mặt trăng lặn cửa phía tây
Chương 3: Thuận xe
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang bên cạnh, Lý Bình cẩn thận hỏi: "Ân - -
"Ngươi là? – ngươi có chuyện gì sao?"
Tôi tên Mao Nôm, là chị của Mao Ny. Mẹ bảo tôi hỏi cô, vừa rồi cô - -
Theo lời Mao nỉ non dừng lại, tâm Lý Bình cũng căng thẳng một chút.
Không phải là ăn nhanh một chút, cũng không cần đặc biệt tới hỏi một chút chứ.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lý Bình cảm thấy trên mặt vẫn nóng lên từng đợt.
Nhìn biểu tình càng ngày càng thú vị của Lý Bình, tiểu cô nương rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hì hì...... Ha ha...... Ha ha...... Ngươi...... Thật thú vị! Ha ha......
Ta, thú vị!...... Nhìn khuôn mặt tươi cười phi dương trước mắt, Lý Bình không nói gì.
Đột nhiên, cô gái trở nên nghiêm túc.
"Ừm -- mẹ tớ bảo tớ hỏi cậu, cậu có đi thành phố thiếc không, nếu đúng vậy, vậy lát nữa có người thuận xe cậu có ngồi không?"
Nói xong, tiểu cô nương bình tĩnh nhìn Lý Bình.
Lý Bình đang trầm bổng du dương mà cảm xúc phập phồng của cô bé sau khi nghe xong "Là... ngồi... tôi..."
Ha ha......
Tiểu cô nương vừa cười, vừa chạy ra ngoài.
Đến cửa, cô bé quay người lại: "Anh uống trà trước đi, lát nữa em gọi anh.
Nói xong, đối với Lý Bình mặt quỷ, chạy ra ngoài.
Lý Bình trầm tĩnh lại bưng chén trà lên, chậm rãi uống.
************
Lý Bình uống trà xong, nghĩ lát nữa còn phải ngồi xe đi, liền tính tiền, cầm lấy hành lý đi ra khỏi quán cơm.
Ngoài phòng, tuyết trắng tung bay, gió lạnh thấu xương đập vào mặt.
Khắp nơi nhìn lại, một mảnh trắng xóa, đồng ruộng mênh mông bát ngát kia mênh mông vô bờ.
Tâm của Lý Bình cũng thoáng cái mở rộng lên!
Cảnh ngộ nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như thế này, đi về phía trước, chính là một mảnh thiên địa rộng lớn khác!