mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 8: Hôn 2
Ngày hôm sau Trần Tiểu Hươu và từ từ hẹn đi xem phim, mặc một bộ váy ngắn nhỏ trang điểm màu hồng mềm mại, một bộ dáng trẻ trung vô địch.
Lúc đi xuống lầu thấy Phương Húc ngồi ở phòng khách xem tivi.
Nàng cố ý ở trước mặt hắn lảo đảo, còn ngâm nga ca hát.
Hắn không nói chuyện, mặt lạnh nhìn Trần Tiểu Lộc vui vẻ chuẩn bị ra ngoài, lúc cúi xuống đi giày, váy quá ngắn quần lót hình như đều muốn lộ ra.
"Khụ, bạn sẽ mặc như vậy để đi ra ngoài?" Phương Húc không thể không cau mày.
Trần Tiểu Lộc đảo mắt trắng nói: "Chỗ nào có vấn đề?"
"Ngắn thế này? Đi chơi với ai?"
Trần Tiểu Lộc nhìn một cái nói: "Không sao chứ, hơn nữa ngươi cũng không phải là bạn trai của ta, ngươi quản ta?"
Phương Húc bất đắc dĩ gãi đầu.
"Khi nào về?"
"Bài tập làm xong chưa?"
"Không về ăn thì tôi không quan tâm đến bạn".
Phương Húc cách nửa giờ gửi WeChat cho cô, từ từ nhìn cô nhìn chằm chằm điện thoại di động cười trộm, trêu chọc nhìn cô: "Nói chuyện với ai? Thành Chính Hạo? Cười vẻ mặt phát xuân".
"Không!"
"Bạn không nên bí mật yêu phải không? Nhìn bạn trông như lừa dối, chắc chắn có tình huống".
Trần Tiểu Hươu vốn đã hóa phấn má hồng mềm mại, sau khi bị chọc thủng mặt càng đỏ hơn: "Không có đâu! Nói chuyện với anh trai tôi, anh họ".
Từ từ bĩu môi, hỏi: "Anh họ của bạn đẹp trai không? Có bạn gái không?"
"Uh, đẹp trai đi, có bạn gái hay không tôi không biết". Trần Tiểu Hươu cắn môi, nghĩ thầm nếu Phương Húc có bạn gái còn dám hôn cô ấy, vậy cô ấy phải đập vỡ đầu anh ta.
Từ từ đến mạnh, không phải quấn lấy muốn Trần Tiểu Nai giới thiệu anh họ, Trần Tiểu Nai đẩy ra nửa ngày mới chiếu lệ qua.
Nghĩ thầm, đều trách Phương Húc, nếu không phải hắn, nàng làm sao có thể ở trước mặt người thất thế.
Hai người đi dạo một buổi chiều, tâm tư của Trần Tiểu Lộc căn bản không phải đi dạo phố, vừa vặn từ từ người nhà muốn bảo cô đến nhà người thân ăn cơm, hai người liền nói lời tạm biệt tách ra.
Trần Tiểu Nai một buổi chiều không trở về với anh, thấy sắc trời đã tối, Phương Húc cố ý ở trong nhóm bốn người nhà họ hỏi cô mấy giờ về nhà, buộc Trần Tiểu Nai không thể không nói lại là đang trên đường đón xe về.
Vừa xuống xe thì thấy Phương Húc ở cửa tiểu khu.
"Bạn đang làm gì vậy?" Trần Tiểu Lộc nhìn bộ dáng khó xử của anh, trong lòng có chút hài lòng.
"Lấy chuyển phát nhanh". Phương Húc lạnh mặt, mới sẽ không nói hắn đã đứng ở đây nửa tiếng đồng hồ.
"Ồ, vậy bạn từ từ lấy đi, tôi sẽ quay lại". Trần Tiểu Hươu cố ý đi về phía trước.
Nhìn thấy Phương Húc đi theo phía sau, quay lại hỏi: "Chuyển phát nhanh đâu? Không lấy nữa?"
Phương Húc lắc cái gì trên tay.
Trần Tiểu Lộc kêu một tiếng, nguyên lai là thật sự lấy chuyển phát nhanh a, còn tưởng rằng hắn chuyên môn ở cửa chờ nàng về nhà đây.
Chỉ biết Phương Húc không có tốt bụng như vậy.
Lúc vào cửa thì cửa đập mạnh, đi tới đi lui trong phòng khách gây ra đủ loại tiếng động.
Lập tức mở tủ lạnh tìm đồ uống, lập tức xem TV đổi qua đổi lại, lập tức nước sôi rửa tay nước chảy ầm ầm.
Phương Húc không hiểu Trần Tiểu Nai lại đang làm cái gì khó xử, nhìn cô một cái.
Trần Tiểu Hươu hiếm khi không muốn về phòng ở lại, liền nằm liệt ở phòng khách chơi điện thoại di động, chân nghiêng ở mép ghế sofa, khung cảnh dưới chiếc váy ngắn nhìn thoáng qua không còn dư lại.
Quần lót dâu tây nhỏ màu hồng lộ ra một cái bóng mờ nhạt, vải mỏng dán phác thảo hình dạng của hai miếng môi âm hộ dày.
Nhìn thấy thân dưới của Phương Húc cứng.
Phương Húc như bị mắc kẹt trong cổ họng, không biết Trần Tiểu Nai là cố ý hay là thật sự không để ý đến khoảng cách giữa anh em.
Trần Tiểu Hươu nhìn trộm thấy dáng vẻ mặt Phương Húc tái xanh, biết hắn nhìn thấy động tác của mình, trong lòng thầm hài lòng: Nôn chết ngươi đáng chết.
Từ từ gửi cho cô ấy ảnh tự chụp của hai người hôm nay, cô ấy cố tình trả lời bằng giọng nói ngọt ngào và nhờn: "Vậy bạn nghĩ hôm nay tôi trông đẹp không? Tôi còn cố tình trang điểm để gặp bạn".
Từ từ gửi một biểu cảm nôn mửa, trả lời rằng bạn bị điên?
Trần Tiểu Hươu cười vang trên ghế sofa.
Phương Húc lạnh mặt đi tới, làm đến trên ghế sofa xem TV, còn dùng gối ôm ném lên người cô, che đi ánh xuân cô lộ ra.
Trần Tiểu Hươu cố ý dùng chân đá cái gối ôm ra, khu vực tam giác giữa hai chân theo động tác của cô trong mắt Phương Húc lộ ra không thể nghi ngờ.
Nếu như nói lúc đầu cái hôn kia là sai lầm, vậy bây giờ lại tính là cái gì?
Trong lúc điện quang hỏa thạch, đầu óc Phương Húc nóng lên liền đè cô lên ghế sofa hôn.
Trần Tiểu Hươu há miệng cùng hắn quấn lấy.
Tiếng hôn của hai người có vẻ đặc biệt đột ngột trong phòng khách yên tĩnh này.
Hôn một lúc lâu, Phương Húc buông cô ra, không dám nhìn chằm chằm vào cô, giọng khàn khàn hỏi: "Cơm xong rồi, bạn muốn ăn không?"
Trần Tiểu Hươu gật đầu.
Tầm mắt giao nhau một khắc kia, hai người lại không nhịn được đầu cùng nhau.
Phương Húc tay theo quần áo liền sờ vào ngực hắn, nắm trong đó một đoàn nhẹ nhàng xoa, cảm giác tay so với hắn tưởng tượng còn mềm mại hơn.
Thân dưới cứng đến mức sắp nổ tung.
Trần Tiểu Hươu cũng không khá hơn đâu.
Tay Phương Húc rất lớn, xoa đến ngực nàng nặng trĩu.
Trên quần lót nhỏ chất cotton đều là chất lỏng mùa xuân nhờn, nửa thân dưới một trận trống rỗng.
Đột nhiên điện thoại di động của Trần Tiểu Lộc rung lên, từ từ WeChat truyền đến.
Phương Húc sửng sốt một chút, buông cô ra, không dám nhìn cô giả vờ nghiêm túc đi vào phòng bếp.
Trần Tiểu Nai cố tình cầm điện thoại di động lên giọng ngọt ngào nói: "Tôi không nói với bạn nữa, tôi đi tắm trước. Tắm rồi nói chuyện với bạn". Sau đó cố tình vặn mông như thể là một nhạc sĩ nổi tiếng của Trung Hoa Dân Quốc mặc sườn xám vào những năm 30, vặn vẹo lên lầu.