ngạt thở
Chương 12
Hai ngày nay Hứa Trí không ngừng hướng An Bảo cầu hoan, quả thật không cho cô xuống giường, buổi tối hoan ái một đêm, buổi sáng Hứa Trí đi phòng bếp nấu ăn lại trở lại phòng từng ngụm từng ngụm đút An Bảo, tựa như đối đãi với trẻ con, ôm cô vào trong ngực một khắc cũng không muốn buông tay.
Ngày cuối cùng hoan ái càng kịch liệt, Hứa Trí đem cơm toàn bộ đút hết, liếm đi An Bảo khóe miệng hạt gạo cười nói: "Ăn no rồi?"
An Bảo có chút sợ hãi, nàng đã không có khí lực, cao trào một lần lại một lần, mới từ trong hôn mê tỉnh lại, đã bị Hứa Trí ôm ở trong ngực đút cơm. Giọng cô có chút khàn khàn, "Chú~
Vừa nghe đến thanh âm của nàng, Hứa Trí liền cả người tê dại, cho dù cổ họng nàng khàn, nhưng vẫn mềm mại vô cùng, ngọt ngào còn hơn cả mật ong.
Biết nàng không muốn hoan ái, Hứa Trí ôn nhu nói: "Bảo ngoan, lại cho thúc thúc một lần, liền một lần được không?"
An Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhắn, "Chú gạt người!
Lúc trước mỗi lần đều nói là một lần cuối cùng, kết quả chính mình khóc đến cổ họng cũng không có âm thanh, hắn cũng không có dừng tay, đầu lưỡi cùng ngón tay thay nhau trêu đùa nhị hoa của An Bảo, làm cho nàng ngất xỉu, nhất là khi Hứa Trí cứng rắn cắm vào tựa như điên rồi, động tác kịch liệt, làm cho An Bảo căn bản không thể thừa nhận.
Hứa Trí đáng thương hề hề nói: "Ngoan nào, chỉ một lần thôi, sáng mai chú đi rồi, sẽ không có cơ hội ở bên Bảo nữa, Bảo ngoan a!"
An Bảo mềm lòng, nhíu mày bất đắc dĩ nói: "Ai, được rồi!
Hứa Trí thực hiện được, bất động thanh sắc cười cười.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
A~a~ô~a~thúc thúc gạt người~"An Bảo lệ rơi đầy mặt, ánh mắt khóc đến sưng đỏ, môi càng sưng đỏ không chịu nổi, toàn thân đều nhiễm một tầng hồng nhạt, hạ thể không ngừng co rút lại, mật dịch chảy không ngừng.
Đúng, chảy nhiều một chút, a~bảo bối, vật nhỏ, thật ngọt!
Hứa Trí mút nhụy hoa của An Bảo, không ngừng thì thào.
Chân trời đã trở nên trắng bệch, Hứa Trí vẫn trải qua tràn đầy, liếm làm cho An Bảo liên tục cao trào, chính mình liền bắt đầu ở giữa đùi nàng không ngừng co rút, một lần lại một lần, tinh lực thủy chung dùng không hết.
Khi hắn một lần bắn ra tràn đầy ái dịch, sảng khoái qua đi mới phát hiện An Bảo lại hôn mê bất tỉnh, trong lòng không khỏi có chút áy náy, đem An Bảo ôm vào trong ngực lại hôn nhẹ một phen.
Thân thể nhỏ như vậy, bị hắn tra tấn thành như vậy.
Nhưng vừa nghĩ tới cảm giác mất hồn kia, hạ thân hắn lại căng thẳng, cổ họng lăn lộn, do dự vài giây, lại điên cuồng rút vào.
An Bảo ở trong hoan ái tỉnh lại, hạ thân tê dại, "Ân~ân~a~" Hứa Trí thấy nàng tỉnh, nhịn không được cúi đầu cùng nàng hôn lưỡi một phen, đem tiếng rên rỉ của nàng toàn bộ nuốt vào.
"A~~~~~~" An Bảo cả người run rẩy, bất quá mới tỉnh lại hai phút, lại nghênh đón một lần cao trào.
Một lát sau, An Bảo bắt đầu thút thít lên, Hứa Trí ôm chặt nàng đau lòng nói: "Không xứng, thúc thúc xấu, làm cho Bảo khó chịu, không xứng, bảo đánh thúc thúc đi!"
Nói xong, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của An Bảo vỗ lên người mình, kỳ thật tay của An Bảo vừa nhỏ vừa mềm, đánh vào người không chỉ không đau một chút, ngược lại cực kỳ thoải mái, đã muốn vuốt ve.
An Bảo nghẹn ngào nói: "Chú lừa Bảo, chú hư!
Đúng, chú hư! "Hứa Trí hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của An Bảo.
Thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Hứa Trí ăn mặc chỉnh tề, hướng An Bảo dặn dò vài câu, lại lưu luyến không rời cùng nàng lưỡi hôn, An Bảo thân thể lại mềm nhũn xuống, không thể hô hấp, Hứa Trí thở hổn hển hướng trên người nàng liếm vài cái, cho nàng mặc vào áo sơ mi, rốt cục vẫn là đi.
Bảo mẫu mở cửa cho An Thụy, An Thụy vừa đặt hành lý xuống, liền gấp gáp đi vào trong phòng.
An Bảo đang nằm ở trên giường lớn, hai mắt khép chặt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bàn tay nhỏ bé đặt ở hai bên đầu, đáng yêu đến cực điểm.
An Thụy vốn muốn "yêu" cô rốt cục tiêu tan xúc động, nằm xuống bên cạnh ôm cô vào trong ngực, cùng nhau ngủ.