mỹ lệ nhân sinh
Chương 10 - Chuyện Buổi Sáng
Sáng sớm gió ấm áp từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Triệu Hàn chậm rãi mở hai mắt đang ngủ, ánh mặt trời nhu hòa xuyên thấu qua màn lụa màu trắng thật dày, hóa thành vầng sáng nồng đậm, gió thổi rèm cửa sổ hơi lay động, tựa như làn váy của mẹ mềm mại.
Triệu Hàn theo bản năng nhìn một chút chung quanh có chút xa lạ, trong phòng nữ tính hóa tràn ngập mùi thơm quen thuộc mà dễ ngửi của mẹ, Triệu Hàn bỗng nhiên nhớ tới cảnh sắc kiều diễm giống như một giấc mơ tối hôm qua, theo bản năng nhìn một chút bên người.
Mẹ ơi... chuyện xảy ra tối qua là thật sao?
Triệu Hàn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại, bỗng nhiên nghe tiếng mẹ nói chuyện với người khác từ bên ngoài phòng ngủ khép hờ. Lạ thật, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?
Bởi vì thanh âm tương đối nhỏ, Triệu Hàn nghe không ra là ai, chỉ có thể loáng thoáng nghe ra là một nữ nhân nhu hòa thanh âm.
Triệu Hàn xoa xoa mặt, vẫn mang theo áo khoác cùng quần lót hôn mê, cầm lấy mái tóc rối bù đẩy cửa ra.
Bên ngoài phòng ngủ chính là phòng khách, Triệu Hàn vừa đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy mẹ một thân váy liền áo màu trắng đang bưng hai ly nước từ phòng ăn đi tới.
Có thể là bị làm xong ôn tồn kiều diễm kia làm dịu qua, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của mụ mụ thoạt nhìn so với dĩ vãng càng thêm xinh đẹp mê người.
Buổi sáng tắm rửa xong tóc của mẹ còn có chút ướt át, xõa tung ở phía sau, từng chút giọt sương treo ở trên tóc, tựa như sương mù buổi sáng tản đi ngọc lan màu trắng tinh khiết ướt át nhất.
Làn da trắng nõn bóng loáng kia dính hơi nước nhè nhẹ, cơ bắp non nớt trong veo mềm mại giống như một đứa bé, một thân váy liền thân tơ tằm trắng noãn bao quanh đường cong hình chữ S đầy đặn của mẹ.
Thoạt nhìn vừa có thiếu nữ thanh thuần trang nhã, lại có thiếu phụ mềm mại quyến rũ.
Đúng lúc mẹ đi tới nhìn thấy Triệu Hàn đi ra, cười ngọt ngào, đặt ly nước lên bàn trà, lập tức cười híp mắt chào đón, ôn nhu nói: "Hàn Hàn rời giường rồi?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của mẹ, Triệu Hàn hận không thể ôm mẹ bảo bối đáng yêu của mình vào trong ngực lại khinh bạc trìu mến một phen!
A...... Ân, người trong nhà tới rồi?
Có thể vừa mới thức dậy, cổ họng Triệu Hàn còn có chút khàn khàn.
Xoa xoa mông lung mắt ngủ, lướt qua mẹ, chỉ thấy trên sô pha phòng khách đang ngồi một vị thục nữ xinh đẹp.
Đây chính là Lộ Lộ, đây không phải là mẹ của Lưu Vũ, dì Ngọc Thi sao!
Hắc hắc, dì Ngọc Thi tới rồi! Còn không mau chào hỏi?
Mụ mụ vươn bàn tay nhỏ bé tản ra mùi thơm ngát của sữa tắm ôn nhu vuốt vuốt mái tóc tán loạn lúc ngủ cho Triệu Hàn, vẻ mặt bướng bỉnh cười xấu xa nói.
A...... Chào dì Ngọc Thi!
Vừa thấy "đại ân nhân" của mình đến, Triệu Hàn vội vàng chào hỏi!
Chết tiệt!
Nếu không phải là tin nhắn thần kỳ chiều hôm qua của dì Ngọc Thi, mình làm sao có thể nhanh nhẹn giải quyết mẹ như thế!
Ách!... Chào Hàn Hàn. "Dì Ngọc Thi tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn mình từ phòng mẹ đi ra.
Hôm nay dì Ngọc Thi trang điểm nhẹ, khuôn mặt hơi phong vận hơn so với mẹ thoạt nhìn càng thêm ôn nhu xinh đẹp so với ngày hôm qua, thân thể mềm mại thành thục mặc một bộ váy liền áo hoa văn rất tây, dưới cổ phấn thon dài, ngực lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết mềm mại, khác với làn da trắng nõn của mẹ, làn da của dì Liễu không giống mẹ thoạt nhìn bóng loáng mềm mại như vậy, mà là mềm mại mập mạp của người phụ nữ trưởng thành, tản ra hơi thở thục nữ kiều mỵ.
Đôi nhũ cầu đầy đặn kia không cứng rắn rắn chắc như bộ ngực lớn của mẹ, cách quần áo xem ra mập mạp mềm mại rất có cảm giác làm mẹ.
Thắt lưng thắt dây ruy băng màu vàng được bộ ngực to lớn cùng cặp mông to phong vận mười phần của dì Ngọc Thi phụ trợ, thoạt nhìn cũng rất nhỏ.
Dáng người của dì Ngọc Thi nghiêm khắc mà nói, trong thục nữ là thích hợp nhất!
Dáng người đầy đặn lại không mập mạp, trong gợi cảm lộ ra phong tao.
Đương nhiên, loại vưu vật nghịch thiên này của mẹ không tính vào trong đó!
Nhưng khiến Triệu Hàn chú ý nhất vẫn là cặp đùi đẹp gợi cảm mặc tất chân nửa trong suốt màu da của dì Ngọc Thi.
Châu viên ngọc nhuận, thon dài lại không mất đi cảm giác thịt, dưới tất chân màu da sáng bóng như tơ nhện, hiện ra màu sắc bóng loáng mê người.
Một đôi chân nhỏ mang dép lê dùng một lần, càng lộ vẻ chân ngọc nhỏ nhắn đáng yêu của dì Ngọc Thi.
Triệu Hàn thầm thở dài một tiếng "Đây mới gọi là mỹ thục nữ a!" Nói xong, Triệu Hàn len lén liếc nhìn người mẹ đáng yêu giống như tiểu cô nương bên cạnh.
Mụ mụ không có nhận ra Triệu Hàn trong lòng suy nghĩ, cười híp mắt dỗ mình nói: "Mau đi tắm rửa một chút, chuẩn bị ăn điểm tâm rồi!"
Có thể là tối hôm qua cùng mẹ đột phá một tầng luân lý khe rãnh kia, nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của mẹ.
Triệu Hàn hận không thể đem người mẹ đáng yêu bảo bối của mình lập tức ôm vào trong ngực hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn kia.
Bất quá lúc này có người ngoài ở đây, Triệu Hàn chỉ có thể đè nén suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn nghe lời gật đầu nói: "Ừ, biết rồi. Ta đi tắm rửa một chút sẽ đi ra.
Sau đó cùng dì Ngọc Thi chào hỏi một tiếng, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Nước mát dội vào khuôn mặt khô ráo của mình.
Thở dài một hơi, lập tức cảm giác tinh thần sảng khoái!
Đang lau mặt, trong khe cửa không đóng kín truyền đến tiếng dì Ngọc Thi loáng thoáng nói chuyện.
Hương Lan à, tin nhắn hôm qua anh gửi cho em em có thấy không?
Triệu Hàn dán sát cửa, giọng dì Ngọc Thi đè xuống thật thấp.
"Thấy rồi, làm sao vậy?" mẹ cười hì hì nhỏ giọng nói, trong giọng nói không che giấu được một tia thẹn thùng.
Trong lòng Triệu Hàn âm thầm bật cười, mẹ đương nhiên nhìn thấy tin nhắn, hơn nữa còn là mình cầm cho mẹ xem!
"Nhưng ngươi...... Buổi tối cùng Tiếu Tiếu ngủ chung một phòng?"Dì Ngọc Thi có chút kinh dị lo lắng nhỏ giọng nói.
"A... Tối hôm qua Hàn Hàn không thoải mái lắm, mẹ không yên tâm nó ngủ một mình..." Mẹ trực tiếp lấy Triệu Hàn làm bia đỡ đạn.
Nhớ tới thời gian tuyệt vời tối hôm qua, Triệu Hàn cười xấu xa, trong lòng thầm nói: Mẹ tốt của con, tối hôm qua con chưa từng thoải mái như vậy!
Vậy...... hai người các ngươi...... chẳng lẽ đã...... phát sinh...... chuyện như vậy?
Cũng chỉ có dì Ngọc Thi hiểu rõ bí mật của mẹ mới có thể nói ra lời dọa người như vậy.
Nếu như ở đây còn có người khác, nhất định sẽ bị lời của dì Ngọc Thi dọa cho giật mình.
Ngọc Thi tỷ ngươi nói lung tung cái gì...... Nào có...... Không nên nghĩ lung tung...... Hai chúng ta còn chưa có như vậy!
Mụ mụ bị hỏi tới đây, tựa hồ cũng nghĩ tới một màn xấu hổ tối hôm qua, phảng phất thiếu nữ hoài xuân bị vạch trần bí mật trong lòng, mang theo chút làm nũng xấu hổ nói.
Bất quá người nói vô tình, người nghe có tâm.
Dì Ngọc Thi lập tức nắm lấy lỗ hổng trong lời nói của mẹ, kinh nghi hỏi: "Cái gì gọi là còn chưa có như vậy?Chẳng lẽ, con và Hàn Hàn...các con...các con sẽ không phải đã bắt đầu yêu đương rồi chứ..."
Cái gì a?... Ngọc Thi tỷ ngươi nghĩ cái gì a! Chúng ta chuyện gì cũng không có! Ta cùng Hàn Hàn...... Ai nha không nói sao......
Mẹ còn chưa nói xong, Triệu Hàn đẩy cửa toilet ra.
Giả bộ như không nghe thấy gì đi ra tranh công cười nói: "Mẹ, dì Ngọc Thi, con tắm xong rồi. Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Không biết là bị lời của dì Ngọc Thi hỏi, hay là bị Triệu Hàn đột nhiên đi ra dọa cho sợ.
Chỉ thấy mụ mụ cuộn tròn một đôi đùi đẹp trắng nõn đang ngồi ở trên sô pha, hai bàn tay nhỏ bé Tuyết Nhu đang dừng ở giữa không trung, tựa hồ vừa rồi đang khoát tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ kiều diễm xấu hổ đến đỏ bừng, một đôi mắt to câu hồn xấu hổ mang mị quay đầu lại đang nhìn mình.
Trong lòng Triệu Hàn thầm than một tiếng, bộ dáng này của mẹ làm sao giống như biện giải, làm gì có nói dối còn đỏ bừng mặt?
Căn bản vừa nhìn chính là giấu đầu lòi đuôi a!
Cho dù không có việc gì cũng làm cho người ta cảm thấy khẳng định có việc a!
Tùy tiện tâm sự đi, Hàn Hàn, chúng ta mau ăn cơm đi, sắp lạnh rồi!
Mẹ giống như bắt được cứu tinh, vội vàng buông hai chân xuống, mang dép vào quơ bàn tay nhỏ bé, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp!
Nhìn mẹ như thỏ con chạy trốn, Triệu Hàn thật sự là dở khóc dở cười, khách khí mời dì Ngọc Thi ăn cơm.
Dì Ngọc Thi đáp ứng một tiếng không nói gì nữa, đi theo Triệu Hàn đến trước bàn cơm ngồi xuống, nhưng trong đôi mắt đẹp dài nhỏ dịu ngoan của dì Ngọc Thi, tràn ngập hoài nghi nhìn chằm chằm mình.
Nhìn Triệu Hàn trong lòng cũng một trận sợ hãi, giả bộ ra vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Dì à, mặt của con chưa rửa sạch sao?
Dì Ngọc Thi bị Triệu Hàn nói, có thể cũng cảm thấy như vậy vẫn nhìn Triệu Hàn không thích hợp lắm, lập tức đổi ra một bộ dáng ôn nhu quen thuộc mỉm cười nói: "A...... Không có việc gì, ha ha, chính là cảm thấy Hàn Hàn lớn lên càng ngày càng xinh đẹp. Nào giống Lưu Vũ nhà chúng ta, càng lớn càng xấu, làm mẹ ta lo lắng chết nó!
Trong lòng Triệu Hàn cười hắc hắc nói: Lưu Vũ cũng không có bản lĩnh như ta, bất quá ta ngược lại đã bị mụ mụ lừa chạy!
Ai nha, dì Ngọc Thi...... Lưu Vũ vẫn rất nhu thuận, cũng rất nghe lời dì. Người cũng không thấp, dáng dấp cũng được. Mẹ nói có phải hay không?
Mượn lời, Triệu Hàn vội vàng dời đi lực chú ý của dì Ngọc Thi.
Nếu Triệu Hàn đoán không sai, dì Ngọc Thi đã nhìn ra giữa mình và mẹ không thích hợp lắm.
Không thể lại để cho Ngọc Thi a di nhìn ra càng nhiều vấn đề, cho nên nhanh chóng giả bộ cười ngây ngô xin giúp đỡ mụ mụ.
A, đúng vậy, Lưu Vũ cũng là cái nhu thuận đáng yêu tiểu tử đâu rồi, tương lai nhất định rất có bản lĩnh, Ngọc Thi a! ngươi về sau khẳng định có phúc rồi."mụ mụ buông đồ ăn cười hì hì ngồi xuống nói.
Triệu Hàn len lén đặt tay xuống dưới gầm bàn, đặt lên đôi đùi mềm mại bóng loáng như tơ lụa của mẹ nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Mẹ quay đầu nhìn Triệu Hàn, thừa dịp dì Ngọc Thi cầm bát múc canh, Triệu Hàn ôn nhu cười cười với mẹ, len lén chỉ ngực mình, sau đó lại chỉ chỉ mẹ.
Không lên tiếng dùng miệng hình nói: "Ta yêu ngươi!"
Nhìn thấy động tác của Triệu Hàn, mẹ vui vẻ cười. Lặng lẽ gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lại tràn đầy hương vị hạnh phúc ngọt ngào.
Hương Lan, nếm thử cháo anh mua. Cháo bào ngư của tiệm bên cạnh tiểu khu chúng ta rất ngon. Mỗi sáng sớm đều có rất nhiều người xếp hàng mua, sáng nay lúc anh tới cố ý mua một ít. Hàn Hàn cũng nếm thử, xem mùi vị thế nào?
Ở tràn ngập ôn nhu mẫu tính Ngọc Thi a di trước mặt, Triệu Hàn kia có chút hoạt bát bướng bỉnh đáng yêu mụ mụ cũng giống như cái ngoan bảo tựa như vươn tay nhỏ bé tiếp nhận Ngọc Thi a di đưa qua cháo, sau đó gục xuống xinh đẹp đầu nhỏ dùng thìa nhỏ múc ấm áp cháo hấp hấp ăn, xinh đẹp xinh đẹp cái mũi nhỏ còn thỉnh thoảng co rút.
Nhìn Triệu Hàn trong lòng ngứa ngáy, thật muốn ôm mẹ vào trong ngực giống như dỗ con đút cho cô uống.
Lúc mụ mụ ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hàn ánh mắt ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, sau đó chớp đôi mắt to hỏi: "A... Làm sao vậy?
Nhìn bộ dáng ngây thơ vô tội của mẹ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ nộn sáng ngời khiến người ta thèm nhỏ dãi, trên khóe miệng còn có hạt gạo trong cháo bào ngư.
Cái này làm sao còn giống một bà mẹ trưởng thành, quả thực chính là một cô bé vừa được phụ huynh cho ăn cơm.
Mẹ ăn cơm như trẻ con vậy, con xem trên khóe miệng ăn kìa.
Triệu Hàn ôn nhu cười, đưa tay cầm một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau đi hạt gạo dính trên khóe miệng mẹ, mẹ ngoan ngoãn mở to đôi mắt to vô tội mặc cho mình lau miệng cho bà.
Chờ Triệu Hàn lau xong giống như ngượng ngùng nhếch cái miệng nhỏ nhắn cười hắc hắc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cong cong híp mắt lại lộ ra hai lúm đồng tiền khiến Triệu Hàn không thể tự thoát ra được.
Ách...... Các ngươi...... Tình cảm thật đúng là thân mật a......
Dì Ngọc Thi nhìn thấy bộ dáng thân mật của Triệu Hàn và mẹ vừa hâm mộ vừa hoài nghi nhẹ giọng thở dài, trong giọng nói tản ra cảm giác hâm mộ và mất mát nồng đậm.
Điều này cũng khó trách, tuy rằng dì Ngọc Thi nhìn như cuộc sống rất dễ chịu, cũng có con trai Lưu Vũ làm bạn.
Nhưng Lưu Vũ trời sinh nghịch ngợm gây sự, học tập không tốt, còn lăn lộn rất chặt chẽ với đám người Triệu Dũng kia.
Đoạn thời gian trước Triệu Hàn ở nhà hàng Tây nhìn thấy Triệu Dũng đã tán tỉnh dì Ngọc Thi, tuy rằng hiện tại dì Ngọc Thi hẳn là đã chia tay với Triệu Dũng.
Bất quá Triệu Hàn suy đoán lúc trước Triệu Dũng có thể tán tỉnh dì Ngọc Thi, nhất định có Lưu Vũ dung túng cùng thêm dầu vào lửa.
Đều sống cùng một phòng, chuyện dì Ngọc Thi bị Triệu Dũng ngâm mình, Lưu Vũ khẳng định đã sớm biết!
[Trời ạ! Dì Ngọc Thi cư nhiên sinh con trai nô lệ cắm sừng, dì Ngọc Thi cũng quá đáng thương đi.]
Triệu Hàn trong nháy mắt cảm thấy dì Ngọc Thi quả thực quá thảm.
Hiện giờ dì Ngọc Thi một người phụ nữ mang theo Lưu Vũ sinh hoạt, dì Ngọc Thi lẻ loi một mình khẳng định bội phần tịch mịch.
Chịu không nổi nội tâm xôn xao, muốn tìm một tri kỷ lam nhan an ủi tâm linh trống rỗng một chút, hơn nữa còn không đúng lúc bị mình và mẹ bắt gặp.
Lúc này nhìn thấy hành động dịu dàng săn sóc của Triệu Hàn đối với mẹ.
Khẳng định lần nữa xúc động tiếng lòng tịch mịch của dì Ngọc Thi.
Bất quá lời của dì Ngọc Thi lại làm cho Triệu Hàn cùng mẹ nhanh chóng từ trong cảm giác ngọt ngào kia bừng tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ lần nữa không chịu thua kém "Bá" đỏ lên, cũng không dám nói gì, vội vàng nằm sấp xuống tiếp tục ăn cháo trong bát.
Mặt Triệu Hàn cũng nóng lên, không biết nói cái gì thích hợp.
Cúi đầu lấy thìa múc bào ngư trong cháo tự mình ăn.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, làm cho cả không khí đều có chút xấu hổ mập mờ.
Lúc này Triệu Hàn cùng mẹ tựa như một đôi uyên ương tình nhân bị phá vỡ chuyện tốt, song song đỏ mặt ngượng ngùng vùi đầu ăn cháo.
Phốc xuy...... "Dì Ngọc Thi nhìn bộ dáng Triệu Hàn và mẹ, nhịn không được che miệng cười.
Ánh mắt đầy thâm ý nhìn mụ mụ trêu tức nói: "Ơ...... Hương Lan như thế nào càng ngày càng trẻ, giống như tiểu cô nương! Nhìn càng ngày càng xinh đẹp, quả thực mê chết người. Thế nào, có muốn tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi một người bạn trai không? Hàn Hàn đã lớn như vậy, ngươi tìm một nam nhân tốt một chút kết hôn đi.
Không được!
Tuy rằng Triệu Hàn biết rõ lời của dì Ngọc Thi là cố ý nói đùa.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Triệu Hàn nổi lên ghen tuông nồng đậm làm cho mình thật sự là nghe không nổi nữa, đè nén không được nội tâm mở miệng cắt đứt lời của dì Ngọc Thi!
Bị Triệu Hàn thình lình uống, mẹ và dì Ngọc Thi hoảng sợ, sau đó khuôn mặt vốn đã xấu hổ đỏ bừng của mẹ lập tức đỏ đến chảy máu!
Vẻ mặt thẹn thùng, tức giận, cùng vui vẻ hạnh phúc không kiềm chế được khiến Triệu Hàn thất thần.
Mà dì Ngọc Thi nhìn thấy phản ứng của Triệu Hàn, sau khi phục hồi tinh thần lại, trên khuôn mặt bình thường vẫn luôn ôn nhu hiền thục bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý xấu xa chưa từng có, tựa như một con cáo cái trộm mấy con gà của người ta vẻ mặt âm mưu thực hiện được cười nói: "A? vì sao không được? chỉ cho phép con có thể tìm đối tượng kết hôn, sẽ không cho phép mẹ con kết hôn với người khác?
Nói xong, ý trêu chọc trên mặt dì Ngọc Thi càng ngày càng đậm, Triệu Hàn nhìn mà trong lòng thấp thỏm một trận!
Mẹ tôi, mẹ tôi luôn nói bà có thói quen độc thân, không muốn tìm người ở bên cạnh nữa, có một mình tôi ở bên là được!"
Bị dì Ngọc Thi nhìn Triệu Hàn khẩn trương một trận, trong miệng giải thích loạn thất bát tao, ngay cả Triệu Hàn nghe cũng không được tự nhiên!
Mẹ vụng trộm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lên, thẹn thùng vô hạn hung hăng liếc mình một cái!
Ngọc Thi a di hiển nhiên không có ý định buông tha chính mình cùng mụ mụ này đôi dở hơi, tiếp tục cười xấu xa trêu chọc nói: "Mụ mụ ngươi nói như vậy ngươi thật đúng là tin a? truy mụ mụ ngươi người chỉ ta biết liền có thể xếp hàng một dặm địa!
Chị Ngọc Thi...... Chị còn như vậy em sẽ không để ý tới chị! "Mẹ bị dì Ngọc Thi nói vừa xấu hổ vừa tức giận, oán giận như làm nũng! Vừa nói, vừa không quên ân cần nhìn xem Triệu Hàn có tức giận hay không.
"Hì hì hì, hảo hảo hảo, không nói còn không được nha, Hương Lan ngươi thẹn thùng bộ dáng thật đáng yêu a, tỷ tỷ cũng nhịn không được muốn bấm bấm xem! ha ha ha" có thể là thụ mụ mụ ảnh hưởng, luôn luôn không thế nào nói giỡn Ngọc Thi a di cũng trở nên giống cái xấu xa thiếu nữ trẻ tuổi bình thường, mẫu tính mười phần đầy tháng trên mặt tràn ngập dí dỏm, chưa bao giờ xuất hiện qua thần sắc để cho Triệu Hàn cũng không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.
Triệu Hàn đang bị dì Ngọc Thi trong lúc lơ đãng lộ ra vẻ đẹp mê hoặc đến không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên nghe được mẹ ngây thơ nhỏ giọng lầu bầu nói: "Con mới không đi xem mắt đâu!
Triệu Hàn mạnh mẽ quay đầu đi, chỉ nhìn thấy mẹ đang chu cái miệng nhỏ nhắn giận dỗi cúi đầu uống cháo, cảm giác được ánh mắt Triệu Hàn đánh úp lại, mẹ len lén lật mắt ngắm mình, sau đó thẹn thùng đáng yêu nhẹ nhàng cười, lại toét miệng nhỏ nhắn như liếm đĩa con mèo nhỏ cúi đầu ăn không dám nhìn mình.
Người mẹ đáng yêu của con!
Làm ơn đừng đáng yêu như vậy nữa!
Ta thật sự sẽ nhịn không được a!
Phong tình cao quý mị hoặc kia của mụ mụ đã làm cho Triệu Hàn hồn khiên mộng nhiễu, lại làm ra bộ dáng đáng yêu như tiểu ngoan xấu hổ này, quả thực là miểu sát hết thảy động vật giống đực chung cực tồn tại a!
Nghe thấy lời mẹ nói, dì Ngọc Thi vốn mang theo khuôn mặt bướng bỉnh bỗng nhiên ngẩn người, sau đó đột nhiên tràn ngập mất mát cười cười. Cũng cúi đầu tự đắc ăn sáng.
Lại đến an tĩnh, mặc dù cũng có chút xấu hổ.
Bất quá Triệu Hàn cùng mẹ cũng hiểu được, dì Ngọc Thi khẳng định đã nhìn ra mình cùng mẹ khác thường.
Dù sao dì Ngọc Thi vốn cũng biết rõ tình cảm của mẹ đối với mình, tin tưởng cho dù phát hiện cái gì, cũng sẽ không làm ra chuyện nguy hại đối với mình và mẹ.
Mà biểu hiện ân ái vừa rồi của Triệu Hàn cùng mẹ, làm cho trong ánh mắt Triệu Hàn cùng mẹ vụng trộm trao đổi đều thấy được tình yêu say đắm cùng xuân tình nồng đậm của đối phương.
Dì Ngọc Thi, cho dì một cái sủi cảo tôm. Ăn nhiều hải sản một chút tốt cho làn da phụ nữ! "Dưới sự ra hiệu của mẹ, Triệu Hàn gắp một cái sủi cảo tôm thủy tinh bỏ vào trong đĩa nhỏ bên tay dì Ngọc Thi.
Cảm ơn Hàn Hàn. Hàn Hàn thật chu đáo. Khó trách Hương Lan thương con như vậy, có đứa nhỏ như con, mẹ con thật hạnh phúc!
Dì Ngọc Thi mỉm cười nhìn Triệu Hàn, ánh mắt ôn nhu giống như nhìn con của mình lộ ra tình thương nồng đậm của mẹ.
"Đâu có đâu có, Lưu Vũ đối với dì Ngọc Thi cũng rất hiếu thuận, dì cũng rất hạnh phúc a!"
"Ha ha... Lưu Vũ nhà ta không gây phiền toái cho ta, a di ta liền cám ơn trời đất..." Ngọc Thi a di mỉm cười nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong ánh mắt nhìn Triệu Hàn tình yêu càng nồng đậm, ôn nhu hỏi: "Hàn Hàn, nhà này cháo bào ngư hương vị có tốt không?
Triệu Hàn đang không biết nên an ủi người phụ nữ dịu dàng mất mát này như thế nào, nghe được lời của dì Ngọc Thi, trong lòng Triệu Hàn bỗng nhiên vui vẻ, gật gật đầu cười nói: "Ừ, ăn ngon! Bất quá bào ngư bên trong không ngon bằng loại bào ngư ta ăn tối hôm qua. Bào ngư tối hôm qua ăn rất ngon! Thịt vừa béo vừa mềm, mùi vị đặc biệt ngon! Ăn xong một bữa còn muốn ăn bữa thứ hai! Bào ngư ngon như vậy thật sự là ăn không đủ" Nói xong, Triệu Hàn hắc hắc vừa cười, vừa lấy mắt liếc trộm mụ mụ xinh đẹp đã sớm xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Mẹ làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của mình, bào ngư trong miệng Triệu Hàn đương nhiên chính là huyệt lồn nhỏ nhắn mập mạp mê người của mẹ.
Đó mới là mỹ vị đáng yêu nhất đời này mình từng ăn a!
Dì Ngọc Thi nghe vậy sửng sốt, hỏi: "Ồ? Vậy sao? Bào ngư nhà ai ăn ngon như vậy? Có thời gian dì cũng mua thử.
Triệu Hàn cố nén cười lớn xúc động nói: "A, là mẹ cố ý làm cho con ăn. Nhà khác không có bán.
Nói xong, Triệu Hàn cười xấu xa nhìn bộ dạng thẹn thùng bất lực vừa tức vừa giận của mẹ tôi. Mụ mụ tức giận đến nhịn không được dùng chân nhỏ của nàng ở dưới bàn vụng trộm đạp mình vài cái!
"À, à, vâng, là bạn bè ở nước ngoài lần trước mang về... ừm... bảo bối Nhật Bản... trong nước không có bán..." Mẹ lén trừng Triệu Hàn một cái, đỏ mặt quả thực muốn chảy máu, trong đôi mắt to ngập nước đầy xấu hổ, lúc này nếu như không có ai, phỏng chừng mẹ đã sớm nhào về phía mình rồi!
"Phốc... ta, ta đi uống chút nước..." Triệu Hàn thật sự nhịn không được, đứng dậy chạy đến phòng bếp, ôm bụng che miệng không dám lên tiếng cười ha hả!
Sau khi cười xong, Triệu Hàn vui tươi hớn hở trở lại bàn ăn ngồi xuống, nhìn bộ dạng đáng yêu tức giận của mẹ, vui tươi hớn hở uống cháo bào ngư trong bát. Bởi vì tâm tình thật tốt, Triệu Hàn uống liền ba chén!
Dì Ngọc Thi thấy Triệu Hàn rất thích uống, cưng chiều mỉm cười nói: "Nếu Hàn Hàn thích uống, sau này con tan học buổi trưa và buổi tối ăn cơm thì đến chỗ dì, dì mua cho con uống. Cơm ở căn tin trường học không sạch sẽ ăn hỏng bụng.
Nghe được lời của dì Ngọc Thi, Triệu Hàn bỗng nhiên nghĩ đến, dường như trường học của mình cách nhà dì Ngọc Thi vô cùng gần!
Đi bộ cũng không đến năm phút, dì Ngọc Thi sau khi biết đã từng nói với mẹ nghỉ trưa và ăn cơm buổi tối có thể đến chỗ bà ăn cơm nghỉ ngơi, giữa trưa hai tiếng rưỡi còn có thể ngủ trưa.
A? Không cần, như vậy tốn rất nhiều tiền con mới không đi, dì làm cơm con rất thích ăn. Nếu con đi dì làm một ít là được rồi, lúc nhỏ như vậy là được rồi.
Nói thật, Triệu Hàn cũng không phản đối đến nhà dì ăn cơm nghỉ ngơi, ở trong lòng Triệu Hàn dì Ngọc Thi coi như là nửa người mẹ.
Trước kia khi nhà Triệu Hàn và nhà Lưu Vũ còn là hàng xóm, mẹ lười nấu cơm, ngoại trừ xuống quán ăn, chính là mang theo mình đến nhà dì Ngọc Thi bên cạnh ăn chực.
Khi đó mẹ có thể cũng là do chưa kết hôn không thường xuyên nấu cơm, cho nên tay nghề nấu cơm quả thật cũng không được tốt lắm.
So sánh với lúc còn nhỏ phần lớn thời gian là ăn cơm dì Ngọc Thi làm.
Thẳng đến sau khi lên tiểu học dì Ngọc Thi chuyển nhà, mẹ mới dần dần tự mình học nấu cơm.
Bất quá cho dù không ở cùng một chỗ, dì Ngọc Thi cùng mẹ con Triệu Hàn quan hệ vẫn phi thường tốt.
Mẹ cũng thường xuyên không có việc gì dẫn mình đến nhà Lưu Vũ chơi, mỗi lần đi, dì Ngọc Thi đều làm một bàn thức ăn phong phú, từ nhỏ tất cả các món mình thích ăn dì Ngọc Thi đều nhớ rõ ràng.
"Ngọc Thi tỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng đem hắn nuôi béo a... Ta cũng không muốn Hàn Hàn biến thành cái mập mạp heo con!"
Mẹ biết dì Ngọc Thi quen mình cỡ nào, ngẫm lại cũng biết Triệu Hàn mỗi ngày đều đến nhà dì Ngọc Thi khẳng định ăn ngon hầu hạ.
Con không biết đâu! Mẹ cho rằng đều thích ăn như mẹ! "Triệu Hàn làm mặt quỷ với mẹ!
Mẹ đúng là rất thích mỹ thực, lúc trước từng nhắc tới mẹ vì căn xảo nhạc tư cũng có thể không để ý tình cảm mẹ con!
Từ chuyện này là đủ để nhìn ra mức độ quan tâm của mẹ đối với mỹ thực, mẹ đã từng nói đùa chỉ cần có đồ ăn ngon hầu hạ, bên cạnh bắn chết Triệu Hàn cũng không mang theo đau lòng!
Cắt! Mẹ ăn thế nào cũng không béo! "Mẹ làm bộ như nữ lưu manh ngẩng đầu đắc ý.
Ta cũng ăn không béo! "Triệu Hàn tức giận hừ nói!
Nếu con béo lên mẹ sẽ không cần con nữa! "Mẹ vẫn như cũ vô lại nói.
Ngươi không muốn ta đi theo Liễu a di! "Triệu Hàn heo chết không sợ nước sôi, cười hừ hừ.
Nghe Triệu Hàn nói, mẹ đột nhiên nhướng mày, quát lên: "Con dám!
Bất quá lập tức nhìn thấy Ngọc Thi a di sững sờ bộ dáng, xấu hổ sửa lại nói: "Ngươi Ngọc Thi a di mới sẽ không muốn ngươi đâu!"
Hàn Hàn theo ta ta muốn...... "Dì Ngọc Thi bỗng nhiên che cái miệng nhỏ nhắn cười nói.
Ngọc Thi tỷ...... "Mụ mụ tức giận có chút làm nũng rầm rì nói, đôi ngực to lớn trước ngực còn lắc lư theo bả vai chơi xấu, bộ dáng đáng yêu vừa kiều vừa mị kia nhìn Triệu Hàn nuốt nước miếng!
Dì Ngọc Thi cười đến cành hoa run rẩy, có chút buồn cười nhìn mẹ nói: "Được rồi được rồi, thật sự bị mẹ con các con đánh bại. Hương Lan, hôm nay con, có chút quá đáng yêu nha. Ha ha...... Con trai không có con trai, mẹ không có mẹ......
Lời nói ẩn chứa thâm ý của dì Ngọc Thi khiến Triệu Hàn và mẹ nhất thời không dám nói chuyện.
Nhất là khuôn mặt tươi cười của mẹ đã đỏ cả buổi sáng, lúc này giống như một quả táo lớn màu đỏ, nũng nịu nhẹ nhàng cúi đầu, nửa xấu hổ vụng trộm nhìn Triệu Hàn vài lần.
"Đúng là một người mẹ chưa trưởng thành, ha ha, đúng rồi Hàn Hàn à, một cô gái đối diện nhà dì cũng ở trường của con, tối hôm qua gặp nhau còn nói ra. Mẹ vừa nói tên con, cô gái trên lầu nhà mẹ lại cùng lớp với con!"
Dì Ngọc Thi nói.
Triệu Hàn nghe được sửng sốt: "Ha? Ta nổi danh như vậy sao? Cô gái kia tên là gì?
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đắc ý nghĩ đến: Hắc hắc, ta Triệu Hàn quả nhiên là trêu hoa ghẹo nguyệt cực phẩm mỹ thiếu nam a...
Dì Ngọc Thi khẽ nhếch môi, dịu dàng cười nói: "Gọi là Tô Vãn Tình.
Hống! Hống! Ha!
Ba chữ Tô Vãn Tình giống như Quỳ Hoa Tam liên kích của Bát Thần trong cách đấu của Quyền Hoàng, trong nháy mắt đánh cho máu mình nửa tàn!
Trong đầu Triệu Hàn lập tức hiện ra Mã Lật bạn cùng bàn lông xoăn đáng yêu của mình ở một cửa hang động màu đen thật lớn, đang bị một bàn tay đen khổng lồ gắt gao bắt lấy kéo vào trong động, thân thể nhỏ nhắn như quả bóng ngựa kia một bên bị kéo vào trong, một lần khàn giọng kiệt lực hướng chính mình hô to: "Cùng bàn, chạy mau! Chạy mau! Nhớ kỹ lời của ta! Ngàn vạn lần không nên lui tới với nàng, bằng không ngươi sẽ chết rất thảm! Chết rất thảm...... Chết rất thảm...... Rất thảm...... Rất thảm...... Rất thảm......
Sau đó liền biến mất trong bóng tối, sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết kịch liệt, nương theo trong huyệt động ầm ầm tuôn ra từng đợt tiếng cười sợ hãi như ma nữ!
Sợ!
Triệu Hàn bị một màn liên tưởng trong đầu dọa cho cả người rùng mình.
Không biết vì cái gì, từ sau khi từng nghe Mã Lật giới thiệu, Triệu Hàn đối với Tô Vãn Tình bản năng cảm giác được một loại sợ hãi.
Cái loại sợ hãi này không giống lớp trưởng lớp mình Kim Cương Bá Vương Muội cái loại khí phách xâm lược này, mà là từ trong ra ngoài cảm thấy rét lạnh!
"Hàn Hàn ngươi làm sao vậy? nhìn ngươi sắc mặt như thế nào đột nhiên tái nhợt tái nhợt? cái kia tiểu cô nương học tập rất tốt, cũng rất xinh đẹp đáng yêu a?"
Dì Ngọc Thi nhìn Triệu Hàn sau khi nghe được ba chữ "Tô Vãn Tình" biểu hiện ra ngoài, có chút kỳ quái quan tâm hỏi.
Hàn Hàn... con sẽ không... làm chuyện xấu gì chứ? Con khi dễ người ta? Không phải chứ! "Mẹ mở to đôi mắt mê người kinh ngạc hỏi.
Triệu Hàn bị lời nói vô nghĩa của mẹ làm cho thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, sau đó chua xót co quắp khóe miệng nói: "Mẹ nói bậy cái gì! Con cũng không nói với mẹ mấy câu! Mẹ là ủy viên văn nghệ lớp chúng con, chỉ là bạn cùng bàn nói với con mẹ là một nữ sinh rất khủng bố. Con nghe có chút sợ hãi mà thôi!
Nghe được Triệu Hàn giải thích, mẹ và dì Ngọc Thi căn bản không tin, vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm mình.
Tôi nói thật, tôi thật sự có tâm lý sợ hãi đối với cô gái kia, là thật mà!"– Triệu Hàn bất đắc dĩ giải thích. Quả nhiên, nói thật đôi khi nghe còn giả hơn cả nói dối!
Thật kỳ quái. Hàn Hàn ngươi là heo con, chẳng lẽ nói trong nhà cô gái kia mở lò mổ? Ha ha ha.
Mẹ lại bộc phát ra trêu chọc không đầu đuôi, mẹ và dì Ngọc Thi song song che cái miệng nhỏ nhắn cười ha ha.
Hai thục nữ xinh đẹp phong vị không giống nhau, bộ dáng cười duyên dáng khiến Triệu Hàn hoàn toàn im lặng.
"Mẹ thối, sẽ khi dễ con... Con nói thật mẹ còn không tin..." Triệu Hàn im lặng thấp giọng lẩm bẩm, trong đầu lại hiện ra vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Vãn Tình, còn có lời khuyên của Mã Lật.
Trong lòng rất kỳ quái, vì cái gì chỉ dựa vào mấy câu nói của Mã Lật, đã làm cho mình đối với một tiểu cô nương xinh đẹp trong lòng mang sợ hãi?
Là hạt dẻ ngựa có siêu năng lực thần kỳ sao?
Hay là Tô Vãn Tình thật sự có thứ gì đó khiến tôi sợ hãi theo bản năng!
Sau khi cơm nước xong, mẹ và dì Ngọc Thi ở trong phòng ngủ líu ríu trò chuyện.
Nữ nhân là thứ rất kỳ quái, khuê mật trong lúc đó luôn thích ở trong phòng ngủ nói chuyện phiếm, phảng phất ở nơi đó các nàng mới có thể mở rộng nội tâm hoan thanh tiếu ngữ.
Vốn định ngày cuối cùng khai giảng cùng mẹ ân ái một phen, cũng không muốn bị dì Ngọc Thi đột nhiên đến phá vỡ.
Phía sau dự cáo: Dì Ngọc Thi bảo con trai nhà mình Lưu Vũ mời Triệu Hàn đến nhà dì chơi, khi Lưu Vũ mang theo Triệu Hàn đến nhà mình, dì Ngọc Thi lại......
Lúc Triệu Hàn sắp đi học, mẹ của Triệu Hàn là Lạc Hương Lan vì muốn Triệu Hàn học tập thật tốt, lại chuẩn bị cho Triệu Hàn một niềm vui bất ngờ!