mười tuổi, theo quy định của gia đình, trong phòng không có người hầu, mỗi ngày đều tự mình làm.
Lúc này Ngọc Nhi cùng hắn ở một chỗ, một giường ngủ, bà vú của nàng cũng không gọi vào, chỉ hỏi nàng về thói quen sinh hoạt của Ngọc Nhi, chính hắn học cách chăm sóc.
Ngọc Nhi còn nhỏ, lại không có mẹ, trước đây bà vú nuôi nó, ban đêm khi ngủ thích ôm người ngủ.
Ban đầu anh ngủ theo quy định, đắp chăn cho cô, tự nằm xuống nghỉ ngơi.
Không bao lâu, trong bóng tối tiểu cô nương cọ tới, cẩn thận ôm lấy hắn một cánh tay.
Hắn khi nàng sợ hãi, nhẹ nhàng hỏi.
Cô bé lắc đầu, nhỏ giọng gọi anh: Anh ơi, trước đây Ngọc Nhi đều ôm bảo mẫu ngủ.
Hắn sửng sốt, lập tức cười khẽ, đưa tay kéo thân thể nhỏ bé lại đây, Ngọc Nhi hài lòng, tay chân ôm thân thể thiếu niên, hắn bị cô bé quấn chặt, bật cười, quay tay ôm lấy cô bé, cũng nhanh chóng ngủ qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, vào cuối thời Mao, khi anh thường thức dậy, cô gái nhỏ vẫn ôm anh ngủ ngon, cô quấn chặt, nếu anh đứng dậy chắc chắn sẽ đánh thức cô, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách nào, lại nằm cùng một lúc, anh bất đắc dĩ cười, từ bỏ ý tưởng dậy sớm tập võ, ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc sáng, Ngọc Nhi mới tỉnh lại, hắn nằm lâu rồi nheo mắt một lúc, lúc này trong lòng vừa có động tĩnh liền tỉnh.
Dậy chăm sóc tiểu cô nương giặt giũ mặc quần áo, sau khi thu dọn xong mới ra ngoài sân tập võ.
Ngọc Nhi liền chuyển một cái ghế đẩu nhỏ ngồi dưới hiên nhà nhìn.
Sợ tiểu cô nương đói bụng, hắn bất quá hơi vận động tay chân liền thu thế, một bên trong tâm nghĩ đến cho tiểu cô nương cắm một cái xích đu dưới gốc cây, một bên dắt tiểu cô nương đến phòng mẹ.
Chăm sóc tiểu cô nương như vậy bảy năm, hắn mười bảy, ngọc nhi mười hai.
Lúc đó còn cùng tiểu cô nương ngủ một cái giường, tiểu cô nương từ nhỏ ôm hắn ngủ quen rồi, hắn cũng bị lột quen rồi, lúc đầu không có thế nào, Ngọc Nhi vẫn là một đứa nhỏ đây.
Có một buổi tối không biết như thế nào, mơ thấy một số không nên mơ, hắn nhất thời mê đắm, không biết hôm nay đêm nào, theo bản năng đem Ngọc Nhi hướng chỗ đó, nhẹ nhàng cọ xát, đi ra một khắc kia chưa từng có thoải mái, nhưng lập tức tỉnh dậy, tỉnh lại đầu vẫn chưa dừng lại, thoải mái hắn run rẩy, nhưng trong đầu hắn trống rỗng, không dám tin trong mộng hắn đã làm gì với tiểu cô nương của hắn.
Đúng lúc này, Ngọc Nhi bị hắn đánh thức, hắn theo bản năng che mắt cô, nhìn ra ngoài, may mà đã là buổi sáng, dứt khoát ôm cô bé xuống giường, không để cô bé nhìn thấy mảnh hỗn độn kia.
Cùng ngày hôm đó anh đi thương lượng với mẹ, khi Ngọc Nhi lớn lên, nên có sân riêng. Mẹ anh dời mắt khỏi sổ tài khoản, đánh giá anh một cách có ý nghĩa, sau một thời gian dài, gật đầu.
Trong nhà sớm có một cái sân chuẩn bị xong, chỉ là còn muốn bố trí một phen, bởi vậy Ngọc Nhi còn muốn ở cùng hắn hai ngày.
Buổi tối hôm đó, hắn ở phòng tắm tắm rửa, chỉ cần vừa nhớ đến giấc mơ buổi sáng, toàn thân hắn đều nóng, cực kỳ sợ ban đêm ôm tiểu cô nương lại đứng dậy, chính mình xuất thần hồi lâu, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, không tự chủ được liền đưa tay xuống nắm lấy, lúc cuối cùng, nước có chút lạnh, nhưng hắn nóng không được, đột nhiên cảm thấy như thể tiểu cô nương rúc vào trong ngực mình, như thể nơi đó không ở trong tay mình, mà là trong thân thể của tiểu cô nương, lại không nhịn được, thấp thấp tràn ra một tiếng hừ, rò rỉ trong nước.
Tự mình làm một lần, hắn lại ôm tiểu cô nương ngủ là tốt hơn nhiều, không còn suy nghĩ lung tung, chỉ là nghĩ đến mình nghĩ tiểu cô nương làm chuyện kia, có chút không thoải mái, rất nhanh bị hắn tự ép xuống.