kiểm tra sư tình dục vật ngữ
Chương 7: Tân vương Bất Hủ các thiên sứ của ta
Những ngày trôi qua trong chậu nước, khi người rửa tay mình; Lúc ăn cơm, ngày trôi qua trong bát cơm. Lúc yên lặng, liền từ hai mắt ngưng nhiên đi qua.
Ta cảm thấy hắn đi vội vàng, lúc vươn tay che lại, hắn lại từ trong tay che đi qua......
- Trích từ<
Trong lúc vội vã, tôi vào công ty đã hơn sáu năm, ở vị trí quản lý kiểm toán đã làm tròn hai năm.
Đúng vào lúc này, công ty của tiến sĩ Dương đã niêm yết thành công tại Sở giao dịch chứng khoán New York ở Hùng Ưng Quốc.
Công ty chúng tôi đã kiếm được hơn 20 triệu vào thời điểm giải quyết cuối cùng.
Khắp chốn vui mừng, tất cả đều vui mừng.
Một ngày nọ, John gọi cho tôi đến văn phòng của anh ấy.
Sau vài câu nói, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Ivan, lần này cậu vất vả rồi. "John mở miệng," Hạng mục niêm yết của tập đoàn Dương thị cậu làm rất khá.
John, anh quá khen. Vất vả vốn là bổn phận của tôi. Lần này tập đoàn Dương thị thành công đưa ra thị trường, một là dựa vào anh và lãnh đạo Will có phương pháp, hai là dựa vào nỗ lực chung của toàn thể thành viên tổ dự án.
Ta thành khẩn đáp lại -- loại vấn đáp này tựa như quân thần tấu đối thời đại cũ, đều là có sáo lộ: "Lần này đại thắng, trên nhờ thánh thượng hồng phúc tề thiên, dưới nhờ tam quân tướng sĩ trận tiền dụng mệnh, vi thần có công gì?"
Ha ha "John tựa hồ đối với câu trả lời của tôi coi như hài lòng," Hôm nay có tin tức tốt nói cho cậu biết. Hai ngày nữa cậu chính là quản lý cao cấp kiểm toán. Cậu lại nhảy lớp.
Nói thật, tuy rằng lúc trước tôi có dự cảm hôm nay sẽ có chuyện tốt, nhưng khi nghe được dự cảm biến thành hiện thực kia, tâm tình vẫn rất kích động.
Thấy tôi muốn nói lời cảm ơn, John khoát tay, tiếp tục: "Ngoài ra, trong cuộc họp đối tác ngày hôm trước, tôi còn đưa ra một đề nghị, hơn nữa đã được thông qua – tổ chức lại bộ phận nghiệp vụ kiểm toán của chi nhánh Hỗ Thành. Bạn biết đấy, chi nhánh Hỗ Thành hiện có ba bộ phận kiểm toán. Cùng với nghiệp vụ không ngừng mở rộng và số lượng nhân viên không ngừng tăng lên, ba bộ phận kiểm toán không đủ linh hoạt và hiệu quả trong tổ chức hành chính. Vì vậy, tôi đề nghị tách bộ phận kiểm toán 1 và bộ phận 2 thành hai bộ phận, tách ra bộ phận kiểm toán 4 và bộ phận kiểm toán 5. Giám đốc bộ phận kiểm toán 4 do Kevin mới từ chi nhánh Đế Đô điều tới đảm nhiệm - bây giờ anh ấy là người của chúng tôi.Quản lý bộ phận, chính là cậu, Ivan.
Hắn vừa dứt lời, mặt của ta lập tức trướng đến đỏ như máu, "Thật tốt quá!" ta ở trong lòng cuồng hô -- cùng bình thường cao cấp quản lý bất đồng, bộ phận quản lý có ta tha thiết ước mơ nhân sự quyền.
John, cảm ơn anh đã đề bạt tôi trong thời gian dài. Ơn tri ngộ, tôi không bao giờ quên. "Tôi vội vàng nói.
Tôi cảm thấy việc tái cơ cấu bộ phận nghiệp vụ của John rất cao minh.
Nghiệp vụ kiểm toán của công ty chúng tôi ở Hoa Hạ quốc chia làm hai phe phái lớn, một phái của tôi lấy John làm lãnh đạo, một phái khác là Charles của công ty chi nhánh đế đô.
Trong ba bộ phận kiểm toán của công ty chi nhánh Hỗ Thành, chỉ có giám đốc bộ phận kiểm toán thứ ba Will là người của John, giám đốc bộ phận kiểm toán thứ nhất và thứ hai đều là thủ hạ của Charles.
Cho nên lâu nay, khi biểu quyết nhiều vấn đề quan trọng trong nghiệp vụ kiểm toán chi nhánh Hỗ Thành, phái chúng tôi thường bại trận với tỉ số 1:2.
Sau khi tổ chức lại, trong năm bộ phận kiểm toán có ba bộ phận quản lý là người một nhà - - một cử động đem hoàn cảnh xấu của phe chúng ta trong biểu quyết xoay chuyển thành ưu thế 3:2.
Bất quá có một điểm đáng để ta chú ý, Kevin - - soái ca lúc trước cùng ta tổ đội chơi bóng chuyền bãi biển, nam tử như hồ ly kia - - vốn là môn đồ của Charles, như thế nào đột nhiên đầu nhập vào dưới trướng John, hơn nữa vừa đến đã được ủy thác trọng trách?
Tôi cần thêm thông tin...
Thông báo tổ chức lại bộ phận và tôi nhảy lớp thăng chức lên quản lý bộ phận mới vừa truyền đạt, thông báo email mới của tôi liền bắt đầu nhảy không ngừng, email chúc mừng bay tới như tuyết rơi - - có đến từ cấp dưới của tôi, cũng có đến từ bộ phận nghiệp vụ anh em - - trong hạng mục đưa ra thị trường của tập đoàn Dương thị tôi chủ động đề nghị để cho mấy bộ phận thuế vụ, dịch vụ giao dịch, quản lý rủi ro doanh nghiệp cùng tham dự, để cho bọn họ nếm được không ít ngon ngọt, cũng vì chính mình tranh thủ được không ít nhân duyên.
Đêm đó, tôi đặt một phòng riêng ở Trí Chân, mời "bộ đội chính thống" của mình ăn cơm - - một quản lý, bốn trợ lý quản lý và bốn bạn nhỏ.
Trong bữa tiệc cảm xúc mọi người rất cao, nhao nhao mời rượu tôi, tôi tự nhiên ai đến cũng không cự tuyệt - - một người muốn thành công trong công việc, không chỉ phải có quan hệ tốt với lãnh đạo, cũng phải dần dần bồi dưỡng ra đội ngũ trung thành với mình, hơn nữa mang theo bọn họ cùng nhau tiến bộ.
Jason vừa được thăng chức, giám đốc kiểm toán mới, trước đây làm trợ lý giám đốc dưới trướng Will rất thất vọng, có một lần gây rắc rối suýt nữa bị đuổi việc.
Ta xem trọng tư chất của Jason, không chỉ làm cho hắn lấy công chuộc tội, lần này ta còn mượn cơ hội nhảy lớp đem hắn chiêu mộ dưới trướng của ta, đơn giản thăng chức quản lý kiểm toán.
Jason nâng ly chúc mừng tôi và nói: "Ivan, chúc mừng cậu, vị vua già đã chết". Long live the King!”
(Tiên vương đã đi, tân vương bất tử!)
“Long live the King!”
Những người khác cũng giống như được Jason cổ vũ, đồng thanh chúc mừng tôi...
Tôi uống cạn ly trong một hơi, thì thầm trong lòng: Ivan, vị vua mới bất tử!
Càng làm cho tôi cao hứng chính là, Nhược Mộng sớm kết thúc nhậm chức ở nước ngoài tại chi nhánh Hùng Ưng Quốc, trở lại chi nhánh Hỗ Thành đảm nhiệm quản lý cao cấp bộ thuế vụ - - cô ấy cũng lại nhảy lớp! Tôi vui mừng quá đỗi.
Sau khi Nhược Mộng trở về, cơ hội chúng ta đến khách sạn hẹn hò tự nhiên cũng thường xuyên hơn rất nhiều.
Nhưng ở nơi công cộng, tôi vẫn hoạt động với Sophie.
Thỉnh thoảng tôi cũng đưa Sophie đi ăn uống với Nhược Mộng - Nhược Mộng đã sớm biết Sophie là bạn gái của tôi, mà Sophie cũng biết Nhược Mộng là bạn gái bí mật của tôi khi kiểm tra lý lịch tôi - ba người cùng xuất hiện ở nơi công cộng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Nhược Mộng cùng Tô Phỉ phảng phất nhất kiến như cố, hai người ở chung rất tốt, rất nhanh liền lấy tỷ muội xưng hô - - Tô Phỉ nhỏ hơn Nhược Mộng hai tuổi, gọi nàng là "Nhược Mộng tỷ".
Dù sao đều là nữ sinh, hai người cuối tuần thường xuyên cùng nhau đi dạo phố.
Mỗi lần ba người chúng tôi gặp nhau, nhìn hai mỹ nữ líu ríu trò chuyện sôi nổi, tôi thật muốn hai cô ấy có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi - - ha ha, nghĩ cái gì vậy?
Sao có thể chứ?
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn a.
Ta không khỏi cảm khái......
Sau khi thăng chức lên quản lý cao cấp, trọng tâm công việc hàng ngày của tôi từng bước chuyển từ kỹ thuật sang thị trường - - chuyện kỹ thuật tôi ủy nhiệm Jason phụ trách, nếu anh ta không giải quyết được thì nói cho tôi biết. Tôi tập trung vào khách hàng và phát triển thị trường, và Sophie thường lui tới các dịp xã giao trong suốt cả ngày.
Tôi như một con chó săn, ngửi mùi cơ hội kinh doanh xung quanh.
Một ngày nọ, Sophie và tôi đi ra sau bữa trưa và cùng đi trên đường.
Tôi đã nói lên sự lo lắng của mình đối với nhân vật Kevin này.
Được, tôi giúp cô điều tra Kevin. Tôi cũng không thích kẻ phản bội...... Ôi "Sophie đột nhiên ngã về phía tôi, tôi vội vàng đỡ lấy cô ấy.
Cách bộ âu phục và áo sơ mi, cánh tay tôi vẫn có thể cảm nhận được sự to lớn trước ngực cô ấy.
Thì ra gót giày của cô bị kẹt ở khe hở nắp cống, gãy rồi.
"Anh không bị trật chân chứ?" tôi hỏi.
Hoàn hảo, chân không sao. Ai nha, làm sao bây giờ, còn một giờ nữa còn có một hoạt động khác? "Tô Phỉ có chút sốt ruột.
Ta đỡ nàng nhìn chung quanh một chút, linh cơ khẽ động, mở miệng: "Đi, ta biết gần đây có cửa hàng, chúng ta đi mua giày. Thời gian còn kịp. Chúng ta từ từ đi.
Tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, và Sophie cũng vậy.
Năm phút sau, hai chúng tôi đã đến cửa hàng, "Ferragamo" - nhãn hiệu da tôi thích nhất, đặc biệt nổi tiếng với giày, thiết kế trang nhã, chế tác hoàn mỹ, giá cả xa xỉ.
Người sáng lập thương hiệu còn được gọi là "Thợ giày của giấc mơ".
"Ferragamo"? Đắt quá... Chúng ta đi tiếp đi, phía trước cách đó không xa có nhãn hiệu khác để mua."Sophie vội nói.
Không cần đi nữa, chỉ 'Ferragamo', anh mua cho em, coi như là quà tặng.
Tôi nói, thấy cô ấy muốn từ chối, tôi tiếp tục nói: "Chúng ta đã làm việc với nhau hơn hai năm, cô làm việc xuất sắc, tôi vô cùng hài lòng. Đôi giày này coi như là lời cảm ơn của tôi đối với cô đi. Yên tâm, đối với tôi bây giờ mà nói, một đôi giày không tính là gì.
Không khỏi phân biệt, tôi đỡ Sophie đi vào trong tiệm.
Sophie nhanh chóng chọn giày. Tôi cau mày ngay khi nhìn thấy nó - rõ ràng là cô ấy không muốn tôi phá lệ.
Ha ha, đôi này không được, không xứng với 'bạn gái' của tôi.
Tôi cười nói với nhân viên cửa hàng, sau đó quay đầu lại nói với Sophie: "Nếu là tôi mua làm quà cho cô, vẫn là tôi chọn đi. Thời gian cấp bách, cô đừng tranh cãi.
"Tiểu thư, phiền cô lấy mẫu cổ điển của bộ da mờ này, cao gót và gót giữa, đen và cà phê hai màu mỗi màu một đôi, tổng cộng 4 đôi, 37 thước, cảm ơn."
"Sao ông biết tôi mặc cỡ 37?", Sophie hỏi.
"À, hôm đó cậu, tớ và Nhược Mộng cùng ăn cơm, hai chị em các cậu không phải phát hiện có vài điểm giống nhau sao. Một trong số đó là đều mang giày cỡ 37." tôi cười nói.
Ha ha, một đại nam nhân như ngươi còn nghe lén tiểu nữ nhân chúng ta nói chuyện, không biết xấu hổ. "Tô Phỉ cũng cười.
Cô nhân viên cửa hàng vừa mang giày tới, khách trong tiệm đột nhiên lại có ba người khách tới, đang nhìn chung quanh chờ người chào hỏi.
Cô đi làm việc đi, tôi giúp cô ấy thử giày là được. "Tôi nói, cô nhân viên cửa hàng luôn miệng cảm ơn.
Tôi kéo đầu gối quần tây rồi quỳ xuống trên thảm - - khi còn bé ông nội bảo tôi đọc sách viết chữ đều yêu cầu tôi quỳ xuống, tư thế này tôi rất quen - - "Nào, đưa chân cho tôi".
Tôi bắt đầu bằng cách lấy một chiếc giày màu cà phê và nhìn lên Sophie.
A... Không được không được, để tôi tự làm. "Khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Phỉ đột nhiên đỏ bừng.
Đừng khách khí, tôi thử, anh xem, như vậy là nhanh nhất. "Tôi lại không cảm thấy gì," Tôi mua giày giúp Nhược Mộng cũng là như vậy.
Tô Phỉ không lay chuyển được, cũng không nói lời nào.
Khi ta dùng tay phải nâng lấy chân nàng đưa tới, ta đột nhiên hiểu được nàng vừa rồi vì sao đỏ mặt - - đối với nữ hài tử mà nói, chân của mình bị một nam nhân không liên quan cầm ở trong tay vẫn là rất ngượng ngùng, huống hồ lại là mỹ túc như thế - - chân ngọc non nớt như măng non ở dưới tất chân màu xám nhạt bao vây thoạt nhìn có chút bất an, ngón chân khéo léo bôi sơn móng tay tối màu giống như ngượng ngùng thoáng uốn lượn, ấm áp như có như không từ lòng bàn tay ta truyền đến.
Như sét đánh, tôi hồi tưởng lại đêm hè lần đầu gặp Sophie, trong căn phòng của câu lạc bộ kia, chính đôi chân đẹp này làm cho dục vọng của tôi không thể khống chế tận tình phun ra - - tâm niệm đến đây, trước quần tây của tôi nhất thời phồng lên một cái túi lớn, tư thế quỳ xuống hết lần này tới lần khác làm cho cái túi lớn này càng thêm rõ ràng.
Tôi vội cúi xuống che giấu, tay trái nhẹ nhàng thuận thế mang giày lên chân Sophie...
Thử tới thử lui, bốn đôi giày đi trên chân Sophie đều rất đẹp, mỗi đôi đều có phong tình riêng, cô cũng không quyết định được.
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Lần này liền mua đôi giày màu đen này đi. Màu sắc kinh điển, kiểu dáng phù hợp, ngươi bình thường ăn mặc cũng thoải mái. Ngươi thấy được không?"
Ừ, nghe lời anh. "Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phỉ thủy chung hồng hồng.
Chúng ta muốn đôi này. Mặc đi là được.
Tôi nói với nhân viên cửa hàng, "Đúng rồi, cô có miếng dán không. Cho tôi hai miếng.
- Trong cửa hàng bán giày nữ Hỗ Thành có không ít người đều chuẩn bị băng cá nhân - - gót sau giày đẹp có đôi khi đi vào mài chân, dán băng cá nhân là được rồi.
"Ferragamo" giày đương nhiên sẽ không mài chân, bất quá vừa rồi giúp Sophie thử giày lúc, ta lơ đãng sờ đến gót chân của nàng giống như bị lúc trước cao gót mài rách.
Tiểu thư, bạn trai cô đối với cô thật tốt. Quan tâm như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ. "Theo mấy ngàn đồng, miệng cô nhân viên cửa hàng cũng ngọt ngào.
Ừm, cô ấy luôn đối xử tốt với tôi.
Tô Phỉ lại đáp lời, trên mặt hồng vân còn chưa rút đi - - ta có chút kinh ngạc, đối với loại khen tặng này, nàng từ trước đến nay là cười cho xong việc, hôm nay là làm sao vậy?
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, hai người nhanh chóng chạy tới hiện trường hoạt động tiếp theo.
Sau một thời gian làm việc với Sophie, tôi thường xuyên có người hỏi khi nào thì có thể uống rượu mừng của hai chúng tôi.
Đối với loại vấn đề thông thường này, bình thường cô đều ứng đối tự nhiên.
Nhưng hôm nay hình như cô có chút ngơ ngác, trên mặt lại có một tia cô đơn.
Ta không để ý nhiều như vậy, vội vàng giảng hòa cho nàng.
Sau đó liên tiếp mấy lần hoạt động Sophie đều không ở trạng thái tốt, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều.
Có một ngày tôi ôm Nhược Mộng ngâm mình trong bồn tắm đôi rộng rãi của khách sạn, hưởng thụ một khắc yên tĩnh sau khi hoan ái.
Nhược Mộng đột nhiên yếu ớt nói với tôi: "Ivan, em cảm thấy...... Sophie...... cô ấy thích anh. Sophie là một cô gái tốt, nếu...... nếu hai anh...... hai anh" tốt ", em không ngại. Thật đấy.
Ha ha, sao có thể chứ? Tôi và Tô Phỉ là cộng sự mà.
Tôi không thèm để ý chút nào, "Cái gì mà'tốt'không'tốt'. bất quá gần đây cô ấy đích xác không ở trạng thái..." Nói tới đây, tôi cũng đem biểu hiện không tốt gần đây của Tô Phỉ nói với Nhược Mộng.
Ai...... Xem ra ta đoán tám phần không sai. "Nhược Mộng tiếp tục nói," Ta trước nói cho ngươi biết chuyện Sophie đã trải qua đi, thời gian trước khi chúng ta đi dạo phố ăn cơm nàng nói cho ta biết.
Nghe Nhược Mộng rủ rỉ nói, tâm tình của ta càng ngày càng nặng nề......
Sophie là một đứa trẻ bị bỏ rơi và lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Đối với bọn nhỏ cô nhi viện mà nói, quy túc lý tưởng nhất chính là được gia đình thiện lương nhận nuôi.
Để tranh thủ cơ hội được nhận nuôi, Sophie từ nhỏ đã học được cách nhìn mặt, học được cách giành được niềm vui của người lớn.
Rốt cục, thông qua biểu hiện xuất sắc của mình, cô được một cặp vợ chồng gia cảnh không tệ nhận nuôi.
Ngay khi Sophie nghĩ rằng cuộc sống u ám của mình khi còn nhỏ đã đi xa, vận rủi lại lặng lẽ buông xuống - - một buổi tối năm lớp mười hai, cô bị cha nuôi cưỡng hiếp.
Trong tuyệt vọng, Sophie cắn chặt răng, liều mạng ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học – cô muốn đi thật xa, cô rất kiên quyết – thi không đậu thì chết.
May mà vận mệnh đối xử với cô không tệ, cô thi đậu vào đại học A ở Hỗ Thành cách đó ngàn dặm.
Từ đó về sau nàng gieo gió gặt bão, không bao giờ trở về nhà dưỡng phụ mẫu nữa.
Hồi đại học Sophie từng nói chuyện với một người bạn trai, cô thật lòng hy sinh, nhưng sau đó lại phát hiện mình chỉ là "lốp dự phòng" - - cậu bé kia chỉ là mê luyến thân thể của cô.
Bởi vì tính cách có chút quái gở, hơn nữa trong thời gian học đại học cả ngày bận rộn làm công, Sophie không có bạn bè gì, nhờ có ông chủ hiện tại Lisa của cô – một bên kinh doanh công ty quan hệ xã hội, một bên kinh doanh câu lạc bộ tiêu thụ vàng kia – sau khi cô tốt nghiệp đại học thu nhận cô...
"Anh có biết tại sao Sophie và tôi gặp nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên không?"
Nhược Mộng hỏi, không mong đợi tôi trả lời, liền tiếp tục nói: "Chúng ta có một chủ đề chung không thể nói hết, chính là cậu - - Ivan. Vừa nhắc tới cậu, Sophie liền trở nên tươi tỉnh, thao thao bất tuyệt. Nhìn thấy cô ấy như vậy tôi chỉ có một cảm giác: cậu là tất cả cuộc sống của cô ấy. Cậu vẫn có tôi, nhưng Sophie cô ấy chỉ có cậu.
"Ngoài ra, chúng tôi cũng nói về nghề'bạn gái xã giao'. Sophie nói, những người được gọi là'đàn ông thành công'chủ yếu là những con quỷ đói khát trong sắc đẹp."Cơ thể để đổi lấy thông tin"đã trở thành quy tắc ngầm của nghề này, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ tham gia vào một giao dịch như vậy. Tôi hỏi cô ấy tại sao. Những gì Sophie thốt ra hóa ra là'Tôi không muốn tên khốn nào khoe khoang về bạn gái đã ngủ với Ivan'. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cô ấy vội vàng nói thêm,'Con gái phải trân trọng danh tiếng của mình' - cô ấy trân trọng danh tiếng của bạn hơn chính mình. '
Cô vừa nói Sophie gần đây biểu hiện không tốt, tôi nghe ra chính là từ khi cô ấy bị người khác truy hỏi khi nào thì kết hôn với cô. Phụ nữ mà, ai mà không muốn có một kết cục tốt chứ. Nhưng Sophie biết phía trước không có một kết cục nào đang chờ cô ấy, loại đau thương này đàn ông các cô không hiểu được.
"Khi phụ nữ yêu một người đàn ông có trái tim của mình, hầu hết họ sẽ tìm mọi cách để phá vỡ tình cảm hiện có của người đàn ông và cướp anh ta đi - Sophie thường ở bên bạn và có nhiều cơ hội, nhưng cô ấy không làm điều đó; nhưng cũng có rất ít phụ nữ sẽ hết lòng ủng hộ và chúc phúc cho người đàn ông đó và chôn vùi tình cảm của họ - Sophie là người cuối cùng."
Tôi bị Nhược Mộng nói đến á khẩu không trả lời được, cúi đầu không nói.
Nhìn vẻ mặt tôi ảm đạm, nếu như nói mớ chuyển sang, "Ai... Tôi vốn tưởng rằng anh dẫn tôi đi'Ferragamo'thử giày mua giày là vinh quang mà tôi – phu nhân chí cao vô thượng của anh – mới có thể độc hưởng. Không ngờ, Sophie cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ tương tự. Anh thật sự đối xử với cô ấy không tệ a, ân... hừ, còn nói hai người không có gì..."
Không... không a, trùng hợp, trùng hợp. "Nhìn biểu tình như cười như giận của Nhược Mộng, ta có chút chật vật. Có lẽ vị trí của Sophie trong trái tim tôi thực sự khác với những người phụ nữ khác, chỉ có điều...
Vài ngày sau, có một bữa ăn trưa, Sophie và tôi đã hẹn gặp nhau tại sự kiện. Nhưng sáng sớm hôm đó, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của cô ấy.
Ivan, khụ, khụ...... Thật ngại quá...... Khụ, khụ, hoạt động hôm nay của tôi không tới được.
Sophie trong điện thoại nghe rất yếu ớt, "Tối hôm qua uống nhiều rượu, ngủ lạnh, khụ, khụ, hôm nay bị cảm..." Đêm trước hai chúng tôi cùng một ông chủ công ty tư nhân ăn cơm, Sophie giúp tôi chặn không ít rượu.
Không sao, không sao, anh thế nào? "Tôi vội vàng hỏi.
Khụ, khụ, vấn đề không lớn...... Em ở...... bệnh viện. "Cô còn chưa nói xong lại ho khan một trận.
Được rồi, anh đang ở bệnh viện nào, tôi tới tìm anh. "Khẩu khí của tôi không thể nghi ngờ.
Hằng Sơn...... Khụ, khụ "Tô Phỉ ngắt quãng nói.
Quên đi, hoạt động hôm nay không đi - - dù sao cũng là tiệc buffet, thiếu một người nhìn không ra. Tôi đến bệnh viện Hengshan.
Tôi nhìn thấy Sophie, một Sophie mà tôi gần như không thể nhận ra - mái tóc dài rối bù, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt thâm quầng rõ ràng, thỉnh thoảng ho vài tiếng và cuộn tròn trên băng ghế trong bụng run rẩy.
Ivan, ngươi...... Đến rồi...... Ta không sao, ngươi không phải có hoạt động sao? Mau đi đi "Sophie còn chưa nói xong, mũi ta đột nhiên chua xót, lại nhịn không được ôm nàng," Hôm nay ta nghỉ, cùng ngươi.
Tôi nói từng câu từng chữ, "Ơ, đầu anh nóng quá.
Ta cởi âu phục áo khoác khoác ở trên người nàng, sau đó chính là đăng ký, kiểm tra, chẩn bệnh...
"Vấn đề không lớn, bị cảm lạnh, dạ dày bị cảm. Truyền dịch, rất nhanh có thể khỏi. Mặt khác, tiểu cô nương người ta kỳ kinh nguyệt vừa mới sạch sẽ, làm sao để cho nàng uống nhiều rượu như vậy. Ngươi cái này bạn trai làm như thế nào?"
Nữ bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa oán trách tôi.
Ba chai truyền dịch, phải treo bốn năm tiếng.
Sophie không ăn sáng, có vẻ như cô phải ăn trưa sớm ở bệnh viện, và bữa tối cũng phải ăn sáng sớm.
Sắp xếp trước đi.
Tôi gọi điện thoại cho một ông chủ khách sạn quen thuộc: "Thẩm lão bản sao? Tôi Ivan a. Hôm nay tôi có việc muốn nhờ ngài, lúc này cùng cơm tối tôi mỗi người đặt một nồi cháo. Đúng, hiện tại muốn một nồi, nguyên liệu phải từ trong khẩu phần ăn của nhà ngài mà ra. Ha ha, không cần nhiều lắm. Cơm trưa muốn cháo gạo nhỏ, gạo trắng quê tôi sản xuất. Bên trong nấu hai quả trứng gà, lại chuẩn bị chút đường đỏ. Cơm tối muốn cháo gạo cứng, muốn gạo cứng mới đập hạt. Đều là nấu trên củi nồi sắt lớn. Nếu là cháo, bà chủ tự mình làm cơm xanh và củ cải khô dầu vừng là được. Được rồi, đến lúc đó tôi đi lấy. Đa tạ, đa tạ.
Mạch máu trên cánh tay Sophie không rõ ràng, kim truyền dịch chỉ có thể đâm vào mạch máu ở mu bàn tay cô. Khi tôi mang bữa trưa về, cô ấy mới bắt đầu mất chai thứ hai.
Lấy ra một chén cháo gạo nóng hôi hổi, bên trong rắc đường đỏ, một góc phòng truyền dịch của chúng tôi lập tức tỏa ra mùi thơm bốn phía - - Bạch Tiểu Mễ là đặc sản quê tôi, cống phẩm hoàng thất trước đây, cháo gạo đường đỏ thêm trứng gà luộc là bữa ăn kinh điển của sản phụ ở cữ, bổ khí bổ huyết lại nuôi người.
Tay anh không tiện, đừng nhúc nhích, em đút cho anh, nghe lời. "Giọng nói của tôi có chút mạnh mẽ.
Từng ngụm từng ngụm, tôi cẩn thận đút cho Sophie ăn, cô ấy chưa ăn sáng mà đã ăn xong một bát cháo gạo lớn.
Chờ bình chất lỏng thứ hai truyền xong, nàng sốt lui, ho khan tốt hơn không ít, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai chúng tôi không nói chuyện nhiều, Sophie ngoan ngoãn để mặc tôi định đoạt, bộ dạng ngượng ngùng.
Truyền dịch xong tôi đưa cô ấy về nhà, đây là lần đầu tiên tôi đến chỗ ở của cô ấy, một phòng ngủ một phòng khách lấy ánh sáng tốt, bố cục hợp lý, bất quá phòng khách có chút hỗn độn, nhìn ra chủ nhân phòng bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian dọn dẹp.
Sau bữa tối, tôi đỡ Sophie lên giường và nói với cô ấy rằng tôi sẽ đi ngay để cô ấy nhớ uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi.
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Sophie, nhưng cô ấy không nói gì.
Vốn muốn đi, nhưng nhìn trong phòng khách một mảnh hỗn độn trong lòng tôi thật sự ngứa ngáy - - Nhược Mộng nói tôi là "Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ", thấy phòng lộn xộn, thế nào cũng phải động thủ dọn dẹp.
Ai, giúp nàng thu thập xong lại đi.
Thế là tôi rón rén dọn dẹp phòng.
"Mệt chết ta rồi." quét dọn xong ta sau ngã vào trong đại sảnh trường sô pha trên nghỉ ngơi, lăn qua lăn lại một ngày, nằm xuống thật thoải mái a, ý thức của ta dần dần mơ hồ lên......
Mặt tôi ngứa ngáy trong lúc mông lung, mở mắt ra nhìn, Sophie đang khom lưng cười tủm tỉm nhìn tôi, tay phải ngay trên mặt tôi.
Cô giống như vừa mới tắm xong, trên mặt đã bệnh dung không còn, mặc một cái váy ngủ ngắn màu đỏ thẫm, để trần một đôi chân thon dài trắng nõn, chân trần giẫm trên sàn nhà.
Tư thế khom lưng khiến ta đang nằm liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đôi sữa tiêu run rẩy trước ngực nàng.
Tôi ngồi bật dậy - nếu chậm thì chắc chắn Sophie sẽ phát hiện ra phần thân dưới đang tăng vọt.
Ai, sao cậu lại đi ra như vậy, tóc chưa sấy, không thể mặc quần ngủ, còn chân trần giẫm trên mặt đất, lạnh quá, mau về phòng đi.
Tôi oán giận cô, "Ngại quá, tôi ngủ rồi, đi ngay đây.
Lúc này trời đã tối.
"Ha ha, ta tốt hơn nhiều, chính mình cũng không nghĩ tới tốt như vậy nhanh." Sophie cười nói, "Hơn nữa... ta đến xem'Ốc đồng tiểu tử'."
Cái gì 'tiểu tử ốc đồng'? "Tôi không hiểu.
Trong truyện cổ tích không phải có một cô gái ốc đồng sao, thừa dịp thanh niên ban ngày ra đồng làm việc, giúp cô ấy giặt quần áo nấu cơm. Nhà tôi có 'Ốc đồng tiểu tử', thừa dịp tôi ngủ, quét dọn phòng sạch sẽ, chỉnh tề, hì hì.
Tô Phỉ cười nói.
Thôi, anh còn nói gì nữa, một cô gái, trong nhà loạn như vậy, so với ổ chó của tôi còn loạn hơn. "Tôi trả lời lại một cách mỉa mai, đứng dậy đi về phía cửa.
Ai, anh chờ một chút. Người tốt làm đến cùng, giúp tôi sấy tóc xong lại đi, tôi cầm không nổi máy sấy, ở trong phòng. "Sophie ngăn tôi lại.
Được rồi, vậy anh mau vào phòng đi, đừng để lạnh. "Tôi bất đắc dĩ, đành phải cởi âu phục vừa phủ thêm.
Trong phòng Sophie mở điều hòa, ấm áp rất thoải mái, cô ấy ngồi trước gương trang điểm, tay trái tôi khẽ vuốt tóc cô ấy, để mái tóc ướt sũng tản ra, tay phải cầm máy sấy tóc - - cô ấy mua máy sấy tóc chuyên nghiệp dùng ở tiệm làm tóc, đúng là có chút phân lượng - - điều chỉnh thành gió nóng, tầm trung, từ đỉnh đầu bắt đầu thổi xuống.
Ta bình thường thường giúp Nhược Mộng sấy tóc, động tác thành thạo.
Hì hì, thật thoải mái a.
Sophie, giống như một con mèo con bị chủ nhân gãi nhẹ trên đầu, có vẻ thích thú trên khuôn mặt của mình - "Cô ấy trông rất đẹp."
Tâm niệm của tôi không khỏi khẽ động - - bình thường nhìn thấy đều là Sophie ăn mặc tỉ mỉ, rất đẹp.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng không thoa son phấn có một phen phong tình khác - - "Thiên sinh lệ chất" bốn chữ này phảng phất là vì nàng đo ni đóng giày.
Oh, Sminasei-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-san-
Dễ xảy ra chuyện!
Chạy đi!
Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa trong lòng tôi cũng mơ hồ cảm thấy Sophie khác với những cô gái khác.
Nói thì chậm thì nhanh, cánh tay tôi đột nhiên bị kéo mạnh.
Mới dự liệu không kịp, dưới chân ta trộn tỏi, thân thể vừa mới một bên, trong ngực liền nhảy vào một thân thể nóng bỏng, lực lượng to lớn, ta trực tiếp bị đẩy ngã ở trên giường lớn sau lưng.
"Bùm" một tiếng, tôi búng lên nệm, mắt đỏ ngầu, mép giường phía sau khớp gối đau nhức - Sophie đã cưỡi lên tôi như mèo vồ chuột - chỉ có điều "mèo" quá nhỏ, "chuột" quá lớn.
Thấy ta muốn giãy dụa, nàng cúi người xuống, ngực đẫy đà cách áo ngủ mỏng manh chà lên áo sơ mi trước ngực ta, dùng cặp mắt đẹp nhiếp hồn đoạt phách của nàng nhìn chằm chằm mặt ta.
Tôi đã chứng kiến đôi mắt đẹp của Sophie, cho nên nhanh chóng nhắm mắt, xoay đầu sang một bên, hít sâu một chút, chậm rãi bắt đầu nói chuyện: "Sophie, đừng đùa như vậy, chúng ta đã nói,'Tôi không phải khách làng chơi'..."
"Đúng, ta cũng không phải'kỹ nữ'-- ta chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân yêu ngươi." Sophie tiếp lời, thanh âm của nàng có chút run rẩy.
Tôi nhắm chặt mắt lại, "Anh biết đấy... tôi có Nhược Mộng... tôi rất yêu cô ấy..." Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ cuối cùng – tôi cảm thấy đây là pháp bảo cuối cùng giúp tôi thoát thân – Sophie nhất định sẽ hết hy vọng.
Em biết... "Cô sâu kín nói," Em không muốn phá hư quan hệ của hai người. Nhưng... anh cũng yêu em, không phải sao?
Lời của nàng đồ cùng chủy kiến, lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt vạch ra giáp trụ lừa mình dối người trong lòng ta, đao thấy máu.
"Tôi... tôi" – tôi vô cùng cố gắng muốn liều mạng nói ra hai chữ sau – "Không yêu".
"Cố lên, Ivan, mưa gió đều đã tới, ngươi có thể nói ra" lý trí của ta ở trong lòng lớn tiếng cho chính mình cổ vũ.
Nhưng môi tôi không nghe sai khiến, làm không ra khẩu hình "Không yêu", dây thanh quản cũng giống như câm, không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Cơ bắp cả người tôi bắt đầu run rẩy không nghe theo sai khiến, nước mắt của tôi bắt đầu trào ra, tôi khóc...
- Thì ra, tôi yêu Sophie, giống như tôi yêu Nhược Mộng vậy.
Họ đều là thiên thần của tôi.
Nếu Mộng là thiên sứ hộ mệnh của ta, nàng luôn ở sau lưng ta yên lặng cổ vũ cùng ủng hộ ta, dùng quang huy thần thánh kia hồi phục vết thương chồng chất của ta, gột rửa ta khắp người chinh trần.
Mà Sophie là Sí Thiên Sứ của tôi, Cao Tường ở trên không chiến trường, không chút lưu tình ném sấm sét về phía kẻ địch của tôi, giúp tôi bách chiến bách thắng...
Tôi vật lộn trong dòng chảy cảm xúc, nắm chặt cành lý trí cuối cùng trên bờ: "Tôi... tôi không thể cho bạn một cuộc hôn nhân, cuối cùng bạn sẽ không có nơi nào để trở về", tôi nói với giọng run rẩy...
Hôn nhân không phải kết cục của em. Anh mới là người đó. "Tô Phỉ nói chắc như đinh đóng cột.
A? Ngươi...... Ngươi khẳng định đã biết...... Quá khứ của ta.
Giọng Sophie đột nhiên thay đổi, "...Không thể nào, Ivan, em không biết mình, không xứng với anh, là một người phụ nữ không biết xấu hổ..." Cô bắt đầu gào khóc.
Sức nặng đè lên người tôi dường như biến mất, tôi không khỏi mở mắt, theo bản năng nhìn Sophie.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy người khóc lóc như vậy -- hai tay cô ấy gắt gao che mặt, nước mắt ở giữa ngón tay hợp thành dòng suối nhỏ bi thống, vài sợi tóc dính vào trên mặt, bờ vai thon gầy kịch liệt run rẩy...
"Bốp" một tiếng, cành cây lý trí bị bẻ gãy, tôi đã quyết tâm chịu chết trong dòng nước lũ cảm tính.
"Đừng nói bậy, không phải như vậy!" tôi ngồi dậy, xoay người đặt Sophie dưới người, "Sophie, anh yêu em!"
Lại là trăng tròn, ánh trăng sáng ngời xuyên thấu qua lụa trắng mỏng manh chiếu vào trong phòng. Trên giường, một người đàn ông và phụ nữ trần truồng ôm chầm lấy nhau, mười ngón tay siết chặt - tôi đang bơi cùng Sophie trên dòng sông của dục vọng.
Nước mắt trên mặt Tô Phỉ đã sớm bị ta hôn khô, bi thống của nàng đã bị nhu tình của ta tiêu tan, nước mắt nơi khóe mắt cũng dần dần nhạt đi, một khuôn mặt tràn đầy đỏ ửng thẹn thùng vô hạn.
Động tác hoan ái của cô gái đã lâu không qua nhân sự rất là trúc trắc, nhưng trong trúc trắc nhu tình vạn loại lại làm cho tôi động tâm không thôi.
Tôi cũng quên đi kinh nghiệm và kỹ xảo hoan ái trước kia, thả lỏng thể xác và tinh thần, nằm ở trên người cô ấy, phối hợp với tiết tấu của cô ấy.
Một lát sau, Sophie nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, nhẹ giọng hỏi tôi: "Cậu... lúc'tốt'với chị Nhược Mộng cũng đan mười ngón tay như vậy sao?"
Tôi bị cô ấy hỏi có chút bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười, thản nhiên nói, "Ừ, đúng vậy. Bởi vì tôi cũng yêu cô ấy, giống như yêu anh.
Sophie mỉm cười ngượng ngùng, và đột nhiên đôi mắt cô ấy sáng lên, nước mắt trong veo chảy xuống - đó là những giọt nước mắt của niềm vui - một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt hai tay tôi, và đôi đùi đẹp vốn nhẹ nhàng quấn quanh hông tôi đột nhiên tăng sức mạnh.
Trong tiếng rên rỉ uyển chuyển, cô đã tới.
Ta vội vàng dừng động tác, lẳng lặng ôm lấy nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ liếm ốc tai của nàng...
Hì hì, thật thoải mái a. Nhược Mộng tỷ thật hạnh phúc, có thể thường xuyên thoải mái như vậy. "Tô Phỉ tỉnh táo lại khôi phục nụ cười duyên ngày xưa.
Đi đi đi, đừng một ngụm "Nhược Mộng tỷ" biến thành như vậy, nàng biết không lột da hai ta mới là lạ.
Tôi trêu chọc cô ấy - thành thật mà nói, tôi đã lo lắng, mặc dù trước đó Nhược Mộng đã ám chỉ với tôi rằng tôi có thể'tốt'với Sophie, nhưng đó chỉ là nói rằng sự trùng lặp luôn là đặc quyền của phụ nữ - nghĩ về điều đó, tôi giả vờ rút khỏi cơ thể Sophie.
Hắc hắc, "Hai ta", ta thích tiếng quê nhà của ngươi.
Tô Phỉ dường như không thèm để ý, "Ai, đừng nhúc nhích a... Cứ như vậy rất tốt. Anh... không phải vẫn chưa xong sao.
Nữ hài tử trong hoan ái rất là phóng khoáng.
"Không đâu, chị Nhược Mộng rất thương em. Hơn nữa, em vốn cũng không nói cướp chồng chị ấy..." Tô Phỉ muốn nói lại thôi, "Em... làm... làm... nhỏ... nhỏ..."
"Không xấu hổ, không xấu hổ, không xấu hổ..." Tôi cười vuốt mũi Sophie trêu chọc cô: "Nào có cô gái nào tự nói muốn làm vợ nhỏ của người ta, không xấu hổ, hắc hắc..." Cười thì cười, nhưng nói thật, lời Sophie nói lúc trước tôi thật sự không nghĩ tới.
Theo luật Thiên triều, trùng hôn bị kết tội hình sự, bị phạt tù hoặc tạm giam từ hai năm trở xuống...
Tôi vô tình nhớ lại những bài học về luật thông thường mà tôi đã học ở trường đại học.
Ngươi hỗn đản.
Sophie xấu hổ, làm bộ muốn đánh.
Đột nhiên nàng cắn cắn môi, đỡ thân thể của ta bắt đầu đẩy về phía sau, ta theo lực đẩy của nàng hướng bên cạnh chậm rãi ngã xuống, hai chúng ta hạ thân liền tại một chỗ......
Khi tôi nằm xuống, Sophie đang ngồi bên hông tôi, và dưới ánh trăng, vòng eo mềm mại của cô ấy bắt đầu vặn vẹo, một nơi dịu dàng và đàn hồi luôn bao gồm ham muốn tăng vọt của tôi.
Tôi cảm thấy thoải mái đến tê sống và biết chắc chắn mình sắp sụp đổ, tôi đưa mắt hỏi ý kiến Sophie.
Hôm nay không thành vấn đề. "Cô nháy mắt làm thủ thế" OK ", sau đó trên mặt hiện ra biểu tình yêu diễm......
Đều nói tình yêu là xuân dược linh nghiệm nhất của nữ tử, lời này quả nhiên không giả. Mới ngắn ngủi vài phút, nàng liền gắt gao đè lại cơ ngực của ta, lại tới nữa, ta cũng khống chế không được, lưu loát chờ mặc cho dục vọng bắn ra...
"Ivan, cái... của anh... em cảm thấy ấm áp và thoải mái khi bước vào," Sophie bắt đầu nói.
"Thôi đi, trong thân thể ngươi đều nóng đến nóng lên, còn có thể cảm giác được ta ấm áp?" ta châm chọc, đoán chừng nàng lại sẽ là một trận phấn quyền.
"Ngươi không hiểu, thật sự rất ấm. kia ấm áp từ bụng nhỏ một đường đi lên, đến ngực, lại chảy về tứ chi bách hài..." Ngoài ý muốn, nàng rất nghiêm túc nói.
Lời nói của cô ấy khiến tôi rất cảm động - thật ra tôi hiểu, bởi vì tôi cũng cảm nhận được sự ấm áp đó - đó là sự ấm áp của tình yêu...
Ôm Tô Phỉ vừa lòng mỹ mãn, tôi ngọt ngào ngủ thiếp đi...
********************
Nơi nào có người, thì có giang hồ.
Ở nơi làm việc tràn ngập khói thuốc súng kia, tôi từng một đường hát vang tiến mạnh -- "Thiếu niên đắc chí" làm cho tôi đối với trở nên nổi bật giống như ma túy giống như mê luyến.
Trong những năm tháng đó, dường như tôi đã quên đi ước nguyện ban đầu của mình khi dấn thân vào công việc – thắng lợi, thêm một trận thắng nữa, tôi còn muốn...
Lời bài hát: The Old King Is Dead Long live the King!
Tiên vương đã đi, tân vương Bất Hủ!
Trầm mê trở thành "Tân vương", ta tựa hồ quên mất một thường thức cơ bản: giữa trời đất, không ai có thể "Bất hủ"!
Chính như trong Đôn Thịnh hát như vậy: Nhân sinh năm mươi năm, như mộng cũng như ảo, trong vạn vật thế gian, há có trường sinh bất diệt giả...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi khi ta phủ kim truy tích, đối với lựa chọn lúc còn trẻ của mình cũng không hối hận - - không có ta năm đó, nào có ta hiện tại.
Khi còn trẻ, nên chạy băng băng trên chiến trường. Khi già đi, mới có thể ở bên tình cảm chân thành của mình, cùng ngắm biển trời một màu......
Ngay lập tức, vệ sĩ.