mẹ, ngài thiết lập nhân vật sập rồi!
Chương 20
Cơm nước xong, Hứa Lân một mình ra cửa.
Hứa Lân tâm tình thật tốt ngâm nga ca, nhẹ nhàng cưỡi xe, sắp đến cổng trường lúc, phía trước chậm rãi chạy tới một chiếc Audi A8 mới tinh, Hứa Lân cảm giác có chút quen thuộc, tựa hồ là mỗi ngày đưa Liễu Tân Nguyệt đến trường xe, chậm rãi bỏ qua lúc, hắn lặng lẽ hướng trong cửa sổ xe quan sát một chút.
Một gương mặt trắng nõn tinh xảo xinh đẹp như ảo đập vào mắt Hứa Lân, mái tóc đen nhánh như mực búi thành một búi tóc đoan trang, mũi quỳnh rất vểnh, đôi môi nở nang tô son môi màu đỏ thẫm mà người bình thường không khống chế được, sườn xám màu xanh bao vây thân hình lồi lõm mê người, đợi Hứa Lân muốn nhìn kỹ, xe đã nhanh chóng lướt qua.
Hứa Lân chỉ cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, nửa lương mới phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Đó là mẹ của Liễu Tân Nguyệt sao?"
Đi vào phòng học, nghĩ đến mỹ phụ vừa mới nhìn thấy, Hứa Lân cẩn thận đánh giá sườn mặt Liễu Tân Nguyệt một chút, trong lòng thở dài: "Thật đúng là rất giống.
Liễu Tân Nguyệt từ khi Hứa Lân vào cửa vẫn dùng dư quang len lén đánh giá Hứa Lân, nhận thấy được ánh mắt Hứa Lân vẫn nhìn chằm chằm trên mặt mình, trong lòng nàng có chút vui mừng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lại có chút thẹn thùng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Lân một cái, Cố Dĩnh cũng nhận thấy được ánh mắt của Hứa Lân, cũng hung hăng liếc hắn một cái.
Liễu Tân Nguyệt trừng ta coi như xong, Cố Dĩnh cũng trợn trắng mắt với ta là có ý gì? "Hứa Lân vừa vào cửa đã bị người ghét bỏ sờ sờ mũi trở về chỗ ngồi.
Chu Văn Kiệt chờ Hứa Lân ngồi xuống, đê tiện chọc chọc hông Hứa Lân: "Xem ra cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.
Hứa Lân trừng mắt: "Ca ca cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, ngươi thì biết cái quái gì.
Chu Văn Kiệt vẻ mặt khinh thường bĩu môi, vừa định trào phúng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, táo bón nói: "Mẹ tôi hỏi sao anh không tới nhà chơi, còn hỏi tôi có cãi nhau với anh hay không.
Hứa Lân trong đầu hiện ra một trương nghiêm túc cùng ôn nhu xinh đẹp khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt có chút vui mừng còn có một tia cổ quái, ra vẻ trấn định nói: "Ngươi không cùng Tiếu a di nói ta gần đây muốn học bổ túc sao?"
Nói rồi, sao không nói, chính là nói cái này, gần đây cuộc sống của tôi càng không dễ chịu, thấy tôi liền nhắc tới, nói thành tích của Hứa Lân tốt như thế nào, còn đi học bổ túc, tôi thế nào thế nào còn mỗi ngày chơi máy tính, phiền muốn chết, có đôi khi tôi đều hoài nghi cậu là con trai của cô ấy hay là tôi là con trai của cô ấy. "Chu Văn Kiệt vẻ mặt tức giận oán giận. Đúng rồi, mẹ anh còn bảo cuối tuần này em đến nhà anh ăn cơm.
Trong mắt Hứa Lân hiện lên một tia quái dị, nở nụ cười khó coi: "Em nói với dì Tiếu, thứ bảy anh đi.
Chu Văn Kiệt kỳ quái nói: "Ngươi đó là cái gì biểu tình, mẹ ta mặc dù nghiêm túc một chút, nhưng là đối với ngươi đều là khuôn mặt tươi cười đón chào a?"
Ha ha, có sao? Ta cao hứng còn không kịp đâu. "Hứa Lân cười ha ha, quay đầu đi, trên mặt lộ ra một tia chua xót.
-------------------
Cả ngày, sau giờ học, Hứa Lân đều trêu chọc Liễu Tân Nguyệt trên wechat, thỉnh thoảng cũng nhận được hồi âm, nhưng mỗi khi Hứa Lân đề xuất muốn nói chuyện phiếm riêng với cô thì không có đoạn sau.
Tạch, tạch, tạch.
Khi một hồi âm thanh giày cao gót giẫm ở trong hành lang vang lên, tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh, Hứa Lân duỗi cổ, nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Khi Mạnh Huyên một thân váy liền áo từ cửa đi lên, Hứa Lân ngây người, váy liền áo cổ tròn màu vàng nhạt, dáng người cao gầy mà đầy đặn, ngực to trước ngực đứng thẳng, theo đi lại run rẩy run rẩy, làn váy có thể che khuất đầu gối, che khuất chân dài tròn trịa, lộ ra bắp chân trắng nõn bóng loáng, giày cao gót màu trắng ngà bao vây chân nhỏ giẫm trên mặt đất phát ra một tiếng vang làm cho cảm xúc người ta mênh mông.
Hứa Lân vẫn là lần đầu tiên thấy Mạnh Huyên mặc váy liền áo, bình thường cô đều ăn mặc chính trang, có vẻ trí thức tao nhã, lúc này thay váy liền áo màu thanh nhã, càng thêm một phần phong tình cùng quyến rũ của thiếu phụ, trên khuôn mặt xinh đẹp không giống với trắng nõn thường ngày, mà là trong trắng lộ ra màu đỏ, tuy rằng khoảng cách khá xa nhìn không rõ ràng, nhưng Hứa Lân vẫn cảm thấy đỏ ửng trên mặt cô hẳn là không phải hóa trang, bởi vì hóa trang vẽ không ra vẻ đẹp tự nhiên như vậy.
Hắc, Hứa Lân, cậu nói xem có phải chồng Mông Ngưu đã trở lại hay không? Nhìn mặt kia lộ ra màu đỏ, tám chín phần mười là đã được làm dịu rồi. "Chu Văn Kiệt lén lút ghé sát vào Hứa Lân nói.
Nghe được mập mạp nói, Hứa Lân nội tâm căng thẳng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, cảm giác như là đồ vật thuộc về mình bị người khác cướp đi, tâm tình trong nháy mắt vô cùng hỏng bét.
Chu Văn Kiệt kỳ quái nhìn Hứa Lân nói: "Này, tôi nói Mông Ngưu, sắc mặt cậu khó coi như vậy làm gì?
Chu Văn Kiệt! "Một tiếng quát lạnh trong trẻo," Nếu cậu không học, đừng quấy rầy bạn học khác. "Chu Văn Kiệt vội vàng rụt đầu về.
Hứa Lân nghe tiếng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Huyên, liều mạng muốn từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì đó, thế nhưng nhìn nửa ngày, cái gì cũng không nhìn ra, ngược lại bị Liễu Tân Nguyệt nghiêng đầu bắt được, Hứa Lân sắc mặt khổ sở, "Ai, nhiều ngày như vậy phỏng chừng uổng phí.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Hứa Lân lên tiếng muốn gọi Liễu Tân Nguyệt lại, nhưng há to miệng lại không lên tiếng, "Bị bắt, còn giải thích thế nào? Hay là chờ cô ấy hết giận một chút rồi nói sau.
Hứa Lân đứng dậy phiền não đá chân bàn, lưng đeo cặp sách đạp xe ra cổng trường, ở cổng trường ngẩn ngơ một hồi, cũng không biết hôm nay có nên đến nhà thầy Mạnh hay không.
Hứa Lân đang sững sờ, một đạo thân ảnh màu vàng cưỡi con lừa điện trực tiếp lướt qua bên cạnh hắn, hắn do dự một chút, cưỡi xe đuổi theo, định hỏi rõ ràng, ra sức đuổi tới bên người Mạnh Huyên, thăm dò hỏi: "Thầy, hôm nay em không đi?
"..." Mạnh Huyên cho rằng hắn là ở cửa chờ chính mình, sau đó mặt dày mày dạn theo chính mình về nhà, không nghĩ tới hắn đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, mắt phượng hơi nghi hoặc liếc hắn một cái, không nói gì.
Hứa Lân trong lòng một trận chua xót, không cam lòng lại nói một câu: "Chồng cô đã trở lại?
... "Mạnh Huyên lại liếc hắn một cái, vẫn không nói gì.
Hứa Lân nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô, dáng người mê người, nghĩ đến cô sẽ rơi vào vòng tay của người khác, tuy rằng người kia là chồng của cô, nhưng trong lòng vẫn vặn vẹo một trận, hơn nữa bộ dáng cô thích không để ý tới, lòng ghen tị làm cho Hứa Lân lập tức bộc phát, nhanh chóng đạp vài cước dừng lại trước mặt Mạnh Huyên.
Chi - - ", Mạnh Huyên thắng gấp một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khuôn mặt tươi cười phát lạnh, mắng:" Ngươi không muốn sống nữa.
Hứa Lân trên mặt hiện lên áy náy, nhưng vừa nghĩ tới lão sư sẽ nhào vào lòng người khác, hắn liền tỉnh táo không lại, kéo mặt nói: "Có phải hôm nay ngươi không muốn cho ta đi hay không.
Anh có bệnh à? "Mạnh Huyên không biết anh nổi điên cái gì, cũng kéo mặt:" Anh có thích đi hay không, dù sao anh cũng không phải chạy đi học.
Có phải chồng em về rồi không, cho nên không muốn để anh đi. "Hứa Lân tức giận chất vấn.
"Cô có bệnh không? ai nói với cô chồng tôi đã trở lại?" Mạnh Huyên bị hắn làm cho choáng váng, không cần nghĩ ngợi phản bác.
A - - "Hứa Lân sửng sốt" Chồng cô chưa về sao?
Có bệnh, tránh ra. "Mạnh Huyên lạnh mặt quát một tiếng.
A a, tránh ra, hắc hắc. "Hứa Lân chuyển buồn thành vui, mặt mũi đều là hàm răng.
Mạnh Huyên chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, không hề nhìn hắn, xụ mặt cưỡi lên.
Hứa Lân ở tại chỗ xấu hổ vuốt mũi, trong lòng thầm mắng mập mạp lắm miệng, để cho mình lâm vào sai lầm, vội vàng cưỡi lên, đuổi theo Mạnh Huyên.
Mạnh Huyên xụ mặt, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Hứa Lân lại theo sau, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Thầy, em tới em tới. "Trong hành lang, Hứa Lân ấn nút thang máy trước người Mạnh Huyên.
Mạnh Huyên đối với hắn mặt dày mày dạn cũng là không thể làm gì được, lạnh lùng nói: "Ta giống như ngày hôm qua nói cho ngươi hôm nay không dùng đến?"
Hứa Lân đứng ở Mạnh Huyên phía sau, ánh mắt tham lam quét một lần đầy đặn thân thể, mới mỉa mai cười nói: "Ngài có phải hay không nhớ lầm, ngài không phải nói để cho ta ngày mai đừng đến muộn sao?"
Ta nói là để cho ngươi về sau không dùng đến. "Mạnh Huyên xoay người lạnh mặt nhìn chằm chằm Hứa Lân.
A, vậy ta nghe lầm rồi, ha ha. "Hứa Lân tránh né tầm mắt của nàng, cười ha ha.
Vậy bây giờ anh nghe rõ rồi chứ? "Ánh mắt Mạnh Huyên đuổi theo ánh mắt của anh.
Đinh - - "Cửa thang máy chậm rãi mở ra. Mau vào đi thầy. "Hứa Lân giống như là không nghe được lời của cô, một cước bước vào trong thang máy, cũng hướng Mạnh Huyên phất phất tay.
Mạnh Huyên đứng bên ngoài thang máy không nói gì xoa xoa lông mày, bước vào thang máy.
Trước cửa, Mạnh Huyên từ trong túi xách lấy ra chìa khóa, Hứa Lân cơ hồ dán sát vào cô đứng ở phía sau, sợ cô vừa vào cửa liền đem mình nhốt ở ngoài cửa.
Mạnh Huyên mới vừa đẩy cửa ra, đã bị Hứa Lân đẩy đi vào, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng vịn tường, "Hứa Lân... Ngươi làm gì vậy?"
Ha ha, ta không phải sợ ngài đem ta nhốt ở bên ngoài sao? "Hứa Lân cười gượng hai tiếng.
Tôi có cho phép cô vào nhà tôi không? "Mạnh Huyên xụ mặt chất vấn.
"Thơm quá a lão sư, ngài hầm canh sao?" Hứa Lân một bên hút mũi, một bên tự mình đổi giày, nhẹ nhàng vòng qua Mạnh Huyên đi về phía phòng bếp.
Mạnh Huyên cảm giác nắm đấm của mình như là đánh tới bông vải trên, nhìn hắn đi vào, vẻ mặt bất đắc dĩ khom lưng thay đổi giày, đi vào.
Tê - - chuồn...... ừm, mùi vị thật không tệ. "Mạnh Huyên vừa đi tới phòng bếp đã thấy Hứa Lân đang cầm thìa thử hương vị, cô liếc mắt đi vào, nhíu mày ghét bỏ nói:" Mau ra ngoài đi.
Tuân mệnh lão sư. "Hứa Lân hướng Mạnh Huyên cười sáng lạn, đi ra ngoài, thẳng lưng ngồi ở trước bàn ăn chờ ăn canh, không tiêu một lát, Mạnh Huyên bưng một cái chén nhỏ đi ra," Ầm ầm - - "Hứa Lân nuốt một ngụm nước bọt, đứng lên đưa tay muốn đi lấy chén trong tay nàng, không ngờ Mạnh Huyên nghiêng một bước nhẹ nhàng vòng qua Hứa Lân, tự mình ngồi xuống, khóe miệng chứa một nụ cười yếu ớt, dùng thìa múc lên một ngụm canh gà trắng đậm, nhẹ nhàng thổi vài cái, sau đó chậm rãi đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng.
"Cụt tút --" Hứa Lân yết hầu một trận nhu động, lại nuốt một ngụm nước bọt, cũng không biết là đối canh gà nuốt nước miếng, hay là đối lão sư hồng nộn nộn cái miệng nhỏ nhắn, không cam lòng hỏi: "Lão sư, của ta đâu?"
"Hô --" Mạnh Huyên phảng phất làm Hứa Lân không tồn tại, nhẹ nhàng chu lên cái miệng nhỏ nhắn thổi nóng bỏng canh gà, chậm rãi đem toàn bộ thìa ngậm vào trong miệng nhỏ, sau đó cổ họng chậm rãi nhúc nhích.
Hứa Lân vừa định tự mình đi vào phòng bếp lấy một chén, nhưng nhìn thấy động tác ăn canh hấp dẫn của Mạnh Huyên, con ngươi xoay chuyển một lần nữa ngồi xuống, quỳ gối trên ghế, cúi người xuống nhìn thầy ăn canh ở khoảng cách gần.
Lúc Mạnh Huyên thổi, Hứa Lân cũng thổi theo, lúc Mạnh Huyên nuốt, Hứa Lân cũng nuốt theo một ngụm nước bọt.
Khuôn mặt trắng hồng của Mạnh Huyên càng thêm đỏ bừng, sẵng giọng: "Ngươi có bệnh đi.
Hứa Lân tiếp tục nằm sấp, híp mắt mỉm cười không nói. Mạnh Huyên trợn trắng mắt, quyết định không để ý tới hắn, lại múc lên một muỗng canh gà nhẹ nhàng thổi lên, "Tê lưu - -" Hứa Lân thỏa mãn nhắm mắt lại, yết hầu một trận nhu động, "ùng ục - -, a,,, thơm!
Mạnh Huyên nhìn thìa rỗng tuếch sững sờ, cô đã không biết nên nói cái gì.
Hứa Lân đắc ý cười cười, thoáng nhìn thìa trên tay lão sư quá lưu lại một chút canh gà, lại cúi đầu mở miệng lớn, giống như lúc Mạnh Huyên uống canh, đem thìa toàn bộ ngậm vào trong miệng dài dòng.
Mạnh Huyên sững sờ nhìn hắn đem thìa mình đã dùng ngậm vào trong miệng.
Cốc tút - - "Hứa Lân dài dòng, phát ra một tiếng nuốt vang dội, sau đó nhìn Mạnh Huyên, thấp giọng mập mờ nói:" Quả nhiên, mùi vị của thìa đều ngon như vậy.
A... "Mạnh Huyên trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, kinh hô một tiếng, như điện giật rút tay về, thìa rơi trên bàn phát ra một tiếng giòn vang. Ngươi, ngươi vô sỉ. "Mạnh Huyên có chút cà lăm, tuy rằng đã sớm cùng Hứa Lân đột phá rất nhiều điểm mấu chốt không thể đột phá, nhưng mà đùa giỡn trắng trợn như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Này! Nhìn kìa! "Hứa Lân nhếch miệng cười rạng rỡ với Mạnh Huyên," Thầy, em có răng.
Ngươi quả thực vô lại, vô sỉ, hạ lưu. "Mạnh Huyên đỏ mặt, cũng không biết là xấu hổ, hay là tức giận.
Hứa Lân lơ đễnh cười cười, cầm lấy thìa rơi trên bàn ăn múc một ngụm canh, vẻ mặt thỏa mãn uống.
Anh... "Mạnh Huyên há miệng lại đóng lại, tức giận đứng dậy đi về phía sô pha.
Hứa Lân nhanh chóng nuốt xuống trong miệng canh gà hỏi: "Ai... lão sư, ngài không uống sao?"
"Uống cái đầu của ngươi, tức no rồi!" Mạnh Huyên lạnh lùng nói một câu, ngồi xuống trên sô pha, mở TV ra.
Nhìn bộ dáng giận dỗi của Mạnh Huyên, Hứa Lân nhịn cười, bưng bát lên cũng ngồi xuống sô pha. "Xì... xì... trượt... ah... ngon quá."
Mạnh Huyên ghét bỏ xê dịch sang bên cạnh, tay cầm điều khiển không yên lòng không ngừng đổi đài. Hứa Lân theo sát nàng xê dịch cái mông một chút, "Tê...... chuồn", Mạnh Huyên phiền não ném điều khiển từ xa xuống, trừng mắt mắng Hứa Lân: "Uống nhanh lên, uống xong đi nhanh lên.
Hứa Lân vô cùng say mê híp mắt nuốt xuống canh gà, nói: "Vậy không thể được, ngài còn không có giúp ta học bổ túc đâu!"
Hứa Lân phảng phất không có nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, cười híp mắt nói: "Ta thế nhưng là đề cao hai mươi mấy điểm nha, làm sao vậy không phải đến bổ túc?
Ngươi...... "Mạnh Huyên trên mặt tràn đầy xấu hổ," Ta đây hiện tại không muốn giúp ngươi học bổ túc, ngươi mau đi.
Hơn nữa, thành tích môn khác của tôi cũng không tệ, chỉ là tiếng Anh không tốt, mặt mũi của ngài cũng khó coi đúng không?"
Mạnh Huyên giật mình, ước nguyện ban đầu của mình không phải là giúp hắn nâng cao thành tích tiếng Anh sao? Không đúng, thiếu chút nữa bị cái này tiểu hỗn đản vòng đi vào, nàng mãnh liệt phản ứng lại, nói ra: "Nhưng là ngươi hiện tại có học sinh bộ dáng sao?"
Hứa Lân nghe vậy chẳng những không có ngượng ngùng, cúi đầu uống ngụm canh gà trước, mới nhàn nhã nói: "Không trách ta.
Mạnh Huyên sắc mặt nháy mắt vô cùng khó coi, hít sâu một hơi, cố nén động thủ xúc động, ngữ khí lạnh như băng chất vấn: "Đó là trách ta sao?"
Hứa Lân nhẹ nhàng buông bát, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt thầy, thấp giọng nói: "Trách thầy quá đẹp.
Trách ngươi quá đẹp...... Mạnh Huyên trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, lý do này làm cho nàng vừa mừng rỡ lại cảm thấy hoang đường, hết lần này tới lần khác lại có một loại cảm giác nai con đụng loạn, một bụng lửa giận không biết nên phát ra như thế nào, có chút hoảng loạn tránh đi tầm mắt nóng bỏng của Hứa Lân.
Hứa Lân ngồi vào một ít, nhẹ nhàng kéo tay lão sư, khẽ hôn một cái. A - -, anh làm gì vậy. "Mạnh Huyên rụt tay về như bị điện giật, xấu hổ trừng mắt nhìn Hứa Lân.
Xuy xuy...... "Hứa Lân nhịn cười, chậm rãi ghé sát mặt nàng. Mạnh Huyên muốn trốn, nhưng là lại không muốn ở đại nam hài trước mặt nhận thua, cố gắng chống đỡ nghiêm mặt, nhưng là miệng cũng không lưu loát, lắp bắp phun ra mấy chữ, "Ngươi. ngươi. ngươi muốn làm gì?"
Mũi Hứa Lân gần như chạm vào chóp mũi nàng, mập mờ nói: "Nàng có biết nàng đẹp bao nhiêu không? Đặc biệt là bây giờ, bộ dáng đỏ mặt, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Mạnh Huyên run rẩy thanh âm nói: "Hứa Lân...... Ngươi đừng quá đáng.
Khóe miệng Hứa Lân nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười xấu xa, "Bá - -" một tiếng, hôn lên đôi môi mềm mại của cô giáo một cái, si mê nhìn ánh mắt của cô nói: "Lúc trước tôi cho rằng chồng cô đã trở lại, cô biết tâm tình của tôi khi đó không? Tôi ghen tị muốn nổi điên.
Mạnh Huyên dưới nụ hôn càn rỡ của hắn ngơ ngẩn, kinh ngạc khẽ nhếch môi đỏ mọng, lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Tôi biết cô sẽ nói chồng cô về nhà là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng tôi mặc kệ, tôi chỉ biết trong lòng tôi rất khó chịu, giống như mất đi thứ gì đó, khi tôi biết anh ấy không trở về, tôi lại rất vui vẻ, nhưng vui vẻ xong, tôi lại khó chịu, bởi vì tôi biết anh ấy sớm muộn sẽ trở về, sớm vài ngày cùng muộn vài ngày khác nhau, tôi rất ghen tị với anh ấy, tôi..."
Đừng nói nữa! "Mạnh Huyên mãnh liệt lớn tiếng kêu lên.
Hứa Lân trên mặt lộ ra quật cường: "Ta muốn nói, ta......
Ta bảo ngươi đừng nói nữa. "Mạnh Huyên đẩy Hứa Lân ra, trong mắt nổi lên hơi nước. "Ngươi có tư cách gì ghen tị hắn, ta là lão sư của ngươi a, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?
Ta biết! Ta......
Ngươi biết cái rắm! "Mạnh Huyên tức giận nói tục. Em mới bao nhiêu tuổi? Bây giờ em nên tập trung vào học tập, chứ không phải, anh với em chỉ là quan hệ thầy trò.