muội muội điều giáo sa đọa
Chương 1: Thấy việc nghĩa hăng hái nhưng lật xe
Lâm Thư Ngọc chỉ là đang cùng các bạn học hưởng thụ sau khi thi tốt nghiệp trung học kết thúc đến trước khi khai giảng đại học, trong cuộc đời này một đoạn ngày nghỉ tự do nhất, lại không nghĩ tới gặp phải chuyện như vậy.
Năm sáu người bạn vừa mới trưởng thành hẹn nhau tới đảo Hồng Kông chơi ba ngày, xế chiều ngày mai bọn họ sẽ về đại lục.
Cô đi trong chợ đêm ồn ào, vừa đi vừa ăn xiên que vừa mua được.
Các bạn học của cô cũng đều phân tán trước các quán ăn vặt, hưởng thụ mỹ thực đặc sắc.
Cô chú ý tới một quán mì Xa Tử xếp hàng dài, tò mò đi tới bên kia. Nhưng khi đang đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu cứu yếu ớt.
Tiếng khóc xen lẫn tiếng Anh từ bên kia hẻm nhỏ truyền đến, Lâm Thư Ngọc không do dự, tinh thần trọng nghĩa dưỡng thành từ nhỏ khiến cô nhanh chóng chạy tới.
Đến khi cô đi tới con phố âm u lại không bắt mắt kia, âm thanh đã không thấy tăm hơi.
Cô nhìn xung quanh, nhìn thấy hai người đàn ông đang vận chuyển thứ gì đó trong một tòa nhà cũ kỹ, nhìn như là tòa nhà văn phòng.
Lâm Thư Ngọc từ khe hở thân thể nam nhân nhìn thấy mái tóc màu vàng cùng một bàn tay mảnh khảnh.
Cô vọt tới, nhấc chân đánh lén từ phía sau, đạp ngã một người đàn ông.
Người trong tay bọn họ ngã xuống bậc thang, quả nhiên là một cô gái trẻ tuổi tóc vàng, vải vóc trên người cô ta chỉ có thể che thân, lộ ra trên làn da là các loại dấu vết ngược đãi bắt mắt.
Một người đàn ông khác phẫn nộ mắng cô bằng ngôn ngữ không biết nước nào, vung quyền về phía cô.
Lâm Thư Ngọc trên mặt không hề sợ hãi, bày ra tư thế chiến đấu, tránh thoát công kích của nam nhân, sau đó nghiêng người đá một cước vào chân hắn.
Nàng muốn nhân lúc này đem người cứu đi, nhưng khó làm chính là nữ tử ngoại quốc kia hiện tại đã hôn mê bất tỉnh, nàng làm không được mang theo một người hôn mê từ dưới tay hai tráng hán chạy trốn.
Cứu mạng! Người đâu! Bắt cóc!
Nàng vừa dây dưa với hai nam nhân, vừa cao giọng kêu cứu.
Nhưng không nghĩ tới tiếng la hét của nàng gọi tới lại là càng nhiều địch nhân -- hai ba cái mặc đồng phục bảo an nam nhân từ tòa nhà kia bên trong chạy ra.
Bọn họ rõ ràng đều là người luyện gia, không đợi nàng chạy trốn đã bắt nàng.
Mặc dù dù như thế nào học qua vật lộn kỹ xảo, Lâm Thư Ngọc cũng chỉ là cái thể trọng không đến 120 cân nữ sinh, bị mấy cái thân cao thể trọng đều vượt xa nàng nam nhân ôm lấy thân thể cùng hai chân, ra sức thét chói tai miệng cũng bị hung hăng che, cùng cái kia nữ nhân tóc vàng cùng một chỗ bị các nam nhân như tiến vào cái kia phiến bẩn hề hề cửa kim loại bên trong.
Nàng không nghĩ tới chính là bề ngoài chỉ là một tòa không bắt mắt màu xám kiến trúc bên trong kỳ thật có khác Càn Khôn.
Sau khi vào cửa lập tức lại có cánh cửa lớn màu đỏ thứ hai chứa tay cầm bằng đồng thau, một bảo vệ ấn nút mật mã trên tường bên cạnh cửa lớn, mang theo cô tiến vào một nơi hình như là khách sạn.
Đó là một thế giới mới hoàn toàn khác, ánh đèn từ trên trần nhà hình vòm rủ xuống.
Các nhân viên, vô luận là tiểu thư tiếp khách xinh đẹp hay là nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, đều là nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Mà khách nhân nơi này đều mặc âu phục đắt tiền dị thường, cả người tản ra khí chất thượng vị giả, ngồi ở trên sô pha tơ tằm chuyện trò vui vẻ.
Mọi người trong đại sảnh đều chú ý tới bọn họ, nhưng không ai biểu hiện ra vẻ mặt dị thường, trong những người như khách quý thậm chí có người lộ ra ánh mắt tham lam lại ghê tởm như là đang thưởng thức hàng hóa.
Ba nhân viên an ninh điều khiển cô đi về phía bên phải lối vào, người phụ nữ mà cô từng muốn cứu thì bị đưa đến một nơi khác.
Bọn họ đi vào trong một cái cửa sắt nhìn như là lối đi của nhân viên, sau khi lên tới tầng cao nhất đem cô bỏ lại trong một gian phòng khách.
Lâm Thư Ngọc không có buông tha bất kỳ cơ hội phản kháng nào, nhưng nàng chỉ huy động một quyền đã bị một nam nhân bắt được sau đó vặn vẹo ở sau lưng của nàng.
Người đàn ông vặn ngược hai tay cô ra sau lưng, lấy ra một bó dây thừng trói cô lại.
Dây thừng trước tiên buộc chặt cổ tay của cô, sau đó quấn quanh ngực cô, cuối cùng trở lại chỗ nút thắt sau lưng thu chết.
Đôi đùi đẹp thon dài của nàng cũng bị dây thừng từng vòng từng vòng quấn cùng một chỗ, ở trên dưới đầu gối cùng cổ chân trói chết.
Đồng thời, một miếng băng dính dính vào miệng cô.
Các nam nhân một bên trói buộc nàng còn một bên không ngừng chấm mút.
Trên người cô chỉ mặc một bộ áo ngắn tay màu trắng cùng quần đùi bò, không lâu sau trên đùi đã bị bốn năm bàn tay to nóng bỏng sờ soạng vài cái, vạt áo hở cổ ngắn tay bị cởi ra, dây áo ngực lộn xộn trượt xuống trên cánh tay, ngực non trắng như tuyết đầy đặn thiếu chút nữa liền từ trong áo ngực bạo lộ ra.
Lâm Thư Ngọc phẫn nộ mà không cam lòng vẫn đang dùng sức giãy dụa.
Nhưng dây buộc trên người cô lại chuyên nghiệp lại rắn chắc, không hề có khả năng thoát ra.
Cô quằn quại trên giường, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Lần giãy dụa này ngược lại khiến cho đám người trói buộc nàng phát ra tiếng cười nhạo.
Cô muốn chửi ầm lên, nhưng băng dính mạnh mẽ trên miệng khiến cô chỉ có thể phát ra âm thanh "ô ô" không rõ ý nghĩa.
Trói buộc còn chưa kết thúc, chân của nàng bị người bắt được cong lên, một sợi dây thừng dùng sức kéo chân của nàng về phía cổ tay.
Cột sống uốn cong đến giới hạn, và cơ thể của người lớn bị trói buộc đã được kéo thành một hình chữ C bằng dây thừng.
Lâm Thư Ngọc nhịn không được phát ra một tiếng kêu thống khổ.
Hiện tại tay chân của nàng đều bị bốn ngựa bốn vó trói lại với nhau, không có chút khả năng chạy trốn nào.