ngọt nát cây đào mật
Chương 7: Như vậy tinh tế, giống như nhẹ nhàng gấp một cái liền sẽ gãy
Dương vật vểnh lên, bắn ra một đạo bạch trọc.
Giang Lâm ở trên giường, trợn mắt há hốc mồm.
Trong đầu bạch quang lóe lên, hắn trực tiếp từ trên giường bật dậy vài bước liền đi tới cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy người quỳ gối trước bồn cầu nôn, ngay cả quần cũng chưa mặc xong, cứ như vậy quỳ gối trên nền gạch phòng tắm lạnh như băng, để lại cho cô một bóng lưng, tim của hắn không có lý do gì thắt lại thành một đoàn.
Bước về phía trước, ngồi xổm bên cạnh giúp cô vỗ lưng.
Bình thường anh đã từng làm loại chuyện này ở đâu, vốn là muốn thuận lợi cho cô, xuống tay không nặng nhẹ, ngược lại đập người đến quỳ cũng quỳ không vững, Giang Lâm lập tức luống cuống tay chân, đại nam nhân đứng ở bên cạnh sững sờ không biết nên làm gì.
Phương Nhược Vũ vốn không ăn cơm, bắt đầu phun mật ra ngoài, nôn không thể nôn, giơ tay ấn xả nước.
Cô lảo đảo đứng dậy, chỉ là quỳ quá lâu chân đều tê dại, lập tức không đứng vững người lại ngã xuống, được Giang Lâm đứng ở phía sau tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ lấy, cô nôn đến cả người đều là mồ hôi, lập tức dán lên thân thể nóng bỏng của Giang Lâm, cảm thấy thoải mái, hoảng hốt một hồi muốn tạm dừng thời gian, cứ như vậy nghỉ ngơi.
Sau khi tỉnh táo vẫn giãy khỏi cánh tay anh, nói một câu: "Anh đi ra ngoài.
Giang Lâm bị anh đẩy qua một bên, anh tựa vào cạnh cửa nhìn cô mở vòi nước súc miệng rửa mặt, từ cổ đến bả vai đến thắt lưng đùi rồi đến bắp chân bị vớ ngắn màu đen bao bọc, tinh tế như vậy, giống như nhẹ nhàng gấp một cái sẽ gãy.
Lúc trước cô không gầy như vậy.
Lúc nào trên lưng thế nhưng một nắm thịt cũng bắt không nổi.
"Chẳng lẽ em mang thai?" lồng ngực anh không khỏi kích thích một cỗ phẫn uất, Phương Nhược Vũ chỉ phun ra trước mặt anh một lần, đó cũng là lần đầu tiên của bọn họ.
Lúc ấy nàng sử dụng tất cả vốn liếng để quyến rũ hắn, ngay cả tiền hí cũng không làm bộ thuần thục, giống như huyễn kỹ một cái thâm hầu, sau đó cả người liền nôn ra.
Từ đó về sau nàng coi như là có kinh nghiệm, sẽ không bao giờ như vậy thương tổn chính mình.
Trực giác của hắn có vấn đề.
Đang đánh răng Phương Nhược Vũ trực tiếp phun ra, nàng quay đầu lại, khóe miệng còn mang theo kem đánh răng bọt, ánh mắt như là muốn phun lửa, nắm bàn chải đánh răng tay run rẩy:
Giang Lâm, cậu là đồ ngốc sao?
Anh không biết phụ nữ mang thai sẽ không đến kỳ kinh nguyệt sao?
Từ sáng đến tối, ngoài việc làm ra còn nghĩ gì nữa?
Ngoại trừ nam nhân biết xuất tinh, có phải cô không có chút thường thức sinh lý nào không?
Hơn nữa, tôi cũng không có khả năng làm cho mình mang thai!
Phương Nhược Vũ liên tục oán hận anh nhiều câu như vậy, khó có thể nhìn thấy biểu tình xanh đỏ trên mặt Giang Lâm, lười nói nữa, nhớ tới mình phải đi, vội vàng đánh răng rửa mặt xong, chải lại mái tóc tán loạn, lau ngực anh ra khỏi nhà vệ sinh, cầm lấy đồ lót thể thao đặt ở trên giường mặc lên người.
Giang Lâm đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt tối tăm không rõ: "Thân thể không thoải mái, 3000 đừng chạy nữa."
Anh cũng sẽ quan tâm thân thể cô có thoải mái hay không sao? Nếu như anh thật sự quan tâm cô, thì không nên......
Không cần lúc nào cũng muốn làm náo động.
A, cô suy nghĩ nhiều quá!
Tay Phương Nhược Vũ dừng lại, khóe miệng như tự giễu nhếch lên, "Thích làm náo động" là nhãn hiệu Giang Lâm dán cho cô, cũng là nhãn hiệu anh ghét nhất của cô.
Cho nên những lời này, trào phúng mới là chủ ý.
Chỉ là ngay cả chính cô cũng không rõ, cô thích làm náo động như vậy sao lại trở thành cấm duệ của Giang Lâm đối với mọi chuyện đều đạm mạc.
Phương Nhược Vũ tiếp tục động tác trên tay, không tiếp lời anh.
Điện thoại di động đặt ở trên giường rung lên, Phương Nhược Vũ muốn lấy, bị Giang Lâm giành trước một bước cầm lên, nhìn thấy người gọi sắc mặt lại trầm xuống: "Thời gian người hầu của cậu nắm giữ rất tốt, vừa vặn nửa giờ."
Phương Nhược Vũ không có ý định ở trước mặt anh nghe máy, tiếp tục sửa sang lại quần áo, đưa tay tìm anh đòi di động: "Anh đã bắn, tôi phải đi.
Điện thoại di động vang lên, Giang Lâm trực tiếp nghe máy.
Giọng Uông Túc từ trong ống nghe truyền ra, thanh âm ôn nhu kia ở trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, "Nhược Vũ, anh đi mua bữa sáng, em ăn cái gì anh mang qua cho em.