loạn thất bát tao đoản văn tập (h)
Chương 12: Hành dã 00
Ôn Kiều đã không nhớ rõ mình đã chạy trốn bao nhiêu lần.
Cô cũng không biết Chúc Tư Niên làm như thế nào, chỉ biết cha mẹ coi tiền như mạng sống, Chúc Tư Niên chỉ tốn mấy trăm vạn đã chặt đứt ràng buộc giữa cô và gia đình.
Mà cha mẹ Chúc Tư Niên đối với hành vi của hắn im lặng không lên tiếng, chỉ có muội muội của hắn nguyện ý giúp nàng thoát khỏi địa ngục.
Nhưng vô dụng, hết thảy vô dụng.
Mặc kệ Ôn Kiều chạy đi đâu, Chúc Tư Niên đều có thể tìm được cô.
Trong các nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài, ở vùng núi xa xôi, thậm chí giấu trên một hòn đảo nhỏ dưới tên bạn bè cũng có thể được anh tìm thấy.
Càng về sau ngay cả chúc nguyện cũng lười giúp, dù sao trốn đi đâu cũng sẽ bị tìm được.
Mỗi lần bị tìm về, Chúc Tư Niên đều nhốt cô trong phòng ở Bích Hồ, lặp lại kỳ nghỉ sau khi thi đại học kết thúc.
Ngày nghỉ đó bọn họ cơ hồ không lúc nào là không làm, Ôn Kiều mỗi ngày vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Chúc Tư Niên chôn ở giữa đùi cô liếm huyệt.
Ăn cơm phải ngồi ở trên người hắn cắm huyệt ăn, thời gian tắm rửa cơ hồ cũng không ít hơn hai giờ, lúc ngủ càng phải nắm ngực cả đêm, cứng rắn liền liếm đến ướt sau đó thao đi vào.
Trong Bích Hồ không có quần áo của Ôn Kiều, lúc cô ở trong phòng không thể dùng một bộ quần áo nào, bởi vì Chúc Tư Niên lười cởi.
Cô phản kháng rất nhiều lần mới được phép mặc quần áo, nhưng cũng chỉ có thể chân không mặc quần áo của anh.
Chúc Tư Niên thích nhất là cô mặc áo vệ sinh của anh, đây là phát hiện phía sau Ôn Kiều.
Chỉ cần mặc y phục của hắn cho hắn miệng, sau đó đỏ mắt rơi hai giọt lệ, ngoại trừ buông tha nàng Chúc Tư Niên chuyện gì cũng có thể đáp ứng.
Lúc học đại học Ôn Kiều đã cầu xin anh rời khỏi Bích Hồ như vậy.
Bích Hồ đối với Ôn Kiều mà nói là địa ngục, ở nơi đó nàng luôn mất đi năng lực tự suy nghĩ, chỉ biết giương chân lộ huyệt chịu thao. Cách tốt nhất để trừng phạt cô là nhốt cô trong hồ nước xanh.
Chúc Tư Niên sẽ không nổi giận với Ôn Kiều, anh chỉ tháo nhẫn trên ngón áp út tay trái xuống nhét vào trong huyệt chưa ướt át của cô.
Dây trói cố định thân thể ở trên giường, hai chân không thể khép lại lộ ra huyệt khẩu.
Chưa được an ủi đã nuốt vào vật cứng lạnh lẽo, cho dù thân thể tự bảo vệ mình chảy ra một chút dịch yêu, cũng không thể giảm bớt cảm giác đau đớn bị mạnh mẽ mở ra.
Ôn Bồng cau mày, cắn môi đem đau đớn khóa ở cổ họng.
Móng tay hãm sâu trong lòng bàn tay đè ra vết đỏ, bị Chúc Tư Niên nhẹ nhàng tách ra.
Sao lại khóc? "Chúc Tư Niên hôn lên khóe mắt cô," Không thích sao? Đây là do em chọn.
Âm vật bị không nhẹ không nặng nhéo một cái, đầu ngón tay không có nhập huyệt khẩu, đẩy cái nhẫn kia chống lại mẫn cảm nhất chỗ kia mềm thịt.
Quà sinh nhật hai mươi hai tuổi của Chúc Tư Niên là một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhẫn là Ôn Kiều tiện tay chọn, hiện giờ cục diện bị đặt ở trên giường dùng nhẫn đùa bỡn tiểu huyệt cũng là Ôn Kiều tự mình chọn.
Lúc ngón tay ma sát qua huyệt thịt, Ôn Viện theo bản năng nức nở một tiếng, cảm giác nhẫn không ngừng xâm nhập làm cho lòng nàng sinh ra sợ hãi.
Thân thể cô đã bị Chúc Tư Niên thao hư rồi, tùy tiện vuốt ve một chút cũng có thể chảy ra một vũng nước lớn. Chỉ là bị bóp âm vật, sâu trong thân thể liền có ái dịch cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
Có ái dịch bôi trơn, cảm giác đau đớn dần dần bị khoái cảm thay thế. Ngón tay hơi thô ráp chạm đến huyệt thịt mềm mại, móc nhẫn ra vào.
Ôn Bồng cả người căng thẳng, đầu ngực hơi dựng thẳng, bị nam nhân ngậm vào miệng.
Khoang miệng ấm áp bao bọc lấy sữa thịt trên đỉnh, âm thanh mút vào trong phòng yên tĩnh vang lên khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Hai tay vẫn giơ cao bắt đầu chua xót, huyệt thịt cắn chặt ngón tay muốn rút ra.
Âm vật được ngón cái nhanh chóng an ủi, khoái cảm đột nhiên xuất hiện khiến Ôn Kiều không ngừng giãy dụa, cố gắng ngăn cản dục vọng nuốt chửng mình.
Âm vật sưng tấy phiếm hồng bị liên tục xoa bóp, nhẫn bị huyệt thịt đói khát hút đến nơi càng sâu, nhũ đầu mẫn cảm lại càng bị cắn mút.
Ô......
Tiếng khóc từ trong miệng tràn ra, trên dưới đồng thời bị đùa bỡn khoái cảm làm cho nàng đạt tới cao trào.
Ôn Kiều rốt cục chịu không nổi bắt đầu khóc.
Sai rồi...... Ô ô...... Ta sai rồi......
Lúc này hẳn là phải hôn Chúc Tư Niên, vừa hôn vừa nói yêu anh mới có thể khiến anh nguôi giận.
Nhưng Chúc Tư Niên vẫn luôn chôn ở trước ngực cô, Ôn Kiều không hôn được anh.
Ngón tay khớp xương rõ ràng lại một lần nữa đẩy huyệt khẩu ra dò vào, thịt mềm nóng ẩm lập tức quấn lên.
Chiếc nhẫn bị kéo ra ngoài cửa vào, Ôn Kiều cho rằng hắn muốn lấy chiếc nhẫn ra, ai ngờ trong nháy mắt tính khí thô to liền cọ lên huyệt đạo hơi phiếm hồng.
Không, đừng... "Ôn Bồng lập tức hiểu ra hắn muốn làm gì, liều mạng lắc đầu giãy dụa.
Sẽ không lấy ra được, sẽ chết.
Chúc Tư Niên hôn lên mặt cô, mắt điếc tai ngơ trước sự từ chối của cô, tự mình đè quy đầu xuống.
Chiếc nhẫn ở miệng huyệt cứ như vậy bị quy đầu một lần nữa đẩy trở về, Chúc Tư Niên cũng không dễ chịu. Cô quá khẩn trương, trong nháy mắt đi vào cơ hồ đều sắp bị kẹp bắn ra.
Ôn Bồng khóc đến không kiềm chế được, thừa dịp hắn hôn mình cũng nghiêng đầu hôn lại.
Ông xã, ông xã...... Em không muốn như vậy...... Cầu xin anh......
Động tác Chúc Tư Niên dừng lại, Ôn Bồng hôn lên môi anh, mút không có kết cấu.
Cô hôn rất vội vàng, hàm răng chạm vào cánh môi anh mang đến cảm giác đau đớn khiến Chúc Tư Niên lấy lại tinh thần.
Vẻ mặt Ôn Kiều đều là nước mắt, Chúc Tư Niên buông hàm răng thò lưỡi ra trêu chọc cô, dẫn cô chậm rãi hôn.
Dương vật chậm rãi rút ra, hắn thò hai ngón tay vào sờ soạng vị trí chiếc nhẫn, rước lấy tiếng rên rỉ thấp giọng của Ôn Bồng.
"Thư giãn đi, hay là anh muốn giữ nó lại?"
Ôn Kiều vội vàng lắc đầu, hít sâu thả lỏng thân thể.
Lúc nhẫn được lấy ra ma sát đến thịt mềm mẫn cảm, Ôn Viện cả người đều cong lên, lại một lần nữa đạt tới cao trào.
Chiếc nhẫn bị lỗ nhỏ che nóng có ánh nước trong suốt, Chúc Tư Niên đeo nó lên một bên ngực.
Đầu lưỡi đảo quanh núm vú, phạm vi bị hạn chế trong vòng tay, kích thích Ôn Kiều run rẩy.
Dương vật tại ướt át huyệt khẩu cọ hai cái, sau đó ép đi vào.
Chúc Tư Niên vừa nâng eo vừa giúp cô cởi dây trói trên tay, nắm tay cô đặt lên môi hôn cổ tay.
Trên cổ tay bởi vì giãy dụa mà xuất hiện vết đỏ khiến Chúc Tư Niên đỏ mắt, côn thịt ở trong huyệt lại bắt đầu trướng to.
Ôn Bồng khó có thể kiềm chế rên rỉ, dục vọng cùng khoái cảm làm cho nàng quên mất mình là ai, chỉ biết là người trên người này có thể cho mình khoái cảm vô tận.
Sữa thịt theo thân thể phập phồng mà run rẩy, nhẫn treo ở phía trên lung lay sắp đổ, bị Chúc Tư Niên ngậm lên cắn ở giữa răng.
Hắn lúc trước chính là dựa vào một bộ da tướng làm cho Ôn Bồng động lòng trắc ẩn, sau đó rơi vào vực sâu tên là Chúc Tư Niên.
Ánh mắt của hắn rất đẹp, khóe mắt có một nốt ruồi nước mắt nho nhỏ, không nhìn kỹ là không nhìn thấy. Khóe mắt nhiễm tình dục hơi phiếm hồng, biểu tình hàm chứa nhẫn vừa mê ly vừa sắc khí.
Chiếc nhẫn kia rất ít khi rời khỏi tay Chúc Tư Niên, chỉ có lấy ra làm trừng phạt mới có thể bị tháo xuống bỏ vào trong huyệt của nàng.
Anh mở lòng bàn tay Ôn Kiều ra, đặt nhẫn vào lòng bàn tay cô, cánh môi ấn xuống.
Giúp tôi đeo lên.
Chúc Tư Niên nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn, chậm lại tốc độ thao túng.
Lúc bọn họ trao nhẫn trong hôn lễ, Ôn Kiều đã thất thần.
Chúc Tư Niên vẫn nhớ kỹ điểm này, đêm đó làm được một nửa liền bắt đầu nhờ Ôn Kiều giúp hắn đeo nhẫn.
Lúc bị thao tác sao có thể hết sức chăm chú, tay Ôn Kiều cầm nhẫn đều run rẩy, căn bản không có cách nào thay hắn đeo lên.
Chúc Tư Niên vẫn tháo xuống để cho cô đeo lại, cho đến khi có thể vững vàng đeo lên mới chịu buông tha cho cô.
Cho tới bây giờ, Chúc Tư Niên vẫn thích tháo nhẫn xuống để Ôn Kiều đeo cho hắn.
Nếu như Ôn Kiều thất thần hoặc là không chuyên tâm, vậy kế tiếp sẽ bị đè nén thao tác, thao đến khi nàng có thể chuyên tâm thay mình đeo lên mới thôi.
Sau vài lần Ôn Kiều cũng hiểu rõ, tuy rằng không biết vì sao hắn lại cố chấp như vậy, nhưng cũng học được lúc đeo nhẫn cho hắn nhất định phải chuyên tâm.
Ôn Bồng chậm lại một lúc, chống người kéo tay hắn, nghiêm túc đeo nhẫn lên cho hắn.
Năm ngoái lúc ra nước ngoài xem chúc nguyện, lúc Chúc Tư Niên nấu cơm đã tháo nhẫn xuống, sau đó lại nhờ Ôn Kiều đeo giúp.
Chúc Nguyện nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nhếch xuống nói: "Đeo nhẫn giống như đeo xích chó.
Chúc Tư Niên cười lạnh một tiếng, trả lời: "Anh đây chính là ghen tị.
Chúc Nguyện liền nóng nảy, "Nực cười, em ghen tị với anh? Không phải chỉ là nhẫn thôi sao, em không muốn đeo mà thôi, nếu em muốn đeo vài phút là có thể đeo.
Với ai? Với Nick đầu trọc kia?
Là Mike, hơn nữa người ta là đầu đinh chứ không phải đầu trọc!
Ôn Kiều thích đi xem Chúc Nguyện, bởi vì lúc ở bên kia Chúc Tư Niên sẽ không nhốt cô trong phòng.
Sau khi lĩnh giấy chứng nhận, Chúc Tư Niên cũng rất ít khi nhốt cô lại, chỉ hạn chế thời gian cô ra ngoài mà thôi.
Trên danh nghĩa chính là thê tử Chúc Tư Niên, nhưng Ôn Kiều cảm thấy mình kỳ thật cùng chim hoàng yến hắn bao dưỡng không có gì bất đồng.
Đương nhiên Chúc Tư Niên có bao dưỡng người hay không cô không biết, nhưng nhìn tư thế mỗi ngày anh dính vào bên cạnh mình phỏng chừng cũng không có thời gian đi làm những thứ này.
Chúc Tư Niên thật sự quá dính người.
Nếu không sợ làm cho Ôn Bồng nóng nảy lại chạy, Chúc Tư Niên cũng muốn đưa cô đi làm.
Sau khi tốt nghiệp đại học Ôn Kiều từng đi làm một thời gian, trong một năm đó Chúc Tư Niên gần như không nhốt cô, số lần làm tình cũng giảm bớt.
Ngoại trừ điểm không yêu nhau này, hai người cùng tiểu tình lữ bình thường ở chung không có gì khác nhau.
Thẳng đến sau đó Chúc Tư Niên đi đón cô tan tầm, vừa lúc ở dưới lầu bắt gặp cô cùng đồng nghiệp nam hàn huyên vài câu hạng mục.
Đêm đó Ôn Kiều thiếu chút nữa bị hắn đùa chết. Cả người bị trói ở trên giường không thể nhúc nhích, thịt huyệt bị thao đến sưng đỏ lật ra ngoài, cao trào một lần lại một lần thậm chí còn bị thao không khống chế được.
Chúc Tư Niên hầu như không chơi hậu huyệt của cô, nhiều năm như vậy đã chơi qua hai lần, có thể thấy được mức độ tức giận của anh.
Sau đó, Ôn Kiều không đi làm nữa, một lần nữa bị nhốt ở Bích Hồ.
Cũng là sau lần đó, Chúc Nguyện mới bắt đầu nguyện ý giúp nàng.
Lúc này Ôn Viện chạy tới một hòn đảo nhỏ trên danh nghĩa chúc nguyện bằng hữu, giấu không đến nửa tháng đã bị tìm thấy.
Chúc Nguyện tức giận muốn chết, hoài nghi trong cơ thể Ôn Kiều bị cấy chip định vị gì đó, nếu không chạy thế nào cũng có thể bị tìm thấy.
Chúc Tư Niên cũng rất tức giận, còn cãi nhau với Chúc Nguyện ngay trước mặt Ôn Kiều.
Không phải lúc trước giữa huynh muội đấu võ mồm như vậy, là đâm vào tim cãi nhau.
Mong ước mắng hắn là cặn bã, không có đạo đức không xứng làm người, để Ôn Kiều cả đời cũng không cần yêu hắn.
Chúc Tư Niên nghe được câu cuối cùng áp suất cả người đều thấp xuống, nói cô lại có đạo đức như vậy vậy thì đoạn tuyệt quan hệ với Chúc gia đi nhận tổ quy tông, đừng suốt ngày tiêu tiền của Chúc gia nuôi đàn ông.
Hắn mang theo Ôn Kiều về nước, dọc theo đường đi tâm tình thoạt nhìn cũng không tốt, Ôn Kiều cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Ôn Kiều không phải là một người chết tiệt đi theo con đường đen tối, hiểu được vì để cho mình dễ chịu một chút mà tiến hành biến báo thích hợp.
Bình tĩnh mà xem xét, Chúc Tư lớn tuổi lại có tiền, ngoại trừ không cho Ôn Viện tự do, gần như cái gì cũng cho.
Nhưng Ôn Kiều chỉ muốn tự do.
Trong khoảng thời gian hận nhất Chúc Tư Niên, gần như ngày nào Ôn Kiều cũng hỏi anh: "Tại sao lại là tôi?"
Cuộc sống của anh vô cùng nhàm chán, có liên quan gì đến tôi?
Tại sao lại chọn tôi?
Sao lại hủy hoại tôi?
Tôi chỉ đưa gói giấy cho anh sau khi anh bị người ta hắt một ly nước, tôi không làm gì sai cả, tại sao phải đối xử với tôi như vậy?
Tại sao?
Chúc Tư Niên cho tới bây giờ chưa từng trả lời vấn đề này, trong mắt hắn vấn đề này không hề có ý nghĩa.
Trên đời nào có nhiều vì sao như vậy, mọi việc đều phải chú ý nguyên nhân, không khỏi cũng quá không thú vị.
Chúc Tư Niên cũng không nhớ rõ mình bắt đầu yêu Ôn Kiều từ khi nào.
Tóm lại hắn chính là yêu.
Ta hận ngươi. "Ôn Kiều luôn nói như vậy.
Tôi biết. "Chúc Tư Niên vĩnh viễn là câu trả lời này.
Hắn biết.
Hắn biết nếu muốn có được tình yêu của Ôn Kiều, trừ phi tất cả quá khứ đều bị đốt cháy.
Khởi điểm của bọn họ quá kém cỏi, trước khi hoàn toàn chìm đắm trong bể tình hắn đã tính toán, biết mình mặc kệ trả giá bao nhiêu cũng không thể vãn hồi.
Nhưng Chúc Tư Niên đã không còn quan tâm nữa.
Hận theo một mức độ nào đó mà nói cũng coi là yêu không phải sao?
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Vào ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, kim đồng hồ vừa dời đến mười hai, Chúc Tư Niên liền ôm lấy Ôn Bồng từ phía sau thấp giọng nói.
Ôn Kiều mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, anh mở băng ghi âm điện thoại di động ra đặt trước mặt cô, dỗ dành:
Tặng quà cho anh được không? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy em chưa từng tặng quà cho anh.
Ôn Bồng buồn ngủ muốn chết, căn bản không nghe rõ hắn nói gì, vô thức hừ nhẹ một tiếng.
Được không? "Chúc Tư Niên hỏi tiếp, giúp cô vén mái tóc trên trán.
Ôn Kiều không đáp lại, hô hấp dần dần trở nên bằng phẳng.
Chúc Tư Niên hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng: "Ôn Kiều, tặng anh một món quà được không?
Ôn Bồng đang ngủ nhíu mày, kéo chăn che mình tránh câu hỏi đáng ghét.
Chúc Tư Niên ngăn tay cô lại, kiên nhẫn hỏi: "Ôn Bồng, được không?
Câu hỏi này rất mơ hồ, Ôn Bồng thật sự rất buồn ngủ, đáp lại qua loa.
Được.
Hô hấp Chúc Tư Niên đều đình trệ trong chớp mắt, tắt điện thoại di động đặt sang một bên, lấy ra đồ vật đã sớm chuẩn bị tốt.
Nhẫn là hắn đã sớm thiết kế xong, sợ Ôn Kiều không thích lại để cho người ta thiết kế lại mấy mẫu.
Lúc trước lúc anh bảo Ôn Bồng chọn quà thật ra là đang bảo cô chọn nhẫn, nếu ngày đó Ôn Bồng chú ý tới Chúc Tư Niên, sẽ phát hiện toàn bộ quá trình anh đều rất khẩn trương, cho đến khi cô cầm lấy cái đặt ở giữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngón áp út được đeo vòng tròn lạnh lẽo, Chúc Tư Niên gần như thành kính hôn lên đó.
Ôn Bồng cứ như vậy trong lúc ngủ hoàn toàn bị trói buộc, tựa như lúc trước trong lúc ngủ bị Chúc Tư Niên hoàn toàn chiếm hữu.