không cách nào đào thoát
Chương 2
Lúc Chu Duy An ra khỏi phòng khám, đã gần một giờ tối, cậu là gia đình đơn thân, sau khi cha mẹ ly hôn cậu theo mẹ, trình độ học vấn của mẹ không cao, chỉ có thể làm chút việc vặt cho cậu đi học, cuộc sống của hai người vô cùng túng quẫn.
Bình thường mẹ đi làm buổi tối, buổi sáng đi ngủ, buổi chiều và buổi tối ra ngoài làm việc, hai người cơ bản rất khó gặp mặt.
Cho dù Chu Duy An ở bên ngoài lăn qua lăn lại muộn như vậy, mẹ cậu cũng sẽ không phát hiện ra.
Chu Duy An cất tấm thẻ đó, buổi tối một mình nằm trên giường cũng không ngủ được, nghi thần nghi quỷ luôn cảm thấy có người muốn trộm nó đi.
Hắn cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, phỏng chừng nhà bọn họ gốc gác cái kia trương sổ tiết kiệm thượng cũng không có nhiều như vậy.
Thức đêm hậu quả chính là hắn ngày hôm sau treo hai cái cực đại vành mắt thâm quầng đi học, hắn mơ mơ màng màng lên mấy tiết học mới phản ứng lại, ngày hôm qua cái kia đồng học không có tới đi học.
Cậu còn định hỏi thăm cậu một chút tin tức có liên quan đến Hà Tùng Dương, sau đó trả thẻ lại cho đối phương, nếu để cậu cả ngày ở cùng một chỗ với tấm thẻ này, cậu nhất định sẽ đoản mệnh - - cậu chính là như vậy, cho dù hôm qua bạn học kia lừa cậu, để cậu bị đánh một trận, cậu vẫn không nổi tính tình gì, cả người mềm nhũn như một đống bùn.
Không đợi hắn đi tìm tin tức gì, tin tức ngược lại tự mình tìm tới cửa. Mấy sinh viên thể dục tan học vây quanh, chất vấn Chu Duy An: "Hồ Hiền đi đâu rồi?
Hồ Hiền chính là bạn học lừa Chu Duy An đi lấy bưu kiện. Chu Duy An khúm núm đáp: "Em... em không biết.
Sao anh không biết? Không phải hôm qua anh ta nói chuyện với anh sao?
Sinh viên thể dục Trương Thừa Hành cơ bắp cường tráng trong lời nói ẩn chứa sự không kiên nhẫn tràn đầy, cậu cầm ngón trỏ gõ bàn học của Chu Duy An, thùng thùng vang lên, "Hôm qua cậu ấy nói gì với cậu?
Chu Duy An bị cậu đập đến tim cũng đập theo, theo bản năng trả lời: "Anh ấy, anh ấy bảo em lấy một cái túi...
Trương Thừa Hành rất là khinh thường bĩu môi, "Hắn ở bên ngoài chọc người, muốn ngươi thay hắn gánh vác, cho nên?
Chu Duy An đành phải nói: "Bọn họ phát hiện tôi không phải Hồ Hiền, liền bắt cả hắn...
Trương Thừa Hành khinh bỉ chỉ số thông minh của Hồ Hiền một phen, sau đó hỏi: "Vậy hắn chọc vào người nào?
Chu Duy An suy nghĩ một chút, nói: "Một người tên Phi ca, còn có một người tên Tùng Dương gì đó.
Mấy nam sinh sau khi nghe xong đều ngốc nghếch, có một người nói: "Không phải là Long Hiểu Phi và Hà Tùng Dương chứ?
Hồ Hiền như thế nào chọc hai tôn Đại Phật này!
Chu Duy An hiếm khi thông minh hỏi một câu: "Bọn họ là ai...
Trương Thừa Hành khoa trương hít sâu một hơi: "Ngươi ngay cả bọn họ cũng không biết sao!
Chu Duy An đành phải phối hợp tỏ vẻ tôi ít đọc sách: "Không biết.
Trương Thi Hành nói: "Long chiến với ngươi biết không, quan lớn tỉnh H! Long Hiểu Phi chính là con trai hắn! Về phần Hà Tùng Dương thì càng ghê gớm, ba cậu ta là quan lớn kinh thành, nhà mẹ cậu ta lại là thành viên hội đồng quản trị công ty W! Chính hắn cũng mở một nhà đầu tư công ty chơi đùa, tuổi còn trẻ liền lên tài phú bảng, thỏa đáng quan nhị đại phú nhị đại!"
Chu Duy An bị hai người một đống hàm đầu đập đến mắt nổi sao vàng, lúc này cậu mới nhớ ra, tên của cha mẹ hai người này cậu thường nghe thấy... Dù sao sinh viên khoa văn cũng phải thường xuyên xem tin tức chính trị.
Trời ạ, hắn vậy mà gặp qua nhi tử của hai nhân vật tin tức! Chu Duy An sau khi biết, chợt nghĩ mình có nên xin chữ ký hay không.
Trương Thừa Hành hỏi thăm xong, mới thở dài vẫy tay với mấy huynh đệ: "Ta thấy Hồ Hiền lần này dữ nhiều lành ít, chúng ta đừng nghĩ đi vớt hắn, giải tán đi, để cho hắn tự cầu nhiều phúc đi.
Chu Duy An lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng không sợ chết hỏi một câu: "Vậy nhà Hà Tùng Dương ở đâu?
Trương Thừa Hành quay đầu nhìn hắn một cái, biểu tình kia quả thực là đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Cậu cảm khái: "Chu Duy An, cậu thật là ngu ngốc, nhà Hà Tùng Dương ở đâu, cả kinh thành, khắp nơi đều có nhà của cậu ấy!"
- Lời này nói không sai, thật lâu sau Chu Duy An đã ở qua vài căn nhà của Hà Tùng Dương, cậu nhớ tới lời Trương Thừa Hành nói lúc này, cảm thấy Trương Thừa Hành không hổ là lăn lộn, ánh mắt vô cùng độc ác.
Mà lúc này Chu Duy An vẫn còn ngây thơ, cậu cảm thấy tấm thẻ này tuyệt đối không thể ở chỗ mình thêm một giây nữa, cậu tra tin tức, phát hiện Hà Tùng Dương có một biệt thự ở Tây Sơn.
Trường học cách Tây Sơn ngồi xe buýt mất nửa tiếng, Chu Duy An vừa tan học liền ngồi xe đi qua.
Biệt thự Tây Sơn dựa vào núi gần sông, toàn bộ xây ở giữa sườn núi, xe buýt chạy đến chân núi liền dừng lại, Chu Duy An hì hì bò trên quốc lộ rộng rãi, trong lúc đó có vô số xe sang trọng sát vai anh, động cơ gầm gừ như dã thú.
Chu Duy An bò không chớp mắt, vất vả lắm mới nhìn thấy cửa tiểu khu đã bị bảo vệ chặn lại.
Tôi, tôi muốn tìm Hà Tùng Dương... "Anh thở hồng hộc hoa chân múa tay vui sướng.
Bảo vệ chỉ chỉ máy đọc thẻ bên cạnh cửa sắt nói: "Chỉ có dùng thẻ hộ gia đình mới có thể đi vào, hoặc là anh gọi điện thoại cho anh ta, sau khi xác nhận tôi mới có thể cho qua.
Chu Duy An nào có điện thoại của Hà Dĩ Dương, cậu lại không dám quấy rầy công tác bảo vệ, đành phải tỏ vẻ mình ngồi xổm ở bên ngoài chờ.
Kết quả cả đêm chờ đợi, chân Chu Duy An tê rần mấy lần, Hà Tùng Dương cũng không trở về.
Lúc bảo vệ tuần tra phát hiện Chu Duy An vẫn còn ở đó, hoảng sợ, vội vàng nói: "Sao anh còn ở đó? Bình thường anh Hà bận công việc, cũng không thường xuyên về, ngày mai anh lại đến đi.
Chu Duy An buồn ngủ đến không mở mắt ra được, đành phải mềm mại nghe, u hồn đi xuống núi, may mắn xe buýt còn chưa ngừng vận chuyển, cậu đã bắt kịp chuyến cuối cùng về nhà.
Ngày hôm sau sau khi tan học cậu lại tới đúng giờ, cứ như vậy thường xuyên qua không nhiều hơn một tuần, cậu và anh bảo vệ đều quen thuộc, vẫn không thấy bóng dáng Hà Tùng Dương.
Anh bảo vệ hỏi: "Anh tìm Hà tiên sinh làm gì?
Chu Duy An vô cùng ngại ngùng: "Lần trước em bị đánh, Hà tiên sinh cho em tiền thuốc men, còn thừa rất nhiều tiền, em muốn trả lại cho anh ấy.
Hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên mình là bởi vì Hà Tùng Dương mới bị đánh.
Anh bảo vệ cảm thán: "Hà tiên sinh thật sự là một người tốt." Anh thường thấy vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt người khác ngàn dặm của Hà Tùng Dương. Bị Chu Duy An nói như vậy, hình tượng núi băng kia đột nhiên cao hơn rất nhiều.
Bởi vì Chu Duy An thường xuyên tan học liền đến chờ người, cơm tối đành phải mua chút bánh nướng ở quán ven đường xung quanh trường học, bảo vệ cũng ăn theo không ít.
Bảo vệ miệng ngắn đề nghị: "Hay là như vậy đi, cậu đưa thẻ cho tôi, tôi thay cậu trả.
Chu Duy An do dự: "Cái này... không tốt lắm, tôi còn muốn trực tiếp cảm ơn Hà tiên sinh..." Nhân tiện còn có thể xin chữ ký?
Bảo vệ nói: "Vậy được rồi, anh đừng đến đây nữa, chờ lần nào tôi thấy Hà tiên sinh trở lại, nói cho anh ta biết một tiếng, hẹn thời gian với anh ta anh lại đây đi.
Chu Duy An giật mình: "Đúng vậy.
Bảo vệ nói: "Cho tôi số điện thoại di động của anh đi.
Cứ như vậy, hắn đem số điện thoại di động nói cho bảo vệ, rốt cục kết thúc kiếp sống nằm vùng dài đến mười ngày.
Lúc hắn xuống núi, một chiếc Maserati rống giận từ trên đường núi vọt lên, Chu Duy An bị tiếng động cơ gầm rú kia làm cho hoảng sợ, chờ xe chạy đi mới ôm trái tim nghĩ: Lái xe như vậy, thật sự là chết non.
Đi ngang qua Chu Duy An chính là Long Hiểu Phi, ngồi ở ghế lái phụ là Hà Tùng Dương, bạn thân A Bưu của hai người ngồi ở ghế sau, cậu còn ở trong xe huýt sáo với Chu Duy An: "Hắc, lại có người đi bộ xuống núi!
Hai người ngồi phía trước cũng không để ý đến chuyện này, Hà Tùng Dương còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, Long Hiểu Phi nói: "Tùng Dương, xe thể thao cậu mới mua ở Châu Âu khi nào thì đến? Chúng ta đã lâu không đua xe.
Hà Tùng Dương nói: "Đại khái là mấy ngày nay, linh kiện đều là đặt làm theo yêu cầu, chậm một chút.
A Bưu hào hứng nói: "Tam thiếu gia kinh thành chúng ta lập tức có thể tái xuất giang hồ rồi!
Long Hiểu Phi lạnh lùng đáp lễ hắn: "Trước đem lão đầu tử nhà ngươi dỗ vui vẻ rồi nói sau, miễn cho buổi tối ngươi cũng không ra được!
Hà Vu Dương không gì không thể, không có biểu thị gì.
Hắn kỳ thật không phải rất ham thích đua xe, hoàn toàn chỉ là vì bồi Long Hiểu Phi bọn họ chơi đùa, Long Hiểu Phi vừa mới tốt nghiệp đại học, chính mình tùy tiện trên danh nghĩa một công ty nhỏ, làm chút đồ chơi hắn cảm thấy hứng thú, đến nay còn đang lỗ tiền.
Hà Tùng Dương không giống, lúc học đại học anh ta đã tự mình gây dựng sự nghiệp ở Mỹ, công ty cũng do một tay mình làm, hiện tại anh ta chủ quản chi nhánh Trung Quốc, sự tình rất nhiều, tiền lời cũng tương đối khả quan.
Trong nhà lão đầu tử đối với hắn thập phần yên tâm, tùy hắn cùng Long Hiểu Phi lăn lộn cùng một chỗ.
Maserati tiến tiểu khu thời điểm, bảo vệ đột nhiên tiến lên gõ gõ cửa sổ, Hà Tùng Dương hạ xuống cửa sổ xe, hỏi: "Chuyện gì?"
Bảo vệ nói: "Hà tiên sinh, có một người bạn học gần đây một mực chờ ngài, nói muốn cám ơn ngài lần trước giúp hắn, còn có tiền muốn trả lại cho ngài, ngài xem ngài lúc nào rảnh gặp hắn một lần?"
Hà Tùng Dương nhíu mày: "Người nào?" Cậu đã hoàn toàn không nhớ Chu Duy An.
Bảo vệ cũng hơi quanh co: "Ách......
A Bưu nghe được một nửa, đoạn chương thủ nghĩa hưng phấn nói: "Ai nha, có phải hay không có học sinh muội coi trọng chúng ta Hà tổng á!
Long Hiểu Phi trách móc: "A Bưu!
Hà Tùng Dương nhíu mày, nói: "Tâm ý của cô ấy tôi đã biết, tiền cũng không cần trả, dù sao cũng không nhiều.
Bảo vệ không có cách nào đáp lại, chỉ có thể để Maserati lái vào, hắn than ngắn thở dài đau lòng một tuần Duy An, sau đó gọi điện thoại cho đối phương: "Cái kia, Tiểu An à, Hà tiên sinh nói tiền kia không cần cậu trả.
Chu Duy An kêu thảm thiết "Hả?" nghe bảo vệ giải thích tiền căn hậu quả, cậu quả thực muốn khóc, cậu đã hơn nửa tháng không ngủ ngon rồi.
"Làm ơn làm ơn, anh trai, em cầm số tiền này thực sự không có biện pháp an tâm, anh giúp em hỏi lại đi..." Chu Duy An đáng thương nói.
Được rồi. "Bảo vệ đành phải kiên trì đáp ứng.
Qua vài ngày, cơ hội gặp Hà Tùng Dương rốt cục đã tới.
Xe thể thao Hà Tùng Dương mới mua đã đến, một chiếc xe tải lớn chở xe thể thao ầm ầm chạy vào Tây Sơn, bảo vệ vội vàng gọi điện thoại cho Chu Duy An: "Hà Tùng Dương hôm nay nhất định sẽ về, cậu mau tới đây đi!"
Chu Duy An lập tức ngựa không dừng vó chạy tới Tây Sơn, lần này phải đợi đến hơn mười hai giờ tối, cậu ngồi trong phòng bảo vệ vẫn ngủ gà ngủ gật, bảo vệ vẫn đang liều mạng nhắc nhở cậu: "Cậu đừng ngủ!
Chu Duy An sắp bóp đùi mình đến sưng cả lên, chiếc xe thể thao đỏ đen đan xen mới từ từ chạy ra.
Đến rồi đến rồi! "Bảo vệ lập tức đánh thức Chu Duy An.
Chu Duy An ngái ngủ ra khỏi phòng bảo vệ, chờ xe thể thao ra khỏi cửa mới dừng lại, cậu nhào tới bên cửa sổ xe gõ gõ, cửa sổ xe hạ xuống.
Hà Tùng Dương vẻ mặt không vui nhìn anh: "Chuyện gì?