mụ mụ biến thành thiếu nữ
Chương 5
"Sao trên mặt hơi đỏ rồi? Vẫn còn đau lắm không?"
Nhìn thấy Tần Nguyệt thần sắc khác thường, Trần Nhất Phàm có chút lo lắng nói.
Lúc này Tần Nguyệt vội vàng tỉnh lại tinh thần, nhấc cánh tay lên, hoảng hốt hoảng hốt lấy tay Trần Nhất Phàm từ trên trán của mình xuống.
"Không, không đau lắm đâu!"
Tần Nguyệt nói xong cúi đầu, nhẹ nhàng ho hai tiếng, sắc mặt lúc này mới dần dần trở lại bình thường, nhưng ngay sau đó Tần Nguyệt liền trợn to mắt.
Tần Nguyệt đột nhiên phát hiện, ngực của mình dĩ nhiên kích phình!
Bởi vì trước đây đồ lót đều không thích hợp, cho nên vừa rồi Tần Nguyệt dứt khoát không mặc, trực tiếp mặc lên chiếc váy này Trần Nhất Phàm đưa cho cô.
Thực ra chất liệu của chiếc váy này cũng không dễ nhìn ra kích lồi, chỉ cần núm vú không lớn lắm hoặc không có vì kích thích gì dẫn đến cương cứng, cho dù không mặc đồ lót cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng vừa rồi khi Trần Nhất Phàm đến đỡ Tần Nguyệt, lòng bàn tay theo bản năng đẩy váy xuống một chút, điều này mới dẫn đến hai cái núm vú của Tần Nguyệt đẩy lên vải của váy trước ngực.
"Cái kia, Tiểu Phàm, ta không sao, ngươi không cần phải đỡ ta như vậy nữa".
Tần Nguyệt phát hiện núm vú của mình kích phình sau khi vội vàng hít sâu một hơi, một bên hướng Trần Nhất Phàm nói chuyện một bên nhẹ nhàng lấy được Trần Nhất Phàm ôm ở sau lưng nàng tay.
Sau đó Tần Nguyệt dời chân một chút, để giữa thân thể và Trần Nhất Phàm tạo ra một chút khoảng cách, sau đó giơ cánh tay lên chặn tầm nhìn của Trần Nhất Phàm, dùng một tay khác nắm hai cái trước ngực, kéo vải váy trước ngực hơi lỏng lẻo một chút.
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Nhất Phàm không biết xảy ra chuyện gì, lập tức có chút kỳ quái nhìn Tần Nguyệt.
"Ồ, không có gì, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra, phải nhanh chóng ra ngoài mua một số quần áo size nhỏ hơn một chút, chỉ có chiếc váy này chắc chắn là không đủ để mặc".
Tần Nguyệt nhãn cầu chuyển hai cái, vội vàng tìm hai câu nửa thật nửa giả nói trước.
"Cái kia, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không đi nữa thì cửa hàng quần áo nên đóng cửa rồi, Tiểu Phàm, tôi đi ra ngoài một chuyến, bạn về phòng làm bài tập trước đi".
Vâng.
Trần Nhất Phàm nghe Tần Nguyệt nói cũng không nói nhiều cái gì, nhẹ nhàng gật đầu đáp một tiếng, sau đó liền xoay người lại một lần nữa trở về phòng của mình.
"Hú, vừa rồi thật sự là rất nguy hiểm, nếu bị Tiểu Phàm nhìn thấy thì sẽ quá xấu hổ".
Sau khi Trần Nhất Phàm vào phòng, Tần Nguyệt thở dài một hơi.
"Mặc kệ những thứ này trước, phải nhanh chóng đi mua quần áo".
Tần Nguyệt nói lời nói trở về phòng lấy di động cùng ví tiền, sau đó liền ra khỏi nhà.
Đã chiều tối rồi, trời cũng tối dần, lát nữa hẳn là sẽ hoàn toàn tối đen.
Nơi ở của Tần Nguyệt có chút lệch, lúc này người đi đường đã không còn nhiều, chỉ là có mấy chiếc xe chạy qua, cho nên Tần Nguyệt cũng không có cách nào cảm nhận được cảm giác biến về thân thể thiếu nữ đi trên đường thu hút người qua đường quay đầu lại.
Bất quá Tần Nguyệt cũng không nghĩ đến những thứ này, chỉ là một mực tăng tốc bước chân, muốn sớm một chút mua mấy bộ quần áo có thể thay thế, như vậy khi ở nhà cùng con trai sẽ không đến mức lúng túng.
Đứng lại.
Tần Nguyệt vừa đi ra hai đoạn đường, vừa muốn rẽ ra khỏi ngã tư, mấy bóng người bỗng nhiên chắn ở trước mặt nàng.
Tần Nguyệt vội vàng dừng chân lại, ngẩn người nghiêng đầu.
"Hum, cuối cùng bạn cũng ra được rồi".
Một cái lạnh như băng nữ hài tử thanh âm vang lên, Tần Nguyệt lúc này mới nhìn rõ ràng trước mắt nói chuyện người bộ dáng.
Chính là Trương Nhã Như vừa mới chạy ra khỏi nhà cô ấy.