ngâm loạn hào môn
Chương 31 - Thì Ra Là Hắn
Đông Phương Tinh Diệu rùng mình một cái, tuy rằng nàng rất muốn nói cho mình biết hoa mắt, nhìn thấy thứ không nên nhìn, nhưng không phải, đó không phải quỷ quái gì, mà là một người đàn ông sống sờ sờ, hồi tưởng lại trong ánh mắt người đàn ông kia không có một tia nhiệt độ, nàng liền cảm thấy hết sức không được tự nhiên, đó căn bản không phải là một ánh mắt bình thường nên có!
Ngồi ở trên giường hòa hoãn thật lâu, Đông Phương Tinh Diệu mới đột nhiên hoảng thần lại đây, mạc danh kỳ diệu xuất hiện một người xa lạ, sẽ không phải là kẻ trộm đi!
Vội vàng phủ thêm một bộ váy ngủ, Đông Phương Tinh Diệu sờ ra bên ngoài, bên ngoài đã sớm không có bóng dáng nam nhân, trong phòng thập phần an tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc của nàng ra căn bản không nghe thấy thanh âm khác, ách, xem ra phòng cách âm quá tốt cũng chưa chắc chính là một chuyện tốt.
Lúc này dì quản gia hẳn là đã ngủ, vừa nghĩ tới trong phòng có một nam nhân xa lạ đang bồi hồi, trái tim Đông Phương Tinh Diệu đều muốn nhảy ra, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Nhưng khi người chồng này không có ở đây, là một người phụ nữ độc lập, hẳn là phải tự lập tự cường, tên trộm kia đừng hòng trộm đi một chút gì của nhà cô!
Lúc đi ngang qua phòng tạp vật, Đông Phương Tinh Diệu thuận tay chép một cái gậy golf, vũ khí vào tay khiến cô an tâm không ít, ít nhất người đàn ông kia muốn làm khó dễ cô cũng có thể dùng cái này đối phó hạ thể của anh, xem ai đau đớn hơn!
Ở lầu hai cẩn thận từng li từng tí đi một vòng cũng không có phát hiện bóng dáng nam nhân, làm cho Đông Phương Tinh Diệu tâm bình tĩnh không ít, đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận tiếng vang, nguyên lai là ở dưới lầu chuyển đồ?!
Eo mèo kiễng mũi chân, tận lực thả nhẹ bước chân, thật vất vả đi hết cầu thang, tâm tình cũng khẩn trương tới cực điểm, sợ thật sự sẽ nhìn thấy một màn mình bổ não, dù sao nàng vẫn là một nữ tử yếu đuối, nếu thật sự gặp phải kẻ trộm, nàng thật đúng là không biết phải đối phó như thế nào, kết quả, nàng nhìn thấy tuy rằng không phải nàng dự đoán, lại càng thêm kinh ngạc.
Chỉ thấy phòng khách giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông vừa mới xông vào phòng cô đang thản nhiên ngồi ở trên sô pha nhà các cô, tư thế ưu nhã uống trà, môi mỏng nhẹ nhấp chén trà, lại thong dong buông xuống, làm cho người ta có cảm giác cẩn thận tỉ mỉ.
Đông Phương Tinh Diệu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có nam nhân uống trà cũng có thể ưu nhã mê người như vậy, đương nhiên xã hội thượng lưu là phi thường chú trọng lễ nghi, không chỉ có yêu cầu nữ nhân như vậy, nam nhân đồng dạng như thế, cử chỉ hành vi bình thường của lão công đều lộ ra phong phạm của thiếu gia hào môn, nhưng rõ ràng nam nhân trước mắt này so với lão công càng thêm có phong phạm, cỗ khí chất kia căn bản chính là khắc vào trong xương cốt.
Một người đàn ông như vậy chắc chắn không thể là một tên trộm.
Chờ Đông Phương Tinh Diệu cho ra kết luận này muốn ném đi gậy golf trong tay thời điểm đã quá muộn, bởi vì dì quản gia đột nhiên xuất hiện ở sau lưng của nàng, hơn nữa kinh ngạc nhìn nàng, "Nhị phu nhân, ngươi đây là...?"
Đông Phương Tinh Diệu đem gậy golf trong tay giao cho dì quản gia, dùng một loại ngữ khí rất tùy ý nói, "Không biết ai lấy ra ném loạn dưới đất, con thấy đang chuẩn bị cất kỹ đây, đúng rồi, dì, người đàn ông kia là ai?
Rõ ràng là nói bậy lý do, dì quản gia cũng không dám nói gì, mà là tiếp theo Đông Phương Tinh Diệu nói, "Thì ra Nhị phu nhân còn chưa gặp qua đại thiếu gia a, vị kia chính là ca ca của Nhị thiếu gia, Đỗ gia đại thiếu gia, Đỗ Mặc Lãnh.
Hả? Vừa nói như vậy, cô dường như lại cảm thấy người đàn ông này quen mắt, đúng là giống như đã gặp ở đâu đó......