kim chung hoa cốc địa sinh tử nghiệt yêu
Chương 3
Quê của Tiểu Nghiên ở thị trấn Vĩnh Hòa, bạn bè thân thích trong nhà nghe nói vợ chồng chúng tôi trở về đưa tro cốt của nhạc phụ, đã sớm tụ tập ở nhà bác cả cô ấy chờ chúng tôi.
Phong tục tập quán của dân tộc Triều Tiên truyền thống hơn nhiều so với người Hán chúng ta, trình tự và trình tự tang sự rất nhiều đều vô cùng chú ý, nhạc phụ ở nhà anh chị em cũng nhiều, quan hệ với các nhà cũng tốt, tuy rằng lúc ấy ở Thẩm Dương đã cử hành qua một lần nghi thức tang lễ, bất quá lần nhập tộc này cộng thêm mộ phần, các loại nghi thức lại toàn bộ cực kỳ chính thức dựa theo thói quen truyền thống của dân tộc Triều Tiên đi qua một lần, tất cả mọi chuyện đều làm thỏa đáng đã là ba ngày sau.
Ba ngày nay có thể đem hai vợ chồng chúng ta giày vò đến mệt mỏi không chịu nổi.
Đây là lần đầu tiên tôi theo Tiểu Nghiên về nhà mẹ đẻ, mặc dù là tang sự, nhưng cũng không ngăn được nhiệt tình của người trẻ tuổi đối với cô mới nhà mình, ba ngày nay tôi gần như bữa cơm nào cũng bị mấy tiểu tử vây quanh rót rượu, rượu gạo dân tộc Triều Tiên gọi là Ma Cách Lý, độ không cao, khẩu vị mềm mại thơm ngọt, ngay cả loại người không giỏi uống rượu như tôi cũng có thể uống mấy chén, nhưng rượu dù sao cũng là rượu, hơn nữa tôi là đối tượng chiếu cố trọng điểm, cho nên mấy chén là không thể giải quyết vấn đề, trong ba ngày này cơ hồ mỗi một bữa cơm đều bị mọi người cười vang rót đến nhân sự không biết.
Tiểu Nghiên trước kia gặp phải loại tiệc rượu này bình thường đều sẽ giúp ta đỡ rượu, bất quá đây là nhà mẹ đẻ nàng, hơn nữa tang sự nhạc phụ làm cho nàng tâm lực lao lực quá độ, cũng mặc cho đám đại cữu ca cùng tiểu cữu tử kia đem cô gia tử ta sửa trị một phen.
Tổng thể mà nói, trong ba ngày ở nhà mẹ đẻ nàng, không khí đều là vừa hòa hợp lại náo nhiệt, chỉ là trong đó có một ít nhạc đệm nho nhỏ làm cho ta trong lúc vô tình nghe được một ít chuyện cũ Tiểu Nghiên cùng nhạc phụ cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới với ta.
Young-yeon có bạn trai khi còn học đại học.
Điều này làm cho trong lòng tôi có chút không thoải mái, tôi không phải để ý quá khứ của cô ấy, hơn nữa tôi cho rằng cô gái ưu tú như cô ấy nếu như lúc đại học không có nam sinh theo đuổi mới là không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là trong lòng tôi không được tự nhiên, cô ấy chưa từng đề cập với tôi những chuyện này, thậm chí cô ấy từng nói với tôi trước đây cô ấy chỉ thầm mến một nam sinh, tình yêu chân chính tôi là người đầu tiên.
Nói thật, đến nay tôi vẫn không biết mình có phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy hay không.
Lần đầu tiên hai chúng tôi yêu nhau gần một năm, khi đó tôi đến trường cô ấy làm việc ở Bản Khê thăm cô ấy, trong ký túc xá giáo viên mà trường cô ấy sắp xếp cho cô ấy, tôi có được thân thể của cô ấy.
Đó là lần đầu tiên xử nam của tôi, rất chật vật, tôi thậm chí căn bản không có xuất tinh bình thường, cô ấy vẫn kêu đau, tôi cũng đau, tôi bị bao bì của mình tra tấn đến tôi căn bản không rõ ràng lắm tôi có chân chính tiến vào thân thể của cô ấy hay không.
Dù sao tôi cũng không thấy máu.
Lúc trước tôi đích xác chưa từng chạm qua thân thể phụ nữ, nhưng tôi cũng biết lần đầu tiên không thấy đỏ có ý nghĩa gì, tôi không hỏi nhiều, là bởi vì cô ấy nói có, là chính cô ấy lau đi mà thôi.
Tôi chưa bao giờ băn khoăn về những vấn đề này, là tôi không muốn làm loại người đan cho mình những chiếc mũ màu.
Tôi nghe được chuyện của cô ấy rất tình cờ, tôi bị một đám tiểu tử rót đến đứng không dậy nổi, ngã xuống sô pha trong phòng khách sạn, tuy rằng trời đất quay cuồng, nhưng ý thức vẫn còn, sô pha ngay bên cạnh toilet phòng khách sạn, bên trong có hai dì không biết tên đang nói chuyện, tôi nghe được rõ ràng.
Một người nói tôi hình như không phải là người trước đây Tiểu Nghiên đi học, người kia lập tức suỵt một tiếng.
Chỉ một câu nói này làm cho ta tỉnh rượu hơn phân nửa.
Việc này đã qua lâu như vậy, rối rắm hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, tôi thậm chí có chút cười nhạo độ lượng của mình, mình đã cùng Tiểu Nghiên kết hôn ba năm, Tiểu Nghiên là người như thế nào mình rõ ràng nhất, cho dù trước đó cô ấy từng yêu đương, vậy cũng đã qua rồi, cho dù là lúc trước cô ấy cùng người đàn ông kia phát sinh chuyện gì, cũng là hai người trong lúc yêu đương rất bình thường sẽ phát sinh a, mà hiện tại cô ấy hoàn toàn thuộc về chính mình, tôi lại rối rắm những chuyện cũ năm xưa kia thì có ý nghĩa gì chứ?
Nàng không đề cập tới, khẳng định cũng là lo lắng ta sẽ để ý đi.
Tro cốt của nhạc phụ và tro cốt của nhạc mẫu được tiến hành vào ngày hôm sau, kỳ thật sau khi nghi thức ngày đó kết thúc tâm tình Tiểu Nghiên liền tốt hơn rất nhiều, lão nhân rốt cục nhập thổ vi an, Tiểu Nghiên giống như buông xuống rất nhiều bi thương trong lòng, nụ cười trên mặt cũng dần dần nhiều lên.
Tuy rằng nàng vẫn sẽ không thay ta che rượu, bất quá ta có thể nhìn ra tâm tình của nàng đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì nàng lại bắt đầu không ngại ở trước mặt mọi người cùng ta show ân ái.
Tính cách này của nàng ta kỳ thật lúc mới bắt đầu là có chút không thích ứng.
Có lẽ là tính cách hào phóng đặc biệt của dân tộc thiểu số, hoặc có lẽ là nàng vốn chính là loại tính tình đĩnh đạc vui vẻ biểu đạt này, nàng vẫn luôn là bất luận lúc nào, muốn hôn ta, sẽ ôm lấy đầu ta liền hôn, muốn sờ ta, sẽ nhấc quần áo của ta lên sờ trên người ta, chưa bao giờ quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người hoặc là có người nào.
Có một lần ta thậm chí cùng nàng đùa giỡn cười hỏi: "Có phải hay không ngày nào đó ngươi hăng hái tới, muốn làm tình, ở trước mặt người khác cũng sẽ cởi quần của ta thắt lưng nha?"
Cô rất nghiêm túc gật đầu nói: "Anh là chồng em, em là vợ anh, anh và em làm tình là thiên kinh địa nghĩa, thắt lưng quần của anh cũng phải mở rộng cho em bất cứ lúc nào, điều này có gì kỳ quái?"
Tôi hiểu, kỳ thật cô ấy cũng không phải thập phần nhiệt tình với loại chuyện tình ái này, những chuyện này cô ấy không kháng cự, nhưng quả thật không khoa trương đến mức đòi hỏi vô độ, cô ấy chỉ là không thèm để ý ở trước mặt người khác biểu đạt tình yêu mà thôi.
Đương nhiên, nàng loại này đĩnh đạc tính cách tại nhà mẹ đẻ người trước mặt vẫn là thu liễm rất nhiều, ít nhất nàng không có trước mặt mọi người hôn miệng của ta.
Ngày thứ ba cơ bản tất cả mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, khi hai chúng ta chuẩn bị ngày hôm sau quay về Thẩm Dương, cùng một đám người cùng thế hệ trò chuyện tới khi vui vẻ, nàng ôm cổ của ta ở trước mặt mọi người cắn một miếng trên mặt ta.
Một ngụm kia là cắn thật, đau đến ta tru lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã một cái đem bà điên này ném ra ngoài, bất quá ta không nỡ, kiên trì nhịn xuống.
Cô chính là loại tính cách này, nhạc phụ nói cô từ Bắc Kinh chữa bệnh trở về, liền bắt đầu trở nên hướng ngoại và giỏi biểu đạt suy nghĩ của mình, có thể có liên quan đến trải nghiệm mất đi người thân khi còn bé của cô, cô có thể là đột nhiên phát hiện, tất cả tình cảm, nhất định phải kịp thời biểu đạt cho người quan trọng nhất của mình, bởi vì một khi người kia không còn, muốn biểu đạt cái gì cũng đã muộn.
Những điều này đều là phỏng đoán của tôi, những vấn đề này tôi chưa từng nói chuyện cụ thể với cô ấy, những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và cô ấy, đương nhiên là không để ở trong lòng.
Chuyện trong nhà ngày thứ ba xử lý không còn nhiều lắm, mặc dù thân thích bên nhà cô ấy rất nhiệt tình, hy vọng hai chúng tôi có thể mượn cơ hội này ở nhà thêm một thời gian, bất quá bởi vì hai chúng tôi đều chỉ xin nghỉ vài ngày, phương diện công tác cũng quả thật không thoát thân được, chỉ có thể quyết định vào ngày thứ tư trở về.
Bác cả và thím cô ấy rất luyến tiếc cô ấy, biết được chúng tôi quyết ý phải đi, đành phải giúp chúng tôi chuẩn bị rất nhiều đặc sản, bao lớn bao nhỏ ước chừng có mấy bao lớn và thùng giấy, cũng không khỏi chúng tôi từ chối, phân phó mấy anh em nhà cô ấy ba chân bốn cẳng xếp lên xe chúng tôi.
Trong cốp xe của tôi vốn là có một cái va li giấy, là lúc đồng nghiệp mượn xe của tôi quên ở trên xe của tôi, tôi cũng không rõ bên trong chứa cái gì, bởi vì mấy anh em nhà bác cả muốn nhét mấy thứ đó vào trong xe tôi, liền giúp tôi ném cái va li công cụ kia xuống ghế sau xe, tôi lên xe mới phát hiện cái va li giấy kia đã bị làm vỡ, bên trong nguyên lai là mấy tấm còng tay cùng hai cái dùi cui cao su co duỗi, đều tán loạn ở dưới chân ghế sau xe của tôi, Tiểu Nghiên không thích nhìn thấy mấy thứ này, tôi thu dọn đơn giản một chút, đem va li giấy đã rách ném đi, những dụng cụ cảnh sát kia đều tiện tay nhét vào trong xe của tôi Dưới ghế lái phụ và ghế lái phụ.
Thu dọn thỏa đáng, cốp xe bị nhét đầy, tôi và Tiểu Nghiên bất đắc dĩ cười cười, người trong nhà nhiệt tình như vậy, thật giống như nếu chúng tôi không cầm đồ của bọn họ chính là khinh thường bọn họ.
Chúng tôi quay về nhà vào ngày thứ tư.
Hôm nay chúng tôi dậy rất sớm, tựa như lúc tới, hơn sáu giờ sáng chúng tôi, ăn no một bữa sáng mỹ vị của quê nhà, liền lái xe dọc theo đường núi lúc tới đi trở về.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trên bầu trời xanh thẳm cơ hồ không có một tia mây, nhiệt độ buổi sáng không cao, nhưng mặt trời màu cam đã lên tới độ cao mấy tầng lầu, thời tiết tốt, tâm tình tựa hồ cũng đặc biệt tốt, Tiểu Nghiên cũng tựa hồ là rốt cục thoát khỏi trạng thái lo lắng hơn một tháng qua khi nhạc phụ qua đời, vừa ra khỏi giao lộ thị trấn Vĩnh Hòa, liền ầm ĩ muốn lái xe, tôi liền dừng lại ở ven đường, đổi vị trí với cô ấy.
Cô mới lấy bằng lái chưa tới nửa năm, cũng không có chân chính sờ qua xe mấy lần, mặc dù trên đường không có xe nào khác, cô cũng vẫn cẩn thận lái xe chậm rì rì.
Tâm tình cô ấy tốt, tâm tình tôi cũng không kém, hai chúng tôi thậm chí không tự chủ được mà lớn tiếng hát theo âm nhạc trong xe.
Mặc dù trong cuộc sống lại mất đi một người thân, nhưng dù sao chúng ta cũng phải tiếp tục sống.
Chỉ là hai chúng ta ai cũng không có dự liệu được, hôm nay đi con đường hoa nở rực rỡ phong cảnh vô hạn tốt đẹp này, cư nhiên làm cho cuộc sống của hai chúng ta xảy ra biến cố long trời lở đất.