mụ mụ biến thành thiếu nữ
Chương 2
Trương Nhã Như, cô dám động vào cô ta một chút, cô sẽ chết chắc.
Trần Nhất Phàm ngữ khí dị thường lạnh như băng, thanh âm giống như là từ trong kẽ răng nặn ra, chỉ thấy hắn cau mày, hốc mắt hơi phồng lên, biểu tình trên mặt âm trầm, làm cho người ta sau khi nhìn không nhịn được trong lòng bốc lên từng đợt hàn khí.
Cô gái tên là Trương Nhã Như há miệng, ngơ ngác nhìn Trần Nhất Phàm.
Hiển nhiên, Trần Nhất Phàm cho tới bây giờ chưa từng ở trước mặt nàng lộ ra bộ dáng này, cho nên nàng trong khoảng thời gian ngắn bị dọa, cả người sững sờ ở nơi đó, lập tức thậm chí ngay cả nói cũng sẽ không nói.
Qua đại khái hai ba giây, Trần Nhất Phàm nhẹ nhàng hất tay Trương Nhã Như ra, lúc này Tần Nguyệt phục hồi tinh thần lại cũng ngơ ngác nhìn Trần Nhất Phàm, đồng dạng, biểu hiện vừa rồi của Trần Nhất Phàm cũng vượt quá dự đoán của nàng.
Trần Nhất Phàm...... Anh...... Anh......
Trương Nhã Như lắp bắp không nói ra mấy chữ, ánh mắt của nàng đã ướt, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Trần Nhất Phàm, sau đó xoay người, bước nhanh về phía cửa phòng vọt tới.
Chờ, chờ một chút!
Tần Nguyệt theo bản năng gọi Trương Nhã Như một tiếng, hơn nữa thân thể còn đi theo một bước, tựa hồ là muốn gọi nàng lại.
Mặc kệ nói thế nào nàng cũng là bạn gái của Trần Nhất Phàm, hơn nữa chuyện vừa rồi tất cả đều là hiểu lầm, bất quá Trương Nhã Như lúc này làm sao có thể để ý tới Tần Nguyệt?
Nàng ngay cả đầu cũng không biết, trong nháy mắt người liền đi ra ngoài.
Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tiểu Phàm, ngươi còn thất thần làm gì? Mau đuổi theo a! "Tần Nguyệt quay đầu thúc giục Trần Nhất Phàm nói.
Trần Nhất Phàm nghiêng đầu, thản nhiên đáp: "Tại sao tôi phải đuổi theo?
Đương nhiên là đuổi theo giải thích với cô ấy rồi.
Trần Nhất Phàm nghe Tần Nguyệt nói xong quay đầu lại, nhìn Tần Nguyệt giống như nhìn ngu ngốc.
Nói với cô ấy vừa rồi người kia với tôi không giống như cô ấy nghĩ, người kia kỳ thật là mẹ tôi, chẳng qua vừa mới từ một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi trong gia đình biến thành một thiếu nữ ngay cả hai mươi tuổi cũng chưa tới?"
Làm gì có hơn bốn mươi tuổi? Rõ ràng mới vừa tới bốn mươi có được hay không!
Tần Nguyệt đối với vấn đề tuổi tác cực độ mẫn cảm từ trong miệng Trần Nhất Phàm nghe được mấy chữ phụ nữ gia đình hơn bốn mươi tuổi lập tức trừng mắt, siêu cấp khó chịu phản bác một câu, sau khi nói xong Tần Nguyệt mới ý thức được hiện tại không phải lúc tranh luận cái này, cúi đầu có chút xấu hổ ho khan một tiếng.
Cái đó, dù thế nào anh cũng phải đuổi theo, cô ấy không phải bạn gái anh mà.
Trần Nhất Phàm trầm mặc một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái tôi.
Nàng không phải bạn gái ngươi? "Tần Nguyệt sửng sốt," Vậy nàng vừa rồi nói như thế nào......
Trần Nhất Phàm ngắt lời Tần Nguyệt: "Ta không thích nàng, chỉ là nàng đơn phương có ý với ta mà thôi, ta chưa từng nói muốn ở cùng một chỗ với nàng.
Nếu cô ấy không phải bạn gái cậu, vậy tại sao cậu còn muốn mua quần áo cho cô ấy?"
"Không mua quần áo cho các nàng, làm sao để cho các nàng cởi quần áo a?"
Trần Nhất Phàm nhàn nhạt nói ra những lời như vậy, sau đó liền đứng dậy hướng phòng của mình đi tới.
Đưa tay mở cửa, Trần Nhất Phàm cũng không quay đầu lại liền vào phòng, nhìn cửa phòng Trần Nhất Phàm chậm rãi đóng lại, Tần Nguyệt sững sờ cười khổ một chút, sau đó hơi nâng cằm lên, trợn trắng mắt.
Trời ạ, thì ra con trai tôi là một tên cặn bã.