lại gặp tơ liễu tung bay lúc - ta phương bắc tình nhân
Giới thiệu
Năm 115 trước công nguyên, năm Hán Nguyên Đỉnh thứ hai thành Đông Dã nước Mân Việt. Đông Hải du kích tướng quân phủ "Dượng, thân thể người không thoải mái, mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ra tiễn con.
Người trẻ tuổi nói xong lời này với ta, nhanh nhẹn chui vào trong liễn xe tượng trưng cho thân phận người thống trị tối cao nước Mân Việt của hắn.
Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích. Rèm xe ngựa bị hắn xốc lên, lộ ra khuôn mặt non nớt của hắn:
Dượng, người mau trở về đi, lời người nói con đều nhớ kỹ, người yên tâm, con sẽ hành động theo cơ hội......
Hắn dùng tiếng Hán mang theo khẩu âm Việt đậm đặc nói với tôi, chào người đánh xe một tiếng, sau đó xe ngựa của hắn chuyển động, dần dần chạy xa trên con đường nhỏ yên tĩnh trước cửa phủ tướng quân du kích.
Ta đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa hắn đi xa, trong lòng không khỏi cảm khái:
Cư Cổ cũng là một đứa trẻ đáng thương. Lo lắng bị người khác nghe lén, mấy năm nay tôi và nó vẫn sử dụng tiếng Hán đối thoại. Theo yêu cầu của tôi, tiếng Hán của Cư Cổ tuy vẫn kém con trai, nhưng cũng đã nói lưu loát.
So sánh với cư cổ, nhi tử của ta không thể nghi ngờ là may mắn: Đông Dã thành yên tĩnh trước mắt này, trong mắt nhi tử đơn thuần như ánh mặt trời của ta hẳn chỉ là một cố hương an tĩnh tường hòa, nhưng đối với cư cổ mà nói lại sớm biến ảo thành một nơi đoạt mệnh khắp nơi hung hiểm.
Đây có lẽ chính là số mệnh của Việt Quỳ Vương do Hán triều sắc phong......
Tôi quay vào nhà và đóng cửa lại.
Trong phủ tướng quân một lần nữa yên tĩnh lại.
Lão bộc trong nhà A Trung đi chợ mua thức ăn.
Nhi tử thì sáng sớm đã ra cửa đi phủ nha.
Hắn kế tục chức tướng quân du kích Đông Hải không lâu, còn đang trong giai đoạn tân quan nhậm chức tam bả hỏa, cho nên mỗi ngày đi sớm về trễ, ngược lại bận rộn đến quên cả trời đất.
Khi tôi và mẹ nó âm thầm lên kế hoạch cho công việc này, thật không ngờ đứa nhỏ này lại thích đi thuyền trên biển như vậy.
Trong một thời gian ngắn ông đã học được toàn bộ bản lĩnh đi biển từ mấy vị chấp sự lớn tuổi của mình, điều này cũng vượt quá dự đoán của tôi và mẹ ông.
Đương nhiên, tôi tin tưởng con trai cũng không thể đoán được dụng ý chân chính đằng sau việc tôi và mẹ nó sắp xếp cho nó công chức này.
Ta than nhẹ một tiếng đóng cửa phòng lại, đem mấy tấm hải đồ khu cảng Đông Dã cất giữ trong rương gỗ lấy ra.
Đang muốn cầm bút tiếp tục ở phía trên bổ sung mấy hàng thủy văn rạn san hô đánh dấu, bỗng nhiên cảm giác lỗ mũi ngứa ngáy, mãnh liệt hắt xì một cái.
Sau đó tôi nhìn thấy một mảnh nhỏ màu trắng tơ liễu mang theo máu từ chóp mũi của tôi bay xuống trên bàn làm việc trước mặt.
Hoàng Khiên... mỗi lần nhìn thấy Liễu Nhứ hắt xì, anh phải nhớ nhớ tới em, được không...
Trong đầu ta vang lên thanh âm êm tai như chuông bạc của một nữ tử, mang theo nhu tình cùng hờn dỗi nói không hết.
"Mân Việt quốc cũng bắt đầu bay rồi... Cảnh nhi... ta đã không còn nhiều thời gian... ngươi đến giờ này khắc này vẫn không oán hận ta... còn nhớ ta sao?"
Trong lòng ta cười khổ một tiếng, lấy tay phủi đi tơ máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm phiến tơ liễu kia như có điều suy nghĩ. Suy nghĩ trong đầu không khỏi bay trở về buổi sáng năm đó ta lần đầu đi sứ Trường An cùng Cảnh nhi gặp nhau......