khế ước pháo bạn
Chương 15
Trên cánh tay người đàn ông để lại dấu dâu tây và vết móng tay của Ngôn Tịch, mặc dù không đến một phần mười trên người Ngôn Tịch, nhưng đã có thể khiến người ta mơ mộng.
Mạc Tu không hề động lòng, theo tốc độ của mình đem những thứ khác trên bàn ăn giải quyết xong, cuối cùng quay đầu lại nhìn người phụ nữ gây chuyện bên cạnh.
Ngực Ngôn Tịch do tâm trạng dao động mang lên một trận thăng trầm, mặc dù là acup, nhưng hình dạng ngực đẹp được trang trí bằng chồi hồng, xấu hổ đứng thẳng, chống lên dây treo lụa màu sâm panh, thiết kế cổ áo V cho thấy đường viền cổ đẹp như thiên nga của chủ nhân, những mảng lớn màu trắng như tuyết lộ ra trong không khí đầy những vết hôn lốm đốm, đường viền cổ áo còn mơ hồ nhìn thấy dấu vân tay đáng ngờ.
Váy kéo xuống thắt lưng, thân hình càng lộ ra người chủ yếu yếu Liễu Phù Phong, chiều dài đến giữa đùi, bên trái làm nĩa cho đến khi đến đáy quần, vừa vặn là gần bên này của Mạc Tu.
Hơi hơi nghiêng mắt, có thể nhìn thấy những tia ánh sáng mùa xuân do động tác bất an của chủ nhân.
Đem người nhặt lên một bên ngồi ở trên chân phải của mình, hai chân vẫn cố định kẹp một đôi chân ngọc, "Ngươi đang dụ dỗ ta"
Một nửa mông thịt không có che chắn dán chặt vào nam nhân đùi, đùi bên ngoài còn có hung khí chống vào.
"Ta nào có" Ngôn Tịch oan uổng chứa nói, ngửi thấy khí tức nguy hiểm, càng thêm kịch liệt giãy giụa.
Đứa con thứ hai bị thịt chân tinh tế và mịn màng cọ xát đến càng phát ra tinh thần, mắt thường có thể nhìn thấy được lớn lên.
Mạc Tu cúi đầu một chút, có thể nhìn thấy làn sóng sữa nhấp nhô, làm rung động trái tim con người, ánh mắt càng tối, giọng nói gợi cảm thay đổi chủ đề, giọng nói câm hỏi: "Hôm nay bạn có sắp xếp nào khác không?"
Tập trung vào việc đấu tranh để rời khỏi sự kiềm chế của ai đó, lời nói không đi sâu vào ý nghĩa của vấn đề, trực tiếp thốt lên "hiện tại không có".
Mạc Tu, người nhận được câu trả lời mong muốn, bẻ khuôn mặt người trong ngực ra, hôn kiểu Pháp, quét từng hàng qua răng, đuổi theo và lấy một chút đinh hương, hút và trêu chọc cực độ, cho đến khi Ngôn Tịch đỏ lên cổ không thở được mới buông ra, "Chào buổi sáng hôn, có thích không?"
Ngôn Tịch vừa muốn phủ nhận, môi hơi mở ra liền lại dạy người ta phong lại, lại là một cái hôn kiểu Pháp.
Gốc lưỡi mơ hồ đau, Ngôn Tịch đưa tay che miệng mình liếc mắt nhìn người đàn ông.
Mạc Tu lại đến gần hôn tay Ngôn Tịch, thành kính mà thâm tình, nếu như bỏ qua bàn tay lớn đặt ở bên trong đùi xoa qua lại.
Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông nhìn thẳng vào Ngôn Tịch, chân không ra trận lúc này cô giống như một viên ngọc trai mất đi sự bảo vệ của thịt ngao, để người ta véo lấy chơi.
Lý trí trở về lồng Ngôn Tịch rốt cục ý thức được chính mình vừa rồi trả lời cho mình chiêu tới một con sói như thế nào, ánh mắt kia thật sự là muốn đem chính mình ăn vào bụng.
Nhưng phía sau đã không có đường lui, mượn một túi mật màu từ tài nguyên web hàng chục g của mình, liền để tay chân lợn của mình dựa vào cơ ngực màu mật ong rộng và chắc chắn đó.
Đàn ông khẳng định quanh năm tập thể dục, cơ ngực này phát triển đến mức không phải là loại ăn bột protein ăn được, cấm sờ lại dùng tốt, bàn tay trắng nõn của Ngôn Tịch qua lại bơ, giống như muốn so sánh với Mạc Tu, còn làm hỏng vòng tròn gần Mimi, giả vờ vô tình chạm vào thì lập tức flash lại, lại vòng lại gần và rút lui.
"Muốn chạm thì chạm trực tiếp, làm gì trốn tránh?"
Người đàn ông trực tiếp nắm lấy bàn tay mảnh mai gây loạn che lên hai viên mà mình đã cứng rắn từ lâu, dạy cô kỹ năng đánh vòng tròn, nhào nặn trêu chọc.
Ngôn Tịch học được rất thích thú, ngồi thẳng người hai tay dùng, nhìn bộ ngực nhỏ của thủ hạ biến thành bộ ngực lớn, từ màu đỏ sẫm đến màu đỏ tươi đặc biệt có cảm giác thành tựu, nhưng không phát hiện ánh mắt của nam nhân càng ngày càng nguy hiểm, giống như con báo gêpa nhắm vào thức ăn sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Chờ Ngôn Tịch phát hiện có gì đó không ổn khi thân dưới của người đàn ông đã sớm thô ráp một vòng, cứng rắn rất chọc vào đùi Ngôn Tịch, mắt ngựa còn có chất lỏng trong suốt phun ra.
Nam nhân khóe mắt đỏ lên, ức chế địa thấp thở, lồng ngực lên xuống, gợi cảm đến Ngôn Tịch quên trước tiên chạy trốn, một cái bị ôm lên ngồi ở trên bàn ăn.