mẫu giường (dưỡng nữ alpha x nam mụ mụ omega)
Chương 1: Thượng thiên ưu ái, để cho ta gặp bạch bồ câu
Mỗi ngày sau khi được bồ câu trắng nhặt về nhà đều vui vẻ.
Anh cho tôi cơm ăn, cho tôi quần áo mặc, kể cho tôi nghe chuyện xưa trước khi ngủ, còn có thể dẫn tôi đi khu vui chơi tâm tâm niệm niệm đã lâu, mặc dù anh bề bộn nhiều việc.
Bồ câu trắng rất thích trượt tuyết, lúc nó nhận nuôi tôi vừa vặn là mùa đông, vốn định làm xong thủ tục cho tôi rồi mới đi trượt tuyết, nhưng thật sự là không kiềm chế được tâm tư muốn chơi, liền đưa tôi đến sân trượt tuyết.
Lần đầu tiên tôi đi trượt tuyết, đã bị một mảnh trắng xóa này hấp dẫn.
Tôi thích tuyết, ở một mảnh mênh mông dường như có thể che giấu tất cả dơ bẩn.
Tuyết trắng ùn ùn kéo đến làm tôi nhớ tới bồ câu trắng.
Người như bồ câu trắng, vốn là cùng ta một người trên trời một người dưới đất, hắn có thể thu lưu ta là may mắn của ta.
Tôi rất vui mừng.
Lúc bồ câu trắng dạy tôi trượt tuyết, giống như một tên ngốc, muốn dạy tôi rồi lại lo lắng tôi tuổi còn nhỏ nghe không hiểu, lề mề thật lâu cũng không cho tôi lên ván trượt tuyết, vẫn là tôi tự mình giẫm lên ván nói với hắn, "Muốn".
Hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hấp tấp nắm tay ta dắt ta trượt, dạy ta làm sao khống chế chân trước chân sau phát lực.
Sau khi thấy ta biết động tác cơ bản, bồ câu trắng liền để cho ta chơi tại chỗ, mà hắn lại lên ván trực tiếp lao xuống dốc trượt đi.
Nhìn bóng lưng anh, trong lòng tôi vô thức cảm thấy sợ hãi, theo bản năng đuổi theo anh, "Mẹ... bồ câu trắng... bồ câu trắng đừng bỏ con lại".
Tôi chạy đuổi theo nhưng không ý thức được ván trượt dưới chân, vừa nhấc chân liền trượt theo ván trượt, đụng phải chướng ngại vật ngã sấp xuống tuyết, tôi nhìn bóng dáng phía trước đã không nhìn thấy, tê tâm liệt phế hô, "Bồ câu trắng bồ câu trắng".
Không ai trả lời tôi.
Tôi cố gắng đứng lên tiếp tục tìm bồ câu trắng, nhưng ván trượt và giày quá nặng, suy dinh dưỡng tôi căn bản là không đứng dậy nổi, chỉ có thể di chuyển từng chút một.
Nhưng sân trượt tuyết quá lớn, tôi nhìn từng bóng dáng trượt qua xung quanh, không biết cái nào là bồ câu trắng.
Ánh mặt trời chiếu vào khi thiên thần giáng xuống góc tối.
Tôi tưởng đó là sự cứu rỗi mới, không ngờ vẫn bị vứt bỏ.
Ta ngẩng đầu, trời xám xịt, không nhìn thấy một con chim.
Các thiên sứ cũng sẽ bỏ rơi dân Ngài sao? Chắc chắn rồi.
Năm ấy tôi sáu tuổi, tầng hầm ngầm không nhìn thấy ánh mặt trời cùng vô số lần quan sát, nghị luận đã khiến tôi trở nên tâm địa sắt đá.
Khi tôi lớn lên nhớ lại trải nghiệm này, phát hiện cho tới bây giờ tôi chưa từng bi thương như lần này, trong tuyết dưới ánh mặt trời cũng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi vốn tưởng bồ câu trắng khác với những người đó, mà tôi sẽ có một mái nhà... Thiên sứ sẽ không giáng lâm lần thứ hai, tôi biết, vẫn luôn biết.
Ngày đó ta ở trong tuyết khóc đến cả người ngất đi, không còn có thời khắc bi thống như vậy, ta sẽ so với chính mình trước kia càng thêm kiên cường.
Tỉnh lại thấy mình treo cổ, mà bồ câu trắng ngủ ở bên tay tôi, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.
Tôi rụt rè chạm vào tay bồ câu trắng, phát hiện nhà vẫn còn.
Khoảng thời gian tôi bị bệnh nằm viện, bồ câu trắng gần như là một tấc cũng không rời chăm sóc tôi.
Có thể hắn cũng phát hiện, tuy rằng ta hiểu chuyện, nhưng cũng bất quá là một tiểu hài tử sáu tuổi dinh dưỡng không đầy đủ, còn là một cái tuổi cần cẩn thận che chở.
Nhưng bồ câu trắng cũng quên, hắn cũng bất quá là hai mươi tuổi người trẻ tuổi, chính là thích chơi thích nháo tuổi.
Lúc tôi dưỡng tốt thân thể từ bệnh viện nhỏ bên cạnh sân trượt tuyết đi ra, còn có người đang thảo luận đứa bé khóc rất thảm trong tuyết ngày đó, một cục nho nhỏ, ngồi xuống trong tuyết cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen.
Có người nói, có thể là bị người bỏ rơi.
Đây chính là sân trượt tuyết dành riêng cho khách quý, không ít người giàu có tới nơi này nghỉ phép, đùa bỡn mấy Omega cũng không kỳ quái.
Đứa bé nhìn bộ dáng ba bốn tuổi, không chừng bị giấu bao lâu, chờ tìm tiền chủ yếu.
Một người khác nói, loại mánh khóe này chúng ta cũng nhìn quen rồi, không biết có bao nhiêu người trong gia tộc nguyện ý sinh con cho chúng ta, ai sẽ để ý một Omega sẽ lấy con ra uy hiếp người chứ?
Mẹ của đứa bé không chừng bởi vì không đạt được mong muốn, ngay cả đứa bé cũng ném đi.
Bồ câu trắng nghe nói như thế, trong lòng đặc biệt áy náy, cảm thấy hắn chính là Omega phụ lòng vứt bỏ đứa nhỏ kia.
Chim bồ câu trắng ôm chặt lấy tôi, nói với tôi, "Sẽ không có lần sau.
Sau khi sốt cao, tôi trên cơ bản không nhớ rõ chuyện trước sáu tuổi, chỉ biết mình là cô nhi, đại khái cuộc sống trước sáu tuổi quá khổ, không muốn nhớ lại.
So với hạnh phúc hiện tại, cực khổ trong quá khứ lại càng không đáng nhắc tới.
Ông trời ưu ái, để cho ta gặp được bồ câu trắng.
Chim bồ câu trắng, mẹ nuôi của tôi, người thân nhất của tôi.
Nhưng nỗi sợ bị vứt bỏ luôn quanh quẩn trong lòng tôi, từ sau khi sân trượt tuyết trở về, tôi gặp ác mộng không ngừng.
Bồ câu trắng lo lắng cho tôi, dẫn tôi đi khám bác sĩ, bác sĩ nói tôi thiếu cảm giác an toàn, đề nghị bồ câu trắng ở bên cạnh tôi nhiều hơn.
"Hãy để cô ấy thấy bạn khi đứa trẻ thức dậy", bác sĩ nói.
Vì thế bồ câu trắng bảo tôi ngủ cùng anh.
Bởi vì ngủ cùng một chỗ, tôi phát hiện bồ câu trắng buổi tối luôn đi tiểu, lúc đầu tôi cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng trong toilet luôn phát ra âm thanh kỳ quái.
Tôi là kẻ đột nhập vào ngôi nhà này, và để tránh bị bỏ rơi một lần nữa, tôi cẩn thận lấy lòng bồ câu trắng và quản gia cũ, và bịt tai trước những điều kỳ lạ của ngôi nhà.
Nhưng kỹ xảo của tôi không thành thục lắm, lúc bưng nước đưa qua cho bồ câu trắng, tôi nghe được lão quản gia nói với bồ câu trắng tôi rất biết nhìn sắc mặt người khác, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí căn bản không giống đứa nhỏ sáu bảy tuổi.
Tôi rất sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể ngây ngốc đứng ở hành lang, chờ xử lý.
Bồ câu trắng nói, "Là tôi không dạy tốt cho cô ấy, sau này tôi sẽ để ý đến cô ấy hơn.
Lòng ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, về sau nơi này sẽ là nhà của ta. Nhà của tôi và chim bồ câu trắng.
Bồ câu trắng đúng như lời anh ta nói, đối với tôi rất để ý, mọi việc tự mình làm, bởi vậy làm chậm trễ không ít chuyện của công ty.
Khoảng thời gian hắn đi làm, không ít người tặng hoa ăn mừng, trong đó cũng không thiếu một ít người có tâm.
Tôi còn rất thích những bông hoa này, không nghĩ tới bồ câu trắng đều ném vào thùng rác.
Tôi hỏi quản gia: "Tại sao lại ném hoa, hoa đẹp quá, sao lại ném đi?"
Lão quản gia vừa nghe lập tức che miệng ta nói, "Tiểu tiểu thư ngài cũng đừng nói lung tung, thiếu gia phải tức giận. Những người đó cũng không phải thật sự thích thiếu gia.
Không thích? Vậy tại sao phải tặng hoa?
"Bởi vì muốn chiếm được niềm vui của thiếu gia, sau đó cưới hắn." lão quản gia còn sợ ta không rõ cưới là có ý gì, giải thích với ta, cưới chính là về sau sẽ ở cùng một chỗ với bồ câu trắng.
Lúc đó tôi liền cảnh giác, "Bồ câu trắng không phải ở cùng một chỗ với con sao? Con đã cưới bồ câu trắng rồi! Người khác không thể cưới nữa. Ông nội, ông không thể để những người đó tặng hoa tới đây nữa.
Đồng ngôn vô kỵ, lão quản gia mừng rỡ vô cùng, "Đúng đúng đúng, tiểu thư của chúng ta đã cưới thiếu gia.
Bạch Cáp đứng ở một bên nhìn ta cùng lão quản gia nói nhỏ, bất đắc dĩ nói, "Ngài cùng tiểu thí hài nói cái gì, nàng lại không hiểu.
"Ta hiểu, ta hiểu, ta đã cưới ngươi." Bạch bồ câu quá cao, ta chỉ có thể móc chân bạch bồ câu để cho hắn chú ý tới ta.
Chim bồ câu trắng ôm lấy tôi, ngữ khí có chút trào phúng, "Mấy tên nhị lưu phú nhị đại quan nhị đại còn muốn trèo cao nhà chúng ta, mặt cũng thật lớn! Nhiễm Nhiễm không phải muốn ngắm hoa sao? Vậy đem mảnh đất bên cạnh biệt thự kia khai phá ra cho chúng ta nhuộm nhuộm trồng hoa.