mụ mụ biến thành thiếu nữ
Chương 5
Da mỏng manh, hẹp nhưng lại mang theo đôi má đáng yêu có chút mỡ trẻ con, một mái tóc dài màu đen mờ nhạt, còn có một đôi mắt to phía trên mũi xinh đẹp, và đôi môi nhỏ màu hồng anh đào.
Rõ ràng chính là bộ dáng xinh đẹp của Tần Nguyệt khi còn trẻ.
Tại sao lại như vậy?
Tần Nguyệt đứng trước gương, lắp bắp há miệng, qua gần nửa phút cũng không nói ra nửa câu hoàn chỉnh.
Tần Nguyệt đương nhiên nhận ra mình trẻ tuổi, mặc dù bảy năm trước trong nhà xảy ra một lần hỏa hoạn, đã đốt cháy tất cả ảnh chụp khi cô còn trẻ, nhưng bộ dạng năm đó của cô trước giờ cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chính là sợ mình có một ngày sẽ quên.
Nhưng mà, chuyện trước mắt thật sự là quá phóng đại.
Khi tôi nói tôi không nên nói rằng tôi không nên mơ, phải không?
Tần Nguyệt hít sâu một hơi, giơ tay lên, ở một tay khác trên mu bàn tay hung hăng bóp một chút, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến.
Tôi không nằm mơ. Tôi không nằm mơ.
"Tôi, tôi đã trở nên trẻ hơn!"
Tần Nguyệt lập tức kích động lên, dùng tay tại trên mặt mình qua lại sờ mấy lần, sợ mình cái này khuôn mặt trẻ tuổi có vấn đề gì, nàng hơi ổn định một chút tâm tình của mình, sau đó chậm rãi mà cởi ra mặc ở trên người áo tắm.
Giống như khuôn mặt của cô, thân thể của Tần Nguyệt cũng biến thành thân thể thời trẻ, chi lưng mảnh mai, bụng dưới phẳng, hai chân dài và gầy, hình dạng gần như hoàn hảo.
Đường cong thân hình này, chỉ có thể dùng nóng bỏng để hình dung!
Tiểu Phàm!
Dưới sự hưng phấn kích động, Tần Nguyệt muốn nhanh chóng chia sẻ chuyện này với một người khác, cho nên lập tức gọi lên tên của Trần Nhất Phàm.
"Tiểu Phàm!" Tần Nguyệt bọc áo choàng tắm, vừa tiếp tục gọi con trai mình một tiếng vừa mở cửa ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng của Trần Nhất Phàm.
Tần Nguyệt đi đến bên ngoài phòng, không đợi Trần Nhất Phàm trả lời đã đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, mặc dù nàng vừa rồi dặn dò Trần Nhất Phàm trước khi vào nhà vệ sinh phải gõ cửa trước, đến lúc này chính nàng đã kích động đến mức không thể quan tâm nhiều như vậy, cổ tay vừa vặn liền đẩy cửa phòng ra.
Trần Nhất Phàm đang ngồi ở bên giường chơi điện thoại di động, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra khiến hắn giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Tần Nguyệt xông vào trong phòng càng thay đổi.
"Ngươi là ai!"
Trần Nhất Phàm hướng Tần Nguyệt hô một câu, đồng thời bản năng đứng lên.
"Đây là tôi, Tiểu Phàm, là mẹ!"
Tần Nguyệt cười ha hả nói, Trần Nhất Phàm nghe Tần Nguyệt lại sửng sốt, nhíu mày, ngơ ngác nhìn Tần Nguyệt.
"Tiểu Phàm, hẳn là bạn có thể nhận ra phải không?"
Tần Nguyệt vẻ mặt cao hứng, nói chuyện nàng dừng một chút, tận lực điều chỉnh một chút hô hấp của mình, để cho thanh âm của mình không đến mức run rẩy.
"Bạn có thể nhận ra nó, mẹ trông như thế nào khi bà còn nhỏ".