liên quan tới ta bị cuốn vào bất lương những sự tình kia
Chương 24
Chuông điện thoại
"Bang!"
"Ý anh là sao?"
******
Hả?
Hả?
Số tiền này sẽ ổn thôi.
Hả?
“!!!”
“!”
Đây không phải là vấn đề.
Cho chúng tôi một cơ hội.
Không!
Cho chúng tôi một cơ hội.
Cho chúng tôi một cơ hội.
Cởi ra!
Cho chúng tôi một cơ hội.
"Ừ...vâng..."
Ôi, mẹ ơi, mẹ ơi.
Gậy thịt bị dây nhảy siết chặt bởi vì thời gian dài máu không được, đã có chút tím lại, các tĩnh mạch xanh quấn quanh thanh thịt từng cái một tức giận lên.
Điều này khiến Trương Linh Nhi lại tìm được niềm vui mới, cô ta kéo thanh thịt của tôi lên, để thanh thịt của tôi đứng thẳng lên, sau đó cô ta duỗi ngón chân ra, dùng mũi giày nhẹ nhàng mài gân xanh trên thanh thịt của tôi.
Dưới sự kích thích này, thân dưới của tôi gần như giãn nở đến cực điểm, nhưng nơi bị dây nhảy siết chặt cũng truyền đến đau đớn dữ dội, sợi dây nhảy thô ráp đó gần như hoàn toàn bị mắc kẹt vào thịt của tôi, khoái cảm và đau đớn cùng nhau tấn công, thân dưới của tôi không thể không co giật.
Cũng không biết quá trình này kéo dài bao lâu, Trương Linh Nhi đột nhiên lấy lại chân phải giẫm lên mặt tôi, mà lúc này, mặt tôi đã trở nên bẩn thỉu không thể chịu đựng được, khắp nơi đều là bùn đen, giống như một con mèo hoa đáng thương.
Trương Linh Nhi nhìn cũng không nhìn một cái đế giày bị tôi liếm đã lâu, trực tiếp đạp thành quả lao động của tôi lên sàn nhà.
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bối rối của tôi, sau đó ra lệnh, "Nhổ lưỡi ra xem sao".
Ta chỉ có thể nghe lời nhổ ra lưỡi.
"Thật kinh tởm, tất cả đều là bùn trên đế giày của tôi". Trương Linh Nhi nhìn tôi kinh tởm.
"Tôi... tôi có thể bắn không?" Tôi không thể quan tâm Trương Linh Nhi dùng ánh mắt gì để nhìn tôi vào lúc này, tôi đã bị tra tấn bởi cảm giác trống rỗng của phần dưới cơ thể sắp phát điên rồi.
Vâng, tất nhiên, bạn có thể bắn.
Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn.
Tôi đang chuẩn bị đưa tay ra tháo dây nhảy buộc vào gốc gậy thịt, nhưng Trương Linh Nhi lại đưa chân ra đá mạnh tay tôi ra. Tôi sợ đến mức run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Trương Linh Nhi không hiểu.
"Tôi cho phép bạn bắn, nhưng tôi không cho phép bạn tháo dây nhảy này ra".
Trương Linh Nhi đưa ra tuyên bố tàn nhẫn, nhìn tôi dần dần tuyệt vọng, Trương Linh Nhi lộ ra một nụ cười đùa giỡn, "Sao vậy? Sao bạn không bắn? Không phải bạn muốn bắn nghĩ đến việc liếm đế giày của tôi cũng đồng ý sao?"
Trương Linh Nhi nói: Tôi đã tuyệt vọng rồi.
"Gee, xem con gà trống này của bạn đã biến thành màu tím rồi, sợ là sau này con gà trống này của bạn không thể dùng được nữa.
"Không! Không! Làm ơn, cởi ra đi, làm ơn!" Tôi sợ, tôi thực sự cảm thấy phần dưới cơ thể của mình đã từ từ bắt đầu mất đi cảm giác.
"Cầu xin tôi?" Trương Linh Nhi chống cằm nhíu mày nhìn chằm chằm vào tôi, "Chỉ có bạn như vậy sao? Bạn có biết chó cầu xin người như thế nào không?"
Cho chúng tôi một cơ hội.
Ta biết Trương Linh Nhi chỉ là cái gì, vì nửa thân dưới của mình, ta chỉ có thể giống như chó bốn chân nằm trên mặt đất, trán gõ trên sàn nhà lạnh lẽo.
Làm ơn đi.