nghỉ hè, cùng đã từng cao trung đồng học phát sinh quan hệ
Chương 1
Bất tri bất giác, đã năm ba rồi.
Cuộc sống sinh viên đại học không tốt như ước mơ thời trung học, năm nhất học kỳ có một cô bạn gái, ở chung hơn nửa năm liền chia tay, đây là lạc thú duy nhất hồi tưởng lại hai năm qua.
Năm thứ hai đại học tham gia một câu lạc bộ, là một câu lạc bộ ghi ta, bình thường lúc không có việc gì thì đến đó một chút, rất thú vị, so với ở phòng ngủ chơi game tốt hơn nhiều.
Ở đó học đàn ghi ta bình thường, lúc dạ hội còn cùng mấy bạn học lên sân khấu một lần, đối với tôi mà nói, đây là một việc rất có ý nghĩa trong đại học.
Nhà tôi ở Đại Liên, lúc nghỉ hè, cùng bạn học trung học trước kia Hàn Kỳ (dùng tên giả) đã xảy ra một ít chuyện, đối với cá nhân tôi mà nói, cả đời khó quên a, rất không thể tưởng tượng nổi.
Lấy ra cùng mọi người chia sẻ một chút, nơi này sẽ không nói cho mọi người tên thật của nàng, sợ một khi vạn nhất, cho nên xin mọi người lượng thứ.
Nhưng nội dung tuyệt đối chân thật, tất cả nội dung khẳng định không thể sờ giống nhau, tôi chỉ dựa vào trí nhớ, đem chuyện xảy ra tháng trước tận khả năng sờ một cái mà nói cho mọi người.
Ngày 7 tháng 8 mùa hè, không biết là ai tổ chức họp lớp trung học phổ thông vào ngày nghỉ này, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, ngoại trừ bạn học thân thiết, tất cả mọi người chưa từng gặp mặt, bất quá thi vào đại học tỉnh ngoài không phải rất nhiều, cơ bản đều ở Liêu Ninh.
Ngày đó đại khái đi hơn 20 người, chưa tới một nửa, nam sinh đi hơn 10 người, nữ sinh đi ít.
Bất quá tất cả mọi người rất vui vẻ, uống rất nhiều rượu, sau đó lại đi luyện ca phòng.
Mấy nữ sinh đi kia, đều là mấy người trước kia rất thích chơi, có người đi Thẩm Dương, có người ở Đại Liên, còn có người đi Cẩm Châu.
Ngày đó Hàn Kỳ cũng đi, trước kia quan hệ rất tốt, mấy lần thi đều dựa vào cô giúp đỡ.
Cô ấy học rất tốt, không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng rất có khí chất, vóc dáng hơn một mét sáu, lúc học lớp 10, cô ấy là đại diện môn ngữ văn của lớp chúng tôi, mỗi buổi chiều trước khi lên tiết thứ nhất đều đọc truyện ngắn cho mọi người, giọng nói rất êm tai.
Lúc học kỳ mười một, ở chỗ một nam sinh lớp chúng tôi, kết quả học kỳ sau lớp mười một sắp kết thúc bị chủ nhiệm lớp phát hiện (lúc ấy loại chuyện này quản rất nghiêm), cuối cùng tìm phụ huynh hai người tới, nghe nói có người nhìn thấy Hàn Kỳ ở trong hành lang lớp bị mẹ cô ấy đánh một cái, sau đó hai người bọn họ không ở cùng một chỗ.
Tôi nhớ lúc thi tốt nghiệp trung học, hai chúng tôi còn cùng một trường thi, nhớ rất rõ ràng, cha cô ấy mở Toyota Giai Mỹ tới đưa cô ấy.
Bây giờ nghĩ lại, cũng đã hơn hai năm trôi qua, thật nhanh a.
Sau đó không thấy cô, thật ra thì nói thật, lúc huấn luyện quân sự lớp 10, có chút thích cô, nhưng không nói.
Cũng không biết có phải thích hay không, dù sao lúc ấy luôn muốn nhìn cô ấy, dù sao cũng rất có khí chất, lúc ấy cũng không hiểu khí chất là cái gì, chỉ là cảm giác cô ấy rất tốt, nhà tôi quản tôi cũng rất nghiêm, cho nên khi đó cũng không dám nghĩ mấy thứ này, rất đơn thuần, nếu đổi thành hiện tại, hẳn là sẽ cố gắng theo đuổi cô ấy.
Sau đó tôi biết cô ấy ở cùng nam sinh lớp tôi, còn khó chịu qua một thời gian ngắn, nói không chừng cái loại cảm giác này, ghen tị lại khó chịu.
Nhớ rõ lúc mới lên lớp 10, thường xuyên lén nhìn cô, có đôi khi ngẫu nhiên nhìn nhau với cô, tim đập thình thịch.
Bây giờ nghĩ lại, rất hoài niệm khi đó, có thể mỗi người đều đã trải qua loại cảm giác này, có lẽ cũng không phải thật sự thích cô, có thể chỉ là tuổi dậy thì nảy mầm.
Sau khi tốt nghiệp cô ấy thi vào đại học Đại Liên, tôi đến đại học Đông Bắc Thẩm Dương.
Ngày đó cô cũng uống không ít, nhìn thấy cô, cảm giác không có gì thay đổi quá lớn, biến hóa lớn nhất chính là tóc dài hơn trước kia, dáng người vẫn rất đẹp, không kém trung học nhiều lắm.
Tôi hỏi cô ấy một ít chuyện về trường học, sau đó lại tùy tiện hàn huyên một ít chuyện thời trung học trước kia, sau đó đều để lại điện thoại di động và QQ cho nhau.
Tôi nói với cô ấy: Bây giờ nghỉ, tôi sẽ trở lại, mỗi ngày cũng không có việc gì, khi nào cô rảnh thì mời cô ăn cơm đi.
Cô nói: Không thành vấn đề, có người mời khách còn không đi.
Buổi tối về đến nhà, tôi luôn nghĩ đến cô ấy, hai năm không gặp, lại nhìn thấy cô ấy, loại cảm giác trước kia lại xuất hiện.
Nằm ở trên giường nghĩ hai năm nay cô có khỏe hay không, có bạn trai hay không?
Hoặc đã có một vài người bạn trai, hoặc thậm chí suy nghĩ về việc liệu cô ấy có còn trinh hay không và nghĩ về việc ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tôi thêm QQ của cô ấy, buổi tối lúc tôi lên QQ thấy cô ấy thêm tôi, sau đó chúng tôi nói chuyện phiếm (dưới đây là nhật ký chat QQ của chúng tôi, sao chép lại cho mọi người)
Tôi: Làm gì vậy?
Hàn Kỳ: Vừa ăn cơm xong về nhà.
Tôi: Hôm qua anh không uống nhiều chứ?
Hàn Kỳ: Ừ, không sao. Còn anh?
Tôi: Tôi cũng không sao, chiều nay mới dậy.
Tôi: Ha ha, anh còn rất giỏi uống.
Hàn Kỳ: Bình thường thôi.
Tôi: Lúc học trung học cũng không nhìn ra a.
Hàn Kỳ: Thiết~~lúc học trung học, cậu cũng không tìm tôi uống qua a.
Tôi: Ha ha, khi đó trung học cũng không có cơ hội, cậu và XX ngày ngày ở cùng một chỗ (ý tớ là nam sinh lớp chúng ta và chỗ cô ấy)
Hàn Kỳ: Cậu bớt đi, tôi và anh ấy N năm rồi không liên lạc.
Tôi: Bạn có nghĩ rằng tôi đã thay đổi?
Krishnamurti: Đẹp trai hơn bao giờ hết
Hàn Kỳ: Khi đó cậu cả ngày mặc đồng phục học sinh, chỉ biết học tập.
********************
Chúng tôi lại hàn huyên một lúc, cô ấy nói em trai cô ấy tới nhà cô ấy, muốn chơi trò chơi, sau đó cô ấy liền xuống.
Sau đó hơn 10 giờ tối, tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn: Ngủ chưa?
Cô nói: Chưa.
Tôi nói: Khi nào rảnh, mời anh ăn cơm a.
Cô nói: Được, nhưng ngày mai không được, tôi phải cùng em trai đến hiệu sách, cuối tuần này đi.
Tôi nói: Được, vậy đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Hai ngày sau, tối mai đều có thể gặp cô trên QQ.
Tối thứ sáu, tôi lại gặp cô ấy trên QQ.
Tôi: Ngày mấy cậu trở lại trường?
Hàn Kỳ: Cuối tháng, còn anh?
Tôi: Tôi cũng không kém nhiều lắm.
Tôi: Đúng rồi, cô có bạn trai chưa?
Hàn Kỳ: Có chứ.
(Kỳ thật tôi đoán được, giống như cô ấy, ở trường học hẳn là có rất nhiều người theo đuổi)
Tôi: Vậy nghỉ rồi hai người cũng không ở bên nhau?
Hàn Kỳ: Cậu ấy lớn hơn tôi năm nhất, đã thực tập rồi.
Tôi: Thực tập ở đâu?
Hàn Kỳ: Ở Đại Liên, bất quá nhà hắn không phải người Đại Liên.
Tôi: Ồ, vậy anh ấy sống ở đâu?
Hàn Kỳ: Anh ấy tạm thời thuê chung với một người bạn.
Tôi: Ha ha, vậy cô không đi cùng anh ấy, anh ấy sẽ không cô đơn lắm chứ?
Anh bớt đi...
Tôi: Ha ha, đùa thôi, hai người ở bên nhau bao lâu rồi?
Krishnamurti: Gần một năm rồi.
Tôi: Vậy bình thường hai người không gặp nhau? Công việc của anh ấy bận à?
Hàn Kỳ: Công việc không bận rộn, chỉ là ở đơn vị không thể đi ra mà thôi.
Hàn Kỳ: Cậu đừng nhiều chuyện, chỉ nói tôi, còn cậu?
Lời bài hát: What I Am
Hàn Kỳ: Cậu có bạn gái chưa?
Tôi: Đã từng có, nhưng chia tay.
Hàn Kỳ: A, vậy tìm một người khác đi.
Tôi: Xem đi, chờ có cảm giác rồi nói sau.
Tôi: Đúng rồi, ngày mai có rảnh không? Mời anh ăn cơm, có đi không?
Hàn Kỳ: Được, cơm trưa hay cơm tối?
Tôi: Ăn tối đi, tôi sợ buổi trưa tôi không dậy nổi.
Hàn Kỳ: Heo lười, biết rồi, vậy chiều mai cậu gọi điện thoại cho tôi đi.
Tôi: Được, anh muốn ăn gì?
Hàn Kỳ: Tùy tiện, mời cái gì ăn cái đó, ngày mai gọi điện thoại cho em đi, em ngủ đây.
Chúc ngủ ngon 88
Hàn Kỳ: Ân 88
********************
Buổi chiều ngày hôm sau, chúng tôi hẹn gặp mặt ở Pizza Hut, cô ấy mặc quần jean và áo T - shirt, nhìn qua giống như là hơi ăn mặc một chút, cùng ăn cơm với nữ sinh mình từng thích, cảm giác vừa hưng phấn lại có chút xấu hổ, nhưng đa số vẫn hưng phấn.
Lúc ăn cơm, vẫn luôn tùy tiện tán gẫu một ít chuyện đại học của mình, hoặc là nhìn lại một chút chuyện thời trung học, tôi chỉ là cảm giác cùng cô ấy ngồi cùng một chỗ ăn cơm, loại cảm giác này rất tốt, nhớ rõ trước kia lúc học lớp 10, còn thường xuyên đi học vụng trộm nhìn cô ấy, hiện tại cũng rất tự nhiên cùng nhau ăn cơm, có lẽ chúng tôi đều đã trưởng thành.
Cơm nước xong, tôi đưa cô ấy về nhà, cô ấy nói không cần, nhưng tôi vẫn cố ý đưa cô ấy về, đưa đến dưới lầu nhà cô ấy, sau khi nhìn cô ấy lên lầu, tôi cũng về nhà.
Lúc về đến nhà hơn 9 giờ, tôi mở QQ, nhìn cô ấy online.
Tôi: Hôm nay no chưa?
Hàn Kỳ: Ha ha, khiến cậu tốn kém rồi.
Tôi: Đúng rồi, tối cuối tuần, bạn trai cô không tìm cô cùng ăn cơm à?
Hanji: Anh ấy gọi cho tôi sáng nay, nhưng tôi nói ăn với một người bạn và tôi đã cho anh ấy ăn cùng phòng với anh ấy.
Tôi: Ồ, vậy anh ta không hỏi cô ăn cơm với ai à?
Hàn Kỳ: Tôi nói với bạn bè, anh ấy không quản tôi.
Tôi: Tôi, đó chính là tin tưởng anh.
Hàn Kỳ: Hẳn là vậy.
Tôi: Thật tuyệt khi được ăn tối với bạn hôm nay.
Hàn Kỳ: Ha ha đúng không?
Tôi: Cảm giác như bạn đẹp hơn bao giờ hết.
Hàn Kỳ: Tôi nông cạn thì sao?
Tôi: Không, tôi nói thật đấy.
Hàn Kỳ: Gửi một biểu tình tươi cười.
Tôi: Đột nhiên nhớ tới lúc học trung học, có một đoạn thời gian chúng tôi vẫn là bàn trước bàn sau, hiện tại cũng sắp tốt nghiệp đại học, thật nhanh a.
Hàn Kỳ: Đúng vậy, tôi nhớ khi đó toán học của cậu rất tốt, tôi còn luôn hỏi cậu đề gì đó.
Tôi: Ha ha, anh còn nhớ không?
Hàn Kỳ: Đương nhiên rồi.
Tôi: Bất quá, ha ha, sau khi cậu và XX ở bên nhau, chúng ta cũng rất ít nói chuyện.
Hàn Kỳ: Đúng vậy, thật ra lúc học lớp 10, là tôi thầm mến anh ấy.
(Ta nghe được những lời này, trong lòng có loại ghen tuông dâng lên, mặc dù đã qua lâu như vậy)
Tôi: Thật sao? Anh đuổi theo hắn à?
Hàn Kỳ: Không phải, học kỳ 11, cậu ấy nói cậu ấy thích tôi, sau đó bất tri bất giác ở bên nhau.
Tôi: À, lúc đó các em cũng quá keo kiệt, cho nên mới bị giáo viên phát hiện.
Hàn Kỳ: Quên đi, đừng nhắc tới chuyện đó nữa.
Tôi: Ừ, không đề cập tới nữa.
Hàn Kỳ: Vậy trung học cậu không thích nữ sinh?
Tôi: Tôi? Không biết.
Hàn Kỳ: Cái gì không biết, đó chính là có.
Hàn Kỳ: Ai vậy?
Tôi: Tôi cảm thấy không nên nói nữa, anh cũng nhiều chuyện như vậy?
Hàn Kỳ: Bớt nói nhảm, tôi đã nói cho cậu biết rồi.
Tôi: Vậy tôi đã nói?
Hàn Kỳ: nói
Tôi: Thật ra lúc lớp 10 tôi thích anh.
(Tim tôi đập thình thịch khi tôi gõ mấy chữ này, không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào)
Hàn Kỳ:...
Krishnamurti: Đừng nói với tôi đó là sự thật.
Tôi: Tôi có gì để nói dối anh.
Hàn Kỳ: Ha ha, sớm biết vậy đã không hỏi.
Tôi: Tôi đã bảo anh đừng hỏi rồi.
Hàn Kỳ: Sao tôi biết là như vậy chứ.
Tôi: Kỳ thật, vừa rồi nói ra, ngược lại cảm giác rất nhẹ nhàng.
Tôi: Kỳ thật tôi hẳn là cảm ơn anh, cho tôi có cơ hội nói lời thật lòng với anh, bằng không có lẽ đối với tôi mà nói cả đời đều sẽ là tiếc nuối, ít nhất tôi thật lòng nói ra với anh.
Hàn Kỳ: Cảm giác rất kỳ diệu, vậy mà trong hoàn cảnh như vậy, nhận được thổ lộ của người từng thầm mến tôi, vậy cũng cám ơn cậu đi, có thể đem lời thật lòng của cậu nói ra.
Tôi: Thật ra, lúc tôi nói với anh, cũng không biết anh sẽ phản ứng như thế nào.
Hàn Kỳ: Tôi đích xác rất bất ngờ, đột nhiên không biết nên nói cái gì ha ha.
Tôi: Nhớ lúc huấn luyện quân sự, tôi thường xuyên lén nhìn anh, từ đó tôi bắt đầu thích anh.
Tôi: Khi đó cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nói chuyện, luôn rất khẩn trương.
Hàn Kỳ: Ha ha, những gì cậu nói tôi đều có chút ngượng ngùng.
Tôi: Nhớ kỳ thi giữa kỳ, giáo viên toán phê bình em, lần đó ấn tượng của tôi rất sâu, lúc ấy thật hận giáo viên toán kia, rất đau lòng cho em......
Hàn Kỳ: Không biết nên nói cái gì, thật nên cảm ơn anh, thì ra bên cạnh vẫn luôn có người yên lặng quan tâm tôi.
Tôi: Thật ra thì không có gì, bởi vì lúc đó thật sự rất thích anh.
Hàn Kỳ: Ha ha (gửi một biểu tình thẹn thùng)
Tôi: Anh không buồn ngủ sao? Đã hơn 12 giờ rồi.
Hàn Kỳ: Hôm nay không biết như thế nào, một chút cũng không buồn ngủ. Còn anh?
Tôi: Tất nhiên là tôi không buồn ngủ.
Hàn Kỳ: Trong đại học cậu có bao nhiêu bạn gái?
Tôi: Chỉ một thôi.
Tôi: Còn anh?
Hàn Kỳ: Lúc tôi học năm nhất có giao qua một người, nhưng năm hai đại học cậu ấy ra nước ngoài.
Tôi: Và sau đó là cái bây giờ?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Năm nhất, là anh ta theo đuổi cô?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Trong đại học, có phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu không?
Hàn Kỳ: Nào có, chỉ có hai người bọn họ.
Tôi: Ha ha
Em: Em nhớ anh.
Hàn Kỳ:...
Hàn Kỳ: Tôi cảm thấy đề tài của chúng ta càng ngày càng nhạy cảm.
Tôi: Đều là người lớn rồi, tôi lại không nói gì.
Hàn Kỳ: Sao cậu không tìm bạn gái? Không có người thích?
Tôi: Có, tôi thích anh.
Hàn Kỳ: Cậu bớt nói nhảm đi.
(Sao chép tôi mệt mỏi quá, sau đó chúng ta lại nói chuyện một hồi)
Hàn Kỳ: Đã 2 giờ rồi, nếu không ngủ, tôi sợ ngày mai không dậy nổi.
Tôi: Ừ, được rồi. Mau ngủ đi, buồn ngủ chưa?
Hàn Kỳ: Buồn ngủ thì không buồn ngủ, nhưng nhất định phải ngủ.
Tôi: Tôi cũng không buồn ngủ, vậy ngủ ngon đi.
Hàn Kỳ: Ân 88
********************
Ngày hôm sau tôi thức dậy, gửi cho cô ấy một tin nhắn: Dậy chưa?
Cô trả lời: Ừ vừa mới dậy ha ha.
Tôi nói: Ha ha, mau ăn cơm đi.
Cô nói: Không ăn, hôm qua mẹ đi chơi mạt chược, không về.
Sau đó tôi nhanh chóng rửa mặt xong, đi KFC mua một thùng cơm gia đình và một phần đùi gà, đón xe đến nhà cô ấy.
Dưới lầu, sau đó nhắn tin cho cô: Em xuống lầu đi, anh ở dưới lầu nhà em.
Cô lập tức gọi điện thoại tới: Anh đùa tôi sao?
Tôi nói: Tôi thật sự ở dưới lầu nhà anh, anh xuống đi.
Cô hỏi: Anh tới làm gì?
Tôi nói: Anh mau xuống đây.
Một lát sau, cô ấy xuống, tôi đưa KFC đã mua cho cô ấy: Ăn đi.
Cô nói: Anh mua cái này làm gì?
Tôi nói: Không phải anh nói không ai nấu cơm cho anh sao?
Cô nói: Sau đó anh cố ý mua cho em?
Tôi nói: Đúng vậy, mau lên đi, lát nữa nguội rồi.
Cô nói: Cảm ơn, sau đó nở nụ cười với tôi một chút, liền lên lầu.
********************
Trong những ngày sau đó, chúng tôi trò chuyện gần như mỗi tối, thỉnh thoảng đùa giỡn, và sau đó vào thứ Bảy của tuần tiếp theo.
Vào buổi tối, mối quan hệ của chúng tôi đã có một bước đột phá.
Tối hôm đó tôi thấy cô ấy vẫn chưa lên mạng, liền nhắn tin hỏi cô ấy: Hôm nay em không lên mạng?
Cô nói: Ừ, có thể không lên được, tôi và bạn trai ở cùng một chỗ, buổi tối anh ấy dẫn tôi và bạn anh ấy cùng ăn cơm, có chút uống nhiều.
Tôi nói: "Ồ, vậy anh chăm sóc tốt cho anh ấy đi.
********************
Đến 11 giờ tối, cô ấy nhắn tin cho tôi: Ngủ chưa?
Tôi nói: Không, nằm đây.
Cô nói: Nằm làm gì?
Tôi nói: Nhớ anh!
Cô nói: Cắt......
Tôi nói: Bạn trai cô về rồi à?
Cô nói: Bây giờ tôi đang ở chỗ anh ấy, anh ấy uống nhiều quá, tôi sẽ đưa anh ấy về, nhưng quá muộn, tối nay sẽ không về nhà.
Tôi nói: Ồ.
(Tôi đột nhiên trong lòng có chút khó chịu, tôi tưởng tượng Hàn Kỳ đêm nay muốn cùng bạn trai cô ấy ngủ cùng một chỗ, nghĩ vậy trong lòng liền ghen tị)
Cô nói: Anh buồn ngủ không? Không buồn ngủ thì lên QQ đi?
Tôi nói: Bạn trai cậu ở đó, sao cậu lên QQ được?
Cô nói: Anh ấy uống nhiều quá, ngủ không nhúc nhích, ngáy ngủ tôi ngủ không được.
Tôi nói: Vậy cậu lên QQ đi.
Một lát sau, cô đi lên.
Hàn Kỳ: Gửi một biểu tình tươi cười.
Cẩn thận khi bạn trai tỉnh dậy
Hàn Kỳ: Tỉnh thì sao, tôi thì không sao cả.
Tôi: Ha ha đúng vậy, anh chỉ là nói chuyện phiếm với người trước kia thầm mến anh mà thôi.
Tôi: Anh cũng uống rượu?
Hàn Kỳ: Một chút, không uống nhiều.
Tôi: Tối nay tôi vẫn chờ anh, tưởng anh sẽ không lên.
Hàn Kỳ: Ha ha, hiện tại không phải lên rồi sao.
Tôi: Bây giờ tôi cảm thấy nói chuyện với anh vào buổi tối đã trở thành thói quen.
Hàn Kỳ: Đúng vậy, gần như ngày nào cũng nói chuyện với cậu.
Tôi: Tôi đã thích cảm giác này rồi.
Hàn Kỳ: Em cảm thấy ban ngày và ban đêm cảm giác rất khác nhau, có đôi khi buổi sáng em tỉnh lại, nhớ tới buổi tối nói chuyện phiếm với anh, cảm giác rất không thể tưởng tượng nổi, em cho tới bây giờ chưa từng cùng người khác như vậy, có đôi khi cảm giác như là đang nằm mơ.
Tôi: Tôi cũng vậy, cảm giác buổi tối, chỉ có hai chúng ta, cảm giác anh ở ngay bên cạnh tôi.
Hàn Kỳ: Tôi cảm thấy đề tài của chúng ta càng ngày càng nhạy cảm.
Tôi: Tôi cảm thấy như tôi không thể kiểm soát bản thân và luôn nghĩ về bạn.
Tôi: Muốn hỏi anh một câu, không biết có nên hỏi hay không.
Hàn Kỳ: Hỏi đi.
Tôi: Cô có cảm thấy nói chuyện phiếm với tôi, có chút phản bội bạn trai cô không?
Hàn Kỳ: Tôi không biết.
Hàn Kỳ: Kỳ thật, con người tôi thích đi theo cảm giác, có đôi khi tôi cũng nói không được.
Tôi: Tôi cũng muốn hỏi một câu hỏi.
Hàn Kỳ: Hỏi.
Tôi: Ban ngày, anh có nghĩ tới tôi không?
Krishnamurti: Bạn có muốn nghe sự thật không?
Tôi: Ừ.
Hàn Kỳ: Có nghĩ tới.
Tôi: Nghĩ như thế nào?
Hàn Kỳ: Chỉ muốn nhanh chóng đến tối, muốn nói chuyện phiếm với cậu.
Tôi: Tôi cũng vậy, mỗi ngày tôi đều hy vọng buổi tối có thể đến nhanh hơn.
Hàn Kỳ: Vậy ban ngày anh cũng nhớ em sao?
Tôi: Đương nhiên là muốn, rất muốn rất muốn.
Hàn Kỳ: Vậy cậu nghĩ sao?
Tôi: Nghĩ anh đang làm gì, nghĩ anh mặc quần áo gì, nghĩ anh có đang nghĩ đến tôi không...
Hàn Kỳ: Sau đó thì sao?
Tôi: Nhớ hôm đó lúc đưa KFC cho anh, dáng vẻ anh cười với tôi, rất đẹp.
Hàn Kỳ: Vậy sao? Sau đó thì sao?
Tôi: Còn sau đó? Sau đó thì không nên nói nữa.
Hàn Kỳ: Có gì không nên nói.
Tôi: Ha ha, vẫn là đừng nói nữa.
Hàn Kỳ: Nói đi.
Tôi: Tôi sợ tôi nói anh sẽ không vui.
Hàn Kỳ: Không đâu, nói đi,
Lời bài hát: Sometimes I Can't Help It When I Think About You
Hàn Kỳ: Hả? Đừng nói với tôi về chuyện của anh nữa?
Tôi: Đúng vậy, không có biện pháp, rất nhớ anh.
Hàn Kỳ:...
Tôi: Có đôi khi nói chuyện với anh xong, nằm ở trên giường cũng sẽ, nhưng thật sự không khống chế được.
Hàn Kỳ: (gửi một cái biểu tình búa đập đầu)
Tôi: Tôi muốn hỏi bạn một câu hỏi nhạy cảm.
Hàn Kỳ: Vấn đề gì?
Tôi: Dù sao cũng đã trưởng thành rồi, lần đầu tiên anh bao nhiêu tuổi?
Chóng mặt... Đó là sự riêng tư của tôi.
Tôi: Tôi đã nói với bạn tất cả sự riêng tư của tôi...
Hàn Kỳ: Lúc học đại học.
Tôi: Là cùng nam sinh năm nhất sao?
Hàn Kỳ: Ừ.
Hàn Kỳ: Còn cậu?
Tôi: Lúc tôi cũng học đại học, học kỳ năm nhất có một cô bạn gái.
Hàn Kỳ: Hai người ở bên nhau bao lâu?
Tôi: Khoảng nửa năm.
Tôi: Vậy cô và bạn trai hiện tại cũng vậy?
Hàn Kỳ: Choáng váng, chúng ta đều ở bên nhau một năm rồi.
Tôi: Ha ha, tôi biết, chính là muốn hỏi một chút.
Anh xấu xa và đầy màu sắc...
Tôi: Ha ha......
Tôi: Đúng rồi, thời trung học cậu chưa từng học cùng XX?
Hàn Kỳ: Không có, khi đó nào dám, chỉ là đi học tan học cùng đi mà thôi.
Tôi: Vậy các bạn đã phát triển đến trình độ nào?
Hàn Kỳ: Không phát triển tới trình độ nào.
Tôi: Cái này có gì ngại nói, đại học đều nói cho tôi biết.
Hàn Kỳ: Xì...... em sợ ai đó ghen...
Tôi: Không sao, nói đi.
Hàn Kỳ: Anh ấy sờ ngực tôi.
Tôi: Đó là lần đầu tiên cô làm vậy với đàn ông sao?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Cảm giác thế nào?
Hàn Kỳ: Rất căng thẳng, có chút cảm giác khó thở.
Tôi: Có phải bởi vì anh ấy là quan hệ nam sinh mà cô thích không?
Hàn Kỳ: Có thể là vậy. Dù sao cũng đặc biệt khẩn trương.
Tôi: Ở đâu?
Hàn Kỳ: Ai nha, cậu đừng hỏi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào.
Tôi: Có gì xấu hổ, đều đã qua rồi, sợ cái gì.
Tôi: Ở đâu?
Hàn Kỳ: Ở tầng cao nhất hành lang nhà anh ấy.
Tôi: Sau đó thì sao?
Hàn Kỳ: Cái gì sau đó a?
Tôi: Nói xem các anh làm thế nào?
Hàn Kỳ: Ai nha, đừng hỏi nữa.
Tôi: Bây giờ tôi nghe anh nói rất có cảm giác, nói đi.
Hàn Kỳ: Đừng nói với em là anh lại muốn cái đó?
Tôi: Không, tôi chỉ muốn nghe.
Hàn Kỳ: Bây giờ cậu có phản ứng?
Tôi: Đương nhiên rồi, nghe anh nói như vậy, có thể không có phản ứng sao?
Hàn Kỳ: Vậy cậu muốn nghe gì?
Tôi: Sau khi các anh lên tới tầng cao nhất thì bắt đầu như thế nào?
Hàn Kỳ: Anh ấy hôn tôi, sau đó tôi cũng hôn cô ấy.
Tôi: Ai thè lưỡi ra trước?
Hàn Kỳ: Không nhớ rõ.
Tôi: Sau đó thì sao?
Hàn Kỳ: Sau đó chúng ta liền ôm chặt lấy nhau.
Tôi: và sau đó
Sau đó, anh ấy đặt cặp sách của chúng tôi xuống và bắt đầu hôn một lần nữa.
Tôi: Khi đó các anh ở bên nhau bao lâu rồi?
Hàn Kỳ: Khi đó là học kỳ sau của lớp 11, hẳn là hơn nửa năm.
Tôi: Là nụ hôn đầu sao?
Hàn Kỳ: Không, lúc trước cũng nhận lấy.
Tôi: Ồ, và sau đó?
Hàn Kỳ: Sau đó anh ấy ôm tôi, đưa tay từ phía dưới lưng tôi vào, sau đó tôi liền khẩn trương giống như không thể động đậy, tôi nhớ rõ lúc ấy tôi mặc áo sơ mi, anh ấy cởi cúc áo của tôi xuống, tôi chỉ là gắt gao ôm anh ấy.
Tôi: và sau đó
Hàn Kỳ: Sau đó anh ta liền đẩy áo ngực của tôi lên, sờ ngực tôi.
Tôi: Toàn bộ ngực của anh đều lộ ra?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Lúc đó anh cảm thấy thế nào?
Hàn Kỳ: Đặc biệt đặc biệt khẩn trương, sau đó tim đập thình thịch, nói cũng không nên lời.
Tôi: Sau đó thì sao?
Sau đó, anh ấy cúi đầu và hôn núm vú của tôi một lần nữa. Tôi cảm thấy nghẹt thở.
Tôi: Anh cảm thấy lúc đó anh ta có phản ứng gì?
Hàn Kỳ: Lúc chúng tôi hôn nhau, ôm chặt lấy nhau, sau đó tôi có thể cảm giác được phía dưới anh ấy cứng rắn, chống đỡ tôi.
Tôi: Vậy anh không sờ à?
Hàn Kỳ: Lúc hôn môi không có, lúc anh ấy hôn ngực tôi, tôi sờ.
Tôi: Cảm giác thế nào?
Hàn Kỳ: Cảm giác rất cứng rắn, rất thô.
Tôi: Anh đưa tay vào sờ?
Hàn Kỳ: Không có, cách quần.
Tôi: Lúc anh ta hôn ngực cô, cô có kêu lên không?
Hàn Kỳ: Có một chút, nhưng lại không dám, cũng ngượng ngùng.
Tôi: Sau đó thì sao?
Sau đó, anh ấy dường như rất phấn khích và chạm vào mông tôi mạnh mẽ.
Hàn Kỳ: Sau đó anh ấy muốn cởi quần tôi, lúc đầu tôi không cho, nhưng sau đó vẫn cởi.
Tôi: Hả? Cởi hết quần ra?
Hàn Kỳ: Không có không có, cởi đến đầu gối.
Tôi: Anh ta có sờ dưới anh không?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Sờ như thế nào?
Hàn Kỳ: Để tôi vịn tường, sau đó liền sờ tôi.
Tôi: Đỡ tường? Giúp như thế nào a? Tư thế gì?
Hàn Kỳ: Chính là tôi đưa lưng về phía anh ấy.
Tôi: Ồ, anh đưa lưng về phía anh ta, quần bị anh ta cởi đến đầu gối?
Và rồi hắn chạm vào cô từ phía sau?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Vậy anh có thoải mái không? Cảm giác thế nào?
Hàn Kỳ: Cảm giác đầu óc trống rỗng, sau đó phía dưới có chút chịu không nổi.
Tôi: Sao không chịu nổi?
Hàn Kỳ: Lúc anh sờ, cảm giác tê dại từng đợt.
Tôi: Thoải mái không?
Hàn Kỳ: Nói không rõ, có chút cảm giác muốn đi tiểu.
Tôi: Lúc ấy bên dưới anh có phải ướt hết rồi không?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Tôi nghe anh nói phía dưới đều không chịu nổi, lão ngạnh.
Hàn Kỳ: Vậy thì đừng nói nữa.
Tôi: Không sao, nói đi, tôi muốn nghe......
Hàn Kỳ: Sau đó hắn cũng cởi quần ra.
Tôi: Anh thấy anh ta không?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Lần đầu tiên anh thấy con trai phải không?
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Cảm giác thế nào?
Hàn Kỳ: Rất thô, rất cứng, màu đỏ.
Tôi: Sau đó thì sao?
Hàn Kỳ: Sau đó anh ta muốn chen vào, nhưng tôi vẫn không cho.
Tôi: Sau đó thì sao?
Hàn Kỳ: Cuối cùng anh ấy bảo tôi lấy tay làm cho anh ấy, lúc ấy tôi còn không rõ lắm, cuối cùng làm cho trên tay tôi đều là tinh dịch của anh ấy.
Ta: Sau đó các ngươi liền đi?
Hàn Kỳ: Ừ.
Hàn Kỳ: Được rồi, nghe đủ chưa? Sắc lang......
Tôi: Phía dưới tôi cứng không được......
Hàn Kỳ: Vậy làm sao bây giờ?
Tôi: Tôi muốn bắn.
Hàn Kỳ: Vậy cậu bắn đi.
Tôi: Anh không buồn ngủ sao? Đã 3:30 rồi.
Hàn Kỳ: Không buồn ngủ.
Lời bài hát: I Want To Ask You
Hàn Kỳ: Hỏi cái gì?
Tôi: Bây giờ anh có phản ứng gì không?
Hàn Kỳ: Không nói cho cậu biết~
Lời bài hát: Tell Me
Hàn Kỳ: Không biết.
Lời bài hát: I Told You All...
Hàn Kỳ: Nói cho cậu biết cái gì?
Tôi: Bạn có phản ứng gì dưới đó không?
Hàn Kỳ: Có.
Tôi: Phản ứng thế nào?
Ướt rồi... Một chút dính,
Tôi: Nó bắt đầu khi nào?
Hàn Kỳ: Vừa rồi.
Tôi: Anh khỏe rồi, bên cạnh có bạn trai.
Hàn Kỳ: Cậu ấy không dậy nổi, phỏng chừng phải giữa trưa mới dậy được.
Hàn Kỳ: Cậu hỏi tôi, tôi cũng nên hỏi cậu chứ?
Tôi: Ha ha hỏi đi.
Hàn Kỳ: Cậu và bạn gái cậu thì sao?
Tôi: Lần đầu tiên của tôi cho cô ấy, lần đầu tiên nhanh chóng kết thúc.
Krishnamurti: Lần đầu tiên bạn cảm thấy thế nào?
Ta: Bắn thời điểm rất thoải mái.
Hàn Kỳ: Cái kia lớn không?
Tôi: Cũng được, anh muốn thử không?
Hàn Kỳ: Ngươi ít lại, đại sắc lang.
Tôi: Lần đầu tiên anh có đau không?
Hàn Kỳ: Nói nhảm, người phụ nữ nào mà không đau chứ.
Tôi: Sau đó thì sao?
Hàn Kỳ: Sau đó làm vài lần là được rồi.
Tôi: Anh thích tư thế nào?
Hàn Kỳ: Tôi thích nằm, hoặc là tôi ở trên đó cũng được.
Tôi: Khi ở bên bạn trai, cô có lúc nào chủ động không?
Hàn Kỳ: Có chứ.
Tôi: Bình thường anh có thể đạt cực khoái mấy lần?
Hàn Kỳ: Xem tình huống đi, có đôi khi một lần, có đôi khi một lần cũng không có, có đôi khi hai ba lần.
Tôi: Anh gọi giường lớn không?
Hàn Kỳ: Cũng tạm được, nếu như lúc hắn di chuyển nhanh, ta sẽ kêu lợi hại một chút.
Tôi: Anh thích anh ta di chuyển nhanh?
Hàn Kỳ: Ừ, nếu động nhanh, phía dưới ma sát rất thoải mái.
Tôi: Phía dưới tôi cứng không được, tôi đã lấy nó ra rồi.
Hàn Kỳ: Vậy sao, rất lớn sao?
Tôi: Ừ, rất khó chịu.
Hàn Kỳ: Vậy làm sao bây giờ?
Tôi: Muốn bắn...
Hàn Kỳ: Vậy cậu bắn đi.
Tôi: Tôi nghĩ bạn cũng sẽ làm điều đó với tôi.
Hàn Kỳ: Không được, anh ấy ở đây.
Lời bài hát: I Can't Get It
Hàn Kỳ: Vậy như vậy đi, tôi đi toilet.
Tôi: Được.
Hàn Kỳ: Nhưng nếu tôi đi vệ sinh, thì phải nhắn tin.
Tôi: Biết rồi.
********************
Hàn Kỳ: Được rồi, tôi đến nhà vệ sinh rồi.
Lời bài hát: You Get Out Of The Pants
Hàn Kỳ: Ừ, cởi ra.
Tôi: Cởi hết rồi?
- Không, đến đầu gối.
Tôi: Sờ một chút phía dưới có ướt không?
Hàn Kỳ: Ướt không được, ướt đẫm, quần lót cũng dính.
Tôi: Tôi muốn xem...
Hàn Kỳ: Thấy thế nào?
Tôi: Anh chụp xong dùng tin nhắn màu gửi tới.
Hàn Kỳ: Chờ một chút a.
(Một lát sau, cô gửi một tấm ảnh chụp phía dưới của anh, lông rất nhiều, đúng là phía dưới ướt hết rồi)
Tôi: Wow... Thật có cảm giác a, thật muốn cắm vào.
Hàn Kỳ: Cậu ghét, cậu nói như vậy tôi sẽ không chịu nổi.
Tôi: Anh chụp mông anh từ phía sau đi, quật khởi mông.
(Một lát sau, lại gửi một tấm ảnh chụp mông cô ấy, tôi quả thực sắp bắn ra rồi, mông rất vừa vặn, nhìn qua rất co dãn)
Hàn Kỳ: Cậu cũng gửi cho tôi một tấm đi.
Tôi: Chờ đã.
Tôi cũng chụp một tấm JJ, gửi qua cho cô ấy.
Hàn Kỳ: Thật thô a, đầu phía trước cậu rất lớn.
Tôi: Anh đang tự làm à?
Hàn Kỳ: Vừa rồi đã làm rồi.
Lời bài hát: I Want You To Call...
Hàn Kỳ: Không được, tôi không thể nói chuyện.
Tôi: Không sao, nhỏ giọng một chút, không cần lớn tiếng, chỉ một lát thôi, tôi lập tức khỏe lại.
(Hanji gọi)
Tôi: Bây giờ tôi làm gì, còn anh?
Hàn Kỳ: Ừ, tôi cũng vậy.
Tôi: Lát nữa khi sắp tới thì nói cho tôi biết.
Hàn Kỳ: Ừ.
Tôi: Anh thì thầm hai tiếng...
A... À... À... Có nghe thấy không?
Tôi: Có thể, rất có cảm giác, tiếp tục đi.
Hàn Kỳ: Ân...... À... À... Tôi không thể ướt dưới đó.
Tôi: Tôi sắp bắn rồi.
Hàn Kỳ: Ân hừ......
Tôi cũng sẽ đến...
À...
Không được rồi...
Sắp tới rồi...
À...
(Sau đó tôi nghe thấy điện thoại bên kia hẳn là cô ấy cao trào, thanh âm rất trầm thấp, đại khái dừng lại 4,5 giây, cảm giác lúc đó hẳn là một tay sờ phía dưới, một tay cầm điện thoại, sau đó nhắm mắt lại há miệng)
Tôi: Có tê không? Thoải mái chứ?
Hàn Kỳ: tê dại hai lần, phía dưới run lên run lên, chân cũng không có lực, cậu thì sao?
Tôi cũng bắn... Bắn già hơn nhiều.
Hàn Kỳ: Em cúp máy đây, ngày mai nói chuyện tiếp đi, trời đã sáng rồi...
Tôi: Ừ, ngủ ngon đi.
********************
Cứ như vậy, chúng tôi đã trải qua một buổi tối rất điên cuồng đối với tôi, tôi cảm thấy như đang nằm mơ, vậy mà lại cùng cô gái mình từng yêu thầm như vậy...
Câu chuyện sau đó, viết lại vào ngày mai...