mụ mụ biến thành thiếu nữ
Chương 2
Vâng, cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn.
Tần Nguyệt nắm lấy áo khoác của Lưu Kiến Hồng, ngơ ngác đồng ý một tiếng, đồng thời quấn chặt áo khoác trước người.
Cảm giác quần áo không che thân thật sự rất không dễ chịu, sau khi che áo khoác, chặn các bộ phận quan trọng trên người, tâm trạng của Tần Nguyệt lập tức trở nên dễ dàng hơn không ít, cơ thể vừa rồi căng thẳng cũng hơi căng ra một chút.
"Bạn đi phía trước đi, tôi đi theo phía sau bạn là được".
Lưu Kiến Hồng vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy vai Tần Nguyệt, xoay người cô lại, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Tần Nguyệt không nhịn được lại hoảng sợ một chút, mặc dù nàng đã đắp lên áo khoác, nhưng sau lưng cùng mông còn toàn bộ đều trần truồng đây.
Áo khoác của Lưu Kiến Hồng vốn là kiểu vừa hẹp vừa ngắn, đầu của một cô gái cỡ trung bình như Tần Nguyệt cũng chỉ có thể che được vị trí hơi xuống từ xương đòn đến gốc đùi, căn bản là không thể để ý được phía sau.
Bất quá Lưu Kiến Hồng cũng không có đi xem Tần Nguyệt trần truồng sau lưng, chỉ là cơ hồ chính dán ở phía sau Tần Nguyệt, ngẩng đầu, ánh mắt cao cao hướng về phía trước nhìn, hiển nhiên Lưu Kiến Hồng lúc này cũng không có cái gì đối với Tần Nguyệt phi lễ ý tưởng, chỉ là muốn giúp Tần Nguyệt ngăn chặn phía sau không gian, để tránh đi quang bị người nhìn thấy mà thôi.
Tần Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng đối mặt với thiện chí của Lưu Kiến Hồng tăng lên không ít.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, không ngờ lại rất cẩn thận, rất lịch thiệp.
Tần Nguyệt trong lòng âm thầm tự nhủ, đồng thời bị Lưu Kiến Hồng đẩy vai từ từ đi về phía trước.
Đi đại khái có hơn nửa phút, ở trong hẻm nhỏ qua một cái góc, Tần Nguyệt đi đến một chỗ tiểu dương lâu trước.
Ở giữa gặp phải hai người cùng Lưu Kiến Hồng chào hỏi lẫn nhau, một nam tử trung niên, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, hai người mặc dù đều không nói nhiều lời gì, nhưng rõ ràng đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn về phía Tần Nguyệt một cái.
Tần Nguyệt trong lòng từng đợt căng thẳng, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
Đây chính là nó.
Lưu Kiến Hồng dừng bước, lấy tay từ trên vai Tần Nguyệt xuống, đi tới dùng chìa khóa mở cửa.
"Vào đi". Lưu Kiến Hồng quay lại nói với Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên nghe xong lời của Lưu Kiến Hồng lập tức bước nhanh vào.
Sau khi vào cửa Tần Nguyệt nhìn bốn phía một cái, trong phòng khách không có một người, cả nhà đều yên tĩnh, Tần Nguyệt lúc này mới nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi Lưu Kiến Hồng: "Cái kia, người nhà anh đâu?"
"Tất cả đều đi ra ngoài, trong nhà chỉ có một mình tôi".
Tần Nguyệt nghe xong lời của Lưu Kiến Hồng hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ dựa vào bộ dáng hiện tại của mình, nếu như trong nhà Lưu Kiến Hồng ngoại trừ hắn ra có những người khác chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, không khỏi lúng túng.
"Cơ thể của bạn, trông giống như em gái tôi".
Lưu Kiến Hồng nhìn lên người Tần Nguyệt vài cái, trong miệng chậm rãi suy nghĩ.
"Đi với tôi, đến phòng em gái tôi lấy quần áo cho bạn".