mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 7 - Hôn
Một bữa cơm tối ăn đến hai huynh muội ăn không biết vị, Trần Tiểu Lộc len lén nhìn anh trai hắn, phát hiện ánh mắt hắn muốn nhìn qua, nàng liền lập tức cúi đầu ăn cơm.
Hai người cứ như vậy ngươi nhìn lén ta, ta nhìn lén ngươi ăn xong chỉnh đốn cơm.
Cơm nước xong, Phương Nhã Văn phải về trường học.
Lại còn lại hai người ở nhà, Phương Húc nằm trên giường trằn trọc, muốn nói gì đó với Trần Tiểu Lộc lại không biết có thể nói gì, vạn năm không đăng lên mạng xã hội, cậu chia sẻ một bài hát tiếng Anh.
Trần Tiểu Lộc nhìn thấy trạng thái cập nhật của bạn bè, trong lòng ngàn đầu vạn tự.
Hắn hối hận rồi sao?
Hay là nhất thời nóng đầu?
Nhưng cô lại không phản cảm với hành động thân mật này.
Có phải cô cũng điên rồi không?
Từ sau nụ hôn đó, cô ấy và Phương Húc không phải anh trốn tôi thì là tôi trốn anh, mỗi ngày Phương Húc làm đồ ăn ngon đặt trên mặt bàn, Trần Tiểu Lộc ăn xong rửa chén.
Hai người đã không gặp nhau một tuần rồi.
Lại là một tuần cuối tuần, cuối tuần lớp 12 phải thi mô phỏng, các lớp khác liền tan học sớm dọn ra phòng học.
Trần Tiểu Lộc và Trần Tiểu Lộc từ từ đi ra cổng trường, chuẩn bị đi dạo trung tâm thương mại gần đó.
Thành Chính Hạo lớp bên cạnh gọi cô lại.
Làm sao vậy? "Trần Tiểu Lộc hỏi.
Thành Chính Hạo gãi đầu, nói: "Bạn học, tôi có thể thêm wechat của bạn không?
Thành đồng học, ta nghe nói ngươi đánh xạ thủ rất lợi hại, chúng ta nai con vừa vặn là kim bài phụ trợ, đêm nay chúng ta có thể đánh bài vị."
Trần Tiểu Lộc xấu hổ không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra cùng hắn thêm bạn tốt.
Trên đường trở về cô oán giận chậm rãi: "Sao lại giúp em đồng ý lung tung chứ.
Đây chính là Thành Chính Hạo nha, chúng ta số một số hai đại soái ca, tuy rằng so với Phương Húc kém như vậy một chút, nhưng là cũng đã rất sảng khoái có được hay không?"
Nói đến Phương Húc, hình như cô đã một tuần không gặp anh.
Cái tên hại cô mấy ngày nay đều nằm mơ, mơ thấy cùng anh hôn môi!
Phương Húc rốt cuộc có ý gì?
Quấy rầy cuộc sống bình thường của cô, hôn cô rồi bỏ trốn?
Buổi tối Trần Tiểu Lộc tắm rửa xong ở trong phòng nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng phiền, gõ cửa phòng Phương Húc.
Vào đi.
Trần Tiểu Lộc đi vào câu nói đầu tiên chính là: "Ngươi có phải thích ta hay không?
Phương Húc đang đọc sách á khẩu không trả lời được.
Hay là gần đây anh nhớ phụ nữ, coi tôi là đối tượng phát tiết?
Phương Húc quay đầu tiếp tục đọc sách, không để ý tới cô.
Trần Tiểu Lộc nghĩ mãi không ra, vì sao Phương Húc muốn hôn cô? Vì thế lại đi vào, cầm sách của hắn đi, nói: "Tại sao không nói chuyện? Tại sao hôm đó ngươi lại hôn ta?
Trần Tiểu Lộc tiếp tục hùng hổ dọa người: "Ngươi còn tới mắng ta xem chỉnh hình Khoa Văn, ta xem chân chính biến thái chính là ngươi đi?"
Phương Húc khó có được bạo thô, trên khuôn mặt anh tuấn có loại xấu hổ cùng tức giận bị người vạch trần đủ: "Đúng! tôi là biến thái được chưa, nghĩ em gái mình đánh máy bay, hận không thể đem em gái mình cho ngủ biến thái, cậu hài lòng rồi?
Trần Tiểu Lộc bị lời của hắn làm cho khiếp sợ, nàng vốn chỉ là muốn đến phát tiết một chút buồn khổ trong lòng mình, không nghĩ tới hắn lại không chút xấu hổ thừa nhận.
Đánh máy bay, lúc hắn đánh máy bay nghĩ đến mình?
Trong nháy mắt đó Trần Tiểu Lộc lại cảm thấy không phản cảm, chẳng lẽ là bài văn khoa chỉnh hình kia tẩy não, chẳng lẽ là gần đây luôn mơ thấy dáng vẻ Phương Húc đánh máy bay?
Giờ này khắc này sao nàng lại có chút mừng thầm.
Sao dữ vậy? "Trần Tiểu Lộc nhìn Phương Húc thẹn quá hóa giận, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Bảo cậu cút còn không cút? Là muốn ở chỗ này bị tên biến thái như tôi cưỡng gian sao? "Phương Húc tức giận đến miệng không lựa lời.
Nàng mới vừa tắm xong, hương thơm nóng bỏng, bộ dáng bốc hơi nước. Làm cho ánh mắt Phương Húc không biết nhìn đi đâu.
Trong mắt mọi người nam thần Phương Húc, dĩ nhiên là cái biến thái, một cái muốn em gái mình đánh máy bay biến thái.
Bí mật nhỏ thuộc về mình và Phương Húc này khiến cô ấy có cảm giác kiêu ngạo khó hiểu, đây là bí mật mà các cậu chưa từng thấy qua, chỉ thuộc về tôi.
Cô muốn nhìn thấy nhiều Phương Húc không muốn người khác biết.
Cô tiến lên kéo đầu Phương Húc qua, cắn miệng anh một cái, Phương Húc trong cơn giận dữ sửng sốt một chút, một giây sau tay căn bản không nghe sai khiến ôm lấy cô, phản thủ vi công, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy mở miệng cô, đưa vào trong miệng cô càn quét.
Nghe được Trần Tiểu Lộc rên rỉ, Phương Húc mới kịp phản ứng buông nàng ra, Trần Tiểu Lộc đẩy hắn ra sau đó lộp bộp chạy.
Trở lại phòng thấy Phương Húc gửi vài tin nhắn wechat.
Tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Trần Tiểu Lộc ở trong phòng cười đến nỗi chỉ trộm được mùi tanh của hồ ly, tưởng tượng ra được bộ dáng Phương Húc ở trong phòng gấp đến độ giậm chân.