không cách nào đào thoát
Chương 4
Chu Duy An ngơ ngác nhìn Hà Tùng Dương đi lên lầu, quay đầu nhìn chiếc Porsche mới tinh kia, nhận mệnh thở dài, cầm ống nước cao su đi lấy nước.
Thật ra Chu Duy An đã suy nghĩ rất kỹ về tính cách của mình.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong gia đình mồ côi cha mẹ, mẹ hắn chính là tính tình thập phần bình thản, ngay cả hắn cũng cơ hồ không có tính tình gì, giống như không có chuyện gì có thể làm cho hắn tức giận.
Đối với những nam sinh trong lớp nói đùa với cậu, hoặc là sai khiến cậu làm này làm nọ, cậu đều nghĩ: Làm thì làm đi, không nên chọc bọn họ tức giận mới tốt.
Loại tính tình không thích tranh giành này của hắn, ngược lại làm cho người khác cảm thấy hắn càng thêm dễ khi dễ.
Cho nên lúc Hà Tùng Dương bảo anh rửa xe, anh cũng nghĩ như vậy: Có lẽ giúp anh rửa xe, anh sẽ không bắt tôi bồi thường tiền xe.
Vừa nghĩ như vậy, Chu Duy An đã hăng hái, lau sạch chiếc xe vốn đã mới. Chỗ nôn mửa trên ghế bị anh nhéo mũi lấy ra, lại tỉ mỉ lau bên trong xe một lần.
Hắn lăn qua lăn lại như vậy, ra một thân mồ hôi, dùng khăn lau khô đem trên xe vết nước đều lau sạch sau, hắn mới đem tất cả đồ đạc đều thu thập xong, lên lầu.
Lầu hai dĩ nhiên là một phòng khách thật lớn, trải thảm ấm áp, có sô pha rộng rãi cùng TV màn hình LCD lớn.
Kho hàng bởi vì trống trải, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài, Chu Duy An bất an nhìn trái nhìn phải, cậu dùng ống tay áo lau mồ hôi, sau khi vận động nhiệt độ cơ thể hạ xuống, có vẻ hơi lạnh.
Hà Tùng Dương ngồi trên sô pha, đang xem bóng đá, anh nhìn thoáng qua Chu Duy An, không để lại dấu vết nhíu mày: "Bẩn muốn chết.
Chu Duy An không biết nói gì cho phải, chỉ có thể gượng cười.
Hà Tùng Dương nói: "Vào trong tắm rửa.
Chu Duy An vội xua tay nói: "Không cần, không cần, tôi sẽ lấy thẻ...
Hà Tùng Dương đen mặt nói: "Ta bảo ngươi đi tắm không nghe thấy?
Chu Duy An bị dáng vẻ lạnh lùng đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, nghĩ thầm người có tiền đều như vậy, cậu phải nhường hắn...
Được, được rồi. "Chu Duy An nói, xám xịt đi qua phòng khách.
Đầu kia phòng khách có một cánh cửa gỗ đỏ, Chu Duy An nuốt nước miếng, nhẹ nhàng vặn vặn tay nắm cửa, cửa liền dễ dàng mở ra.
Bên trong cửa là một gian phòng ngủ, chính giữa là một trương rộng rãi tuyết trắng giường chiếu, mà ngay tại phòng ngủ bên cạnh trực tiếp dùng thủy tinh ngăn cách một cái phòng tắm, nếu có người ở bên trong tắm rửa, nằm ở trên giường liền có thể đem người nọ thân thể nhìn một cái không sót gì.
Chỉ dựa vào kinh nghiệm nhân sinh của Chu Duy An, hắn căn bản không nghĩ ra dụng ý của chủ nhân.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, từng nút áo sơ mi ướt đẫm, chất liệu quần áo mềm mại dọc theo cánh tay thon dài của hắn trượt xuống đất, tiếp theo là quần dài, hai chân thon dài thẳng tắp bại lộ ở trong không khí, ngón tay của hắn giữ chặt mép quần lót màu trắng của mình, chậm rãi kéo xuống.
Cặp mông trắng như tuyết tròn trịa lộ ra trong không khí, không khí hơi lạnh làm cho thân thể trần trụi của hắn cảm thấy có chút lạnh, cơ quan non nớt giữa hai chân lẳng lặng ngủ say, Chu Duy An rất gầy, vẫn là loại gầy có chút không khỏe mạnh.
Gia cảnh của anh không tốt, không thể để cho anh ăn ngon uống cay giống như những đứa trẻ bình thường, hơn nữa đầu óc anh không phải đặc biệt thông minh, thường thường một đề mục nếu muốn cả đêm, anh quá ngốc, cũng không biết đổi đề khác làm, buổi tối luôn làm bài tập đến khuya mới ngủ.
Các loại nhân tố cộng lại, làm cho tố chất thân thể hắn thập phần kém cỏi.
Anh vào phòng tắm thủy tinh, vặn vòi hoa sen, nước ấm xối lên người anh, thủy tinh chậm rãi nhiễm sương mù.
Trong đầu cậu vừa miên man suy nghĩ lát nữa phải trả lại thẻ như thế nào, vừa rửa sạch bọt trên người, Chu Duy An tắt vòi hoa sen, đưa tay định lấy khăn mặt, trong lòng nhất thời lộp bộp...
Nguy rồi, hắn không có khăn tắm, hơn nữa quần áo cũng ném ở bên ngoài.
Chỉ có thể cứ như vậy đi ra ngoài trước... Cái này cũng quá xấu hổ đi... Chu Duy An vẻ mặt cầu xin.
Cậu lắc lắc bọt nước trên người tượng trưng, mở cửa kính ra, quần áo bẩn vừa mới cởi ra còn chất đống trên mặt đất, Chu Duy An không biết nên làm cái gì bây giờ, có phải nên hỏi Hà Tùng Dương mượn một cái khăn lông trước hay không?
Hắn một bên rối rắm, một bên cúi người đi nhặt lên quần áo của mình, vừa lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Chu Duy An: "......
Hà Tùng Dương: "......
Hà Tùng Dương vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cái mông trắng nõn đối diện mình, bởi vì khom lưng, hai cánh mông thịt còn hơi hướng hai bên khuếch trương, lộ ra một chút ám sắc mập mờ ở giữa.
Chu Duy An lập tức ngây ngẩn cả người, cứng họng nói: "Anh... sao anh lại vào đây...
Hà Tùng Dương trầm mặt nói: "Sao vậy? Cậu còn không muốn tôi vào?
Người này bề ngoài thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc, thế nhưng không mặc quần áo liền chạy ra khỏi phòng tắm, làm ra hành vi câu dẫn rõ ràng như vậy, xem ra tâm cơ của hắn rất sâu nha.
Chu Duy An căn bản không biết trong lòng Hà Tùng Dương bố trí mình như thế nào, cậu nghĩ thầm hai nam sinh mà, đối phương còn lớn hơn cậu mấy tuổi, cũng không có gì đẹp mắt.
Vì thế anh liền hỏi: "Cái đó, có khăn mặt không? Tôi còn chưa lau......
Không cần lau, "Hà Tùng Dương nói, đưa tay cởi bỏ hai nút áo trên cùng của áo sơ mi, lộ ra một chút lồng ngực," Dù sao lát nữa cũng sẽ bị ướt.
Chu Duy An: "...???
Chu Duy An hoàn toàn không kịp phản ứng lời Hà Tùng Dương nói là có ý gì, đối phương liền đi tới, bắt lấy cổ tay cậu, đưa cậu vào trong phòng ngủ.
Trên người Chu Duy An vẫn ướt, bị Hà Tùng Dương cầm lảo đảo vài bước, bàn chân ướt sũng làm ướt thảm trên mặt đất, hắn hỏi: "Làm gì, làm gì vậy?
Hà Tùng Dương cũng không trả lời, lúc này Chu Duy An mới phát hiện trong phòng ngủ còn có một cánh cửa.
Hà Tùng Dương đẩy cửa ra, trong phòng tối đen như mực, vừa bật đèn lên, Chu Duy An liền nhìn thấy thập tự giá đứng ở chính giữa phòng.
Chu Duy An hoảng sợ, suýt nữa thì hét lên, may mắn kịp thời bịt miệng lại.
Cậu cắn ngón tay mình, trên vách tường phòng treo đầy roi lớn nhỏ khác nhau, còn có tủ đựng đồ đóng chặt, Chu Duy An còn nhìn thấy một ít dụng cụ phẫu thuật và ống tiêm.
Nơi này không phải là nơi thí nghiệm thể sống chứ?
Hà Tùng Dương tựa hồ cũng không định giải thích cái gì, hắn đưa Chu Duy An đến bên cạnh thập tự giá, đem hắn còng ở trên thập tự giá kia.
Cây thập tự giá kia hơi cao, sau khi hai tay bị còng ở hai bên, chân Chu Duy An chỉ có thể nhón lên mới có thể chạm đất, duy trì tư thế như vậy lâu dài, tứ chi bị kéo đến cực kỳ thống khổ.
Chu Duy An cho dù thần kinh có chậm chạp cũng có chút sợ hãi: "Cậu... cậu muốn làm gì?
Hà Tùng Dương dường như mắt điếc tai ngơ đối với giọng nói của hắn, Chu Duy An trơ mắt nhìn hắn đi tới trước hàng roi kia, không chút suy nghĩ cầm lấy một cây trong đó.
Sắc mặt Chu Duy An trắng bệch, Hà Tùng Dương muốn làm gì? Muốn đánh hắn sao?
Sợ hãi làm cho hắn giãy dụa, hai chân không chạm được mà đạp loạn trên không trung, nước trên thân thể còn chưa khô, mồ hôi lạnh lại toát ra, cảm giác cả người trần trụi làm cho Chu Duy An hậu tri hậu giác sợ hãi.
Ánh mắt Hà Tùng Dương ngăm đen, hắn ước lượng roi trong tay, ngón tay thon dài chế trụ roi, Chu Duy An còn chưa có chút phản ứng nào, roi đầu tiên đã quất vào mông hắn.
Góc độ của Hà Tùng Dương được chọn cực kỳ xảo quyệt.
Chu Duy An không lùn, thân thể cũng rất gầy yếu, chỗ có nhiều thịt nhất chính là hai cánh mông.
Một roi này của Hà Vu Dương vừa vặn quất vào mông hắn nhiều thịt nhất, phát ra một tiếng vỗ thịt thanh thúy, Chu Duy An thoáng cái đã bị quất đến choáng váng, chỗ mông cách một hồi lâu mới đau nhức.
Làm cho hắn cảm thấy khó xử chính là, một roi này hắn cũng không có cảm thấy đau đớn đặc biệt, mà là một loại khoái cảm khó có thể nói rõ, từ chỗ mông hắn bị quất tới, dọc theo xương đuôi một mực hướng lên trên, làm cho cả người hắn đều tê dại.
Cảm giác khuất nhục khiến hắn run lên, hắn không nghĩ tới mình lớn như vậy, lại còn có thể bị người đánh mông.
Thân thể Chu Duy An run rẩy, nước mắt tuôn rơi từ trong hốc mắt, cậu cắn môi nức nở: "Anh, tại sao anh đánh em, em không có... không có không trả tiền cho anh..."
Hà Tùng Dương bị cặp mông trắng nõn của thiếu niên dưới ánh sáng mờ nhạt hấp dẫn ánh mắt, nơi vừa mới bị rút qua nổi lên một đạo màu hồng nhạt, thoạt nhìn mỹ vị lại ngon miệng.
Cậu căn bản không chú ý Chu Duy An nói gì, đi lên phía trước, bàn tay nóng bỏng đặt thẳng lên mông Chu Duy An.
Chu Duy An lập tức nóng đến mức kêu lên một tiếng: "A! Cậu, cậu đừng chạm vào mông tôi..." Chân cậu đạp loạn, đạp vào chân Hà Tùng Dương, Hà Tùng Dương lập tức nắm lấy mắt cá chân cậu, kéo chân cậu lên đặt ở thắt lưng mình.
Sao lại không nghe lời như vậy.
Hà Tùng Dương có chút không kiên nhẫn, nhéo mông Chu Duy An một cái xem như cảnh cáo.
Chu Duy An bị cậu bóp đến cả người phát run, chân lại bị bắt không thể cử động, cậu khóc nức nở nói: "Cậu, cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Hà Tùng Dương ghé sát lại, thở ra nóng hầm hập bên tai hắn, hắn khẽ cười nói: "Lúc ngươi lên xe của ta, không phải là nghĩ như vậy sao?"
Em lên xe chỉ là muốn trả tiền cho anh... Chu Duy An nước mắt lưng tròng nghĩ, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị Hà Tùng Dương hôn vành tai một cái, Hà Tùng Dương nói: "Tuy rằng anh hơi nhỏ tuổi, nhưng rất ngoan.
Trong đầu Chu Duy An trống rỗng, Hà Tùng Dương quay lại chặn miệng cậu, cực kỳ khiêu dâm ngậm hai cánh môi trên dưới của cậu, sau đó vươn đầu lưỡi, đẩy hàm răng Chu Duy An ra, quấn lấy đầu lưỡi cứng ngắc của cậu.
Hai tay hắn lại càng không thành thật, trực tiếp một tay cào mông Chu Duy An, ra sức xoa bóp.
Chu Duy An bị cậu hôn đến kêu "ô ô", thân thể gầy yếu càng bị xoa bóp lắc trái lắc phải, hai tay bất an giãy dụa, cổ tay đều bị mài đỏ.
Hà Vu Dương xoa một hồi, phát hiện mông thiếu niên xúc cảm đặc biệt tốt, thịt vừa nhiều vừa mềm, vừa rồi lúc hắn quất roi liền phát hiện, lúc roi đánh lên, mông thịt kia còn có thể run lên.
Cậu vô cùng hài lòng với cậu nhóc đưa tới cửa này, nhịn không được siết chặt một chút, cái mông trắng nõn đều bị chơi đến đều là dấu tay màu đỏ, Chu Duy An chớp chớp mắt, nước mắt tuôn rơi.
Hà Tùng Dương buông lỏng miệng, môi Chu Duy An đều bị hắn hôn sưng lên, khóe miệng còn toàn là nước miếng vừa rồi để lại, Hà Tùng Dương liếm liếm khóe miệng Chu Duy An, Chu Duy An liền nhịn không được khóc càng dữ dội hơn, thân thể gầy yếu đơn bạc run rẩy như thở không ra hơi: "Anh, anh làm gì vậy, anh vì sao hôn em, không muốn, không muốn sờ em...
Hà Tùng Dương cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng giả bộ nữa, ta hôn ngươi sờ ngươi, ngươi cao hứng còn không kịp đi?"
Chu Duy An nước mắt mông lung nhìn Hà Tùng Dương, hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, đau muốn chết, còn cao hứng làm gì?
Hà Tùng Dương vuốt mặt hắn nói: "Tuy rằng thanh thuần chơi đùa cũng không tệ, bất quá tôi không thích giả bộ.
Chu Duy An: "..." Cậu hoàn toàn bối rối, quên cả khóc.
Ho Sung-yeon đặt anh ta xuống khỏi cây thánh giá và bế anh ta lên chiếc giường lớn bên ngoài.
Lúc Chu Duy An phục hồi tinh thần, Hà Tùng Dương đang tách hai chân cậu ra, đánh giá mông cậu.
Chu Duy An sợ tới mức rụt mông lại, cậu muốn khép chân lại nhưng lại thất bại, chỉ có thể lấy tay ngăn cản Tiểu Kỷ Kỷ của mình, cậu khóc nói: "Cậu đừng nhìn chỗ tôi..."
Hà Tùng Dương không vui, lạnh lùng nói: "Bỏ tay ra.
Cậu nhìn mông Chu Duy An, rất sạch sẽ, huyệt nho nhỏ co lại thật chặt, vừa nhìn đã biết là con non. Loại người này chơi tương đối phiền phức, nhưng Hà Tùng Dương hiếm khi có kiên nhẫn, Chu Duy An lại luôn nhăn nhó nhó, không giống với người lúc trước nhất định phải lên xe cậu.