mỹ lệ nhân sinh
Chương 18: Sữa thơm của dì Liễu Mộng Hi
Sáng hôm sau, ba người đều làm như không có việc gì ăn xong bữa sáng, Triệu Hàn cáo biệt dì Ngọc Thi cùng Lưu Vũ liền đi.
Bởi vì đêm qua cùng Ngọc Thi a di vui thích, Triệu Hàn hiện tại vui vẻ cực kỳ.
Đêm qua vừa mới lên một cực phẩm diễm mẫu, Triệu Hàn lại nghĩ tới dì Liễu Mộng Hi ôn nhu xinh đẹp.
Vì thế vui vẻ sôi nổi chạy tới nhà dì Liễu, Triệu Hàn nhìn đồng hồ một chút, hình như còn chưa tới 10 giờ, nghĩ tới giờ phút này dì Liễu Mộng Hi phỏng chừng cũng chưa nấu cơm, vì thế đi ngang qua một cửa hàng thức ăn nhanh, mua chút đồ ăn mang qua, đỡ cho dì Liễu Mộng Hi buổi trưa bận rộn.
Triệu Hàn tới cửa nhà dì Liễu Mộng Hi, ấn chuông cửa hơn nửa ngày, dì Liễu Mộng Hi mới mở cửa.
Hàn Hàn, hôm nay sao lại tới sớm như vậy? Dì còn chưa chuẩn bị nấu cơm đâu. "Dì Liễu Mộng Hi trên người mặc bộ váy liền thân Ngọc Lan màu đen lúc trước, tóc có chút lộn xộn cùng bộ dáng không có chải đầu tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ.
"A, hôm nay trời mưa to, tan học sớm, hắc hắc, ta mua cơm trưa, a di buổi trưa không cần nấu cơm sao, chúng ta đơn giản ăn một chút là tốt rồi a." Triệu Hàn cười đi đến bên cạnh bàn ăn đem cơm trưa đặt lên bàn.
Ân...... Hảo...... "Dì Liễu Mộng Hi mềm mại nói chuyện hữu khí vô lực, nghe được Triệu Hàn nhướng mày, xoay người lại nghi hoặc nhìn lại.
Chỉ thấy trên mặt dì Liễu Mộng Hi có chút đỏ ửng không bình thường, bước chân vịn tường hơi có chút lảo đảo.
Dì, dì làm sao vậy? "Triệu Hàn ý thức được không đúng, vội vàng đi tới bên cạnh dì Liễu Mộng Hi đỡ lấy dì, đưa tay sờ sờ đầu dì Liễu Mộng Hi, nóng bỏng.
Triệu Hàn hoảng sợ, sốt ruột hỏi: "Sao lại nóng như vậy! Cậu sốt rồi!
Dì Liễu Mộng Hi nhẹ nhàng cười cười nói: "Ừ...... Đoạn thời gian trước có thể trời mưa dầm, buổi tối lúc ngủ cửa sổ không đóng chặt, cho nên có chút phát sốt, không có việc gì.
Còn nói không có việc gì! Đều nóng như vậy, như thế nào cũng không đi truyền nước biển đi! "Triệu Hàn sờ sờ cái trán nóng bỏng của dì Liễu Mộng Hi sốt ruột nói.
Dì Liễu Mộng Hi cười lắc đầu nói: "Không cần, dì uống thuốc hạ sốt rồi, vốn còn muốn làm cơm trưa cho con...... Không ngờ con về sớm như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà cưng chiều của dì Liễu Mộng Hi, trong lòng Triệu Hàn chua xót đau đớn, cau mày có chút tức giận nói: "Đều bệnh thành như vậy, đến, ta cùng ngươi đi tiêm!
Không cần, không có việc gì...... Uống thuốc là tốt rồi...... Vậy Hàn Hàn, con tự mình uống một chút cũng không sao...... Dì đi nằm một hồi là tốt rồi. "Dì Liễu Mộng Hi cười cười, không để ý tới đề nghị của Triệu Hàn.
Dưới sự khuyên bảo của Triệu Hàn không có kết quả, Triệu Hàn chỉ có thể đỡ dì Liễu Mộng Hi nằm trở về giường, lại đắp cho dì một cái thảm lông.
Dì Liễu Mộng Hi thúc giục Triệu Hàn mau đi ăn cơm, nhìn bộ dáng dịu dàng của dì Liễu Mộng Hi, Triệu Hàn chạy đến phòng bếp, hâm nóng thức ăn mua được một chút, sau đó đem cơm bỏ vào trong nồi nấu chút cháo cho dì Liễu Mộng Hi ăn.
Triệu Hàn luống cuống tay chân bận rộn, ước chừng làm nửa giờ, Triệu Hàn mới nấu cháo xong, sau đó lấy ra một ít rau dưa thanh đạm múc vào trong bát, bưng qua cho dì Liễu Mộng Hi.
Dì, ăn chút gì đi. "Triệu Hàn đi tới phòng ngủ của dì Liễu Mộng Hi nhẹ nhàng nói.
Nghe được thanh âm của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi nhanh chóng xoay người qua, tay nâng lên tựa hồ lau thứ trên mặt, tùy tiện đáp ứng một câu.
Triệu Hàn buồn bực đặt thức ăn lên tủ đầu giường đi tới bên dì Liễu Mộng Hi, chỉ thấy vành mắt dì Liễu Mộng Hi đỏ bừng, giống như vừa mới khóc, có thể sợ Triệu Hàn nhìn thấy, đang không ngừng lau nước mắt.
Triệu Hàn hoảng sợ, vội vàng cúi người xuống hỏi: "Dì, dì làm sao vậy? Có phải khó chịu hay xảy ra chuyện gì không?
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Triệu Hàn, trên khuôn mặt mang theo nước mắt của dì Liễu Mộng Hi nặn ra một nụ cười, mang theo tiếng khóc nức nở lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì...... Thật không có việc gì......
Càng nói không có việc gì liền khẳng định có việc, Triệu Hàn ngồi vào trên giường, nhẹ nhàng nâng dì Liễu Mộng Hi dậy, ôn nhu nói: "Còn nói không có việc gì, ta cũng không phải tiểu hài tử, dì không phải đã nói ta có chuyện gì đều nói với ngươi, ngươi có chuyện gì cũng đều phải nói cho ta biết. Rốt cuộc làm sao vậy, ngươi càng không nói ta thật muốn lo lắng muốn chết..."
Dì Liễu Mộng Hi khịt khịt mũi, lau đi nước mắt, nửa dựa vào trong ngực Triệu Hàn nhẹ giọng rầm rì nói: "Không có gì... Chính là mấy buổi tối trước phát sốt, cảm giác bên người không có ai... Trong lòng rất khó chịu... Giống như không ai quản con..."
Dì Liễu Mộng Hi nói xong lại bắt đầu nức nở.
Sau khi lên đại học có một lần hơn nửa đêm phát sốt, Triệu Hàn mới cảm nhận được loại cảm giác này.
Khi người thân không ở bên cạnh, một người bị bệnh, thật sự rất khát vọng bên cạnh có một người chăm sóc... Đương nhiên, tốt nhất không nên là đại lão gia...
Nghe được dì Liễu Mộng Hi nói, Triệu Hàn đau lòng trách móc chẳng lẽ: "Vậy ngươi tại sao không nói cho ta a, thật sự là, một người vạn nhất ngã bệnh làm sao bây giờ!"
May mà buổi trưa mỗi ngày Triệu Hàn đều tới, nếu không dì Liễu Mộng Hi thật sự ở nhà một mình bệnh quá lợi hại té xỉu, thật không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Hàn ôm dì Liễu Mộng Hi khóc đến lê hoa đái vũ vào trong ngực, không phải Triệu Hàn muốn chiếm tiện nghi của dì Liễu Mộng Hi, mà là lúc này Triệu Hàn cảm giác trên ti vi đều là muốn ôm để cho nữ nhân khóc lên mới đúng.
"Ô ô ô, thế nhưng... thế nhưng đã trễ như vậy... ta sợ... ầm ĩ đến ngươi... ô ô ô..." Dì Liễu Mộng Hi ghé vào trong ngực Triệu Hàn, có thể là trong lòng thật sự rất ủy khuất, ô ô khóc như một tiểu cô nương.
Triệu Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng mềm mại của dì Liễu Mộng Hi, khổ sở nói: "Vậy cũng không được! Vạn nhất thật ngã bệnh thì làm sao bây giờ. Con không phải đã nói rồi sao, sau này mẹ sẽ ở bên con......
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
Triệu Hàn thuận miệng vô tâm nói một câu tựa hồ hoàn toàn đốt cháy nội tâm nhu nhược của dì Liễu Mộng Hi, oa một chút khóc càng thêm lợi hại.
Hai bàn tay nhỏ bé non nớt nắm chặt cánh tay Triệu Hàn gào khóc, khiến cho Triệu Hàn không biết làm sao chỉ có thể tùy tiện an ủi.
Ai nha ai...... Cái này...... Cái này làm sao bây giờ? Nếu không...... Nếu không tôi cùng anh đi bệnh viện?
Dì Liễu Mộng Hi khóc lắc đầu. Vậy...... Ai nha con cũng sẽ không dỗ người a...... Nếu không...... Dì đừng khóc......
Dì Liễu Mộng Hi vẫn như cũ chôn ở trong ngực Triệu Hàn khóc lớn.
Nữ nhân sinh bệnh cô đơn là thời điểm nhu nhược nhất, giờ phút này Triệu Hàn là mỹ thiếu niên nhẹ nhàng, ý chí ôn nhu kia chính là đối tượng phát tiết tốt nhất, tuy rằng Triệu Hàn từng dỗ Thanh Tuyết, từng dỗ dì Ngọc Thi, cũng từng dỗ mẹ.
Nhưng đổi lại là dì Liễu Mộng Hi, Triệu Hàn thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Suy nghĩ nửa ngày, Triệu Hàn dở khóc dở cười ôn nhu cười nói: "Nội... a di a... ngươi xem ngươi xinh đẹp như vậy, khóc hai mắt đều sưng lên sẽ không xinh đẹp... Nếu không... chúng ta không khóc nữa? ngươi xem ngươi khóc giống như một đứa trẻ, hắc hắc, nếu để cho Thanh Tuyết cùng mẹ ta biết có bao nhiêu không tốt?
Thanh âm giống như nhân yêu của Triệu Hàn chọc cho dì Liễu Mộng Hi nhịn không được nín khóc mỉm cười, ở trong ngực Triệu Hàn dùng bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh Triệu Hàn.
Nữ nhân đều có tật xấu này sao...... Tại sao đều thích đánh vào ngực nam nhân!
Thân thể nhỏ bé này của ta nếu đổi khí lực lớn làm sao chịu được!
Làm nũng một cái không phải véo chính là đánh, lại cắn một cái...... Ta con mẹ nó trêu ai......
lầu bầu...... Ai nha đánh chết ta...... Quên đi, ta đây cùng ngươi khóc đi...... Hắc hắc hắc hắc......
Triệu Hàn muốn học ra bộ dáng khóc, nhưng nhịn không được liền nở nụ cười.
Nghe được tiếng cười bỉ ổi của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi rốt cục ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt lại giống như làm nũng hờn dỗi nói: "Hàn Hàn con quá xấu xa...... Ô ô ô...... Hừ...... hì hì......
Dì Liễu Mộng Hi không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhịn không được cười lau nước mắt trên mặt.
Triệu Hàn nhếch miệng cười dỗ dành: "Được rồi được rồi, chúng ta không khóc nữa. Hắc hắc, còn khóc nữa ta sẽ không nhớ Tiểu Mộng Hi, tựa như một tiểu muội muội.
Trong lúc bất tri bất giác, có thể gần đây cùng mẹ náo loạn quen rồi, cho nên Triệu Hàn theo bản năng cùng dì Liễu Mộng Hi cũng đùa giỡn.
Hừ, nói bừa cái gì...... Không lớn không nhỏ...... Thật là...... "Dì Liễu Mộng Hi ngượng ngùng đỏ lên, sau khi oán giận Triệu Hàn xong, hơi vểnh cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nói:" Cám ơn Hàn Hàn...... Dì mất mặt......
Triệu Hàn cười lắc đầu nói: "Không có đâu, ta không phải đã nói rồi sao, ngươi về sau có gì không vui trong lòng cũng phải nói với ta a. Hắc hắc, chúng ta ăn cơm đi?"
Nói xong, Triệu Hàn cầm lấy một cái gối dựa, đỡ dì Liễu Mộng Hi nửa tựa ở phía trên, sau đó bưng thức ăn lên đưa cho dì Liễu Mộng Hi.
Dì Liễu Mộng Hi nhìn cháo trong bát ngọt ngào nở nụ cười nói: "Hàn Hàn còn có thể nấu cháo a...... Hì hì, trưởng thành......
Triệu Hàn đắc ý nhếch miệng cười nói: "Đúng vậy, chờ buổi chiều tan học, anh nấu cơm cho em rồi trở về.
Nghe được lời của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi sửng sốt một chút, sau đó ôn nhu cúi đầu uống một ngụm cháo, cái đầu lưỡi nhỏ nhắn kia nhẹ nhàng liếm liếm cháo dính khóe miệng, ôn nhu nói: "Ân...... Ăn thật ngon...... Hàn Hàn tương lai khẳng định là một người đàn ông tốt......
"Hắc hắc, uống nhiều một chút, uống ít hi, sau đó lát nữa lại uống chút thuốc..." Đang nói, điện thoại di động của Triệu Hàn vang lên tiếng chuông tin nhắn, Triệu Hàn nghi hoặc mở ra nhìn, chỉ thấy là lớp trưởng Kim Cương của lớp mình gửi tới, nội dung trên đó là: Xét thấy radio thời tiết, chiều nay còn có mưa to, để đảm bảo an toàn, tất cả bạn học lớp 9 nghỉ nửa ngày.
Để thông báo.
(Tin tức nội bộ, lúc tan học một học sinh trên đường mưa trơn bị xe đụng phải)
Trong lòng Triệu Hàn vô cùng cảm kích vị huynh đệ lấy thân thể đau xót còn đến toàn thể nhân dân nửa ngày nghỉ kia, chúc ngươi sớm ngày bình phục!
Di? Làm sao vậy? Cười vui vẻ như vậy? "Dì Liễu Mộng Hi nghi hoặc hỏi.
Quá sung sướng ha ha ha, vậy a di, ta buổi chiều ở đây cùng ngươi có được hay không?
Ánh mắt dì Liễu Mộng Hi run lên, sau đó ôn nhu cười gật gật đầu nói: "Được...... Vậy buổi chiều Hàn Hàn trò chuyện với dì được không......
Triệu Hàn dùng sức gật đầu nói, tuy rằng trong lòng Triệu Hàn càng muốn trở về bồi mụ mụ, bất quá lúc dì Liễu Mộng Hi đang sinh bệnh, Triệu Hàn vẫn không yên lòng đem nàng một mình ném ở nhà.
Triệu Hàn cùng dì Liễu Mộng Hi trò chuyện, có thể là bởi vì Triệu Hàn cùng nàng nói đùa, tinh thần dì Liễu Mộng Hi tốt hơn rất nhiều, không giống vừa mới bắt đầu bệnh tật mênh mông, sau khi cơm nước xong, sắc mặt dì Liễu Mộng Hi cũng khá hơn một chút.
Triệu Hàn dọn dẹp đồ ăn thừa, sau khi từ phòng bếp đi ra, tìm chút nước cho dì Liễu Mộng Hi uống.
Bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có một ly sữa.
Nếm thử một miếng, cảm giác rất thơm ngọt, vẫn là ôn hồ.
Không giống như sữa bò có chút mùi tanh, ngược lại rất thơm nồng phát ra vị ngọt.
Triệu Hàn bưng sữa trở về phòng dì Liễu Mộng Hi nói: "Dì à, ly sữa này vẫn ấm áp, dì uống một chút đi. Uống xong nằm xuống nghỉ ngơi.
A...... chén này...... chén này...... sữa...... a......
Nhìn thấy sữa trong tay Triệu Hàn, ánh mắt dì Liễu Mộng Hi bỗng nhiên mở thật to, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.
Triệu Hàn nghi hoặc nhíu mày, nhìn sữa trong chén nói: "Làm sao vậy? Ta vừa mới nếm thử một ngụm, không hỏng a, rất ngọt a, giống như bỏ thêm đường. Không thể uống sao?
Nói xong, Triệu Hàn lại uống một ngụm nhỏ, mùi sữa nồng đậm rất ngon a?
"Cái này... không... có thể, có thể uống... nội... ta uống đi..." Dì Liễu Mộng Hi hì hì nghiêng đầu, trên mặt hiện ra một mảnh đỏ ửng.
Triệu Hàn càng thêm buồn bực, bất quá dì Liễu Mộng Hi đưa tay cầm lấy ly sữa kia, chính mình cúi đầu uống sữa trong ly, khiến cho Triệu Hàn không hiểu sao kỳ diệu.
Đập nát vị sữa trong miệng, Triệu Hàn ngồi bên cạnh dì Liễu Mộng Hi.
Không biết vì sao, dì Liễu Mộng Hi uống xong sữa trong ly, ánh mắt vẫn lóe ra không dám nhìn Triệu Hàn, tiếng nói chuyện cũng có chút run rẩy.
Dì làm sao vậy? Có phải không thoải mái không? "Triệu Hàn buồn bực hỏi.
Ách...... ân...... có...... có chút...... "Dì Liễu Mộng Hi gật gật đầu nhỏ giọng nói.
Vậy, em ngủ được không? Anh qua phòng bên cạnh, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi. "Triệu Hàn cẩn thận đắp chăn cho dì Liễu Mộng Hi, xoay người muốn đi ra ngoài.
Hàn Hàn...... "Dì Liễu Mộng Hi đột nhiên gọi Triệu Hàn lại.
Triệu Hàn quay đầu hỏi: "Sao vậy dì?
Nói xong, Triệu Hàn đi tới cúi người xuống, giờ phút này dì Liễu Mộng Hi gắt gao bọc chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, có thể bởi vì nguyên nhân phát sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nộn thoạt nhìn thập phần mềm mại.
Con... trò chuyện với dì được không... "Trong đôi mắt to của dì Liễu Mộng Hi lóe lên thần sắc có chút nhát gan, giống như sợ Triệu Hàn đi rồi sẽ không trở lại.
Tốt, như thế nào không tốt, hắc hắc, dì kia muốn nói cái gì? "Triệu Hàn cười tựa vào bên người dì Liễu Mộng Hi, nửa dựa vào gối tựa cúi đầu nhìn dì Liễu Mộng Hi.
Dì Liễu Mộng Hi chớp đôi mắt to dịu ngoan kia, ánh mắt nhìn Triệu Hàn ôn nhu giống như đứa bé tìm không thấy nhà nhỏ giọng nói: "Hàn Hàn...... dì...... có phải giống như đứa bé hay không......
Triệu Hàn nhìn dì Liễu Mộng Hi nhu thuận bọc chăn chờ đợi nhìn mình, trong lòng Triệu Hàn mềm nhũn, ôn nhu cười dỗ nói: "Đúng, tựa như một tiểu cô nương......
Nghe được lời của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi có chút xấu hổ rũ mắt xuống, mất mát nhẹ giọng nói: "A...... Biết rồi......
"Bất quá, a di như vậy thật đáng yêu, tựa như cái ngoan ngoãn tằm bảo bảo dường như...... Ha ha ha, thật đáng yêu, trách không được cậu của ta bọn họ đều vẫn gọi ngươi Tiểu Mộng Hi Tiểu Mộng Hi...... Hắc hắc, Tiểu Mộng Hi?"
Triệu Hàn ôn nhu cười rộ lên, nhịn không được vỗ nhẹ vào người dì Liễu Mộng Hi như dỗ trẻ con.
Đáng ghét...... Không lớn không nhỏ...... mới không cho gọi ta là Tiểu Mộng Hi...... "Dì Liễu Mộng Hi xấu hổ đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, bàn tay nhỏ bé từ trong chăn vươn ra muốn đánh Triệu Hàn.
Triệu Hàn một tay bắt lấy nắm đấm nhỏ của dì Liễu Mộng Hi, nhẹ nhàng nhét vào trong chăn cho dì cười nói: "Chờ dì dưỡng bệnh xong lại đánh con, hắc hắc, Tiểu Mộng Hi thật đáng yêu, con cho rằng mẹ con rất đáng yêu, không nghĩ tới lúc dì bị bệnh cũng ôn nhu thuận thuận giống như mèo con.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của dì Liễu Mộng Hi nhu thuận bọc ở trong chăn, thật sự là một tiểu mỹ phụ vừa kiều vừa nhu, bộ dáng khiến người ta trìu mến ôn nhu thuận lợi làm hại Triệu Hàn cũng nhịn không được muốn ôm nàng một cái.
Nếu như nói mẹ là một con nai con màu trắng xinh đẹp cao quý lại hoạt bát đáng yêu, như vậy dì Liễu Mộng Hi chính là loại dê cái mềm mại mềm mại lại trang nhã xinh đẹp.
Hàn Hàn, con coi dì như con nít mà dỗ...... Con nói như vậy dì thích con thì làm sao bây giờ......
Dì Liễu Mộng Hi bỗng nhiên nghẹn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại nói.
Triệu Hàn sửng sốt một chút, lẳng lặng nhìn dì Liễu Mộng Hi, dì Liễu Mộng Hi hình như cũng bỗng nhiên ý thức được lời nói vừa rồi của mình có chút không thích hợp, vội vàng cầm ly che mặt không dám nhìn Triệu Hàn.
Nữ nhân, lúc bệnh là lúc trong lòng cần an ủi nhất, cũng là lúc yếu đuối nhất.
Nói thật, lúc trước tuy rằng vẫn đem dì Liễu Mộng Hi trở thành một người mẹ khác, nhưng từ sau khi cùng mẹ yêu nhau, nhất cử nhất động của Triệu Hàn, trong vô thức đều dần dần đem dì Liễu Mộng Hi vốn là trưởng bối trở thành một tiểu thục nữ đại tỷ tỷ xinh đẹp ôn nhu.
Nhất là ngày hôm qua, sau khi cùng dì Liễu Mộng Hi trao đổi xong tâm sự, Triệu Hàn càng cảm thấy dì Liễu Mộng Hi tựa như chị gái hồng nhan tri kỷ, trong lòng đồng tình với dì, thương tiếc dì.
Nhưng Triệu Hàn đối với tình yêu hiểu biết không nhiều lắm, chính mình cũng không biết ngày hôm qua sau khi mình giải trí, ở trong lòng dì Liễu Mộng Hi, cũng đối với Triệu Hàn chậm rãi sinh ra tình cảm khó có thể nói rõ.
Đôi khi, trống rỗng cùng tịch mịch, có lẽ thật sự cần một người đến lấp đầy.
Triệu Hàn nửa ngày không nói chuyện, dì Liễu Mộng Hi buồn bực ở trong chăn cũng không dám lộ đầu.
Vốn mang theo lời nói đùa, lại không biết tại sao vào giờ này khắc này càng giống một câu thổ lộ.
Có lẽ không chỉ có dì Liễu Mộng Hi, ở trong lòng Triệu Hàn, chỉ sợ cũng có chút không an phận với dì Liễu Mộng Hi mới có thể như vậy.
Dì Liễu Mộng Hi trốn ở trong chăn trong lòng vừa hoảng vừa loạn, bà thậm chí không dám nghĩ tới lời vừa rồi.
Tối hôm qua, cô thật sự rất muốn gọi điện thoại cho Hàn Hàn nói cho anh biết mình bị bệnh, nhưng anh nhất định sẽ ở bên Lạc Hương Lan.
Không biết vì sao, chính mình rất nhớ Hàn Hàn, rất nhớ hắn giờ phút này có thể ở bên cạnh mình.
Một bàn tay thon dài trắng như tuyết, mang theo đường cong nam tính, mang theo nhu hòa nữ tính, nhẹ nhàng xốc cái ly lên một góc.
Dì... "Triệu Hàn cúi người nhìn vào trong chăn.
Ân...... "Dì Liễu Mộng Hi cuộn mình ở trong chăn, sợ hãi mắt to có chút sợ hãi lại có chút ủy khuất nhìn Triệu Hàn, làm cho trong lòng Triệu Hàn nổi lên đau đớn ngọt ngào.
Triệu Hàn nằm xuống, cách chăn nhẹ nhàng ôm lấy dì Liễu Mộng Hi, cười nói với khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lộ ra của bà: "Thích thì thích thôi, hắc hắc...... Bất quá đã nói rồi cũng không được để cho mẹ tôi biết nha.
Trong lòng Triệu Hàn có chút áy náy cầu nguyện với mẹ, con không phải hoa tâm, con đang cứu vớt! Là đang cứu vớt tiểu nữ nhân thiện lương vô tội!
Nghe được lời của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi thẹn thùng run lên, bàn tay nhỏ bé sợ hãi cầm lấy góc chăn, run rẩy nói với Triệu Hàn: "Hàn Hàn...... Con......
Triệu Hàn lại gần, hôn nhẹ lên khuôn mặt có chút sợ hãi của dì Liễu Mộng Hi nói: "Trong thiên hạ, ngoại trừ mẹ ra, chỉ là con và Thanh Tuyết thân thiết với mẹ nhất, dù sao tương lai nếu cưới Thanh Tuyết, chúng ta cũng là người một nhà. Hắc hắc, mẹ cũng không muốn mẹ Tiểu Mộng Hi của mẹ tiện nghi cho những nam nhân chỉ coi trọng thân thể con.
Được rồi, ta thừa nhận, dưới tình huống như vậy, ta quả thật động tâm! Một mỹ thục nữ ôn nhu kiều mỵ ngực to mông to nũng nịu a! Các ngươi ai chịu được!
Hàn Hàn... Dì sợ... Dì sợ... Dì sợ con sẽ xem thường dì... "Dì Liễu Mộng Hi cau mày dịu dàng nói.
Triệu Hàn ha ha cười, nói: "Sao có thể chứ, dì cũng đã nói, phụ nữ càng cần an ủi, có lẽ con không cho dì cái gì, bất quá ít nhất, hiện tại dì bị bệnh, con ở chỗ này cùng dì chiếu cố dì a."
Nam nhân, đôi khi nên trang bức thì phải trang bức!
Dì Liễu Mộng Hi vươn cánh tay trắng nõn ôm lấy Triệu Hàn, đầu dán chặt vào trong ngực Triệu Hàn sợ hãi nói: "Hàn Hàn...... Cám ơn con...... Cho dù chỉ có chiều nay con ở bên dì...... Cũng đủ rồi......
Triệu Hàn cười đem Liễu Mộng Hi a di ôm vào trong ngực, vuốt nàng mềm mại mái tóc nhẹ nhàng cười nói: "Ai nha, nói cùng sinh tử ly biệt giống nhau, a di trong lòng so với mẹ ta còn mềm mại hơn...... Ha ha, đến, nằm xuống đắp chăn lại, lạnh, đừng cho đông lạnh hỏng..."
Triệu Hàn cầm chăn che cánh tay lộ ra bên ngoài cho dì Liễu Mộng Hi.
Dì Liễu Mộng Hi tựa như làm nũng lắc đầu, gắt gao dán vào trong ngực Triệu Hàn nói: "Không cần...... Ta muốn ôm Hàn Hàn......
Không được, con như vậy sẽ không ngoan...... Dì nghe lời...... Bây giờ con đang sốt. "Triệu Hàn dỗ dì Liễu Mộng Hi muốn nhét cô vào trong chăn.
Vậy Hàn Hàn cũng vào đi, ta muốn ôm ngươi...... "Dì Liễu Mộng Hi chớp đôi mắt to ôn nhu khẩn cầu nhìn Triệu Hàn.
Vô luận nữ nhân lớn tuổi bao nhiêu, đều hy vọng có một nam nhân sủng ái che chở nàng như hài tử, có lẽ là Triệu Hàn thật sự là quá ôn nhu, tâm của dì Liễu Mộng Hi đã biến thành một hài tử không có cảm giác an toàn.
"Vậy... được rồi... nhưng... quần áo của tôi..."
Triệu Hàn có chút khó xử nhìn quần áo trên người, tuy rằng quần áo của mình không bẩn, nhưng muốn chui vào trong chăn thơm mềm mại của dì Liễu Mộng Hi, quả thật sợ làm bẩn chăn cho dì.
Huống chi, trên quần áo dính hơi nước mưa, dì Liễu Mộng Hi hiện tại không thể bị cảm lạnh.
Vậy...... Con cởi ra đi...... Thật xấu xa...... "Dì Liễu Mộng Hi có chút ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn Triệu Hàn.
Ha? Ngươi, ngươi hiểu lầm, ta không phải ý kia a! "Nhìn thấy biểu tình của dì Liễu Mộng Hi, Triệu Hàn biết lời nói vừa rồi của mình bị dì Liễu Mộng Hi hiểu lầm, mình thật không muốn chiếm tiện nghi của dì Liễu Mộng Hi a!
Nhìn thấy thần sắc rối rắm trên mặt Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi ôn nhu cười cười, nhỏ giọng nói: "Dì biết rồi...... Không có việc gì...... Dì biết con không phải loại đàn ông đó......
Triệu Hàn dở khóc dở cười cởi quần áo bên ngoài ra, cũng may bên trong Triệu Hàn còn có áo ngắn tay, trong quần phía dưới còn mặc một cái quần đùi thể thao, Triệu Hàn ngượng ngùng cởi quần áo trước mặt dì Liễu Mộng Hi, sau đó khẩn trương chậm rãi chui vào trong chăn ôn nhu kia.
Ngoại trừ mẹ và dì Ngọc Thi, đây chính là lần đầu tiên tôi cùng một người phụ nữ khác ở chung một cái chăn!
Cho dù là Thanh Tuyết, chúng ta cũng chỉ là nắm tay, huống chi trong chăn vẫn là một tiểu thục nữ xinh đẹp nửa trần, còn là mẹ vợ tương lai của ta!
Căng thẳng, nhút nhát.
Bản tính Triệu Hàn bại lộ ra, chui vào trong chăn Triệu Hàn một động cũng không dám động, thậm chí ngay cả dì Liễu Mộng Hi cũng không dám nhìn!
Trong chăn ấm áp, trên chăn thơm ngát, một loại hương thơm nồng khác với hương thơm thục nữ của mẹ kích thích Triệu Hàn trong lòng bang bang nhảy dựng, hơn nửa ngày đều nằm thẳng không dám có bất kỳ động tác gì.
Hì hì...... Ta đã quên Hàn Hàn còn là một tiểu nam hài...... "Dì Liễu Mộng Hi ôn nhu nở nụ cười, sau đó dịu ngoan dựa vào, hai cánh tay mềm mại mềm mại kia ôm lấy Triệu Hàn, khuôn mặt còn có chút nóng chậm rãi tựa vào trên vai Triệu Hàn.
Mặt Triệu Hàn đỏ bừng, ngay cả nói cũng không dám.
Hì hì, được rồi...... Cũng không phải muốn Hàn Hàn làm loại chuyện này...... Hàn Hàn...... Ôm ta một cái sao...... "Dì Liễu Mộng Hi cười híp mắt nhìn Triệu Hàn nói.
A...... A...... "Triệu Hàn run rẩy xoay người, cứng ngắc đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại phong phú của dì Liễu Mộng Hi, thật mềm a!
Triệu Hàn trong lòng lớn tiếng sảng khoái nói, nhưng là vừa quay đầu lại, Liễu Mộng Hi dì mặt cách mình không đến mười cm khoảng cách, ngay cả Liễu Mộng Hi dì kia mang theo sữa hương hô hấp Triệu Hàn đều có thể rõ ràng cảm giác được.
Trước kia tuy rằng biết dì Liễu Mộng Hi xinh đẹp, nhưng lúc này đến xem, lông mày cong cong tinh tế của dì Liễu Mộng Hi, đôi mắt to ôn nhu quyến rũ, khuôn mặt mượt mà mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng đầy đặn, thật mềm mại, cảm giác thật mềm mại!
Nếu như nói dùng một từ để hình dung mẹ, chỉ có thể nói là đẹp, tuy rằng nghĩa quá rộng, nhưng là bởi vì mẹ vô luận dung mạo, tính cách, tâm linh, hết thảy đều là hoàn mỹ như vậy, đẹp đến có chút quá mức không tì vết, đẹp đến có chút làm cho người ta hoài nghi có phải chân thật hay không.
Mà dùng một chữ để hình dung dì Liễu Mộng Hi, đó chính là nhu, nhu giống như nước, nhu giống như vị tiên nữ, nhu làm cho người ta nhịn không được muốn ôm ở trong ngực trìu mến.
Trong cái loại phụ nữ phương Đông này, tiểu nữ nhân nhu thuận, tiểu thê tử ôn nhu, tiểu thục nữ mềm mại, hết thảy đều mềm mại như vậy.
Ngay cả tiếng nói chuyện của dì Liễu Mộng Hi, tiếng hít thở, mùi cơ thể, đều dịu dàng, quyến rũ.
Ánh mắt Triệu Hàn né tránh bất định, trong lòng vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, thân thể cứng ngắc cũng không biết nên nằm như thế nào mới tốt.
Thân thể mềm mại đẫy đà của dì Liễu Mộng Hi tựa như một con cừu lớn dán vào trong ngực Triệu Hàn, cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn nhẹ nhàng cười nói: "Trên người Hàn Hàn thật dễ ngửi, lạnh lùng, thanh thanh, còn thơm ngon, ừm, mùi sữa tắm nam giới. Hì hì hì.
Dì Liễu Mộng Hi ôm Triệu Hàn nhẹ giọng cười nói.
Triệu Hàn cũng không dám nhìn dì Liễu Mộng Hi, xấu hổ lật mắt lắp bắp nói: "A...... Đúng vậy...... Trên người dì cũng rất dễ ngửi...... Ha ha......
Đừng làm vậy! Bộ ngực mập mạp to lớn đầy đặn của dì Liễu Mộng Hi còn có thịt non mềm mại dán ở trên người tôi, tôi thật sự là rất khó chịu a! Đừng dụ dỗ tôi như vậy, tôi là đàn ông mà!
Nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi vui vẻ nũng nịu nói: "Hì hì, con nha, tiểu bại hoại...... Con...... Con chống đỡ được ta......
Lời của dì Liễu Mộng Hi làm cho Triệu Hàn sửng sốt một chút, lúc này mới cảm giác được phía dưới chẳng biết từ lúc nào đã sung huyết, đang đỉnh ở trên một đoàn thịt mỡ mềm mại mềm mại, Triệu Hàn sợ tới mức vội vàng cuộn mình rụt qua một bên, mặt nóng tựa như phát sốt.
"Hì hì hì, được rồi, không đùa con nữa... Miễn cho con cho rằng dì thật sự là dâm phụ... Người ta muốn ôm con một cái sao..." Dì Liễu Mộng Hi mềm mại lộ ra tư thái tiểu nữ nhi bình thường mình chưa từng thấy qua, nhẹ nhàng đưa tay đặt ở trên lưng Triệu Hàn.
Nữ nhân thành thục chính là không giống nhau a, tuy rằng lời nói của dì Liễu Mộng Hi còn có động tác trong mắt Triệu Hàn kia cơ hồ là khiêu khích đáng sợ nhất, nhưng trong ánh mắt mang theo thẹn thùng của dì Liễu Mộng Hi lại trong suốt không hề có một tia sắc dục.
Triệu Hàn cắn răng, vẻ mặt đau khổ nói: "Dì... Con thật sự sợ hãi, con sợ không nhịn được... Dì quá mê người..." Vừa nói xong, Triệu Hàn dục hỏa trên người thế nhưng bò dậy một phen bắt lấy hai tay dì Liễu Mộng Hi đè dì Liễu xuống.
Kỳ thật đây là phản ứng bản năng của con người, bản sắc nhân tính mà! Huống chi bên giường là một đại mỹ nữ như dì Liễu Mộng Hi.
Dì Liễu Mộng Hi bị Triệu Hàn làm cho hoảng sợ, trên khuôn mặt tươi cười kia sững sờ nhìn Triệu Hàn ngăn chặn nàng, bị bắt được cánh tay phân đến hai bên, làm cho dì Liễu Mộng Hi tựa như con mồi vẫn bị còng lại mặc cho người ta giết.
Hàn Hàn...... "Dì Liễu Mộng Hi sợ hãi nhẹ nhàng gọi Triệu Hàn một tiếng.
Triệu Hàn bỗng nhiên ý thức được tư thế của mình không đúng, nhưng không biết vì sao, thân thể của mình tựa hồ không bị khống chế, cứ như vậy vẫn cầm hai tay dì Liễu Mộng Hi, mặt đối mặt nhìn dì Liễu Mộng Hi dưới thân.
Tiểu thục nữ thật mê người, mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào.
Triệu Hàn nhìn giờ phút này giống như dì Liễu Mộng Hi bị chinh phục, loại tư thế mang theo kiểu ép buộc này thật sự là quá hấp dẫn, khó trách đàn ông đều thích nam trên nữ dưới, sẽ thích cưỡng gian, sẽ thích SM. Đàn ông thích chinh phục, là bản năng trong tiềm thức, mà phụ nữ, chính là con mồi tốt nhất.
Dì Liễu Mộng Hi bỗng nhiên thẹn thùng bất lực nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng cười đôi môi đỏ mọng non nớt, thần thái quyến rũ vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng, thật sự làm cho Triệu Hàn hận không thể một ngụm đem con dê cái xinh đẹp non nớt này ăn vào trong bụng!
Không biết qua bao lâu, Triệu Hàn mới cưỡng chế dục vọng đáng sợ trong lòng, nhanh chóng trở mình, thành thật nằm không dám nói lời nào.
Hàn Hàn...... Ngươi...... Có khó chịu hay không.
Dì Liễu Mộng Hi nhẹ nhàng nhỏ giọng nói.
Ách...... Ân...... Có chút...... "Triệu Hàn không dám nhìn dì Liễu Mộng Hi, nhỏ giọng trả lời.
Dì Liễu Mộng Hi yên tĩnh một hồi, chậm rãi dựa lại, hơi hơi nâng người lên, đỡ đầu nhìn Triệu Hàn nhẹ nhàng cười nói: "Nếu không, dì giúp con lấy ra?"
Nói xong, trên mặt dì Liễu Mộng Hi lại đỏ lên một chút.
A...... Làm sao...... Làm sao...... "Triệu Hàn vừa hưng phấn vừa sợ hãi nói.
"Liền...... Chính là...... Giúp ngươi lấy tay lấy ra nha......" Liễu Mộng Hi a di cũng có chút xấu hổ nói không nên lời, nước ngập tròng ánh mắt nghiêng qua một bên.
Nếu lấy tay giúp tôi lấy ra...... hẳn là cũng không tính là ngoại tình với mẹ đi...... Hơn nữa hiện tại tôi quả thật rất khó chịu, loại chuyện này đôi khi không phải nói dừng lại là có thể dừng lại sao!
Sau khi nằm xong, bàn tay nhỏ bé của dì Liễu Mộng Hi chậm rãi vươn tới phía dưới Triệu Hàn, Triệu Hàn nằm ở trong chăn, thả gà gà đã sớm cương ra, bàn tay nhỏ bé của dì Liễu Mộng Hi vừa ra đụng tới thịt nóng hầm hập của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi cùng Triệu Hàn đồng thời thân thể đều run rẩy một chút.
Dì Liễu Mộng Hi mặc dù là người phụ nữ trưởng thành đã trải qua tình ái, nhưng vẫn không nhịn được trong lòng hoảng loạn một trận.
Cái loại cảm giác này, không ngượng ngùng cùng khẩn trương như đêm đầu tiên cùng chú Lam, cũng không sợ hãi cùng không cam lòng như lúc cùng bạn trai đại học ngoại tình, mà là một loại khẩn trương cùng ngọt ngào muốn chạm tới nhịp tim.
Nhẹ nhàng tuốt cho Triệu Hàn vài cái, thân thể Triệu Hàn vốn khẩn trương chậm rãi bị khoái cảm thay thế, bàn tay nhỏ bé của dì Liễu Mộng Hi non nớt, nhu nhược vô cốt trong suốt long lanh, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Tay dì Liễu Mộng Hi thịt, mềm mại, giống như một đoàn nước ôn nhuận bao lấy gậy thịt của mình.
Tuy rằng Liễu Mộng Hi cùng Triệu Hàn đều lộ đầu ở bên ngoài không dám nhìn tình cảnh trong chăn, nhưng bộ dáng thẹn thùng quyến rũ trên mặt dì Liễu Mộng Hi vẫn biểu hiện ra nội tâm xuân tình dạt dào của dì lúc này.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nửa nắm dương cụ của Triệu Hàn, sờ soạng từ trên xuống dưới gậy thịt của Triệu Hàn, thỉnh thoảng dùng thịt mềm mại nhất trong lòng bàn tay ma sát quy đầu của Triệu Hàn, hoặc là dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc hai quả trứng phía dưới Triệu Hàn!
Bàn tay nhỏ bé của dì Liễu Mộng Hi rất linh hoạt, thủ pháp tuy rằng không quá chính tông, bất quá trong lòng Triệu Hàn cái loại kích thích dục vọng cùng bàn tay non nớt thịt của dì Liễu Mộng Hi vẫn mang đến cho Triệu Hàn khoái cảm thật lớn.
Triệu Hàn cắn môi nhắm mắt lại rên rỉ, mà dì Liễu Mộng Hi tựa hồ cũng đang động dục, răng bạc trắng như tuyết cắn cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của mình nhịn không được rên rỉ.
Đang lúc Triệu Hàn sảng khoái như lọt vào trong sương mù, dì Liễu Mộng Hi bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, cũng mặc kệ Triệu Hàn, trực tiếp đá văng chăn nhảy xuống giường liền chạy ra ngoài.
Triệu Hàn hoảng sợ, vội vàng đứng dậy không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy váy ngắn của dì Liễu Mộng Hi tựa hồ kẹt ở bên hông, mông to trắng như tuyết chợt lóe lên.
Triệu Hàn vẫn là không có kinh nghiệm, không biết dì Liễu Mộng Hi vừa rồi lại cho Triệu Hàn dùng bao tay làm thời điểm mình cũng ở phía dưới đùa bỡn tiểu tao huyệt của mình tự an ủi.
Chỉ là dì Liễu Mộng Hi không nghĩ tới thân thể mẫn cảm của mình tới so với Triệu Hàn còn nhanh hơn, hơn nữa ngoại trừ dâm thủy phía dưới, nước tiểu của mình cũng tăng lên.
Dưới hai tầng kích thích, cảm giác được tựa hồ mình muốn cao trào, dì Liễu Mộng Hi rốt cuộc nhịn không được, chạy đến toilet.
Dì Liễu Mộng Hi có thể bởi vì quá vội vàng, ngay cả cửa cũng không kịp đóng lại liền cởi quần lót nhỏ màu trắng đã sớm bị dâm thủy ướt đẫm vui vẻ, đặt mông ngồi ở trên bồn cầu, đầu ngón tay nhịn không được ở trong huyệt đẹp mập mạp của mình rút cắm lên.
Nhưng không nghĩ tới cũng là quá lo lắng, sau đó liền đi theo tới.
Triệu Hàn kích động đẩy cửa toilet ra, luôn miệng hỏi: "Dì, dì làm sao vậy! Có muốn hay không......
Triệu Hàn còn chưa nói xong, sững sờ nhìn một màn vô cùng dâm mỹ trước mắt.
Chỉ thấy dì Liễu Mộng Hi tách ra thật lớn hai cái chân trắng thon dài mập mạp trắng như tuyết, một bên mắt cá chân còn treo cái quần lót nhỏ đã bị ướt thành trong suốt kia, ngay cả váy ngắn quần áo không chỉnh tề đối diện ở giữa, hạ thể mập mạp, lông mu màu đen nồng đậm gợi cảm rậm rạp ở trên âm phụ thịt, hai cánh lông mu mọc thành bụi rậm môi âm hộ lớn màu đỏ sậm mập mạp giống như hai bên mở ra, môi âm hộ nhỏ mập mạp kia không lớn, giống như hai cánh hoa nhỏ màu đỏ thịt ướt đẫm tách ra, âm vật nhỏ phát triển trên đỉnh bị dâm thủy làm cho sáng lấp lánh thập phần mê người, dì Liễu Mộng Hi một tay nắm lấy chính mình Đôi ngực to lớn xinh đẹp trước ngực kia, một bàn tay dùng ngón tay đang nhanh chóng ma sát lẳng lơ của mình, nhìn thấy Triệu Hàn tiến vào, dì Liễu Mộng Hi xấu hổ đến không nhịn được kêu lên: "Hàn Hàn...... Đừng nhìn, đừng...... A a a...... Đừng......
Hình ảnh dâm đãng nhất của dì Liễu Mộng Hi khi thủ dâm bị người ta nhìn thấy, cảm giác ngượng ngùng cùng kích thích cực độ kia làm cho dì Liễu Mộng Hi vốn sắp cao trào không bao giờ ăn không được nữa, giọng nói bén nhọn mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở nhịn không được kêu to lên.
Một luồng mãnh liệt nước suối bỗng nhiên từ Liễu Mộng Hi a di tiểu thịt lẳng lơ trong huyệt trào ra, không đợi nước chảy khô kiệt, một cỗ màu vàng nhạt thục nữ nước tiểu cũng phun ra, bởi vì Liễu Mộng Hi a di chân trương được rất lớn, cho nên dâm thủy cùng nước tiểu đều thẳng tắp phun ra, đánh ở bồn cầu bên trên bay tán thành một màn bọt nước văng khắp nơi tràng diện.
Triệu Hàn bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, sững sờ nhìn dì Liễu Mộng Hi sau khi dâm thủy cùng nước tiểu phun xong, thân thể giống như co giật khẽ run rẩy hai cái, bỗng nhiên mềm nhũn ngã vào lưng bồn cầu.
"A di, a di ngươi làm sao vậy...... Không có việc gì chứ......" Triệu Hàn kích động nhanh chóng chạy tới, không để ý dâm thủy cùng nước tiểu dính ở trên người mình, ngồi xổm xuống đem chân mềm nhũn vô lực dì Liễu Mộng Hi ôm vào trong ngực sợ hãi hỏi.
Dì Liễu Mộng Hi vốn đã phát sốt, hơn nữa cao trào kịch liệt như thế, rất có thể lập tức ngất đi, Triệu Hàn sợ hãi muốn khóc lên, không ngừng gọi dì Liễu Mộng Hi.
Hàn Hàn...... Dì...... Thật mất mặt...... Ô ô......
May mắn dì Liễu Mộng Hi không ngất đi, hơi mê chừng mười giây, mới hữu khí vô lực tựa vào trong ngực Triệu Hàn mang theo nức nở hừ hừ nói.
Không có việc gì là tốt rồi, ngươi hù chết ta...... Ai nha cái gì mà mất mặt hay không mất mặt...... Nào, ta ôm ngươi trở về.
Triệu Hàn dở khóc dở cười nói muốn nằm xuống ôm dì Liễu Mộng Hi đứng lên.
Không nên...... Bẩn...... Hàn Hàn...... Để người ta ngồi một hồi nghỉ ngơi...... Ô ô ô...... Bị Hàn Hàn nhìn thấy...... Mắc cỡ chết người......
Dì Liễu Mộng Hi thẹn thùng nhấc chân dài trắng như tuyết dính đầy nước tiểu dâm thủy, cắn cái miệng nhỏ nhắn củng ở trong ngực Triệu Hàn làm nũng hừ nói, trên mặt ôn nhu đỏ như muốn nhỏ máu.
Ôi, không có đâu, hì hì thật mê người nha...... Dì thật sự là một tiểu vưu vật mê người, ha ha. "Triệu Hàn cười hôn dì Liễu Mộng Hi dỗ dành cô nói.
Không phải đâu...... Ô ô...... Đều đi tiểu...... Thật mất mặt...... Hàn Hàn khẳng định chê cười người ta chết rồi. "Giờ phút này dì Liễu Mộng Hi không còn dáng vẻ trưởng bối như trước nữa, hoàn toàn là một thiếu nữ thẹn thùng làm nũng với tình nhân.
Ngửi thấy mùi nước tiểu trong không khí bởi vì sinh bệnh cho nên đặc biệt tao nhã, dì Liễu Mộng Hi xấu hổ ghé vào trong lòng Triệu Hàn cũng không dám ngẩng đầu.
Triệu Hàn bất đắc dĩ cười cười, ở bên tai dì Liễu Mộng Hi nhẹ giọng nói: "Vậy, chúng ta tắm rửa đi? Con xem trên người ta cũng là nước tiểu của con, dì ngửi thấy...... Hì hì.
Triệu Hàn đặt nước tiểu và dâm thủy trên tay tới trước mặt dì Liễu Mộng Hi cười đùa nói.
Dì Liễu Mộng Hi xấu hổ luôn miệng hờn dỗi: "Không muốn không muốn...... Xấu hổ chết người ta...... Thối hàn hàn hoại tử...... Không muốn sao......
Sau này Triệu Hàn mới biết được, dì Liễu Mộng Hi mới là một tiểu vưu vật lẳng lơ chân chính, cái loại dáng vẻ thẹn thùng lại lẳng lơ này ở trên giường thậm chí so với mẹ và dì Ngọc Thi càng thêm mê người.
Triệu Hàn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu mê người của dì Liễu Mộng Hi, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm biến thái, nhịn không được đem ngón tay ướt đẫm đặt lên bên miệng dì Liễu Mộng Hi cười xấu xa nói: "Con xem, thật xinh đẹp, hì hì, dì nhìn nước của mình xem, thật đáng yêu a, dì nếm thử xem có ngon hay không.
Dì Liễu Mộng Hi lắc lắc cái đầu nhỏ xấu hổ không ngừng né tránh, cuối cùng thật sự trốn không thoát, mở to đôi mắt đẹp vô tội điềm đạm đáng yêu nhìn Triệu Hàn, ủy khuất chậm rãi mở ra cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn ngậm lấy ngón tay Triệu Hàn.
Cái miệng nhỏ nhắn của dì Liễu Mộng Hi nóng hầm hập, cái lưỡi mềm mại làm hại Triệu Hàn nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc dì, nhưng dì Liễu Mộng Hi lại không hờn dỗi xấu hổ giống như mẹ, ngược lại mềm mại tùy ý để cho Triệu Hàn dùng đầu ngón tay trêu chọc đầu lưỡi nhỏ của dì.
Trong ánh mắt ai oán cùng ngượng ngùng, dì Liễu Mộng Hi ôn nhu mút ngón tay Triệu Hàn một hồi, mới kiều kiều đút vào trong ngực Triệu Hàn nhỏ giọng lầu bầu: "Hàn Hàn xấu xa...... Khi dễ người ta...... lẳng lơ, không ăn ngon......
Nói xong, dì Liễu Mộng Hi toàn thân chui vào trong ngực Triệu Hàn dính lấy không chịu đi ra.
Quá sảng khoái!
Đây mới gọi là cừu nhỏ dịu dàng a!
Nữ nhân a, nhu thuận kiều mỵ đến trình độ như vậy!
Quả thực trời sinh chính là làm nữ sủng nữ nô trình độ a!
Hơn nữa còn là một mỹ thục nữ vừa mềm vừa mềm, ngực to mông to nhu diễm mê người a!
Quá cực phẩm a!
Chú Lam!
Ngươi là làm bậy a!
Cưới được lão bà cực phẩm như vậy ngươi còn không biết quý trọng a!
Ta thật sự là nhìn không nổi nữa!
Triệu Hàn vô cùng kích động nuốt một ngụm nước miếng, đại não hưng phấn kích thích làm cho Triệu Hàn nhịn không được lắp bắp nói: "Ta... cũng nếm thử có ngon hay không..."
Dâm thủy cùng nước tiểu của mẹ khi cho mẹ uống cao trào Triệu Hàn cũng nếm qua, nước của mẹ tuy rằng không giống trong tiểu thuyết nói còn chua chua ngọt ngọt, thế nhưng mềm dẻo dính dính rất ngon, mùi vị cũng mị mị, tao tao, có loại mùi vị tao hương kỳ diệu, rất mê người rất dễ ngửi.
Thấy Triệu Hàn cầm lấy bàn tay nhỏ bé dính đầy dâm thủy của dì Liễu Mộng Hi đang tự an ủi muốn bỏ vào trong miệng, dì Liễu Mộng Hi nhanh chóng nũng nịu nói: "Hàn Hàn, không cần...... người ta...... người ta hiện tại nước uống không ngon...... Chờ...... chờ dì khỏi bệnh...... lại cho con ăn có được hay không...... Hiện tại quá lẳng lơ...... Có được hay không......
Dì Liễu Mộng Hi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn động tình, ai oán nhìn Triệu Hàn không cho tôi ăn dâm thủy của dì, Triệu Hàn có chút xấu xa nói: "Nhưng tôi muốn ăn sao...... Tôi muốn ăn nước của dì.
Dì Liễu Mộng Hi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Triệu Hàn, suy nghĩ một hồi, lộ ra một nụ cười mềm mại kiều diễm, nũng nịu tiến đến bên tai Triệu Hàn nói: "Hàn Hàn ngoan...... Hiện tại nước của người ta không ngon...... Người ta cho con ăn đồ ăn ngon có được không?
Thứ gì? "Triệu Hàn sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi.
Nhìn bộ dáng buồn bực của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi dịu dàng cười, chậm rãi vén váy liền áo bên hông lên, lộ ra một đôi ngực to tròn trắng như tuyết!
Trong hiện thực, Triệu Hàn chỉ thấy qua ngực một mình mẹ.
Bất quá nhũ phòng của mụ mụ cũng đã là nhân gian tuyệt phẩm, nhũ phòng của mụ mụ vừa lớn vừa trắng, nhũ phòng hình mật đào thoạt nhìn vừa thịt cảm lại cứng rắn, đôi nhũ phòng kia vô luận hình dạng, làn da, màu sắc, đều hoàn toàn bạo phát cái gọi là nhũ phòng xinh đẹp trên mạng.
Nhưng Triệu Hàn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ngực của dì Liễu Mộng Hi, so với lúc mình nhìn thấy ngực của mẹ còn giật mình hơn.
Nghiêm khắc mà nói, nhũ phòng của dì Liễu Mộng Hi không đẹp bằng mẹ, nhũ phòng của dì Liễu tuy rằng lớn, nhưng có thể bởi vì thịt bản thân quá mềm quá non, cho nên đối với nhũ phòng trắng lớn kia thoáng có chút rủ xuống, bất quá so với những nữ nhân khác có nhũ phòng thật lớn như thế mà nói, chút cảm giác rủ xuống này có thể xem nhẹ không kịp, nhũ phòng của dì Liễu Mộng Hi cũng giống như mẹ đều rất béo, cho nên nhũ phòng của dì Liễu Mộng Hi mang theo chút cảm giác hình bầu dục, sữa trắng nõn mềm mại tràn ngập hơi thở của thục nữ, nhưng quan trọng nhất là, nhũ đầu của dì Liễu Mộng Hi còn có nhũ đầu dĩ nhiên là màu hồng nhạt mà ở trong thiếu nữ cũng rất ít nhìn thấy!
Vú hồng a!
Ngực của dì Liễu Mộng Hi rất nhỏ, nhàn nhạt một vòng màu hồng nhạt ở trên bộ ngực lớn trắng như tuyết cơ hồ nhìn không ra, mà hai bộ ngực nhỏ nhọn sau khi cương lên cũng chỉ bất quá có đầu ngón cái nhỏ của nữ nhân lớn như vậy, nũng nịu nhô lên ở trên bộ ngực nhỏ màu hồng phấn, bộ ngực nhỏ màu hồng nhạt đáng yêu làm cho người ta cũng không nỡ mút chết, làm cho bộ ngực lớn của dì Liễu Mộng Hi có vẻ hai bộ ngực nhỏ kia non nớt như vậy, nhỏ như vậy, phấn như vậy, thật sự là quá non nớt.
Đầu vú của mụ mụ bị Triệu Hàn mấy ngày nay mút qua đi đỏ tươi giống hai khỏa thánh nữ quả, bất quá ở màu sắc thượng, Triệu Hàn không thể không thừa nhận, mụ mụ thoáng thua một bậc.
Nhìn thấy bộ dáng Triệu Hàn sợ ngây người, dì Liễu Mộng Hi xấu hổ cúi đầu xuống, sau đó miễn cưỡng dùng một tay nâng lên một bộ ngực lớn tuyệt mỹ trắng như tuyết, ưỡn người lên nói bộ ngực màu hồng nhạt nho nhỏ trên đỉnh ngực ôn nhu giơ lên bên miệng Triệu Hàn.
Hàn Hàn...... Người ta...... Cho con ăn bà nội đi......
Bộ dáng dì Liễu Mộng Hi giờ phút này ôn nhu giống như một người mẹ nhỏ cho con bú sữa, lại giống như một người vợ nhỏ thẹn thùng kéo ngực mình cho chồng ăn.
Triệu Hàn đỉnh đầu núm vú nhỏ phấn diễm ướt át trước mặt, ngửi mùi nhũ hương nồng đậm, đại não trống rỗng, chỉ theo bản năng há miệng, đem sữa thịt trắng nõn mềm mại của dì Liễu Mộng Hi ngậm vào trong miệng.
Ngực của dì Liễu Mộng Hi không co dãn mười phần như mẹ, thịt sữa trắng như tuyết mềm mại giống như sữa tan vào miệng, Triệu Hàn nuốt một ngụm nước miếng, mút vào, nhưng vừa mới thuận một ngụm, bỗng nhiên cảm giác một cỗ chất lỏng tản ra mùi sữa nồng đậm trơn trượt tràn vào trong miệng mình.
Triệu Hàn mở to hai mắt không thể tin vội vàng buông miệng ra, chỉ thấy trên bộ ngực lớn trắng như tuyết, bộ ngực màu hồng nhạt dính nước miếng của mình lại chậm rãi chảy ra phía ngoài vài tia chất lỏng màu trắng ngà, vị sữa thơm ngọt trong miệng Triệu Hàn không ngừng kích thích đại não của mình.
Này này này này này này này này này...... Đây là sữa sao! "Đầu lưỡi Triệu Hàn giống như bị bỏng thiếu chút nữa thét chói tai.
Nhìn thấy biểu tình của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi che cái miệng nhỏ nhắn cười duyên, nũng nịu nhỏ giọng nói: "Ân...... Hì hì...... Không thể tưởng được người ta bây giờ còn có sữa chứ? Nếm thử xem, có phải so với buổi trưa con uống những thứ kia ngon hơn...... Những thứ kia là nặn ra...... Những thứ này...... Là bà nội mới mẻ nha......
Dì Liễu Mộng Hi cắn tai Triệu Hàn, hừ nhẹ lặng lẽ nói một câu.
Triệu Hàn choáng váng đầu...... Thần ơi...... Đây là hạnh phúc sao...... Mình đang nằm mơ sao...... Ngực lớn...... Sữa...... Mình không phải trong phim hoạt hình chứ......
Triệu Hàn mơ mơ màng màng một lần nữa ngậm lấy Liễu Mộng Hi a di ngực lớn, mút vào mấy ngụm, kia ngọt ngào sữa vừa thơm vừa nồng, so với sữa bò tốt uống nhiều lắm!
Quan trọng hơn là, còn là một cái xinh đẹp mê người thục nữ a di từ trong bộ ngực lớn của nàng nặn ra a...
"Hì hì, sinh xong Thanh Tuyết về sau, không biết vì cái gì người ta trong ngực liền vẫn không có cắt sữa... Tiện nghi ngươi cái này tiểu bại hoại..." Liễu Mộng Hi a di ngọt ngào vuốt ve Triệu Hàn đầu cho Triệu Hàn bú sữa.
"Dì à... bộ ngực lớn của dì quá cực phẩm a... ô ô ô ô..." Triệu Hàn ăn bộ ngực trong miệng, trong mắt gần như muốn chảy xuống nước mắt hạnh phúc.
Ai nha...... Hàn Hàn hoại tử...... Cái gì...... Cái gì mà ngực lớn a...... Nói...... Nói sắc như vậy...... Ăn ngon không? "Dì Liễu Mộng Hi nũng nịu quyến rũ hỏi.
Triệu Hàn ngậm Liễu Mộng Hi a di đầu vú tranh thủ thời gian không ngừng gật đầu: "Ăn ngon a! quá mỹ vị! về sau thì có khẩu phần ăn! a di, về sau ngươi đừng vắt sữa rồi, giữa trưa ta tới thời điểm uống sữa là được!"
Nghĩ đến sau này mỗi ngày giữa trưa thời điểm, chính mình đều sẽ nằm ở a di trên đùi, hàm chứa Liễu Mộng Hi a di mềm mại núm vú nhỏ ăn mỹ vị sữa, ta đời này còn có cái gì tiếc nuối a!
Dì Liễu Mộng Hi ngượng ngùng nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu Triệu Hàn, dính lấy thanh âm mềm mại nói: "Xấu chết, Hàn Hàn...... Vậy người ta không phải thành bò sữa lớn của con sao? Người ta mới không cần đâu...... Hừ......
Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc...... Tiểu Mộng Hi...... Hắc hắc hắc...... "Triệu Hàn ôm chặt thân thể dì Liễu Mộng Hi lấy lòng cười nói.
"Ha ha ha ha... Thật ngốc nha... Thật sự là bị ngươi cười chết rồi... Cục cưng hư hỏng... Mau ăn đi... Ăn xong dì muốn tắm rửa..." Dì Liễu Mộng Hi nhìn một chút hạ thân hỗn độn của mình, ngượng ngùng nói.
Vậy chúng ta cùng nhau tắm được không? "Triệu Hàn cười xấu xa ăn sữa trắng của dì Liễu Mộng Hi nói.
Dì Liễu Mộng Hi híp mắt ngây ngô chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Người ta mới không cần đâu...... Vạn nhất...... Vạn nhất con khi dễ người ta thì làm sao bây giờ? Ai nha...... Hàn Hàn hoại tử...... Người ta không cho con ăn bà nội......
Nói xong, dì Liễu Mộng Hi liền muốn rút đầu vú ra bên ngoài.
Triệu Hàn vội vàng cắn một miếng, miệng cầu khẩn nói: "Con sai rồi sao, dì cho con bú sữa sao...": "Đau... Ai nha... Đau... Hàn Hàn xấu xa, Hàn Hàn thối tha, không được dùng sức như vậy... Dùng sức cắn núm vú nhỏ của người ta... Cắn hỏng rồi làm sao bây giờ..."
Dì Liễu Mộng Hi đau nhíu mày, hờn dỗi nhẹ nhàng vỗ Triệu Hàn hai cái.
Triệu Hàn cười hắc hắc không nói nữa, tiếp tục ghé vào trong ngực dì Liễu Mộng Hi ăn sữa ngọt ngào.
Sau khi ăn xong sữa, dưới sự vô lại của Triệu Hàn, dì Liễu Mộng Hi thẹn thùng cùng Triệu Hàn tắm rửa, bồn tắm nhà dì Liễu Mộng Hi lớn hơn nhà Triệu Hàn rất nhiều, ở trong nước, Triệu Hàn cùng dì Liễu Mộng Hi không ngừng vui đùa ầm ĩ, thường thường vuốt cặp mông mập mạp tuyết mềm tròn vo của dì Liễu Mộng Hi, ăn sữa mỹ vị của dì Liễu Mộng Hi náo loạn hơn phân nửa buổi chiều mới kết thúc tắm rửa hương diễm này.
Thời điểm Triệu Hàn cùng dì Liễu Mộng Hi nồng tình mật ý, con trai dì Ngọc Thi Lưu Vũ cũng bắt đầu kế hoạch dạy dỗ mẹ mình Lang Ngọc Thi.
Con rùa mũ xanh và Lang Ngọc Thi Diễm Mẫu tính dục tràn đầy, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đây?