mụ mụ biến thành thiếu nữ
Chương 3
"Đi theo tôi, vào phòng em gái tôi lấy quần áo cho cô."
Lưu Kiến Hoành nói chuyện đã xoay đầu, chậm rãi đi về phía cầu thang.
Nắm chặt áo khoác đắp trên người, Tần Nguyệt vội vàng đuổi theo, đi theo sau Lưu Kiến Hoành lên cầu thang.
Thì ra ngươi còn có một muội muội a. "Tần Nguyệt có chút không có gì để nói hỏi một câu.
Lưu Kiến Hoành nghe Tần Nguyệt nói xong cũng không quay lại nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ừ, nhỏ hơn ta một tuổi.
"Thì ra chỉ kém một tuổi a, ha ha, hai huynh muội tuổi tác kém không nhiều lắm, bình thường hẳn là không ít cãi nhau đi?"
Lúc này tâm tình Tần Nguyệt đã thoải mái hơn vừa rồi không ít, thế nhưng bắt đầu cười ha hả cùng Lưu Kiến Hoành tán gẫu việc nhà.
Không sao, chúng ta cơ bản chưa từng cãi nhau.
Tần Nguyệt hơi kinh ngạc một chút nói: "Vậy sao?
Tình cảm của hai người tốt như vậy sao? Vậy còn rất khó được, dù sao ta đã gặp qua tiểu hài tử giống như các ngươi, bất kể là huynh đệ tỷ muội, chỉ cần tuổi tác chênh lệch không lớn đều thường xuyên giận dỗi. “
"Không cãi nhau đương nhiên tốt hơn, bất quá, cho dù thường xuyên cãi nhau cũng không phải chuyện gì ghê gớm, đều là người nhà mà, có đôi khi cãi nhau ầm ĩ tình cảm ngược lại sẽ tốt hơn một chút..."
Tần Nguyệt đang dài dòng, Lưu Kiến Hoành bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tần Nguyệt một cái.
Vì sao khẩu khí ngươi nói chuyện giống như một bác gái. "Lưu Kiến Hoành cắt đứt lời Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt nghe Lưu Kiến Hoành nói xong liền khép miệng lại, vội vàng đè hoảng loạn trong lòng xuống, sau đó hướng Lưu Kiến Hoành cười khan nói: "A? Có, có sao? Ha ha ha, không thể nào?
Lưu Kiến Hoành chỉ có chút kỳ quái nhìn Tần Nguyệt một cái, sau đó cũng không dây dưa nữa, quay đầu lại tiếp tục đi lên lầu hai.
Tần Nguyệt len lén thở dài một hơi, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Vào đi.
Đi tới lầu hai sau Lưu Kiến Hoành trực tiếp đẩy ra một cái cửa phòng, vừa đi vào vừa xông theo phía sau Tần Nguyệt chào hỏi.
Tần Nguyệt đi theo sau Lưu Kiến Hoành vào phòng, màu sắc trong phòng là màu hồng nhạt, bất kể là đồ dùng trong nhà hay là trang trí đều là phong cách đáng yêu, đây hiển nhiên là phòng của một cô gái không sai.
Quần áo của em gái anh đều ở đây, em chọn cái em thích mặc vào đi.
Lưu Kiến Hoành mở tủ quần áo, quay đầu nói với Tần Nguyệt một câu, sau đó lui về phía sau một bước, đứng sang một bên.
Tần Nguyệt nghe Lưu Kiến Hoành nói xong lặng lẽ đi tới trước tủ quần áo đã mở ra.
Trong tủ quần áo xếp đầy quần áo, đủ loại kiểu dáng thoạt nhìn hoa cả mắt, đang lúc Tần Nguyệt không biết mình nên bắt đầu nhìn từ đâu, một tiếng nệm lún xuống truyền tới trong lỗ tai Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt quay đầu, chỉ thấy Lưu Kiến Hoành lúc này dĩ nhiên đã ngồi xuống giường cách tủ quần áo không xa, hơn nữa thập phần nhàn nhã mà bắt chéo chân, mặt tươi cười nhìn Tần Nguyệt.
Cái kia, ngươi không ra ngoài sao? "Tần Nguyệt sững sờ hỏi Lưu Kiến Hoành.
Lưu Kiến Hoành cười cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Tần Nguyệt: "Ừ, đó là đương nhiên.