mê hươu (khoa chỉnh hình, 1v1)
Chương 3 bị mù
Chỉ chốc lát sau, wechat của Phương Húc đã tới.
Chưa ăn cơm?
Trần Tiểu Lộc trong lòng mừng thầm, trả lời: "Không có khẩu vị không muốn ăn.
Anh gọi đồ ăn mang đến nhà cho em.
Không được, tôi còn ở bên ngoài.
Vậy anh mau về nhà đi.
Trần Tiểu Lộc nghiến răng nghiến lợi trả lời hắn: "Chính ngươi ở bên ngoài sóng, dựa vào cái gì gọi ta về nhà?"
Phương Húc cau mày nhìn điện thoại di động, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Trần Tiểu Lộc trong nhóm bạn bè còn tự mãn sơn móng tay màu hồng nhạt.
A Húc - - đừng nghịch điện thoại di động, lại đây hát. "Anh em Vương Dương vẫy tay với cậu, Triệu Đình Đình ngồi ở một bên đứng lên," Bài hát này em biết hát, A Húc, chúng ta hợp xướng.
Những người khác ở đây đều ngầm hiểu nháy mắt, vẻ mặt mập mờ nhìn Phương Húc. Phương Húc ngược lại không thèm để ý, cầm micro lên hát.
Trần Tiểu Lộc ở đầu kia đợi một lát, cũng không đợi được Phương Húc trả lời, trong lòng khó chịu.
Giận dỗi giống như truy mệnh liên hoàn gọi điện thoại cho Phương Húc điên cuồng phát biểu tình cảm.
Điện thoại di động của Phương Húc kêu leng keng, không biết là ai hô một câu: "Phương Húc, bảo bối là ai? Gửi cho cậu ba mươi tin nhắn wechat.
Giọng hát của Triệu Đình Đình nghẹn ngào, quay đầu nhìn thoáng qua Phương Húc.
Không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cái tên này xuất hiện trong hộp thoại trò chuyện của Phương Húc, nhiều lần lúc bọn họ ăn cơm không cẩn thận nhìn thấy sẽ thấy Phương Húc gửi tin nhắn cho người tên Bảo Bối này.
Phương Húc hát xong một khúc mới sâu kín nói: "Làm sao vậy? Vậy em là em gái anh." Tên wechat của Trần Tiểu Lộc gọi là Bảo Bối, anh ngay cả ghi chú cũng không thay đổi.
Không ngờ Phương Húc, cậu còn chơi loại tiết mục anh em gái này.
Vương Dương đi theo ồn ào, những người khác cũng đi theo hô mù, nhất định muốn nháo Phương Húc uống một chén.
Phương Húc cúi đầu cạn ly, cầm điện thoại di động lên nhìn.
Trần Tiểu Lộc gửi một đống biểu tình lộn xộn, hắn lật xem, phát hiện bên trong ở giữa còn hỗn tạp một tấm biểu tình nhỏ màu vàng, viết đêm nay ngươi muốn tư thế kia?
Hắn nhíu mày, không nghĩ tới Trần Tiểu Lộc còn có Hoàng Đồ?
Khi nhìn thấy Phương Húc gửi ảnh chụp màn hình túi biểu cảm kia tới thuận tiện kèm theo một dấu chấm hỏi, Trần Tiểu Lộc hoảng sợ.
Đều do từ từ gửi cho cô, cô nhất thời ham chơi liền tồn tại, không nghĩ tới hôm nay lỡ tay gửi qua cho Phương Húc.
Cô trả lời với vẻ mặt xấu hổ, nói: "Gửi nhầm rồi.
Phương Húc hiếm khi trả lời một cái biểu tình ngươi cẩn thận một chút cho ta, Trần Tiểu Lộc nhẹ nhàng cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Phương Húc hiện tại cau mày vẻ mặt im lặng.
Triệu Đình Đình ở một bên thử thăm dò hỏi một câu: "Làm sao vậy?
Phương Húc để di động xuống thản nhiên trả lời: "Không có việc gì." Sau đó liền tiến đến chỗ mấy nam sinh khác uống rượu.
Lúc Phương Húc mang theo cả người mùi rượu trở về, Trần Tiểu Lộc đang tắm rửa.
Tiếng nước chảy ào ào, Phương Húc nghẹn nước tiểu, nhịn đến khó chịu không nhịn được gõ cửa: "Trần Tiểu Lộc, em tắm xong chưa, anh muốn đi toilet.
Trần Tiểu Lộc hoảng sợ, nghĩ trong nhà không có ai, liền cầm một chiếc váy ngủ màu trắng ngay cả nội y quần lót cũng không mang theo, không nghĩ tới Phương Húc đã trở lại.
Vẫn chưa xong. "Cô xấu hổ nói, hy vọng Phương Húc nhanh chóng trở về phòng, cô thừa dịp rảnh rỗi nhanh chóng trở về phòng.
Ngươi nhanh lên một chút, ta sắp không nhịn được rồi.
Biết rồi biết rồi, em về phòng chờ một chút.
Trần Tiểu Lộc nghe bên ngoài không có âm thanh, vội vội vàng mặc váy ngủ mở cửa.
Không ngờ Phương Húc đứng ở cửa, làm cô giật nảy mình.
Cô vô thức che ngực, ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Phương Húc khinh bỉ nhìn thoáng qua: "Cắt, có cái gì đẹp, tránh ra, tôi muốn đi WC." Nói xong đóng cửa, Trần Tiểu Lộc sững sờ ở đó, thẳng đến khi
Nghe thấy tiếng nước ào ào bên trong mới phục hồi tinh thần lại, hắn nói cái gì?
Cô cúi đầu nhìn bộ ngực rất trùng hợp của mình tròn trịa no đủ, ngay cả từ từ các cô cả ngày đều hâm mộ cô không biết ăn cái gì, bộ ngực sao lại lớn như vậy, Trần Tiểu Lộc lắc đầu nghĩ thầm anh trai cô mắt bị mù.