loạn thất bát tao đoản văn tập (h)
Chương 18: Hành dã 06
Ôn Kiều có chút chán ăn.
Cô không thích ăn, ăn cơm rất chậm, một bữa cơm có thể ăn một giờ. Chúc Tư Niên cũng không thúc giục, cầm đũa ngồi ăn cùng cô.
Gặp bác sĩ nói là vấn đề tâm lý, từ nhỏ cô đã bị cha mẹ khống chế suy nghĩ và cảm nhận, không có tự chủ chỉ có thể giãy dụa tìm kiếm độc lập trong thức ăn, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của hoàn cảnh gia đình.
Sau đó gặp Chúc Tư Niên, lại đi vào một nhà giam khác, chán ăn càng nghiêm trọng.
Vấn đề nhất thời không thể giải quyết, Chúc Tư Niên chỉ có thể để dì mỗi ngày thay đổi kiểu nấu cơm, hoặc là dẫn cô ra ngoài ăn những món ăn khác nhau.
Hắn đã thử tự mình nấu ăn, vắt hết óc làm ra thức ăn ấm áp không muốn đụng vào, đành phải từ bỏ.
Mỗi bữa Chúc Tư Niên đều chú ý đến Ôn Kiều, xem nàng có ăn được hay không, xem nàng có thích hay không. Có lúc cô có thể an an ổn ổn ăn xong, có lúc ăn xong liền bắt đầu khóc, nước mắt đều rơi vào trong cơm.
Chúc Tư Niên không hỏi cô vì sao khóc, bình tĩnh tự nhiên đem bát đi, yên lặng ở bên cạnh đưa giấy.
Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chúc Tư Niên đưa Ôn Kiều đi Tokyo du lịch.
Tuần đó trùng hợp là mùa hoa anh đào nở rộ ngắn ngủi, nụ hoa trên chạc cây nảy nở.
Chúc Tư Niên dẫn cô đi trên đường, kể lại những trải nghiệm khi còn bé bị lạc ở Tokyo, còn nói ở rất nhiều nơi anh đều có trải nghiệm tương tự.
Tokyo năm tám tuổi, Hawaii năm chín tuổi, còn có năm mười một tuổi ở Maldives cùng Chúc Nguyện từ trong dạ tiệc chạy ra ngoài ăn cá rán không mang tiền bị ông chủ khấu trừ bị mắng.
Ôn Kiều lẳng lặng nghe, cũng có thể không nghe, thỉnh thoảng ánh mắt dừng lại một chút trên mặt hắn, lại dời đi nhìn nơi khác.
Những nhân sinh chưa từng được Ôn Kiều chứng kiến kia bị hắn êm tai nói ra, giống như chỉ cần nghe xong chính là tham dự.
Chúc Tư Niên nói rất sinh động thú vị, ánh đèn neon trên đường phố chiếu lên mặt anh rất đẹp, trong lòng và đáy mắt đều in lên sự ấm áp.
Rõ ràng đường phố ồn ào huyên náo giống như năm tám tuổi, tâm tình Chúc Tư Niên lại hoàn toàn bất đồng.
Khi đó hắn mới ý thức được sâu mọt trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều hơn mình nghĩ.
Quá nhiều người dùng giấy say vàng mê duy trì thể diện dối trá, giấu đầu hở đuôi che dấu vết sẹo thối rữa, giống như rễ cây đều bị gặm gỗ khô thối rữa, khiến người ta cực kỳ thất vọng.
Mà Chúc Tư Niên bây giờ, một lòng chỉ muốn xây dựng một gia đình cho Ôn Bồng. Hắn đang rất cố gắng bù đắp sai lầm của mình, mặc dù Ôn Bồng đối với việc này làm như không thấy.
Đường phố chật hẹp ngắn ngủi, hai bên đường là quán rượu nhỏ kiểu Nhật rậm rạp.
Chúc Tư Niên hỏi Ôn Kiều có muốn uống rượu hay không, Ôn Kiều không muốn về khách sạn ở cùng phòng với hắn sớm như vậy, vì thế gật đầu.
Bọn họ tiến vào trong một cửa hàng, ông chủ là người Trung Quốc, là người quen cũ của Chúc Tư Niên.
Hắn không hỏi Ôn Bồng là ai, ngược lại Chúc Tư Niên tự mình ôm vai Ôn Bồng tiến hành giới thiệu, ngữ khí mơ hồ mang theo đắc ý: "Đây là vợ tôi.
Ôn Bồng không nói gì, lặng lẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải.
Mấy người phục vụ hét to, giọng Chúc Tư Niên kẹp trong đó: "Bạn nối khố của tôi, lúc đi du lịch gặp tình yêu đích thực thì ở lại.
Ôn Kiều nhìn về phía người phụ nữ kia, cô thấy có người đang nhìn mình, mím môi thẹn thùng trốn sau lưng ông chủ.
Cô sống rất hạnh phúc, Ôn Kiều có thể nhìn ra.
Không hâm mộ, cũng không ghen tị, chỉ là rất bình tĩnh ngồi ở trên ghế cao, từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Chúc Tư Niên giơ tay chặn ly của cô, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Muốn hôn em một cái.
Ôn Bồng giả vờ không nghe thấy, đổi thành Chúc Tư Niên chống cằm, hành động cự tuyệt.
Thanh âm Chúc Tư trẻ tuổi cười vang lên bên tai, sau đó trên mu bàn tay rơi xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Uống rượu xong bọn họ tản bộ trở về khách sạn, Ôn Kiều bị dắt đi, đột nhiên dừng bước trước gốc cây anh đào hôm nay bọn họ dừng chân.
Làm sao vậy? "Hôm nay sự dịu dàng của anh sắp tràn ra.
Ôn Bồng rút tay ra, nghi vấn chôn sâu trong lòng chui ra từ dưới đất, lực đạo phá tan gông cùm xiềng xích giữa cổ họng quá lớn, đau đến nỗi giọng nói của nàng đều phát run.
Tại sao...
Tại sao lại là tôi, tại sao đối xử tốt với tôi, tại sao lại dẫn tôi đến Tokyo, tại sao lại dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện với tôi... Ôn Kiều rốt cuộc vẫn không thể hỏi ra, chỉ có nước mắt lã chã rơi.
Hàng rào của Ôn Kiều thường xuyên bị sự dịu dàng của Chúc Tư Niên làm tan rã, một lần lại một lần đánh tan triệt để. Theo số lần tăng nhiều cùng thời gian trôi qua, đến lúc này đây nàng đã phiến giáp không còn.
Cái gì vì cái gì? "Hắn kiên nhẫn hỏi.
Lần này nàng có thể nói ra miệng, đồng thời nước mắt cùng tiếng khóc cũng đều được phóng thích ra.
Vì sao không chịu buông tha ta?
Chúc Tư Niên không nghĩ tới cô lại nhắc tới chuyện này, phá vỡ thái bình anh hao hết tâm tư tô điểm.
Đè nén phiền não trong lòng, Chúc Tư Niên một lần nữa nắm tay Ôn Kiều, dịu dàng nói: "Trở về rồi nói, được không?
Ôn Bồng lắc đầu, muốn rút tay ra lại bị nắm thật chặt.
Chúc Tư Niên không hiểu "Chậc" một tiếng, nói: "Vậy tại sao anh nhất định phải rời đi?
Nếu không phải là tôi, năm đó anh..."Chúc Tư Niên nói xong đột nhiên cứng đờ, sau đó lộ ra vẻ mặt hối hận.
Ôn Bồng thay hắn nói chuyện, bình tĩnh như đang nói với một người xa lạ:
Nếu không có anh, năm đó tôi đã bị cha mẹ bán cho ông chủ cho vay nặng lãi năm mươi tuổi trả nợ rồi.
Nếu như không có anh, năm đó em đã không hoàn thành việc học cũng sẽ không thi đậu đại học.
Nếu không có anh, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không đứng ở đây, có lẽ sẽ phải trải qua cuộc sống rầu rĩ vì củi gạo dầu muối tương dấm trà.
Không phải Chúc Tư Niên không chịu buông tha tôi, mà là Ôn Bồng tôi không thể rời xa anh.
Nói xong, Ôn Kiều còn hỏi ngược lại Chúc Tư Niên có chính xác hay không.
Chúc Tư Niên im lặng không nói, hắn không biết nên nói cái gì, tay nắm Ôn Bồng đều run rẩy.
Nhưng ngươi có nghĩ tới, thứ ngươi cho thật sự là thứ ta muốn không? "Ôn Bồng nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ:
Chúc Tư Niên, chúng ta là người của hai thế giới.
"Khi còn bé em có thể đi Maldives ăn cá rán, quà sinh nhật mười tám tuổi là mười tám chiếc xe thể thao trong ga ra, cái áo em không vừa mắt ở góc phòng thay đồ anh phải làm việc một năm mới có thể mua nổi."
Vâng, anh đã cứu em khỏi tay cha mẹ, để em không bỏ học trung học lấy người đủ tuổi làm ông nội.
Nhưng tất cả những chuyện này không phải là do anh làm ra sao? Bây giờ tới trước mặt tôi diễn vai chúa cứu thế gì?
Sự phẫn nộ khi biết được chân tướng đến bây giờ đã chuyển thành bình tĩnh, Ôn Viện lạnh lùng nhìn Chúc Tư Niên biểu tình dần dần âm trầm, sau khi phá vỡ sự bình tĩnh giả dối có loại vui sướng nói không nên lời.
"Buông tha cho ta, nếu như ngươi thật sự yêu ta như ngươi nói."