liên quan tới ta bị cuốn vào bất lương những sự tình kia
Chương 29
Ngươi nha mấy ngày hôm trước rốt cuộc đi làm cái gì!
Buổi sáng hôm nay ta vừa tan tiết thứ nhất đã bị Đường Nguyệt không biết từ lúc nào nhảy ra vội vã kéo ra ngoài phòng học.
Mới vừa đứng lại, ta còn chưa kịp hỏi Đường Nguyệt tìm ta làm gì đã bị nàng một ngụm bọt phun vào mặt ta.
Ha? "Ta ngây ngốc nhìn Đường Nguyệt.
Ngươi đừng giả ngu với ta!
Đường Nguyệt nổi giận đùng một đấm vào ngực tôi, "Mấy ngày hôm trước vì sao cậu đột nhiên không đi học? Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì chứ! Hỏi bạn học trong lớp cậu đều nói không biết cậu đi làm gì.
A... "Ta có chút ngượng ngùng gãi gãi gáy, thì ra Đường Nguyệt đang lo lắng cho ta.
Trước đó nói rõ, ta cũng không có lo lắng cho ngươi nha!"Đường Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của ta không khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng giải thích.
Hắc hắc, ta biết. "Ta chỉ tiếp tục mỉm cười.
Thấy bộ dáng lỗ mãng của ta, Đường Nguyệt nổi giận, nàng trực tiếp một cước đá vào xương trước mặt ta, đau đến ta thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
"Ngươi cái này ghê tởm biến thái có tư cách gì cười ta a!" Đường Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ bừng, một bên mắng to ta, một bên còn dùng sức dùng chân đạp bắp chân của ta.
Ngao ngao, ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao? "Ta vội vàng nhận sai.
Hừ! Biết sai là tốt rồi. "Đường Nguyệt lúc này mới buông tha ta. Hai tay cô chống eo, liếc mắt nhìn tôi, "Bây giờ anh nói xem mấy ngày trước anh đi làm gì.
Ặc...... Kỳ thật......
Ta lại đem bộ lý do thoái thác kia của Trương Linh Nhi mượn dùng một chút, không thể không nói Trương Linh Nhi tên kia thật sự là rất có thể kéo, kế chủ nhiệm lớp, Đàm Sương Tuyết về sau, Đường Nguyệt cũng bị bộ lý do thoái thác kia của nàng lừa gạt đi qua.
A a, thì ra là thế. "Đường Nguyệt gật gật đầu.
Ân ân, chính là như vậy. "Tôi cũng gật đầu theo," Lại nói anh sẽ không hỏi em vì sao không nói trước cho anh biết sẽ có vài ngày không đến trường học vấn đề này chứ?
Ha? Có ý gì? "Đường Nguyệt vẻ mặt khó hiểu nhìn ta," Ta hỏi ngươi cái này làm gì?
Không, không có gì, chỉ là nhớ tới một ít chuyện cũ thương tâm mà thôi. "Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Đúng rồi," Đường Nguyệt nhẹ đá ta một cước tỏ vẻ để cho ta nghe nàng nói chuyện, "Ngươi thật sự có nắm chắc sao?
Ngươi yên tâm, ta nhất định không có việc gì!
Tôi vỗ mạnh lồng ngực của mình, kết quả không nghĩ tới dùng sức quá mạnh, khiến cho bản thân nhịn không được bắt đầu lớn tiếng ho khan, "Khụ khụ khụ... của tôi... năng lực tự lành của tôi... Khụ khụ... cũng không phải che đậy, có thể xảy ra chuyện gì?
Ha ha ha, chỉ biết khoác lác. "Nhìn ta một bên ho khan còn một bên cậy mạnh cứng rắn muốn nói hết lời, Đường Nguyệt phì cười một tiếng.
Cho chút mặt mũi đi, tôi đang trang bức đây. "Tôi có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Ha ha ha...... "Đường Nguyệt còn không ngừng cười.
Này! Còn cười! "Ta tức giận nhìn Đường Nguyệt.
Ân, ta không cười. "Đường Nguyệt lúc này mới nhịn được nụ cười, nàng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn ta, sau đó nói," Ngươi nhất định không thể có việc a!
Ân! "Ta gật gật đầu.
Cái kia...... "Đường Nguyệt đột nhiên có chút do dự nhìn ta một cái.
Hả?
Ánh mắt Đường Nguyệt có chút mơ hồ, "Cậu là một người thích bị nữ sinh khi dễ run rẩy đúng không, chờ sau khi chuyện lần này qua đi tớ sẽ... tớ sẽ... tận lực thỏa mãn cậu!
Đường Nguyệt lại cường điệu nói.
Nghe xong Đường Nguyệt nói, ta không khỏi lộ ra nụ cười, nàng đây là đang dùng phương pháp của mình lo lắng cho ta sao?
Tôi không sao đâu!
******
Sắp đến lúc bắt đầu đại hội thể thao, tôi vẫn như cũ mỗi ngày tiếp nhận "Huấn luyện chịu đau" của Đàm Sương Tuyết, trừ lần đó ra, tôi còn tự mình bắt đầu rèn luyện thân thể, chính là ở nhà để cho Trương Linh Nhi giám sát tôi mỗi ngày hít đất cùng nằm ngửa ngồi dậy.
Tuy rằng Trương Linh Nhi rất buồn bực ta như thế nào đột nhiên nhớ tới muốn rèn luyện thân thể, nhưng vẫn phối hợp với kế hoạch của ta, ở một bên đốc thúc ta.
Lúc mới bắt đầu cô ấy còn rất bình thường, ở một bên yên tĩnh giúp tôi đếm.
Nhưng về sau, nàng chơi đùa, mà ta lại khổ.
Nhớ rõ có lần tôi đang hít đất, lúc làm đến lần thứ ba mươi thật vất vả mới miễn cưỡng chống đỡ được bản thân, kết quả tên Trương Linh Nhi kia trực tiếp đặt mông ngồi lên lưng tôi, lúc ấy tôi liền trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, cằm còn ở trên mặt đất dập đầu một cái.
Mà Trương Linh Nhi kia nha đầu thối không xin lỗi coi như xong, còn chê ta vô dụng.
Tôi đang muốn tranh luận với cô ấy, kết quả cô ấy trực tiếp bày ra tư thế huấn luyện viên, nói là cố ý gia tăng độ khó cho tôi, để cho huấn luyện của tôi càng thêm có hiệu quả.
Nói chính là có lý có cứ, để cho ta câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.
Quên đi, ai bảo ngay từ đầu là ta cầu xin nàng giám sát ta chứ.
Kết quả từ lần này về sau, Trương Linh Nhi liền chơi nhân vật huấn luyện viên đến nghiện, mỗi ngày trong lúc tôi rèn luyện nghĩ biện pháp trêu cợt tôi.
Tỷ như khi ta hít đất làm thật sự làm không nổi, lúc mệt mỏi quỳ rạp trên mặt đất, nàng trực tiếp đem chân duỗi đến khố hạ của ta, một bên dùng mu bàn chân xoa nắn hạ thể của ta một bên dùng sức hướng lên trên đỉnh.
Khiến cho ta khó xử không thôi, chỉ có thể liều mạng toàn lực chống đỡ thân thể của mình, tận lực rời xa chân Trương Linh Nhi.
Mỗi khi như vậy, Trương Linh Nhi liền ở một bên cười ha ha, cười ta làm sao còn có khí lực.
Ngoại trừ trêu cợt tôi trong lúc tôi rèn luyện, Trương Linh Nhi còn tự tiện chuyển sang hạng mục phạt thể xác.
Chính là nếu động tác của tôi không đạt tiêu chuẩn, có hiềm nghi lười biếng, sẽ bị cô ấy phạt về thể xác.
Trương Linh Nhi thật sự là chơi đến nghiện!
Mà những hạng mục phạt thể xác của cô ấy trên cơ bản đều là vì trêu cợt tôi mà nghĩ ra.
Ví dụ như khi ngựa chở cô đi lòng vòng trong phòng, trên đầu mang giày của cô ngồi chồm hổm, vân vân.
Tóm lại hạng mục phạt thể xác kỳ lạ cổ quái gì cũng có, nếu tôi nghi ngờ, cô ấy liền nói những phạt thể xác này cũng có thể giúp tôi rèn luyện.
Cẩn thận ngẫm lại cũng có đạo lý, ít nhất mỗi lần tôi bị cô ấy phạt thể xác xong đều mệt mỏi hơn nhiều so với việc hít đất, nằm ngửa ngồi dậy. Vì thế ta chỉ có thể tạm thời nghe lời nàng.
Chuyện trong nhà trước hết để sang một bên, tôi ở trường học cũng có rèn luyện, chính là mỗi buổi chiều sau khi tan học, tôi sẽ chạy vòng quanh sân thể dục, nhớ rõ lúc mới bắt đầu chạy, tôi hai vòng còn chưa chạy xong đã mệt thành chó, mà hiện tại tôi đã có thể miễn cưỡng chạy xong năm vòng.
Xế chiều hôm nay tôi lại tiếp tục chạy quanh sân thể dục, kết quả vừa chạy được một nửa, bên tai đột nhiên truyền đến một trận thét chói tai.
Phía trước cái kia! Mau tránh ra!
Tình huống gì?
Ta không khỏi dừng bước lại, vừa mới chuẩn bị hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn lại, kết quả đối diện mà tới chính là một cái rất nhanh phóng đại bóng đen.
Phanh!
Cái bóng đen này nện mạnh vào mặt tôi, lực va chạm cực lớn trực tiếp đem tôi nện ngã xuống đất.
Tôi gian nan bò dậy khỏi mặt đất, may mắn trên mặt đất là đường băng nhựa, tính chất không cứng lắm, tôi cũng không ngã xuống.
Trên đường đứng dậy, tay tôi chạm vào một vật thể tròn vo, quay đầu nhìn lại, là một quả bóng đá tràn ngập khí. Cũng đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Người anh em, không phụ lòng a, cậu không sao chứ?
Ta vội vàng quay đầu nhìn lại, một thân ảnh hơi có chút nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện trong tầm mắt của ta, tuy rằng cái đầu của nàng có chút thấp bé, còn có một khuôn mặt búp bê, bất quá chỉnh thể nhìn qua, khí chất của nàng cũng sẽ không làm cho người ta có một loại cảm giác rất nhỏ yếu dễ khi dễ, ngược lại là làm cho người ta có một loại cảm giác rất phóng khoáng đẹp trai.
"Là cậu!?" sau khi nhìn thấy mặt tôi, Diệp Hiểu Hiểu lộ ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc.
Đúng vậy, là tôi. "Tôi có chút tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hiểu, tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra.
A ha, a ha ha ha...... "Diệp Hiểu Hiểu cũng có chút xấu hổ cười cười, cô áy náy nhìn tôi," Không xứng đáng a, run rẩy, vừa rồi lúc tôi đá bóng không phanh chân lại, không cẩn thận đập trúng cậu.
Ách...... Không có cũng quá quan hệ.
Nghe được Diệp Hiểu Hiểu xin lỗi, tôi cũng không tiện nghiêm mặt, hơn nữa tôi cũng không bị thương chỗ nào, chỉ là trên mặt còn có chút nóng bỏng.
Rồi trả bóng đá lại cho Diệp Hiểu Hiểu.
"Hì hì, đã lâu không gặp cậu," Diệp Hiểu Hiểu cười nhận lấy quả bóng, "Đoạn thời gian trước muốn đi tìm cậu, kết quả cậu vẫn luôn không ở đây. là có chuyện gì phát sinh sao?"
Ặc... trong này có nguyên nhân vô cùng sâu xa. "Tôi liền giải thích với Diệp Hiểu Hiểu một phen.
A a, thì ra là như vậy a. "Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.
Ha ha, Trương Linh Nhi, ngươi đã lừa dối thành công năm người rồi.
Thấy Diệp Hiểu Hiểu cũng tin, trong lòng tôi không khỏi lẩm bẩm.
Thôi, tóm lại chuyện giải quyết là tốt rồi. "Diệp Hiểu Hiểu có chút thâm ý nhìn tôi," Đúng rồi, M Quân, cậu ở đây làm gì? Vừa rồi nhìn cậu giống như đang chạy bộ.
Ặc, tôi đang rèn luyện đây. "Tôi thành thật khai báo.
À, đại hội thể thao sắp tới rồi đúng không. "Diệp Hiểu Hiểu có chút chế nhạo nhìn bụng tôi," Run rẩy, cậu đây xem như nước đến chân mới nhảy sao? Bảo cậu bình thường không rèn luyện cho tốt.
"Tôi..." Tôi bị khuôn mặt già nua của Diệp Hiểu Hiểu đỏ lên, đang muốn phản bác lời của cô ấy, kết quả bị một giọng nói đột nhiên xen vào cắt đứt.
Hiểu Hiểu, làm sao vậy? Người này không chịu cho em rời đi sao?
Một nữ sinh cao lớn đột nhiên chen vào giữa tôi và Diệp Hiểu Hiểu, cô ta vừa bảo vệ Diệp Hiểu Hiểu ở phía sau vừa hung tợn trừng mắt nhìn tôi, "Này, tôi nói cậu còn là đàn ông sao?
Ta có chút không nói gì ngẩng đầu lên nhìn trước mặt cái này ít nhất có một mét tám năm tả hữu tóc ngắn nữ sinh.
Nàng nói cái gì vậy, ta như thế nào lại không thuận theo không buông tha?
Coi tôi là loại người lòng dạ hẹp hòi sao?
Nàng cũng không hỏi trước tình huống liền trực tiếp trừng người a.
Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu có ý kiến gì không? "Nữ sinh cao lớn chống lưng có chút hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không......
Mã Linh!
nể mặt Diệp Hiểu Hiểu, tôi cũng không muốn cãi nhau với nữ sinh này, đang chuẩn bị nhẫn nại giải thích, ai ngờ Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên quát to một tiếng, kết quả nữ sinh cao lớn trước mặt này không biết vì sao đột nhiên cả người chấn động, cả khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, vẻ kiêu ngạo vừa rồi lập tức tắt lịm.
Người này là bằng hữu của ta, ta vừa rồi chỉ là đang cùng hắn nói chuyện phiếm.
Diệp Hiểu Hiểu từ sau lưng Mã Linh đi ra, cô ấy hơi liếc Mã Linh một cái liền có chút áy náy cười với tôi, "Không xứng đáng, Mã Linh cũng chỉ là quá để ý tôi, cho nên ngữ khí có chút vọt lên, hy vọng anh không để ý.
Ặc... không có việc gì, em sẽ không để ý. "Thấy Diệp Hiểu Hiểu đều xin lỗi, em tự nhiên không tiện nghĩ tiếp.
Được rồi, Mã Linh, em về trước đá đi, anh muốn nói chuyện với anh ấy một lát. "Diệp Hiểu Hiểu ném bóng cho Mã Linh," Giúp anh nói chuyện với Từ Lộ một chút.
Được...... được. "Mã Linh cao lớn gật đầu khúm núm.
Hì hì, chúng ta đi thôi. "Diệp Hiểu Hiểu cười híp mắt dắt tay tôi đi về phía trước, bỏ Mã Linh lại phía sau.
Sau khi đi theo Diệp Hiểu Hiểu vài bước, tôi không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, Mã Linh kia vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, lại qua vài giây sau cô ấy mới nhanh chóng ôm bóng đá chạy xa.
Anh run rẩy? Anh nhìn cái gì vậy? "Diệp Hiểu Hiểu tò mò nhìn tôi.
Ách...... Ta cảm giác người bạn kia của ngươi có chút kỳ quái a.
Ta nhịn không được đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Vừa rồi biểu hiện của Mã Linh quả thật có chút kỳ quái, vì sao đột nhiên lộ ra biểu tình như thấy quỷ?
Kỳ quái sao? "Diệp Hiểu Hiểu khó hiểu nhìn tôi," Em chỉ biết ở sau lưng nói xấu người khác là không tốt nha.
Ặc...... Thật ngại quá. "Tôi lập tức xin lỗi.
Ha ha, cũng không cần xin lỗi. "Diệp Hiểu Hiểu cười cười.
Chúng tôi vừa nói vừa cười, nói chuyện phiếm với Diệp Hiểu Hiểu thật sự là một chuyện kỳ diệu, rõ ràng giữa chúng tôi chỉ mới quen nhau không lâu, nhưng mỗi lần nói chuyện phiếm với cô ấy lại cảm giác như đang nói chuyện phiếm với một người bạn rất thân.
Cô ấy giống như có thể biết suy nghĩ thật sự của tôi, luôn có thể rất ăn ý phối hợp nói chuyện với tôi, điều này làm cho tôi cảm giác nói chuyện phiếm với cô ấy là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Sau khi bị Diệp Hiểu Hiểu dắt đi vòng qua một góc, tôi không khỏi sửng sốt, tầm nhìn thoáng cái trở nên tối tăm, trước mắt là một con hẻm hẹp dài, cuối con hẻm bị tạp vật chất đống cùng một chỗ ngăn chặn.
Nơi này là phía sau sân vận động, bên tay phải của tôi là tường gạch xây bằng gạch đá, bên tay trái chính là vách tường cao lớn của sân vận động, chặn ánh tà dương treo nghiêng ở chân trời, giữa hai người hình thành một khe hở nhỏ rộng chừng một mét, nơi này tới gần góc tây bắc của trường học, là một vị trí dựa vào góc, bình thường chỉ có cửa chính của sân vận động mới có người lui tới, phía sau trên cơ bản sẽ không có người đi qua, vì vậy nơi này trở thành ngõ nhỏ chất đống tạp vật.
Tôi vội vàng nhìn bốn phía một chút, không biết bắt đầu từ khi nào, trong tầm mắt trên cơ bản đã không nhìn thấy người.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, Diệp Hiểu Hiểu tựa hồ là cố ý dẫn tôi tới đây, tôi đang chuẩn bị bứt ra thoát khỏi nơi này, kết quả Diệp Hiểu Hiểu giống như là sớm biết suy nghĩ của tôi, trong nháy mắt tôi chuẩn bị xoay người nhấc chân đem chân hơi vểnh lên đưa tới dưới chân của tôi, tôi không cẩn thận, trực tiếp bị cô ấy vấp ngã trên mặt đất.
Hì hì, đừng chạy.
Diệp Hiểu Hiểu chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, cô ấy dùng mũi chân nhẹ nhàng chống lên bả vai tôi, hất tôi lên một cái, để cho tôi nằm chính diện trên mặt đất, sau đó bước ra hai chân, trực tiếp đặt mông ngồi ở trên ngực tôi, "Tôi thật vất vả mới lừa được cậu đến chỗ ít người này.
Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?
Tôi có chút bất an nhìn Diệp Hiểu Hiểu ngồi ở trên ngực tôi, chỗ cô ấy ngồi cách đầu tôi rất gần, mông cơ hồ sẽ dán lên cằm tôi.
Từ góc nhìn của tôi, bắp đùi Diệp Hiểu Hiểu trở nên vô cùng to lớn, giống như là Optimus Prime chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của tôi, Diệp Hiểu Hiểu vốn hình thể nhỏ nhắn xinh xắn toàn bộ nhìn qua giống như là một người khổng lồ, mà tôi giống như là con kiến hèn mọn bị người khổng lồ đè ở phía dưới.
Diệp Hiểu Hiểu mở to hai chân, đầu từ giữa hai chân dò xét xuống.
Nàng cao cao tại thượng nhìn ta, trên mặt lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Làm gì? Run rẩy muốn tôi làm gì? "Diệp Hiểu Hiểu vừa cười xấu xa, vừa dùng ngón trỏ chọc nhẹ mũi tôi, trêu chọc tôi.
Ai nha! "Tôi hơi tức giận đưa tay bắt lấy ngón tay nghịch ngợm của Diệp Hiểu Hiểu," Em không cần anh làm gì, anh đứng lên là được rồi.
Không cần! Ta mới không cần!
Diệp Hiểu Hiểu quả quyết cự tuyệt tôi, cô ấy rút ngón tay từ trong tay tôi ra, sau đó nhẹ nhàng nắm hai lỗ tai tôi, "Thật vất vả để cho tôi bắt được cậu một lần, không vui một chút sao được a, hơn nữa sâu trong nội tâm run rẩy M quân cũng đang khát cầu cái gì đó.
Tôi có chút đỏ mặt, ngoài miệng phản bác, nhưng cũng không ngăn cản tay Diệp Hiểu Hiểu lộn xộn với tôi, "Tôi... tôi không có khát cầu gì cả..."
Hắc hắc, em đâu có nói M Quân đang khao khát cái gì, sao anh lại vội vã phủ định như vậy. "Diệp Hiểu Hiểu hắc hắc cười một tiếng, sau đó có chút chế nhạo nhìn em," Chẳng lẽ là chột dạ?
Ai...... Ai chột dạ! "Tôi có chút bối rối lớn tiếng phủ định.
Diệp Hiểu Hiểu cũng không trực tiếp vạch trần biểu tình kích động hiện tại của tôi, cô chỉ cười một tiếng đầy ý vị thâm trường, sau đó nói, "Thôi, mặc kệ hiện tại anh có chột dạ hay không, dù sao bây giờ tôi muốn chơi anh, anh trốn không thoát đâu!"
Anh làm sao vậy! "Tôi không ngờ Diệp Hiểu Hiểu lại xấu tính như vậy, lập tức giãy dụa.
Thân thể Diệp Hiểu Hiểu bị tôi lay tới lay lui, nhưng chính là không có biện pháp đem cô ấy từ trên người tôi lay xuống.
Hắc hắc, "Diệp Hiểu Hiểu có chút trêu tức nở nụ cười, tiện tay bắt lấy hai tay ta đang chuẩn bị đẩy nàng," Run m quân a, ngươi đây là đang làm nũng sao? Bả vai vung vung.
"Tôi..." Tôi bị Diệp Hiểu Hiểu cố ý dùng để đùa giỡn, nói có chút đỏ mặt, vội vàng ngừng giãy dụa của Vô Dụng.
Ha ha ha. "Thấy bộ dáng xấu hổ không thôi của tôi, Diệp Hiểu Hiểu không chút che giấu phá lên cười.
"Ngươi cười cái gì a!" ta bị Diệp Hiểu Hiểu cười càng thêm xấu hổ, nhớ tới chính mình vừa rồi làm vô dụng liền cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Tôi quay mặt đi, có chút ngượng ngùng đối mặt với ánh mắt trêu tức của Diệp Hiểu Hiểu.
Hắc hắc, run rẩy M quân đây là thẹn thùng sao?
Diệp Hiểu Hiểu cười cười, dùng chân trái giữ chặt sườn mặt tôi, ép buộc tôi quay mặt lại.
Tựa hồ là không muốn ta lại động đầu, Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp đem hai chân dùng sức đỉnh ở mặt của ta bên cạnh, mắt cá chân gắt gao kẹp lấy đầu của ta, làm cho đầu của ta không cách nào nhúc nhích, "Ngoan, tiếp tục nhìn ta~"
Diệp Hiểu Hiểu lúc này đi một đôi giày thể thao trắng đen đan xen, trên mặt giày màu trắng trang trí mấy đường kẻ màu đen quấn quýt cùng một chỗ, nhìn qua tương đối đơn giản hào phóng.
Ống giày kéo dài ra là một đoạn tất bông màu trắng, ống tất cho đến bắp chân, miệng tất còn có mấy vòng vòng màu đen dùng làm trang trí.
Có thể là bởi vì Diệp Hiểu Hiểu vừa rồi đang đá bóng, trên tất bông màu trắng đã dính không ít bụi đất, trên tất chân phải thậm chí còn dính một đoạn cỏ, nhìn qua có chút bẩn thỉu.
Lượng vận động vừa rồi của Diệp Hiểu Hiểu hẳn là không ít, khẳng định ra không ít mồ hôi, tôi cũng có thể từ trên hai chiếc vớ Diệp Hiểu Hiểu dán vào mặt tôi cảm giác được một cỗ nhiệt lượng cùng một chút hơi ẩm.
Diệp Hiểu Hiểu không ngừng dùng sức kẹp chặt hai chân vào giữa, gò má của tôi bị xương mắt cá chân nhô ra của cô ấy đặt đau đớn. Tôi không khỏi nhíu mày, "Đau quá, buông chân ra.
Vậy run rẩy không thể quay đầu lại được. "Diệp Hiểu Hiểu đưa ra yêu cầu.
Được rồi được rồi. "Tôi chỉ có thể thỏa hiệp.
Hắc hắc, làm đau ngươi sao?
Diệp Hiểu Hiểu thấy tôi gật đầu liền tuân thủ ước định dời chân, "Để tôi xoa bóp cho em.
Nàng buông lỏng hai tay của ta ra, vươn bàn tay ở trên gò má của ta ôn nhu vuốt ve nơi vừa rồi bị xương mắt cá chân của nàng chạm tới.
Động tác của Diệp Hiểu Hiểu thập phần mềm nhẹ, hơn nữa làn da của cô gái vốn tương đối nhẵn nhụi bóng loáng, bị cô ấy nhẹ nhàng xoa bóp gò má giống như là bị tơ lụa cao cấp nhất phất qua gò má, tôi không khỏi sinh ra một loại cảm giác thoải mái, dần dần quên mất mình còn ở một loại tư thế khuất nhục bị nữ sinh đặt ở dưới mông.
"A..." Tôi đang say mê, kết quả trên mặt đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, lập tức không khỏi kêu thảm một tiếng, phục hồi tinh thần lại, kết quả phát hiện Diệp Hiểu Hiểu đang cười xấu xa nhìn tôi, thì ra vừa rồi cô ấy đột nhiên dùng sức véo mặt tôi một cái.
Em làm gì vậy? "Tôi vừa xoa chỗ bị Diệp Hiểu Hiểu bóp đỏ, vừa có chút ai oán nhìn cô.
Anh run rẩy, vừa rồi hình như anh rất hưởng thụ mà.
Khóe miệng Diệp Hiểu Hiểu cong lên một chút quỷ dị, nàng tựa hồ là liên tưởng đến cái gì, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình trêu tức, "Giống như ta trước kia nuôi một con chó nhỏ nha, mỗi lần ta sờ mặt nó nó đều lộ ra một bộ biểu tình giống như ngươi. Đúng rồi, con chó nhỏ kia của ta cũng là lông màu đen, giống như màu tóc run rẩy của M quân.
Nói xong, nàng còn như trêu chọc sờ sờ đầu của ta.
Hả?
Tôi không khỏi sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần lại bàn tay Diệp Hiểu Hiểu đã xoa lên đầu tôi vài cái.
Ta nhất thời tức giận, vội vàng đẩy tay nàng ra, có chút tức giận liếc nàng một cái, "Đừng đem ta trở thành chó nhỏ của ngươi đến sờ a!"
"Hì hì hì," Thấy ta có chút thô bạo đẩy bàn tay của nàng ra, Diệp Hiểu Hiểu cũng không có tức giận, mà là nhẹ giọng nở nụ cười, "Ai nha, run rẩy M quân nói mình không phải tiểu cẩu cẩu sao? Ta như thế nào cảm thấy ta hiện tại phía dưới mông chính là một con đáng yêu tiểu cẩu cẩu đâu? Dù sao đều thích đối với chân của ta động dục nha, nhớ rõ trước kia mỗi lần dùng đế giày đi cọ cái kia tiểu đáng yêu gà kê thời điểm, nó đều là một bộ phi thường thoải mái đâu, liền cùng run rẩy M quân biểu hiện giống nhau nha."
"Tôi... tôi... nào có như vậy..." Tôi có chút không có sức mạnh phản bác, đối mặt với ánh mắt trêu tức của Diệp Hiểu Hiểu lúc này, tôi xấu hổ không thôi.
Nhớ lại cảnh tượng mấy lần trước ở dưới chân Diệp Hiểu Hiểu bắn ra, tôi chỉ cảm thấy mặt nóng lợi hại, chột dạ quên mất chuyện mình vừa mới đáp ứng Diệp Hiểu Hiểu, không khỏi muốn quay mặt đi, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt của Diệp Hiểu Hiểu.
Nhưng lần này tôi không có cơ hội quay mặt đi nữa, bởi vì Diệp Hiểu Hiểu vừa mới chuẩn bị động đầu liền trực tiếp giơ chân lên giẫm lên mặt tôi.
Đế giày cứng rắn hung hăng đè ở trên mặt của ta, làm cho đầu của ta căn bản không thể động đậy.
"Hắc hắc, run rẩy m quân, như vậy cũng không tốt nha, rõ ràng đã nói không thể lại xoay mặt đi, ngươi bây giờ lại muốn vi phạm ước định," Diệp Hiểu Hiểu chậm rãi vặn vẹo mắt cá chân, đế giày ở trên mặt của ta nhẹ nhàng nghiền nát.
Đế giày của Diệp Hiểu Hiểu che khuất hơn phân nửa tầm nhìn của tôi, nhưng tôi vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy biểu tình hiện tại của Diệp Hiểu Hiểu qua đế giày của Diệp Hiểu Hiểu, cô ấy đang dùng một loại nụ cười nguy hiểm đối với tôi, "Chó hư phải bị trừng phạt.
Tôi nhất thời cảm thấy không ổn, mồ hôi trán trong nháy mắt toát ra, nhưng tôi lại phát hiện đáy lòng mình lại còn có một tia chờ mong trừng phạt theo như lời Diệp Hiểu Hiểu, bởi vì trừng phạt theo như lời Diệp Hiểu Hiểu trên cơ bản cuối cùng đều làm cho tôi sảng khoái vô cùng.
Đậu má, ta thật sự là hết thuốc chữa rồi! Ta đã có biến thái như vậy sao!? Sau khi đột nhiên phát hiện ý nghĩ chân thật của mình, ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Không, quả nhiên là thôi đi.
Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên đổi giọng, "Mỗi lần tuy nói là trừng phạt, nhưng cuối cùng vẫn khiến M Quân rất sảng khoái, như vậy căn bản không tính là trừng phạt.
Diệp Hiểu Hiểu có chút khổ não thở dài, cuối cùng ngay cả chân giẫm lên mặt tôi cũng dời đi.
Trước mắt tôi lại thấy ánh mặt trời, phía trước tầm mắt cuối cùng cũng không còn đế giày bẩn thỉu của Diệp Hiểu Hiểu, trên mặt cũng bớt đi cảm giác áp bách khiến người ta không thoải mái, tốt nhất chính là cái mũi bị đế giày của Diệp Hiểu Hiểu đè bẹp của tôi rốt cục cũng được giải phóng.
Diệp Hiểu Hiểu dường như không có ý định trừng phạt tôi nữa, tất cả dường như đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng...
Tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy ngứa ngáy?
Giống như là tại sắp muốn ăn được một bữa mỹ vị đại tiệc thời điểm, phần kia đại tiệc đột nhiên đã bị người đánh ngã trên mặt đất, còn dùng chân hung hăng giẫm mấy cước, để cho ta rốt cuộc không có biện pháp ăn được.
Hai chân Diệp Hiểu Hiểu đặt ngay bên tai tôi, lỗ tai tôi thỉnh thoảng còn có thể đụng tới giày của cô ấy, khiến tôi cảm nhận được sự bóng loáng và lạnh lẽo của sản phẩm da thuộc.
Không, vẫn có thể ăn được, bị người ta đánh ngã xuống đất thì thế nào?
Bị người ta giẫm mấy cái thì thế nào?
Phần đại tiệc này hiện tại vẫn như cũ bày ở trước mặt ta, cũng không có biến mất, chỉ là phương thức ăn hiện tại của ta sẽ không giống nhau.
Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn tôi cũng không nói lời nào, chỉ là khóe miệng thời khắc nào cũng lộ ra một nụ cười xấu xa, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tôi biết ý đồ của Diệp Hiểu Hiểu, nhưng hiện tại tôi cũng chỉ có thể dựa theo cô ấy thiết kế tốt mà làm.
"Diệp... Diệp Hiểu Hiểu..." Giọng nói của tôi có chút run rẩy, cảm giác xấu hổ cực độ khiến tôi nói chuyện cũng không lưu loát.
Ân? "Khóe miệng Diệp Hiểu Hiểu dần dần cong lên, cô cố ý dùng một loại ngữ khí thờ ơ hỏi," Làm gì?
"Tôi... tôi... tôi nghĩ..." Mặt tôi đỏ bừng.
Nói đi, run rẩy M quân, ngươi muốn làm gì?
Ý cười trên mặt Diệp Hiểu Hiểu càng ngày càng đậm, đã rõ ràng xuất hiện một tia đùa giỡn.
Cô dứt khoát vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vào sườn mặt tôi, "Nói đi, muốn tôi đối với anh làm gì hả, anh run rẩy quá!"
Loại động tác mang tính vũ nhục cố ý này giống như cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà, trực tiếp đem tâm lý chịu ngược của tôi hoàn toàn đập ra, bụng dưới của tôi dấy lên một đoàn tà hỏa, hạ thể cũng không khỏi có chút ngẩng lên.
"Em muốn anh trừng phạt em!" tôi gần như hét lên.
Ha ha ha, muốn ta trừng phạt ngươi sao? Không hổ là biến thái run rẩy.
Diệp Hiểu Hiểu vừa cười nhạo tôi, vừa lắc đầu, "Đáng tiếc, không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Trừng phạt cậu cuối cùng chỉ khiến cậu sảng khoái, đây không tính là trừng phạt. Cho nên tôi sẽ không trừng phạt cậu.
Sao lại như vậy?
Ta nhất thời có chút bối rối.
Thấy mình không có được câu trả lời như mong muốn, nhưng luồng tà hỏa trong cơ thể lại càng tràn đầy trong tiếng cười nhạo của Diệp Hiểu Hiểu, không có cách nào tiết ra, tôi gấp đến độ sắp khóc lên, "Rõ ràng tôi đã làm theo yêu cầu của anh... Tại sao... Tại sao không..."
"Yêu cầu gì?" Diệp Hiểu Hiểu cười híp mắt cắt ngang lời tôi, cô ấy hơi cúi người xuống nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức, "Tôi đã nói bảo cậu làm gì chưa?"
Rõ ràng ta cũng đã..."Hiện tại Diệp Hiểu Hiểu đối với ta mỗi một cái trêu tức ánh mắt đều đủ để cho ta dục hỏa đốt người, ta đã nhịn không được, tay của ta không tự chủ được hướng hạ thể của mình sờ đi.
Không được đụng vào!
Ngay tại thời điểm tay của ta lập tức muốn sờ đến gà gà của mình, Diệp Hiểu Hiểu giống như là sau lưng có ánh mắt đột nhiên quát to một tiếng, dọa ta cả người run rẩy một chút, tay cũng dừng lại.
"Nếu như cậu dám tự tiện sờ gà của mình, cậu sẽ không có bất kỳ cơ hội nào bị tôi'trừng phạt'", Diệp Hiểu Hiểu cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tôi.
"Tôi... nhưng tôi..." Tôi bị dục vọng không thể thỏa mãn khiến cho sắp khóc lên.
Hi, được rồi, đùa giỡn em lâu như vậy, cũng thiếu không nhiều lắm là đủ. "Thấy tôi thật sự sắp nhịn không được, Diệp Hiểu Hiểu chống đỡ đầu gối của mình từ trên ngực tôi đứng lên.
Sau khi đứng lên, Diệp Hiểu Hiểu cũng không để ý đến tôi, mà trực tiếp nhấc chân xoay người, đi sâu hơn vào hẻm nhỏ.
Cũng không biết Diệp Hiểu Hiểu có phải cố ý hay không, lúc cô ấy mở chân ra đế giày xẹt qua mặt tôi, mũi giày nhẹ nhàng cạo lên mũi tôi một chút, một ít bụi đất nhỏ vụn từ trong khe hở hoa văn đế giày cô ấy rơi ra, rắc lên mặt tôi.
Ta không khỏi híp híp mắt, có chút tro bụi rơi ở trên nhãn cầu của ta.
Ta một bên dụi mắt, một bên nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy.
Diệp Hiểu Hiểu hai tay ôm gáy, một bên huýt sáo, một bên không nhanh không chậm cất bước, một bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Tôi theo sát phía sau cô ấy, ngứa ngáy khó ngừng, có mấy lần tôi đều muốn vươn tay tự mình tuốt ra, nhưng nghĩ đến ánh mắt uy hiếp của Diệp Hiểu Hiểu, tôi lại không dám lộn xộn.
Tôi muốn thúc giục Diệp Hiểu Hiểu nhanh lên, nhưng lại sợ cô ấy tức giận không để ý tới tôi.
Nhìn nàng không ngừng nâng lên lại rơi xuống gót giày, hô hấp của ta càng ngày càng dồn dập, thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp nhào tới ôm vào trong ngực.
Rốt cục, sau khi đến gần một cái tủ gỗ ngã trên mặt đất, Diệp Hiểu Hiểu ngừng lại, hai tay cô chống đỡ quầy, nhẹ nhàng nhảy lên, liền ngồi ở trên tủ.
Thấy vậy, ta vội vàng ba bước cũng làm hai bước đi tới trước mặt Diệp Hiểu Hiểu đứng vững.
"Diệp... Diệp Hiểu Hiểu... nhanh... nhanh lên..." Tôi vẫn có chút không nhịn được thúc giục.
Hạ thể của ta sớm đã cứng không chịu được, đem quần của ta đầu đều cao cao đỉnh lên, hình thành một cái phi thường rõ ràng lều trại nhỏ.
Hì hì... "Diệp Hiểu Hiểu hơi nghiêng đầu, có chút chế nhạo liếc xéo tôi. Nàng bắt chéo chân, chân phải nâng cao vừa vặn dừng ở phía trước hạ thể của ta.
Thấy một màn như vậy, hô hấp của ta cơ hồ muốn ngừng lại, "Nhanh... Nhanh giẫm xuống a." ta vội vàng hô to.
Hi.
Diệp Hiểu Hiểu cười xấu xa, cố ý nhẹ nhàng lắc lư chân phải, hấp dẫn tầm mắt của tôi, mũi chân phải giơ lên thật cao vẽ vòng tròn về phía hạ thể của tôi, nhưng lại không chạm vào gà gà của tôi, chỉ tận tình khiêu khích tôi.
Tôi bị động tác này của Diệp Hiểu Hiểu kích thích, tính dục tích góp từng tí một trong cơ thể gần như phun ra như hồng thủy, một tia lý trí cuối cùng của tôi cũng bị dục hỏa hừng hực trong cơ thể thiêu đốt hầu như không còn, tôi giống như bị ma bắt lấy chân Diệp Hiểu Hiểu dùng sức đè lên gà của mình.
A a a!!
Một hồi mãnh liệt khoái cảm đánh úp lại, ta không khỏi kịch liệt run rẩy một cái.
Tôi giống như là đạt được một cái miệng phát tiết, liều mạng đối với đế giày Diệp Hiểu Hiểu co rút hạ thể của mình.
Gà gà của tôi lần lượt va chạm vào đế giày cứng rắn của Diệp Hiểu Hiểu, lại lần lượt bị đế giày vô tình bẻ cong, khoái cảm không gì sánh kịp xâm nhập mỗi một tế bào trên người tôi, tôi tựa như một người điên than nhẹ.
A nha, run rẩy M quân chính mình liền như vậy đối với chân của ta phát động tình sao?
Nhìn bộ dáng không chịu nổi của tôi, Diệp Hiểu Hiểu không chút lưu tình trào phúng tôi, "Chân của tôi khiến cô sảng khoái như vậy sao?
Diệp Hiểu Hiểu một bên nhướng mày nhìn tôi, một bên dùng sức giẫm lên gà con của tôi vặn vẹo chân phải.
Gà của tôi bị Diệp Hiểu Hiểu dùng sức giẫm ở dưới chân, nàng thỉnh thoảng lên xuống lắc lư chân của mình, để đế giày ở giữa gậy thịt của tôi cùng Đản Đản chà đạp qua lại.
Toàn bộ hạ thể bị đồng thời nghiền ép mãnh liệt khoái cảm để cho ta không khỏi phát ra một trận thở hổn hển.
"Ha ha ha ha," Diệp Hiểu Hiểu cười ha ha, nàng có chút xem thường liếc ta, "Uy uy, run rẩy m quân, gà gà bị ta giẫm liền thoải mái như vậy sao? thật sự là đủ có thể a, ngay cả ta trước kia nuôi con chó nhỏ bị ta giẫm gà gà thời điểm đều không có giống ngươi như vậy dâm kêu đâu."
"A... a..." Lời nói nhục nhã của Diệp Hiểu Hiểu khiến tôi đỏ mặt tía tai, nhưng theo đó lại càng thêm khoái cảm mãnh liệt.
Ta toàn thân trên dưới đều không ngừng run rẩy, đại não đã hoàn toàn bị xuất tinh dục vọng chi phối.
Ngươi tên biến thái! Thích đúng không, thích đúng không!
Nhìn thấy bộ dáng của tôi, ý trào phúng trên mặt Diệp Hiểu Hiểu càng ngày càng rõ ràng, dưới chân cô ấy càng dùng sức đứng lên, càng về sau, cô ấy dứt khoát trực tiếp nâng chân lên dùng sức đạp gà của tôi.
Đế giày cứng rắn một lần lại một lần dùng sức đạp vào gà con của tôi, tôi thậm chí bị Diệp Hiểu Hiểu đạp thẳng về phía sau, nhưng khoái cảm không ngừng xuất hiện trong cơ thể lại làm cho tôi liều mạng muốn đem gà con tới gần chân Diệp Hiểu Hiểu, thật giống như là trên chân Diệp Hiểu Hiểu có một nam châm đang hấp dẫn tôi.
A a a a... "Tôi không ngừng vặn vẹo cái mông hùa theo chân Diệp Hiểu Hiểu đạp tới.
"Ha ha ha, thật giống như con chó nhỏ động dục, không, so với con chó nhỏ động dục còn biến thái hơn!"
Diệp Hiểu Hiểu cười nhạo tôi, dưới chân đột nhiên giẫm mạnh lên gà gà của tôi, bất quá lần này trước khi tôi bị đạp lui về phía sau đã bị Diệp Hiểu Hiểu vươn mũi chân chui qua háng tôi, ôm lấy mông tôi, xu thế lui về phía sau của tôi có thể đình chỉ lại.
Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười với tôi, sau đó đột nhiên giơ chân kia lên giẫm lên gà của tôi.
Ra đây đi.
Diệp Hiểu Hiểu vừa dứt lời, giẫm lên chân gà của tôi liền bắt đầu xoay tròn trái phải, giống như giẫm tắt tàn thuốc dùng sức nghiền nát gà của tôi.
Cùng lúc đó, nàng đỉnh tại ta khố hạ chân cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư đứng lên, mu bàn chân không ngừng cọ lấy của ta trứng, tại loại này song trọng kích thích dưới, trong cơ thể khoái cảm đã tiếp cận mãn giá trị ta một giây cũng không tới liền bắn ra.
A a a a a! "Cả người tôi không khỏi chấn động, tinh dịch phun ra cũng đã làm ướt quần jean của tôi.
Ha ha ha, ra rồi. "Diệp Hiểu Hiểu cười cười, chà đạp hai chân gà con tôi đã thả xuống.
Vừa mới bắn xong một lần lớn, ta cảm giác có chút hư, đầu đột nhiên một trận mê muội cảm giác đánh úp lại, ta không khỏi lảo đảo một chút.
Anh run rẩy, không sao chứ? "Diệp Hiểu Hiểu sợ tới mức vội vàng từ trên ngăn tủ nhảy xuống đỡ lấy tôi.
Không sao... "Tôi khoát tay với Diệp Hiểu Hiểu," Gần đây bắn hơi nhiều, không cầm cự được mà thôi.
Lời này ngược lại không nói giả, gần đây nha đầu thúi Trương Linh Nhi luôn nắm lấy cơ hội muốn cho ta ra ngoài một lần, cảm giác giống như là muốn ép khô ta vậy.
Ngươi sẽ không phải là mỗi ngày đều ở trong nhà vụng trộm tuốt đi?"kết quả ai biết Diệp Hiểu Hiểu thoáng cái nghĩ sai rồi.
"Ai mỗi ngày tuốt a!" ta tự nhiên là lập tức phản bác.
"Ngươi không có mỗi ngày tuốt như thế nào vừa rồi nói mấy ngày nay bắn hơi nhiều rồi?"Diệp Hiểu Hiểu hơi híp mắt nhìn kỹ ta.
Ta nhất thời không có gì để nói, bất quá ta chung quy không có khả năng nói là bị muội muội của mình làm ra đi, như vậy cũng quá kia cái gì, vì vậy ta chỉ có thể chính mình thừa nhận, "Được rồi, ta là chính mình mỗi ngày triệt rồi thế nào?"
Đáng đời độc thân. "Diệp Hiểu Hiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi, cô vỗ vỗ chính mình," Tự cậu tuốt cái gì, tìm tôi đi, tôi giúp cậu bắn ra, dùng phương thức cậu thích nhất.
Hả? "Tôi ngơ ngác nhìn Diệp Hiểu Hiểu.
Ngươi cảm thấy mình tuốt so với ta giúp ngươi làm ra còn sướng hơn sao?"Diệp Hiểu Hiểu có chút không quá cao hứng nhìn ta, nàng vươn tay ra trực tiếp vỗ ở trên gà của ta, sau đó thuận thế nhẹ nhàng bóp.
Ngao!
A!
Tôi và Diệp Hiểu Hiểu gần như đồng thời kêu lên.
Em tên gì vậy? "Tôi vừa hít khí lạnh vừa tức giận nhìn Diệp Hiểu Hiểu, bên tôi bị cô ta bóp trứng một cái, đau quá!
Thật ghê tởm! Mới nhớ tới ngươi vừa bắn, đều rơi vào tay ta.
Diệp Hiểu Hiểu một bên cau mày nhếch miệng, một bên hết sức ghét bỏ dùng sức vung tay của mình, giống như là muốn đem thứ bẩn thỉu gì đó hất ra.
Vốn nói chuyện phiếm trò chuyện rất tốt, là ai đột nhiên muốn tới trêu đùa ta a?"nhớ tới vừa rồi chính mình bởi vì tinh trùng thượng não mà làm ra một ít hành động, ta không khỏi có chút đỏ mặt.
Diệp Hiểu Hiểu cũng có chút đỏ mặt lên, "Ta chỉ là không muốn ngươi quên ta a! có nhiều ngày không gặp ta như vậy, ta sợ ngươi đối với ta ấn tượng sẽ dần dần quên lãng... Cho nên ta chỉ có thể cho ngươi bắn ra, cho ngươi một lần nữa đối với ta khắc sâu ấn tượng, cho ngươi không thể rời khỏi ta."
Tôi có chút không biết nên nói như thế nào, tôi không nghĩ tới ý đồ của Diệp Hiểu Hiểu lại là như vậy, tôi còn tưởng rằng cô ấy chỉ đơn thuần muốn trêu chọc tôi.
Tôi hít một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn vào mắt Diệp Hiểu Hiểu nói, "Mặc kệ qua bao lâu tôi cũng sẽ không quên cậu!"
... "Diệp Hiểu Hiểu mím môi, ánh mắt cô đột nhiên có chút ảm đạm.
"Ách... cái kia... Diệp Hiểu Hiểu?" chẳng biết tại sao tôi đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, vì vậy có chút cẩn thận gọi một tiếng Diệp Hiểu Hiểu.
Ừ! "Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên ngẩng đầu lên cười sang sảng với tôi," Để làm gì?
Ặc... không có... không có gì. "Thấy Diệp Hiểu Hiểu vẫn như thường ngày, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ha ha, em không có gì anh có việc. "Diệp Hiểu Hiểu híp mắt nhìn anh chằm chằm.
Cái gì... Chuyện gì? "Tôi có loại dự cảm không tốt.
Liếm cho tôi. "Diệp Hiểu Hiểu đưa bàn tay vừa rồi nắm đũng quần tôi đến trước miệng tôi," Đây chính là thứ từ trong cơ thể cậu đi ra đấy.
A... liếm... liếm? "Tôi có chút không tình nguyện nhìn Diệp Hiểu Hiểu," Không thể dùng nước rửa sao?
Diệp Hiểu Hiểu không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt tôi, cô nghiêng đầu có chút trêu tức nhìn chằm chằm tôi, "Vạn nhất để Thủy mang thai thì làm sao bây giờ?
Ha? Nước làm sao có thể mang thai...... Ngao!
Tôi còn chưa nói xong đã bị Diệp Hiểu Hiểu trực tiếp một cước giẫm lên mặt giày của tôi, cô ấy vẫn dùng gót chân giẫm, gót giày cứng rắn hung hăng đâm vào mu bàn chân của tôi, mặt tôi lập tức trắng bệch.
Có liếm hay không? "Diệp Hiểu Hiểu dùng một loại ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm tôi, dưới chân cô ấy còn dùng sức nghiền ép mu bàn chân tôi.
Ta liếm liếm! Ta liếm còn không được sao! "Ta thật sự đau không chịu nổi, vội vàng bắt lấy tay Diệp Hiểu Hiểu liền thè lưỡi liếm liếm.
Hì hì, cái này run rẩy M Quân càng giống một con chó nhỏ, chỉ thuộc về tiểu cẩu cẩu của ta. "Diệp Hiểu Hiểu cười híp mắt nhìn ta.
... "Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ cười không nói lời nào.