liên quan tới ta bị cuốn vào bất lương những sự tình kia
Chương 5
Chết tiệt, giáo viên của lớp trước đã báo cáo hiệu suất của tôi trong lớp cho giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp chúng tôi là một ông già cứng nhắc, đội một cái Địa Trung Hải, đeo một cặp kính gọng đen hình tròn quê mùa, cả ngày mặc một bộ âu phục không tương xứng với khí chất của ông.
Một đôi mắt hẹp dài mà lại hơi có chút hạ xuống giấu ở phía sau kính thủy tinh thật dày, cả khuôn mặt vừa dài vừa khô héo, xương gò má cao cao nhô ra, toàn bộ ấn tượng làm cho người ta thoạt nhìn đặc biệt hèn mọn.
Trên thực tế cũng đích xác như thế, nghe nói hắn thường xuyên lấy danh nghĩa quan tâm sức khỏe học sinh mà muốn dâm loạn thân thể nữ sinh.
Có người từng nhìn thấy hắn đi ra từ nhà vệ sinh nữ.
Cho nên nữ sinh trong lớp đều đặc biệt chán ghét hắn.
Không chỉ như thế, lão ban còn thành công trêu chọc được nam sinh, bởi vì hắn luôn thiên vị nữ sinh quá mức, tự cho là như vậy có thể lừa gạt được hảo cảm của nữ sinh trong lớp.
Nhưng trên thực tế hắn làm như vậy là hai bên không lấy lòng.
Tóm lại, nếu trường học bình chọn giáo viên đáng ghét nhất hắn tuyệt đối có thể có một vị trí.
Quả nhiên, lớp cũ vừa thấy Đàm Sương Tuyết cao ngạo trong lớp lại cùng học sinh bình thường như tôi, còn là nam cùng nhau đứng ở bên ngoài, lập tức "Nổi lên đồng tình".
Liền để cho Đàm Sương Tuyết đi vào phòng học, mà để cho nam sinh "dạy hư" Đàm Sương Tuyết như ta tiếp tục đứng ở bên ngoài.
Giời ạ, ở bên tai ta cằn nhằn thuyết giáo đã lâu, coi như là ta loại này tính tình tốt đều thiếu chút nữa nhịn không được một cục gạch hồ chết hắn.
Một mình đứng ở phòng học bên ngoài phơi nắng, hỗn loạn, cho tới trưa rất nhanh liền đi qua. Buổi trưa tan học, tôi sốt ruột muốn về nhà nhanh một chút. Bởi vì sợ về muộn sẽ không ăn được gì.
Cha mẹ tôi rất ít quản anh em chúng tôi, cả ngày đều đi làm ở công ty, một tháng khó được trở về một lần, bình thường đều chỉ để lại đủ tiền cho chúng tôi sống qua ngày.
Thật không khéo, hai huynh muội chúng ta đều là lo liệu ngu ngốc, ta chỉ biết nấu mì ăn liền, Trương Linh Nhi thảm hại hơn, liền mì ăn liền đều có thể nấu hồ.
Đây đã là kỹ năng càng thêm cao siêu rồi.
Cho nên chúng ta bình thường đều là tự mình ở bên ngoài xếp hàng gọi vài món ăn, mang về nhà ăn.
Bữa khuya buổi tối do ta mang, cơm trưa thì do Trương Linh Nhi mang.
Phân công hợp tác, hiệu suất mười phần.
Đừng thấy thành tích học tập của Trương Linh Nhi lại tốt, bộ dạng lại thập phần đáng yêu đã cảm thấy nàng như thế nào như thế nào.
Kỳ thật Trương Linh Nhi là một kẻ tham ăn mười phần, dạ dày giống như động không đáy, một buổi trưa có thể ăn năm sáu chén cơm hộp.
Nếu buổi trưa tôi về nhà muộn, kết quả duy nhất chờ đợi tôi chính là một đống hỗn độn trên bàn.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi trường, nhưng ai ngờ tôi còn chưa rời khỏi cổng trường bao xa, đã bị một bóng người chặn đường.
Ta có chút nghi hoặc đánh giá thân ảnh trước mặt.
Đây là một cô gái tóc ngắn.
Lại nói gần đây tỷ lệ gặp được em gái hình như có chút lớn quá mức.
Em gái tóc ngắn lớn lên có chút thanh thuần, sống mũi khéo léo, đôi môi phấn hồng.
Mái tóc ngắn bồng bềnh kia càng tăng thêm một tia sức sống thanh xuân.
Bất quá hơi có chút khiếm khuyết chính là trên lỗ tai của cô gái này đính đầy đinh tai, đặc biệt phá hư khuôn mặt có chút thanh thuần của cô.
Thoạt nhìn chẳng ra gì, bất quá tốt xấu gì cũng coi như nhìn qua đi.
Trong lòng ta âm thầm đánh giá.
Đánh giá xong, suy nghĩ của tôi lại trở về hiện thực. Lại nói cô gái này là ai? Tìm tôi?
Tôi thử di chuyển sang bên trái một bước, cô gái tóc ngắn này cũng di chuyển sang bên trái tôi một bước.
Anh là Trương Tinh? "Cô gái tóc ngắn rốt cục mở miệng đặt câu hỏi.
Ân...... Hẳn là vậy đi...... Ân, không sai, ta chính là.
Ta nhất thời có chút không rõ muội tử này trong hồ lô bán thuốc gì, cho nên vừa mới bắt đầu có chút chần chờ, nhưng lại nghĩ lại, thừa nhận mình là Trương Tinh cũng sẽ không như thế nào như thế nào, vì thế liền sảng khoái gật đầu.
Có người tìm cậu, đi theo tôi một chút.
Muội tử tóc ngắn nhàn nhạt liếc ta một cái, liền xoay người đi về một phương hướng, trên mặt còn có bộ dáng phi thường túm.
Ặc, đây là tình huống gì?
Tôi có nên theo quá khứ không?
Hơi suy nghĩ một chút, lại nghĩ không ra sẽ có ai tới tìm ta, nhân duyên của ta cũng không rộng, chỉ có mấy người bạn học có thể miễn cưỡng xưng là bằng hữu.
Chúng tôi bình thường cũng không liên lạc, chỉ là lúc ở trong phòng học mới có đôi khi tụ cùng một chỗ nói chuyện trên trời dưới đất.
Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cùng đi qua xem một chút không phải sẽ biết sao.
Vừa nghĩ như vậy, ta liền đuổi theo bóng lưng muội tử tóc ngắn.
Em gái tóc ngắn dẫn tôi đi vào một con hẻm nhỏ hẹp dài, ánh mặt trời không chiếu vào được, trong hẻm nhỏ vô cùng râm mát, từng đợt gió mát thổi tới, vào buổi trưa này còn rất thoải mái.
Em gái tóc ngắn hình như rất quen thuộc địa hình nơi này, mang theo tôi quẹo trái quẹo phải, tôi chú ý tới vách tường hai bên đang dần dần rời xa tôi, hẳn là thông đạo hẻm nhỏ đang dần dần mở rộng, tầm nhìn cũng dần dần rộng ra.
Con hẻm nhỏ này ta đã từng cũng thường xuyên đi, bởi vì từ nơi này có thể nhanh hơn đi thông nhà ta, xem như là một con đường tắt.
Nhưng nghe người khác nói trong hẻm nhỏ này thường xuyên có người hít thuốc phiện trốn ở bên trong hít thuốc phiện, có một lần tôi vừa vặn tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, may mắn người kia đưa lưng về phía tôi, không phát hiện sự tồn tại của tôi, cho nên cũng không xảy ra chuyện gì.
Nhưng từ đó về sau tôi cũng rất ít đi con hẻm này.
Con đường mà em gái tóc ngắn dẫn tôi cũng không quen thuộc lắm, không phải đoạn đường tôi thường xuyên đi, không biết là muốn đi tới nơi nào.
Sau một lần rẽ, cô gái tóc ngắn cuối cùng cũng ngừng lại.
Ta thò đầu ra tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút.
Nơi này là một góc chết của hẻm nhỏ, phía trước xây lên một bức tường xi măng ngăn cản con đường, đi thêm về phía trước sẽ không có đường để đi.
Chỗ này so với chung quanh càng thêm rộng rãi, trong góc chất đống một ít giá gỗ cùng mấy cái rương sắt rỉ sét, bày ra có chút điều trị, tựa hồ là do con người tạo ra.
Nơi này trên vách tường không biết bị ai dùng phun sơn ở phía trên vẽ loạn, cái gì tạo hình kỳ lạ đồ vật đều có, không biết có ý nghĩa gì.
Khối khu vực này bên phải, đặt một cái càng lớn rương sắt, mà rương sắt phía trên đang ngồi hai đạo thân ảnh.
Ta vừa nhìn đạo thân ảnh bên trái kia lập tức liền hiểu được là ai gọi ta tới.
Cách ăn mặc hôm nay của cô có chút không giống nhau, mái tóc dài nhuộm thành màu trà bị hai sợi dây da khô buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, ánh mắt hơi nhướng lên còn vẽ đường kẻ mắt màu đen, thoạt nhìn càng thêm lãnh ngạo, trên người cô mặc một chiếc áo ba lỗ ngụy trang, điểm lộ tương đối cao, đáng tiếc bộ ngực có chút không có lực, không có nặn ra khe sâu làm cho người ta chọc giận, mà là giống như học sinh tiểu học chỉ hơi hơi nhô lên.
Hạ thân thì mặc một cái quần bò siêu quần đùi, từ chỗ ống quần kéo dài ra đùi đặc biệt đẹp ngấy, trắng như tuyết, tựa như ôn ngọc thượng đẳng.
Trên chân mang một đôi giày da đế bằng màu đen dài đến đầu gối, phong cách punk, chỗ ống giày còn khảm một vòng đinh liễu lóe hàn mang, giày gắt gao bao lấy bắp chân cùng chân của nàng, lóe ra ánh sáng đặc biệt của da, thoạt nhìn mê người ngoài ý muốn.
Đúng vậy, người này dĩ nhiên chính là Đường Nguyệt.
So ra, người bên cạnh cô cũng có chút kém cỏi, mái tóc dài màu sắc rực rỡ giống như khổng tước, trên mặt còn trang điểm đậm, khuôn mặt vốn không tệ lắm lại bị cách ăn mặc của cô phá hủy.
Ý thức thẩm mỹ quá kém.
Bất quá kiêu ngạo cũng là Khổng Tước Nữ này, nàng vừa thấy ta liền lập tức từ trên rương sắt nhảy xuống, khí thế hung hăng đi tới trước mặt ta.
Ngươi chính là Trương Tinh!
Ta bị sự vật trước mắt làm cho đầu óc có chút không xoay chuyển được, đối mặt với câu hỏi của Khổng Tước Nữ chỉ ngây ngốc gật gật đầu.
Thấy ta gật đầu, Khổng Tước Nữ lại trực tiếp kéo cổ áo của ta kéo về phía Đường Nguyệt.
Chuyện xảy ra đột ngột, ta chưa kịp phản ứng, bị Khổng Tước Nữ túm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Chờ Khổng Tước Nữ buông tay ra, ta đã bị kéo đến trước mặt Đường Nguyệt, muội tử tóc ngắn kia cũng đi theo ta tới đây.
Đường Nguyệt ngồi ở trên rương sắt lớn, hai tay ôm cánh tay, bắt chéo chân, mũi giày giơ lên thật cao vừa vặn đỉnh ở sườn bụng ta.
Nàng cúi đầu khiêu khích nhìn ta, một chân không thành thật lắc lư, từng chút từng chút đá nhẹ bụng của ta.
Để làm gì?
Ta có chút không cao hứng lắm, hơi lui về phía sau một bước, né tránh phạm vi chân Đường Nguyệt.
Ta đại khái cũng biết Đường Nguyệt gọi ta tới mục đích, chỉ sợ nàng là tới trả thù ta đêm qua hành vi, từ nàng trước mắt chỗ biểu hiện đến xem, Đường Nguyệt hẳn là một thiếu nữ bất lương.
A a, hình như gây phiền toái, bất quá cô không phải đi tìm Diệp Hiểu Hiểu phiền toái thật sự là quá tốt, dù sao Diệp Hiểu Hiểu cũng là nữ sinh.
Tôi fuck mẹ cậu.
Khổng Tước Nữ thấy thái độ cứng rắn của ta, thế nhưng trực tiếp nhấc chân đá tới.
Tôi không ngờ cô gái này lại không nói đạo lý như vậy, một câu nói không đúng liền bắt đầu đánh, cho nên tôi không đề phòng trước, cứng rắn bị một cước này.
Khổng Tước Nữ đạp vào đùi ta, khí lực của nàng cũng không phải rất lớn, nhưng cũng đủ để cho ta hơi chút di động vài bước.
Ta nhìn Khổng Tước Nữ một cái, nắm chặt nắm đấm gắt gao cố nén lửa giận trong lòng.
Nói thật ra, bây giờ tôi cũng không để ba cô gái này vào mắt, dù sao các cô ấy cũng chỉ là nữ sinh, một nam sinh như tôi dù thế nào cũng không đến mức không thắng được ba nữ sinh này.
Ta đêm qua cũng đích thật là có chút xin lỗi Đường Nguyệt, đứng ở trên lập trường của nàng ngẫm lại, ta nếu như bị loại đãi ngộ này mà nói cũng sẽ tức giận đi.
Cho nên Đường Nguyệt nàng hiện tại tới trả thù ta ta cũng sẽ tận lực nhịn một chút, điều kiện tiên quyết là nàng cũng không cần quá khác người.
Hơn nữa lần này chọc phải mấy thiếu nữ bất lương, nghe nói loại người này khó chơi nhất, ta chán ghét loại chuyện phiền toái này, cho nên còn không bằng ở chỗ này để cho các nàng trả thù thống khoái, đỡ phải về sau còn tiếp tục tới phiền ta.
Lúc này ta còn không có nhận ra được ý nghĩ này của mình là ngây thơ cỡ nào, lúc này mới khiến cho chuyện ngày sau trở nên càng ngày càng phiền toái.
Ánh mắt này của ngươi là cái gì! Không phục?
Khổng Tước Nữ thấy ta không có phản ứng, cho rằng ta là quả hồng mềm, biểu tình trên mặt càng thêm kiêu ngạo, lại cho ta một cước.
Giày Khổng Tước Nữ là một đôi giày da đế dày thoáng có một chút gót sau, gót giày cứng rắn lập tức xúc tới bụng mềm mại của tôi, tôi cảm giác trong bụng giống như bị dùng sức xoắn một chút, đau đến nỗi tôi thiếu chút nữa không phun ra.
Đậu má, sao lại đau như vậy. Thiếu kinh nghiệm đánh nhau ta lập tức choáng váng. Nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của nam nhân, ta cố nén đau đớn, đứng thẳng người, làm bộ như một bộ mặt không chút thay đổi.
Anh có biết anh chọc tới ai không? "Khổng Tước Nữ đắc ý nhìn tôi," Chị Nguyệt là em gái La Thái nhận của lão đại lớp 11 a.
Thì ra không phải hôn.
Trong lòng ta không phục hừ hừ.
Như thế nào, biết mình làm sai sao? "Khổng Tước Nữ vênh váo tự đắc hỏi.
Rõ ràng ngay cả chủ nhân của câu chuyện Đường Nguyệt cũng vẫn ngồi ở nơi đó không nói gì, nàng là người ngoài cuộc ngược lại vẫn rất nhiệt tình.
Trong lòng tôi trợn trắng mắt, nhưng để mau chóng kết thúc trò khôi hài này, tôi chỉ có thể thuận theo cúi đầu, giả bộ sợ hãi, "Biết... biết rồi, là tôi sai rồi, tôi không biết cô là em gái của anh Thái, không xứng đáng với chị Nguyệt."
Kỳ thật ta ngay cả La Thái trong miệng Khổng Tước nữ nói là ai cũng không biết, bất quá nghe có vẻ rất lợi hại.
Biết sai là tốt rồi.
Khổng Tước Nữ gật đầu, một bộ hài lòng.
Bất quá ta hình như giả bộ có chút quá mức, vẻ mặt sợ hãi làm cho Khổng Tước Nữ cho rằng ta là kẻ hèn nhát, là loại hình thường xuyên bị người khi dễ.
Vì thế bắt đầu có chút càn rỡ.
Nhưng như vậy cũng không đủ...... "Khổng Tước Nữ trong mắt lộ ra ánh sáng phệ ngược, nàng chỉ chỉ trên mặt đất, trong miệng phun ra lời ác độc," Quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho ta, bằng không việc này không dễ dàng kết thúc như vậy.
Cái gì? Nữ nhân này không có bệnh chứ, đánh ta mắng ta coi như xong, ta có thể nhẫn. Dập đầu xin lỗi? Nàng cho rằng mình là nữ hoàng ở đâu ra sao. Chỉ là thiếu nữ bất lương đừng cho ta quá kiêu ngạo a!
Ta không để ý tới nàng, chỉ yên lặng cúi đầu. Tôi sẽ xem anh đối xử với tôi thế nào.
Khổng Tước Nữ thấy ta không để ý tới nàng, liền nổi giận ngay tại chỗ, nàng bình thường kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, nào nhịn được ta như vậy. Ta không nghĩ tới nàng dĩ nhiên kéo lấy quần áo của ta trực tiếp cho ta bạt tai.
Tôi bị lần này đánh cho mơ hồ, cảm giác nóng rát trên mặt lập tức truyền vào trong đại não.
Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa bị người ta tát tôi như vậy, ngay cả mẹ tôi cũng không có.
Lúc này lửa giận công tâm, không chút nghĩ ngợi một cái tát trực tiếp tát trở về.
Khổng Tước Nữ bị một cái tát này của ta trực tiếp đánh bay ra ngoài, chở trên mặt đất.
Ặc, lúc này ta có một chút mềm lòng, xuống tay hơi nặng một chút.
Từ Khổng Tước Nữ một cái tát vào mặt ta rồi đến Khổng Tước Nữ bị ta đánh bay, tình cảnh biến hóa cực nhanh, Đường Nguyệt cùng em gái tóc ngắn vẫn đứng ở phía sau ta giống như đứt dây căn bản chưa kịp phản ứng.
Ngẩn người, muội tử tóc ngắn đầu tiên kịp phản ứng, từ phía sau một cước đá vào hông ta.
Em gái tóc ngắn đi một đôi giày thể thao đế mềm, hơn nữa bên hông tôi có một vòng thịt mỡ hơi nhô lên, cho nên tôi không cảm thấy đặc biệt đau.
Nhưng điều này cũng đủ để khiến tôi mất trí.
Mẹ nó, thật cho rằng ta dễ chọc sao!
Ta xoay người lại dùng sức đẩy nàng một cái, muội tử tóc ngắn bị ta đẩy trực tiếp ngã xuống đất.
Lúc này, Khổng Tước Nữ đã từ trên mặt đất đứng lên, nàng vuốt mặt bị ta đánh sưng phù, giống như thất tâm điên giơ móng vuốt hướng ta đánh tới.
Tốt lắm. Nói thật, ta không quen nhìn nhất chính là loại người ngang ngược kiêu ngạo như Khổng Tước Nữ. Lúc này liền muốn bắt lấy tay nàng đem nàng đánh ngã. Nhưng ta vẫn xem nhẹ sự tồn tại của một người.
Cổ đột nhiên bị người từ phía sau dùng cánh tay dùng sức ghìm chặt, cánh tay gắt gao chống lại cổ họng của ta làm cho ta thống khổ đỏ bừng mặt.
Tôi thử vặn cánh tay này ra, nhưng lại phát hiện với sức lực của tôi căn bản không thể làm được.
Còn chưa xong, chủ nhân cánh tay này khí lực ngoài ý muốn lớn, nắm lấy đầu của ta liền kéo về phía sau, nửa người trên của ta bị dùng sức kéo ngửa lên, sau đó bên hông liền bị vật cùn giống như một kích mãnh liệt.
Lần này đau đến tận xương tủy, tôi cảm giác thắt lưng sắp bị người ta bẻ gãy rồi.
Lúc này Khổng Tước Nữ cũng vừa vặn giết tới trước mặt ta, nàng lần này càng thêm dùng sức tát ta một cái, móng tay bén nhọn thậm chí cắt rách mặt của ta, để lại vài vết xước ở phía trên.
Chủ nhân ghìm chặt cổ ta rốt cục buông lỏng cánh tay ra, mất đi điểm tựa, ta toàn bộ trực tiếp tê liệt trên mặt đất, bên hông truyền đến đau nhức kịch liệt làm cho toàn thân ta đều chen không ra khí lực đi ra, lần này sợ là tổn thương gân bên trong đi.
Nằm trên mặt đất, ta lúc này mới nhìn thấy là ai hạ tay, nguyên lai là Đường Nguyệt siết chặt cổ của ta, mà công kích bên hông lại là nàng nhìn như nhu nhược mảnh khảnh đầu gối tạo thành.
Tôi fuck mẹ anh, dám đánh tôi.
Khổng Tước Nữ giơ chân lên dùng sức giẫm ở trên bụng ta, đế giày hung hăng ấn vào trong bụng ta, ta cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị lần này giẫm dời vị trí, quặn đau kịch liệt làm cho ta thống khổ lớn tiếng kêu to đi ra.
Cô gái tóc ngắn kia cũng nổi giận đùng đùng đi tới, trực tiếp một cước đá vào mặt tôi, đầu tôi dùng sức dập đầu trên mặt đất một cái, đập đầu tôi có chút choáng váng.
Khổng Tước Nữ và em gái tóc ngắn đều mang theo lửa giận, một cước một cước không chút lưu tình hướng trên người ta chào hỏi, trên người của ta in đầy dấu giày của các nàng, ta chỉ có thể chật vật rụt người không ngừng nhúc nhích trên mặt đất, giống như một con sâu đáng thương.
Cuối cùng, Khổng Tước Nữ một cước nặng nề giẫm lên mặt ta, sau đó dùng sức đạp lên đầu ta, dùng sức giẫm lên, hoa văn thô ráp chống trượt đem da mặt yếu ớt của ta đều xé rách ra từng lỗ hổng.
A a a!!
Ta thống khổ kêu to.
Khổng Tước Nữ không vì thế mà thương hại ta, mà dùng sức mạnh lớn hơn nữa ở chân, đầu của ta phảng phất như sắp bị giẫm bẹp, một tia máu tươi từ trong miệng ta chảy ra.
"Kêu giống như giết heo, để cho ngươi kêu!" tóc ngắn muội tử dùng sức dậm ở ngực của ta, thật lớn trùng kích để cho ta nhịn không được kịch liệt ho khan.
Đủ rồi, Lưu Mẫn, Triệu Yến. "Đường Nguyệt lúc này đột nhiên lên tiếng. Lưu Mẫn và Triệu Yến lúc này mới buông lỏng chân, tạm thời buông tha cho tôi.
Đường Nguyệt đi tới bên cạnh đầu ta, mũi giày da trên chân đặt ngay trước mắt ta, phía trên thoáng có một chút bụi bặm, nhưng vẫn lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
Nàng từ trên cao nhìn xuống ta, cặp mắt lãnh ngạo kia không mang theo một tia tình cảm, cứ như vậy lạnh lùng nhìn ta, giống như là đang nhìn một con sâu bé nhỏ không đáng kể.
Bị loại ánh mắt này nhìn, ta nhịn không được hừ hừ, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khó hiểu.
Sau khi nhìn một hồi, Đường Nguyệt liền xoay người đi tới bên cạnh rương sắt, sau đó lại ngồi lên. Thấy vậy, Lưu Mẫn dùng sức đá tôi một cước, "Không chết chứ, mau đứng lên đi đến chỗ Nguyệt tỷ.
Ta lúc này đã có chút sợ, những nữ sinh này một đám xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, chỉ biết là đánh đến chết.
Đã rất nhiều năm tôi chưa từng đánh nhau, từng bị thương, cái loại cảm giác đau đớn này sớm đã dần dần quên đi trong trí nhớ.
Hiện tại bị mấy nữ sinh này đánh, trên người không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn làm cho tôi đều sắp ngất đi.
Nghe được mệnh lệnh của Lưu Mẫn, mặc dù ta đã không còn khí lực hoạt động thân thể, nhưng sợ bị đánh lần nữa làm cho ta sợ tới mức vừa lăn vừa bò lăn tới bên cạnh Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt vẫn như cũ phi thường nhàn nhã bắt chéo chân, thấy ta tới, liền trực tiếp đem một chân giẫm lên bụng của ta, còn một bên nhẹ nhàng giẫm nghiền thịt mỡ trên bụng ta.
Lần này tôi không dám trốn nữa.
Nàng híp mắt nhìn chằm chằm ta, thật giống như rắn độc săn chuột, ta sợ hãi rụt cổ, không dám đối diện với nàng.
Lưu Mẫn và Triệu Yến cũng đi tới, đứng trước mặt tôi, nửa tựa vào rương sắt lớn.
Lưu Mẫn xoa mặt hơi sưng lên, miệng mắng chửi đĩnh đạc, càng nhìn tôi càng tức giận, nhịn không được giơ tay lên cho tôi một bạt tai thanh thúy.
Tôi nghiêm mặt nhịn xuống một cái tát này.
Quỳ xuống cho ta!
Lưu Mẫn ra lệnh.
Tôi chần chờ một chút, lại đổi lấy một cái tát của Triệu Yến, tôi cảm giác mặt nóng rát, vừa đau vừa tê dại, trong lòng khó chịu tới cực điểm, đều sắp khóc lên.
Không cho ta suy nghĩ nhiều, ta chỉ có thể ủy khuất cúi đầu gối quỳ xuống.
Đây là lần đầu tiên tôi quỳ xuống, vẫn bị nữ sinh ép buộc như vậy, cảm giác khuất nhục lan tràn trong lòng, khiến tôi cảm thấy hoảng sợ chính là đồng thời sinh ra một tia khoái cảm.
Mẹ nó, ngươi không phải kiêu ngạo sao? Đánh ta? Ta mẹ nó ngươi tê liệt! "Lưu Mẫn lại là một cước đạp tới, vừa vặn đạp ở trên lưng vốn là bị thương của ta, ta bị đau đến nghiến chặt răng, cũng không dám biểu thị nhiều.
"Hãy cúi đầu và xin lỗi cho đến khi tôi hài lòng."
Mệnh lệnh ác độc, nhục nhã nhân cách từ trong miệng Lưu Mẫn phun ra, tôi cũng không dám phản kháng, cảm giác khuất nhục thật sâu đã đánh nát tâm trí của tôi, tôi thuận theo khom lưng dập đầu.
Ha ha ha, đập mạnh một chút, phải nghe được thanh âm.
Lưu Mẫn vươn chân giẫm lên gáy tôi, chờ tôi ngẩng đầu lên, cô ấy lại dùng sức giẫm xuống, trán tôi đập trên mặt đất xi măng, đập ra từng vết máu.
Theo đầu từng cái từng cái nện trên mặt đất, ta cảm giác tôn nghiêm của mình cũng đang từng chút từng chút tiêu giảm, trong cơ thể có cái gì đó đang điên cuồng sinh trưởng.
Lưu Mẫn rốt cục chơi tận hứng, dừng chân vận động, đem đầu của ta lẳng lặng giẫm trên mặt đất.
Chờ nàng dời chân cũng dùng mũi chân gợi lên cằm của ta, nàng nhìn thấy trán của ta đã là máu thịt mơ hồ.
Ha ha ha. "Thấy kiệt tác của mình, Lưu Mẫn phát rồ nở nụ cười.
Được rồi được rồi, tiếp theo là chuyện của Nguyệt tỷ.
Lưu Mẫn vừa nói vừa dùng mũi chân vừa nhẹ nhàng cọ cằm tôi, giống như trêu đùa chó con.
Thấy ta như vậy, Lưu Mẫn đảo tròng mắt, tựa hồ nghĩ tới cái gì.
Nghe nói anh và tên đê tiện Diệp Hiểu Hiểu kia hôn lưỡi rồi.
Lưu Mẫn đem chân từ cằm tôi chuyển qua đỉnh đầu của tôi, dùng đế giày giẫm lên đầu tôi, sau đó hơi dùng sức đem đầu của tôi giẫm xuống, thẳng đến khi dừng ở trước giày Đường Nguyệt, "Như vậy cậu đi liếm sạch giày của chị Nguyệt đi, không thể để lại một chút bụi nha, bằng không tôi đánh chết cậu.
Nhìn giày da gần trong gang tấc, bởi vì nguyên nhân thấu thị, mũi giày bằng da màu đen đặt ở trước mặt ta, lóe hàn quang, thoạt nhìn đặc biệt có uy nghiêm.
Ta không khỏi cả người run rẩy lên, bụng dưới không hiểu sao dấy lên ngọn lửa, đốt ta đại não đều có chút tê liệt.
Ta vươn tay nâng lấy giày da Đường Nguyệt, run rẩy vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi chống lại mặt giày Đường Nguyệt, xúc cảm lạnh lẽo cùng hương vị chua xót truyền vào khoang miệng của ta, trong cơ thể của ta xuất hiện một dòng nước xiết.
Dòng nước xiết này mãnh liệt như vậy, đánh sâu vào toàn thân của ta, làm cho tinh thần của ta lâng lâng lên, khí tức của ta cũng không khỏi biến nặng lên.
Ta nằm sấp dưới chân Đường Nguyệt, lè lưỡi liếm liếm giày da Đường Nguyệt, tựa như con chó lấy lòng chủ nhân, thoạt nhìn hèn mọn như vậy.
Lưu Mẫn mang theo ác ý, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh mặt tôi. Tinh thần của tôi có chút hoảng hốt, không biết vì sao không để ý đến hành động này của Lưu Mẫn.
Giày da của Đường Nguyệt vốn không bẩn, chỉ có mũi giày cùng giày dính một ít bụi đất, ta liếm cũng không có kháng cự như vậy.
Bụi đất bị ta liếm vào trong miệng, nhiễm đen đầu lưỡi của ta, nước bọt của ta thì làm cho giày da của Đường Nguyệt trở nên càng thêm bóng loáng lóe sáng.
Ta thập phần thuận theo dùng hàm răng cạo xuống một ít bụi đất trên đầu lưỡi, sau đó nuốt vào trong bụng, lại tiếp tục liếm láp.
Thấy vậy, Lưu Mẫn cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức đã bị biểu tình châm chọc đùa cợt thay thế, "Thật sự là tiện, liếm giày người khác liếm ra sức như vậy, chẳng lẽ ngươi là chó sao? Ha ha ha.
Nghe được lời nói nhục nhã của Lưu Mẫn, mặt ta không khỏi đỏ bừng lên. Hành động vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng, trong tối tăm giống như có một thanh âm đang dẫn dắt ta làm như vậy.
Này này, nếu bị Diệp Hiểu Hiểu biết 'bạn trai' của cô ấy lại dùng lưỡi hôn liếm giày của chị Nguyệt, nhất định sẽ tức điên lên.
Lưu Mẫn cười nhạo, đem điện thoại di động nhắm ngay mặt tôi chụp cận cảnh, chân giẫm lên đỉnh đầu tôi hơi đè xuống, "Chó chết, thè lưỡi ra một chút.
Nghe Lưu Mẫn nhục mạ, cảm thấy khuất nhục đồng thời ta thậm chí có chút hưng phấn, hạ thể cũng đang dần dần lớn lên, ta kinh hoảng kẹp chặt đùi, sợ bị Lưu Mẫn các nàng phát hiện.
Lưu Mẫn đang hưng phấn, chỉ cầm điện thoại di động chụp mặt tôi.
Mà Đường Nguyệt từ khi ta liếm giày của nàng bắt đầu cũng chỉ là một mực trầm mặc nhìn xuống ta, trên mặt không có một chút biểu tình, ta cũng thiếu chút nữa hoài nghi nàng có phải bị Đàm Sương Tuyết nhập thể hay không.
Các nàng hẳn là đều không có phát hiện ta hạ thể dị động.
Ta không nhìn thấy chính là Triệu Yến thuộc tính A Tạp Lâm vẫn đứng ở phía sau ta, Triệu Yến nhìn thấy ta thuận theo nuốt vào bụi đất trên giày Đường Nguyệt thì bắt đầu có chút sững sờ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà hiện tại nhìn thấy hành động kẹp chặt đùi mất tự nhiên của ta, nàng rốt cục tin tưởng ý nghĩ trong lòng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quái dị.
Triệu Yến nâng chân lên, thừa dịp tôi không chú ý dùng sức cắm chân vào giữa đùi tôi, sau đó nhanh chóng móc lên trên một cái, mũi giày chuẩn xác không sai chống lại gậy thịt của tôi.
"A..." Vừa xuống quá đột ngột, ta căn bản chưa kịp làm tư tưởng chuẩn bị, hạ thể đã bị loại kích thích này.
Cả người ta giật mình, một dòng điện nhanh chóng lan tràn toàn thân, hạ thể càng thêm sưng tấy.
Có chuyện gì vậy?
Lưu Mẫn tò mò nhìn tôi một cái, lại phát hiện thì ra là Triệu Yến đưa chân lên gậy thịt của tôi đang cọ xát.
Đường Nguyệt cũng bị tiếng rên rỉ đột nhiên của ta làm kinh động, dưới chân ý thức co rụt lại một chút.
Hắc hắc, các ngươi biết trên mạng có một loại người tên là biến thái run rẩy không?
Triệu Yến đắc ý cười, "Chính là loại người thích bị nữ sinh đùa bỡn, nhục nhã, còn có thể vì thế mà cảm thấy hưng phấn, thậm chí cao trào.
Cái gì? Trên thế giới còn tồn tại loại biến thái này? "Lưu Mẫn lộ vẻ kinh nghi.
Đương nhiên. Ngươi xem, nơi này không phải có một tên biến thái run rẩy sao!
Nói xong, Triệu Yến dùng chân dùng sức đẩy trứng của ta một cái.
Ta bị đau nằm rạp trên mặt đất, nhưng lập tức mà đến chính là một trận càng thêm mãnh liệt khoái cảm đánh úp lại, ta cả người đều phảng phất muốn bay vào đám mây bình thường, nhịn không được kiều ngâm đi ra.
Ha ha ha ha, kêu thật giống con gái, đồ run rẩy! "Triệu Yến ôm bụng nở nụ cười, cô nói với Lưu Mẫn," Thật ra bây giờ phía dưới anh ta đã cứng đến không chịu nổi rồi.
Có loại chuyện này?
Lưu Mẫn tựa như tìm được món đồ chơi mới lạ gì đó, liếm liếm môi.
Nàng vươn chân chống lại cằm của ta, đem đầu của ta mạnh mẽ hướng lên đỉnh, làm cho ta đi theo chân của nàng thẳng người lên.
Ánh mắt của nàng lập tức nhìn thấy chỗ lồi không tự nhiên của hạ thể ta.
Mặt ta nóng dữ dội, hận không thể đào một cái lỗ chui vào, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Phốc, ha ha ha. "Lưu Mẫn cười to, cô cười vô cùng lợi hại, nước mắt cũng sắp bật cười.
Thật đúng là có a, loại biến thái này.
Lưu Mẫn giẫm lên vai tôi, cô ấy hơi cúi người xuống híp mắt nhìn tôi chằm chằm, trong mắt mang theo ý cười khó hiểu, "Này, biến thái run rẩy M tiên sinh, nói như vậy tất cả những gì chúng tôi làm với anh vừa rồi đối với anh mà nói đều là một loại khen thưởng, đúng không. Thái độ cứng rắn lúc trước của anh kỳ thật cũng là vì chọc giận chúng tôi mà để cho chúng tôi ngược đãi anh.
"Không... không phải, ta không có... a ân..." Lời của ta còn chưa nói xong, phía sau Triệu Yến liền thập phần ăn ý dùng chân đá hạ thể của ta một cái, làm cho lời nói của ta biến thành không có ý nghĩa ghê tởm rên rỉ.
Ha ha ha, còn nói không có, rõ ràng phía dưới đã cứng như vậy rồi.
Lưu Mẫn giễu cợt nhìn tôi.
Đột nhiên, cô ấy dường như nghĩ về điều gì đó, với một cái nhìn độc ác trên khuôn mặt.
Cô ấy đá vào vai tôi và ra lệnh cho tôi, "Này, cởi quần ra.
Cái gì? Tôi choáng váng.
Mẹ nó, không nghe thấy sao! Bảo cậu cởi quần ra! "Lưu Mẫn cho tôi một cước lên mặt.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể khuất nhục đưa tay cởi dây lưng, chậm rãi kéo quần của mình xuống.
Gậy thịt ngẩng cao đem quần lót của ta cao cao đỉnh lên, gió nhẹ phất qua đùi trần trụi của ta, lạnh vù vù, loại kích thích này lại khiến cho hạ thể của ta càng thêm cao ngất, mắt ngựa đều chảy ra một tia chất lỏng, quần lót bị nhiễm ướt một khối nhỏ diện tích.
Mặt đỏ của ta đều sắp nhỏ ra máu.
Phốc, ha ha ha ha, vậy mà cũng đã chảy ra nước rồi. Này này, ngươi có bao nhiêu hưng phấn đâu.
Lưu Mẫn châm chọc.
Ta cảm giác Đường Nguyệt vốn vẫn luôn mặt không chút thay đổi lúc này cũng hướng ta ném tới ánh mắt khinh thường.
A...... A...... Đừng nhìn tôi, đừng. "Cả người tôi co giật, từng đợt từng đợt khoái cảm đánh sâu vào toàn thân.
Không cần?
Lưu Mẫn đưa tay bắt lấy tóc tôi dùng sức tát tôi một cái, "Cậu nói không cần thì không cần? Cậu cho rằng mình là ai, bà đây cứ muốn nhìn, cậu thì có thể làm gì. Triệu Yến, lột quần lót của hắn ra.
Hắc hắc, được rồi.
Triệu Yến kích động khom lưng xuống, đưa tay nắm lấy quần lót của tôi liền trực tiếp cởi xuống.
Căn bản không cho phép ta phản kháng.
Làm xong, nàng còn nhấc chân giẫm lên quần lót của ta, để tránh ta lần nữa mặc vào.
Chậc chậc chậc.
Lưu Mẫn cúi đầu nhìn côn thịt của ta, nện đầu lưỡi, "Không nghĩ tới ngươi còn rất có nguyên liệu nha, vậy mà so với cha ta còn lớn hơn, ngươi là học sinh trung học sao?"
Nói xong lại lấy tay nhẹ nhàng búng gậy thịt của ta một cái.
Ta vừa đau vừa sảng khoái, nhịn không được kêu to một chút.
Thấy vậy, nàng phảng phất tìm được trò chơi gì thú vị, lại liên tục đàn vài cái, ta đau đớn nhịn không được trốn về phía sau một chút.
Ai ngờ điều này cũng giẫm lên điểm sấm sét của cô.
Nàng duỗi chân dùng sức đá gậy thịt ta một cước, ta cảm giác lần này phảng phất đá nổ trứng của ta, hạ thể truyền đến đau nhức kịch liệt làm cho cả người ta trực tiếp ngã xuống, ôm phía dưới thống khổ gào thét.
Bộ dạng thảm hại của tôi không nhận được chút đồng tình nào của Lưu Mẫn, cô ấy giẫm mạnh chân lên mặt tôi, vừa dùng sức giẫm nghiền.
Mẹ nó, không biết xấu hổ đúng không. Lão nương đánh JJ ngươi là để mắt ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, lại còn dám trốn. Xem ta không thu thập ngươi.
Nói xong lại hung hăng giẫm lên ta vài cái.
Mặt của ta không ngừng dập trên mặt đất, đều phát tím phát xanh.
Lưu Mẫn đá mệt mỏi, rốt cục không đá tôi nữa.
Nàng tùy ý đem chân tại trên mặt ta bơi chung quanh, giống như là đang đùa bỡn một quả bóng.
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, duỗi chân đem ta đạp ngã một cái mặt, khiến ta chính diện nằm ngửa trên mặt đất.
Lưu Mẫn nháy mắt với Triệu Yến, ăn ý nhiều năm khiến Triệu Yến lập tức hiểu Lưu Mẫn chuẩn bị làm gì.
Triệu Yến một bước bước tới, sau đó bắt được tay của ta, đem tay ôm hạ thể của ta mạnh mẽ vặn ra, sau đó đặt trên mặt đất dùng hai chân phân biệt giẫm lên.
Sức mạnh của chân vượt xa cánh tay, tôi không thể tránh khỏi chân Triệu Yến.
Lưu Mẫn buông chân giẫm lên mặt tôi, bước chân vui vẻ đi tới nửa người dưới của tôi.
Tôi giống như hiểu được suy nghĩ của Lưu Mẫn, vội vàng lắc đầu, nhưng cô ấy bất vi sở động.
Nàng cao cao giơ chân lên, hơi hơi vặn vẹo chân, hoạt động một chút, sau đó dùng sức dậm tại ta JJ phía trên.
"A a a --" Mặc dù một cước này bởi vì góc độ nguyên nhân cũng không có đánh trúng trứng của ta, nhưng côn thịt nhận được trùng kích cực lớn cũng đủ để cho ta đau đớn khóc rống lên.
Ta thê lương kêu thảm thiết, thanh âm phần lớn làm cho Lưu Mẫn các nàng không khỏi bịt kín lỗ tai.
Ta còn muốn tiếp tục kêu thảm thiết, nhưng Đường Nguyệt một bước đi tới lập tức giẫm lên trên miệng ta, đế giày gắt gao ngăn chặn tiếng kêu thảm thiết của ta, chỉ chảy ra một tia rên rỉ.
Cẩn thận một chút, đừng chơi quá trớn, đừng để hắn kêu lớn tiếng như vậy, vạn nhất đưa người khác tới thì không tốt. "Đường Nguyệt trừng mắt liếc Lưu Mẫn một cái.
Vâng.
Lưu Mẫn ngượng ngùng rụt cổ lại.
Sau đó cô ấy quay đầu căm tức nhìn tôi, trút giận lên đầu tôi, "Đều tại anh, kêu lớn tiếng như vậy làm gì, rất đau sao? Không phải anh thích bị nữ sinh đùa bỡn như vậy sao, vậy anh cứ hưởng thụ thật tốt, đừng cho tôi gào thét loạn xạ.
Lưu Mẫn giẫm lên gậy thịt của tôi dùng sức nghiền nát, đế giày có hoa văn chống trơn thật sâu trực tiếp ma sát lên gậy thịt của tôi, kéo da tôi nghiền trái nghiền phải.
Gậy thịt của ta rất nhanh đã bị cái này thô ráp đế giày mài rách da, hơi hơi đỏ lên.
Mặc dù có chút đau, nhưng lập tức mà đến khoái cảm ở trong cơ thể ta cuồn cuộn.
Một cái gì đó sẽ thức dậy và một cái gì đó sẽ thay đổi.
Tôi hoảng sợ lắc đầu, muốn ngăn cản thứ gì đó thay đổi.
Nhưng miệng của ta bị Đường Nguyệt giẫm lên, không phát ra âm thanh.
Tay của ta bị Triệu Yến giẫm lên, không thể nhúc nhích.
Lưu Mẫn không có bất kỳ trở ngại dùng chân đùa bỡn lấy của ta côn thịt.
Lần này là thật sự bị nữ sinh đùa bỡn mà vô lực phản kháng.
Nghĩ tới đây, hạ thể của ta ngược lại càng ngày càng cứng rắn, từng đợt từng đợt khoái cảm mãnh liệt mà đến, ta ở trong sóng khoái cảm tử thủ một tia lý trí.
Bất quá ta biết một tia lý trí này sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nước mắt khuất nhục từ khóe mắt trượt xuống.
Cuối cùng, Lưu Mẫn nhẹ nhàng giẫm mũi giày lên quy đầu mẫn cảm của tôi vài cái, tôi nhịn không được rốt cục bắn tinh, phun ra một lượng lớn tinh dịch, cọ rửa đế giày của Lưu Mẫn, lan đến bắp chân Triệu Yến, thậm chí là bắn lên giày của Đường Nguyệt.
Cứ như vậy, thân xử nam tôi tích góp từng tí một mười mấy năm, ngay cả triệt quản cũng chưa từng làm qua trăm phần trăm thân xử nam cứ như vậy bị một nữ sinh khiến tôi chán ghét dùng phương thức nhục nhã nhân cách chân này phá vỡ.
Cảm giác xấu hổ kịch liệt cùng khoái cảm dung hợp thành một cỗ lực lượng cực lớn hung hăng đụng vào bên trong thân thể ta nơi nào đó. Ta cảm giác được, trong cơ thể của ta quả thật, có cái gì đó thức tỉnh.
Phốc, ha ha ha, vậy mà bắn nhiều như vậy. Không phải là ngươi vẫn là cái chỗ đi.
Lưu Mẫn cười nhạo tôi.
Bất quá ta không để ý tới, tinh thần của ta đã tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, chuyện quá khứ nghĩ không thông thoáng cái đã nghĩ thông suốt.
"Này, dám đem như vậy dơ bẩn đồ vật lộng tại giày của ta thượng, ngươi là muốn chết sao! cho chúng ta liếm." ba đôi giày bày ở trước mặt của ta, ta mặt không chút thay đổi, dựa vào bản năng liếm láp lên.
Giày của ba người Lưu Mẫn bị tôi liếm sạch sẽ rất nhanh, Lưu Mẫn hài lòng nhìn đôi giày mình trở nên sạch sẽ, dùng chân giẫm lên đầu tôi.
Không nghĩ tới công phu liếm giày của anh còn có một bộ, so với cẩu cẩu nhà tôi có.
Nàng tiếp tục nhục nhã ta, bất quá ta lúc này đã không cảm giác được kích thích bên ngoài, hết thảy dựa vào bản năng mà hành động.
Lưu Mẫn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ rưỡi. Lúc này mới rốt cục buông tha ta, đi theo Đường Nguyệt Triệu Yến, chỉ để lại ta tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, tôi ngẩng đầu lên.
Một màn làm cho người ta sợ ngây người đã xảy ra, vết thương trên mặt tôi thế nhưng đều tốt lên, ngay cả vết sẹo cũng không có lưu lại, nếu như không phải bởi vì trên mặt còn chảy máu, phỏng chừng không ai dám cho rằng tôi vừa rồi toàn bộ vết thương trên mặt.
Lại là như vậy, vết thương toàn bộ khôi phục. Chính ta cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra, chỉ biết ta từ nhỏ thân thể chữa khỏi năng lực liền nhanh dọa người. Ta không dám nói cho người khác biết, sợ bị người khác coi là quái vật.
Tôi đứng dậy và thở dài. Lấy điện thoại di động ra, đã là hơn mười hai giờ bốn mươi, trên bảng thông báo có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Trương Linh Nhi gọi tới.
Không thể để cho nàng lo lắng a.
Tôi lau sạch máu trên mặt, phủi sạch bụi đất, dấu giày trên người, sau khi xác nhận không nhìn ra có gì đáng ngại, tôi mới vội vàng chạy về nhà.