ngạt thở
Chương 14
An Bảo trong lớp rất ngoan ngoãn, là một học sinh tận tụy. Tôn Triết nhìn thấy cô lặng lẽ viết bài tập về nhà, kỳ lạ nói: "An Bảo, tại sao bạn lại mặc đồng phục?"
Anbao nháy mắt to, "Đi học không phải phải mặc đồng phục sao?"
Cô đã học tiểu học hai năm, mỗi ngày đều mặc đồng phục đến trường, sau khi An Thụy mời gia sư, cô cũng luôn mặc đồng phục, cho dù An Thụy nhiều lần nói không cần mặc như vậy, nhưng An Bảo là một đứa trẻ tuân thủ kỷ luật.
Tôn Triết không nhịn được cười, "Ừm, là như vậy!"
Mỗi ngày, Tôn Triết giảng xong lớp liền để An Bảo viết bài tập, bản thân thì ngồi ở bên kia làm công việc, thỉnh thoảng làm việc mệt mỏi ngẩng đầu nhìn An Bảo cắn thanh bút bĩu môi nhỏ, trong mắt tràn ngập nụ cười.
Chỉ là mỗi khi An Thụy có mặt, Tôn Triết liền sẽ thu hồi biểu tình, không lộ ra nửa phần thích An Bảo thần sắc.
Buổi tối An Thụy ôm An Bảo hỏi: "Thầy Tôn dạy có tốt không?"
An Bảo vội vàng gật đầu, "Giáo viên trong lớp nói rất cẩn thận, còn cẩn thận hơn giáo viên Tưởng!"
An Thụy trong lòng hài lòng, chạm vào mông nhỏ của An Bảo, tay vô thức cắm vào khe mông của cô, "Bảo trong lớp phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm, không được để giáo viên không vui nhé!"
Ân ~ Ân Bảo dựa vào ngực An Thụy, thở hổn hển nói: "Bảo ~ rất ngoan ~ Ân ~ Ân ~ Ân ~" Bàn tay nhỏ vô thức chống lên ngực An Thụy, mềm mại và mềm mại, An Thụy rất thích thú, đặc biệt là miệng nhỏ của An Bảo mở ra đóng lại, hơi thở nông cạn phun lên ngực anh.
An Thụy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bảo lên, khi ăn cơm chính mình không nhịn được hôn cái miệng nhỏ của An Bảo sưng lên, anh đau lòng nói: "Miệng của Bảo còn đau không?"
Anbao bĩu môi, di chuyển cái mông nhỏ để làm nũng: "Đau quá, chú nhỏ là người tồi tệ nhất, mỗi lần đều như vậy!" Mỗi lần đều hôn Anbao trong cơn mơ hồ khi ăn.
Lòng bàn tay lớn của An Thụy bị cái mông nhỏ của An Bảo kẹp chặt mấy phần, cười nói: "Bị hỏng? Chú nhỏ bị hỏng ở đâu?" Nói xong, thò ra một ngón tay ấn vào lõi nhỏ của An Bảo.
"Ah ~" Anbao rên rỉ, vòng cổ Anri và hét lên, "Chú nhỏ ~ ah ~ ah ~ ah ~ ah ~ ah ~"
Tôn Triết vô cùng hài lòng với bài tập của An Bảo, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô và cười nói: "An Bảo thật thông minh, đến đây, xem xong những chủ đề này nhé!"
Nói xong, chính mình lại bận rộn những công việc khác.
Mấy ngày nay công tác quá mệt mỏi, ngoại trừ muốn cho An Bảo học bài, hắn còn tiếp một ít đại công ty chương trình đến làm, trong laptop toàn là một ít mã số, hắn nhập vào nửa ngày, đầu cảm thấy có chút đau, xoa xoa thái dương nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, cảm thấy chân bị chặt, anh kinh ngạc mở mắt, "An Bảo".
An Bảo đang vất vả trèo lên đùi anh, ngồi trên đùi anh, ngẩng đầu lên ngọt ngào nhờn nói: "Bảo xoa cho giáo viên, giáo viên sẽ không đau nữa!"
Tiểu thúc thúc thúc cũng sẽ đau đầu, mỗi lần đều để An Bảo xoa cho hắn, nói chỉ cần An Bảo xoa, hắn sẽ không đau nữa.
Tôn Triết đã ngốc ở chỗ đó, An Bảo đưa tay nhỏ ra xoa thái dương của hắn, ngoan ngoãn nói: "Như vậy sẽ không đau nữa!"
Tôn Triết trở lại thần, có chút buồn cười, không nhịn được ôm eo An Bảo để cô ngồi vững, để không bị ngã xuống, đang muốn mở miệng, An Bảo đột nhiên nâng một chút thân thể lên, hôn lên miệng Tôn Triết, xin công nói: "Sư phụ, có phải không đau nữa không? ngoan ngoãn nha, Bảo thân thân sẽ không đau nữa!"
Nói xong, mím miệng nhỏ hôn lên mặt Tôn Triết một cái lại một cái, mỗi lần An Bảo vật lộn, chú nhỏ chính là làm như vậy, vừa hôn vừa nói: "Con yêu, chú nhỏ hôn sẽ không đau nữa!"
Tuy rằng tiểu thúc thúc thúc mỗi lần hôn xong mặt, sẽ thuận tiện đem An Bảo toàn thân đều hôn khắp.
An Bảo lớn lên quá nhỏ, chạm vào mặt Tôn Triết có chút vất vả, cô di chuyển cái mông nhỏ, vòng cổ Tôn Triết mềm nhũn nói: "Giáo viên, còn đau không? Bảo thân mệt quá!"
"Ồ ~" Vật cứng của Tôn Triết bị An Bảo mài hai cái, đã thẳng lên rồi. Trong lòng ấm hương mềm ngọc, thân thể của An Bảo quá nhỏ, nhưng thịt tuk tuk, ôm trong lòng rất thoải mái.
Tôn Triết định định nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của An Bảo trong chốc lát, ánh mắt của cô vô cùng trong sáng, đơn giản giống như một thiên thần, miệng nhỏ màu hồng, rất muốn cắn một miếng.
Tôn Triết nuốt nước miếng, khàn giọng nói: "Còn đau, Bảo lại hôn!"
An Bảo nghe lời lại lặp lại cái miệng nhỏ của mình.
"Ồ ~" Tôn Triết một bên hưởng thụ nụ hôn của An Bảo, một bên đẩy mạnh phần dưới cơ thể, cơ thể của An Bảo lắc lư theo chuyển động của anh ta, bởi vì mặc váy, rất nhanh đã cảm nhận được sức nóng giữa hông của Tôn Triết.
Cảm giác này An Bảo rất quen thuộc, ánh mắt cô giáo nhìn cô ngày càng sâu, giống như chú và chú nhỏ, khuôn mặt đầy đói khát.
Tôn Triết khàn giọng nói: "Bảo, đừng trách lão sư, toàn bộ trách Bảo quá hấp dẫn!"
Nói xong, một cái tay thò vào trong mông nhỏ của An Bảo, một cái tay thò vào trong áo ngực của An Bảo, không cần An Bảo lại hôn hắn, hắn đã chủ động ngậm cái miệng nhỏ của An Bảo, không thể chờ đợi liền thò vào lưỡi của mình, vật cứng trong hông càng ngày càng đứng thẳng.