muốn làm gì thì làm (h)
Chương 12: Đưa tới cửa (vi H)
Diệp Tang một đêm không ngủ, ngày hôm sau tan học về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là đem quyển tiểu Hoàng Mạn kia đeo ở bên hông đi đến nhà Dương Linh.
Cô muốn mượn truyện tranh của Dương Linh, xem có thể bày ra chút sở thích của Hoắc Cẩn Đình hay không.
Không ngờ mới nhìn thấy Dương Linh, truyện tranh còn không kịp trả, Dương Linh liền khóc sướt mướt châm chọc cô.
Cô nói cô mới có bạn trai, rất đẹp trai rất đẹp trai, lớn hơn cô một tuổi, tự mình mở một quán bar, một tuần trước, sinh nhật bạn học đến chỗ anh quen biết.
Diệp Tang trầm mặc, gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy.
Dương Linh lại nói tiếp, anh tên là Hoắc Cẩn Đình, cô gái theo đuổi anh không ít, dễ chịu cũng không ít, chia tay càng nhanh, cô đã nghĩ, quá dễ dàng có được cũng sẽ không quý trọng, cho nên Hoắc Cẩn Đình hẹn cô nhiều lần, cô đều tìm đủ loại lý do từ chối.
Hẹn?
Ngươi là đồ dế nhũi, chính là ước pháo mà!
A. "Diệp Tang giật mình gật đầu, nghĩ thầm, Dương Linh này, đã khóc thành như vậy rồi, còn có thể mắng cô dế nhũi, xem ra là không có chuyện gì lớn.
"Vốn vẫn còn rất tốt, tối hôm trước anh ấy đưa tôi về, lại hẹn tôi, tôi lại đẩy, muốn treo cổ anh ấy một thời gian, kết quả... Ô ô... Kết quả trưa hôm qua sau khi anh ấy đưa tôi về, bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi nói chia tay!"
... "Diệp Tang nhìn Dương Linh khóc đến thương tâm, rất muốn nói, Hoắc Cẩn Đình rõ ràng cũng chỉ muốn hẹn một phát pháo mà thôi, cậu treo khẩu vị sai rồi.
Hơn nữa, ngày hôm qua lúc anh đến chỗ cô mua thuốc lá, hẳn là vừa đưa Dương Linh về, sau đó thấy cô ngốc nghếch, dáng vẻ rất dễ lừa gạt, cho nên liền chia tay với Dương Linh, buổi tối trực tiếp tới tìm cô.
Bất quá ngẫm lại, mình cũng quả thật ngu ngốc, còn tưởng rằng anh thật sự có cảm giác mất mặt với cô như vậy chứ.
Lời tố khổ này, Diệp Tang nghe được mau đến trường, lúc này mới tìm được lý do rời đi.
Sau khi rời đi Diệp Tang nắm ngón tay tính toán, còn hai ngày nữa là đến cuối tuần...
Sáng sớm thứ bảy, Diệp Tang đã ra ngoài, lưng đeo một cái túi xách nhỏ, mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dệt kim mỏng manh, dưới thân là một chiếc váy ngắn Tề B chỉ đến tận đùi.
Chiếc váy này là hai năm trước vào sinh nhật mười lăm tuổi của cô, Dương Linh tặng cô, bởi vì quá ngắn, cô vẫn chưa mặc qua.
Đương nhiên, Dương Linh cũng không phải thật tốt bụng tặng cô, biết rõ cô sẽ không mặc còn cố ý tặng, cũng chính là vì mượn cơ hội trêu chọc cô dế nhũi, trong lòng cô rất rõ ràng.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình cô vẫn tương đối ấm áp, thuộc loại cô gái ngoan ngoãn chậm nửa nhịp, thoạt nhìn rất dễ khi dễ.
Dương Linh chiếm lớn hơn nàng một tuổi, từ nhỏ không có việc gì liền thích khi dễ nàng một chút, khi dễ xong lại hò hét, luôn cảm thấy nàng cái gì cũng không hiểu.
Kỳ thật cô đều hiểu, đều hiểu, cô chỉ là không thích so đo, cảm thấy cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng mà, chuyện của Hoắc Cẩn Đình lại không giống!
Khi Diệp Tang dựa vào trí nhớ, tìm được cửa độc môn độc viện kia, cách lúc cô đi ra khỏi nhà, đã qua một tiếng rưỡi.
Ánh mặt trời mười giờ giữa hè đã rất gay gắt, cô đứng trước cánh cửa đóng chặt, nghiêng người nhìn chằm chằm chiếc xe máy màu đen đỗ cách cửa không xa nhìn ít nhất hai phút, rốt cục dời tầm mắt, giơ tay gõ cửa.
Giờ phút này Hoắc Cẩn Đình đang ngồi trên sô pha trong phòng xem phim.
Trên màn hình, nữ diễn viên da trắng nõn, dáng người đẫy đà bị dây đỏ trói ngược hai cánh tay quỳ gối trước người một nam diễn viên, đang vui quên cả trời đất phun ra nuốt vào tính khí của nam diễn viên.
Mà ở phía sau nữ diễn viên, một nam diễn viên khác một tay cầm lấy tay nữ diễn viên bị trói ngược ở phía sau, một tay chống ở sau lưng mình, từng thẳng từng thẳng ở trong huyệt nữ diễn viên đã sớm lan tràn thành tai họa rút tiễn.
Hoắc Cẩn Đình mở rộng dây xích quần, có chút ghét bỏ nhìn sợi dây chuyền được rút ra trong huyệt nữ diễn viên, một bên có chút không có chút lôi kéo anh em lớn hơn nam diễn viên một chút của mình, có vẻ thiếu hứng thú.
Hắn từ trước đến nay là cái hắc bạch điên đảo người, hôm nay dậy sớm như vậy đánh máy bay, không phải hắn muốn ban ngày tuyên dâm, hoàn toàn là bị nghẹn tỉnh.
Hai ngày trước, hắn bởi vì tiểu ngốc kia mà chia tay với Dương Linh, kết quả thịt không ăn thành tựu, ngược lại khiến cho Dương Linh chạy đến quán bar của hắn vừa khóc vừa nháo.
Một lần gặp gỡ hai cực phẩm, phiền đến hắn hoàn toàn không có tìm nữ nhân tâm tư, hai ngày nay phải dựa vào tiểu hoàng phiến sống qua ngày.
Thế nhưng, thân thể hỏa là dễ dàng tiêu chảy, nhưng tâm hỏa lại tiêu chảy không hết, tro tàn lại cháy được đừng nhanh.
Nhất là mỗi lần đầu thoáng qua Diệp Tang cuống quít cúi đầu, lỗ tai nhỏ cùng cái cổ nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài vạt áo đỏ rực, cùng với ánh mắt nàng che mờ sương mù, môi hơi run lên đáng thương, cỗ tà hỏa kia liền nổi lên.
Giống như giờ phút này, cứ lơ đãng nghĩ như vậy, Hoắc Cẩn Đình lập tức cảm giác anh em mình đang nắm căng lên một vòng, có chút đau.
Thao! "Hoắc Cẩn Đình nhíu mày liền thấp giọng nguyền rủa ra tiếng, buông lỏng tay, khom lưng ngồi dậy, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh sô pha, chuẩn bị nhanh đi tới chỗ tương đối kích thích ở đoạn giữa.
Ba ba ba - - "Không phải tiếng thân thể đánh nhau, mà là tiếng gõ cửa.
Hoắc Cẩn Đình nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ bị rèm cửa dày che lại.
Ba ba ba ba - - ba ba ba - -