mụ mụ lại sinh khí
Chương 4 - Nhà Dì Vương
Xấu hổ một hồi lâu, ba gắp cho tôi một miếng thịt, cười khổ nói:
Mẹ cậu tính tình như vậy, bà ấy cũng là vì tốt cho cậu.
Tôi gật gật đầu, trong lòng đương nhiên hiểu được mẹ đang quan tâm tôi, ngược lại, tôi càng lo lắng mẹ có thể thật sự giận tôi hay không, dù sao lần này thi thật sự quá kém, hơn nữa tiến lên không lâu mới hút thuốc được mời phụ huynh.
Tùy tiện ăn hai miếng, thật sự không có khẩu vị gì, ta lại sợ mụ mụ đói bụng, bưng một chén cơm nước đi tới cửa phòng mụ mụ, gõ cửa, không có đáp lại, vì thế ta chuyển động tay nắm mở cửa.
Mẹ ngồi ở bên giường, sắc mặt rét lạnh, xem ra còn đang tức giận, tôi bưng cơm đến trước mặt mẹ, vẻ mặt biết sai,
Mẹ, con biết sai rồi, mẹ ăn cơm trước đi.
Mẹ liếc xéo hai mắt tôi,
Bây giờ biết quan tâm tôi rồi, lúc tức giận sao lại không nghĩ tới?
Rõ ràng là anh quá keo kiệt. "Tôi thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Con nói cái gì? Lại đòi đánh phải không? "Mẹ làm bộ muốn đánh tôi, tôi vội vàng cười bồi,
Vâng vâng vâng, con lại muốn mẹ đánh con, nhưng mẹ không ăn cơm khẳng định không có sức, ăn cơm trước rồi cho mẹ đánh.
Mẹ bớt giận không ít, nhưng có thể là có chút mất mặt đến ăn cơm, dịu giọng nói nói:
Đặt bát ở đây trước đi, tôi nói với anh vài câu.
Ta nghe theo sau nhu thuận đứng ở bên giường, mụ mụ thở dài, vịn trán nói:
"Con có thể nói cho mẹ biết, gần đây trong đầu con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, vì sao thành tích xuống dốc không phanh không?"
Tôi liếc mắt nhìn mẹ một cái, mẹ mặc một chiếc áo gió màu đen, áo len cổ cao bó sát người trong áo gió khiến cho bộ ngực vốn đã đầy đặn càng thêm to lớn, một chiếc quần jean hoàn mỹ thể hiện ra hai chân thon dài cũng không mang theo một tia cốt cảm cùng xương hông rộng lớn của mẹ, đùi phải khoát ở trên đùi trái, chóp chân phải treo ở trên không trung nhoáng lên một cái, dép lê gấu nhỏ treo ở trên chân xem ra sắp rơi xuống, trong khí tràng mỹ lệ mười phần mang theo bộ dáng lười biếng rất là mê người.
Con rất muốn nói cho mẹ biết, gần đây con đều nhớ mẹ, nhưng đây là không thể nào nói ra bí mật.
"Ừm... tôi cũng không biết làm sao, gần đây tinh thần không tốt lắm, luôn muốn ngủ." Tôi thuận miệng bịa ra một lý do.
Tinh thần không tốt?
Mẹ cầm ánh mắt hoài nghi nhìn về phía tôi, nhìn thấy tôi có chút chột dạ.
Có phải đêm hôm khuya khoắt không ngủ gạt tôi chơi trò gì không?
Sao có thể chứ, điện thoại di động, máy tính, truyện tranh của tôi đều bị ngài tịch thu, phòng tôi ngài cũng đã kiểm tra, căn bản không có gì để chơi.
Nhìn vẻ mặt chân thành xua tay của tôi, mẹ cũng cảm thấy hoài nghi không đúng, trầm mặc một lát sau ngữ khí có chút cổ quái hỏi tôi,
"Cậu... có phải... kết bạn ở trường không?"
Cái gì?
Chính là muốn hỏi cậu ở trường học kết giao những người bạn nào?
Bằng hữu của ta ngược lại rất nhiều, cái gì Triệu Thiên Hổ, Lưu Ba, Trương Đào..."Ta vừa nói vừa dùng đầu ngón tay đếm.
Dừng dừng dừng! "Mẹ làm một động tác dừng lại ngăn tôi lại," Không phải hỏi con cái này.
Tôi sửng sốt một chút, không hiểu ý của mẹ, mẹ ho khan hai tiếng, tiếp tục nói:
"Ý tôi là, có phải cô... đang yêu đương không?"
Ta bừng tỉnh đại ngộ:
Cảm tình, ngài đi một vòng lớn như vậy liền hỏi tôi một vấn đề, ngài trực tiếp hỏi là được rồi.
Ngươi đừng quản nhiều như vậy, trả lời ta là được.
Cái này... "Tôi ra vẻ thần bí, mẹ thấy thế cũng tò mò vểnh tai nghe," Thật đúng là không có.
Thật sự không có?
Thật không có.
Nhìn mẹ vẫn có chút hồ nghi, tôi giơ tay lên phát bốn:
Ta phát tứ, nếu ta lừa ngài thì đoạn tử tuyệt tôn.
Mẹ nhanh chóng đứng lên đem tay của ta vỗ xuống, ta thuận tay bắt lấy, như làm nũng lắc,
"Mẹ, con thật sự chỉ là tinh thần không tốt, không phải cố ý thi kém."
Mụ mụ liếc ta một cái, hất tay ta ra, ra vẻ ghét bỏ nói:
Sao còn giống như một đứa trẻ vậy, được được được, tin anh rồi.
Vẫn là mẹ tốt nhất, con mãi mãi là con của mẹ. "Tôi lại cợt nhả.
Đừng ba hoa!
Mẹ răn dạy một tiếng, tôi nhất thời trầm mặc, không khí an tĩnh lại, có thể là mẹ cảm thấy nổi giận quá mức, sắc mặt lại có chút mất tự nhiên,
Tiểu Vũ!
Mụ mụ khẽ gọi một tiếng:
Hả?
"Mẹ hiện tại có thể tính tình không tốt như trước kia, đối với con cũng nghiêm khắc hơn, nhưng đều là hy vọng con có thể tốt hơn, con hiểu không?"
Ta đương nhiên hiểu, bất quá......
Bất quá cái gì?
Thấy mụ mụ cực kỳ hiếm thấy cho ta bậc thang xuống, ta đương nhiên được tiện nghi không quên khoe mẽ, nói đùa:
Nhưng trước kia tính tình ngài cũng không nhỏ.
Rời khỏi phòng mẹ tôi sờ cái túi trên đầu ảo não một trận, anh nói anh rảnh rỗi không có việc gì nói những thứ này có hay không làm gì.
Ba đang rửa chén trong bếp, thấy tôi đi ra, quay đầu lại hỏi:
Thế nào rồi, mẹ cậu vẫn còn tức giận sao?
Anh còn không biết em à, dỗ dành phụ nữ cũng có lý, nói vài ba câu đã dỗ mẹ em cười ha hả.
Tôi miệng đầy hồ ngôn, ba cười cười, tôi đi tới nhận lấy chén trong tay ba,
Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta tắm.
……
Đến cuối tuần tâm tâm niệm niệm, mẹ dẫn tôi đến nhà dì Vương ăn cơm, dì Vương là bạn thân tốt của mẹ, hai nhà chúng tôi cũng thường xuyên cùng nhau liên hoan.
Đến cửa nhà dì Vương, mẹ gõ cửa, một người phụ nữ mở cửa, làm cho người ta có cảm giác điềm tĩnh ôn nhu, sau khi hai người chào hỏi đơn giản, mẹ không vui nhắc nhở:
Còn không gọi người?
A, a, chào dì Vương, dì trở nên xinh đẹp con vừa mới không nhận ra.
Dì Vương che miệng cười cười:
Đứa nhỏ này nói chuyện cũng thật ngọt ngào.
Mẹ lườm tôi một cái mang theo vào trong nhà dì Vương, sô pha phòng khách còn ngồi một cô bé xem phim hoạt hình, con gái dì Vương Hân Hân.
Cô bé sau khi thấy mẹ nhu thuận gọi một tiếng dì Vạn, liếc mắt nhìn tôi:
"Hân Hân, sao không gọi con là Tiểu Vũ ca ca?"Dì Vương cũng không tức giận, có thể là tính cách bà dịu dàng, nói chuyện luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
"Tiểu Vũ ca ca," tiểu tử kia lúc này mới không tình không nguyện kêu một tiếng, thấy mẹ của nàng cùng mẹ ta đi phòng bếp, lại đối với ta làm một cái mặt quỷ.
Tôi cũng không thèm để ý, ngồi ở trên sô pha chơi trò chơi điện thoại di động bình thường khó có được đụng phải, tiểu cô nương từ trên sô pha bò tới bên cạnh tôi lấy tay quấy nhiễu tôi.
Đi, đi, đi qua một bên. "Ta nhỏ giọng quát.
Tiểu cô nương sau khi làm mặt quỷ với ta càng thêm càn rỡ, vẫn quấy nhiễu ta, khiến cho ta cũng không có biện pháp chơi, ta có chút phiền lòng, thấp giọng uy hiếp,
Ngươi còn không đi qua ta sẽ đánh người a!
Tiểu cô nương bỗng nhiên lộ vẻ ủy khuất, đôi mắt to nhất thời ngập nước, ta cảm thấy không ổn, nhỏ giọng dỗ dành:
Được được, em đừng khóc, anh cho em chơi, được rồi chứ.
Nói xong có chút đau lòng đưa điện thoại di động qua, không nghĩ tới tiểu cô nương không cảm kích, nước mắt tràn mi, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
"Hu hu hu~" Ta vội vàng che miệng tiểu cô nương, nhưng là đã muộn, mụ mụ nổi giận đùng đùng đi tới,
Phương Tiểu Vũ, cậu làm gì vậy? Hân Hân sao lại khóc?
Không...... không phải, là...... là......
Mẹ đi tới đẩy tôi ra, "Không phải cái gì không phải," tiếp theo trấn an cô bé,
Con nói cho dì biết, anh Tiểu Vũ khi dễ con như thế nào, dì ra mặt cho con.