hương hoa phiêu đầy áo (thiếu khanh lưu phương)
Chương 13 - Cô Gái Say Rượu
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ xoay tròn trước quầy bar, nghe tiếng trống tai trong quán bar, nhìn kỹ thuật nhảy hình thái khác nhau trên sàn nhảy, Giang Thiếu Khanh nghĩ nếu mình cũng nhảy xuống điên cuồng một phen, có lẽ sẽ không buồn bực như bây giờ.
Lắc đầu thở dài uống hết ly thứ mười, đi ra khỏi quán bar trong lúc đầu óc hơi choáng váng tỉnh táo!
So sánh với tràng diện huyên náo không thôi trong quán bar, đường phố bên ngoài quán bar lại có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Giang Thiếu Khanh đang chuẩn bị đón một chiếc taxi về nhà thì bên tai lại truyền đến một tiếng, tiếng cứu mạng hoảng hốt hỗn độn rồi lại có chút mơ mơ màng màng.
Trong nháy mắt, Giang Thiếu Khanh tỉnh rượu không ít, hắn hướng thanh âm truyền ra phía sau quán bar hắc ám đi đến.
Tiếp theo ánh trăng sáng tỏ, hắn nhìn thấy hai gã thanh niên nam tử ăn mặc lưu manh đang định dùng thủ đoạn ép buộc tiến hành hành vi không tự nguyện đối với một cô gái.
Mà tiếng cầu cứu kia chính là từ trong miệng cô gái kia phát ra.
Giang Thiếu Khanh ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, mới thản nhiên nói: "Buông cô ấy ra!
Con vịt nấu chín làm sao có thể cứ như vậy cho vào chứ? Vì thế hai mắt bọn họ lập tức bốc hỏa xoay người nhìn chằm chằm Giang Thiếu Khanh, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Cô gái kia cũng thừa cơ cất bước sau khi say rượu lảo đảo chạy tới phía sau Giang Thiếu Khanh, cô gái cắn môi, vẻ mặt đáng thương hướng về phía Giang Thiếu Khanh ợ rượu nói: "Ca ca...... Anh cần phải...... Cứu em......
Một mái tóc dài màu đen hỗn độn, rất tiền vệ, rất phản nghịch, trang điểm rất đậm, dáng dấp rất quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển như thủy linh, bởi vì bóng mắt màu tím đậm mà lộ ra yêu diễm, ánh mắt kiều xảo lộ ra yêu mị, mũi thẳng mà thanh tú, môi gợi cảm lộ ra màu đỏ thẫm.
Chiếc áo thắt lưng thấp màu hồng phấn không che giấu được những đường cong lồi lõm, vai thon gọn như nước, xương quai xanh gợi cảm mê người, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, bộ ngực nhỏ nhắn trắng như tuyết chưa phát triển hoàn chỉnh, khe ngực nhỏ thâm thúy trắng nõn, đỉnh ngực cao vút kiều kiều trước ngực sữa đem chiếc áo mỏng manh nâng lên thật cao hình thành lồi lên, như ẩn như hiện ra hình dạng tròn trịa của đỉnh ngực no đủ.
Bụng co rút nhanh cùng đường cong tinh tế tuyệt vời của eo thon hòa thành một thể, váy ngắn màu đen bằng da thấp, T - back màu đen lộ ra non nửa, đùi trắng như tuyết phấn nộn lộ ra bên ngoài, cùng với cặp mông đầy đặn gợi cảm, quả thực là chọc giận tới cực điểm.
Cặp mông mập mạp đầy đặn gắt gao bọc ở trong chiếc váy ngắn chật hẹp kia, càng lộ ra vẻ tròn trịa gợi cảm, dưới cặp mông xinh đẹp đẫy đà kiện mỹ có một đôi đùi thon dài trắng như tuyết, da thịt trắng mịn không hề tỳ vết, rất tròn mê người, đường cong từ đùi tới bắp chân bóng loáng cân xứng như tơ tằm, phối hợp với một đôi giày kiểu hoa, vừa dã tính lại tiền vệ.
Giang Thiếu Khanh cũng không ngờ được cô gái lại mê hoặc sắc tâm đàn ông như vậy, bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô, thiếu chút nữa khiến Giang Thiếu Khanh quên mất tình cảnh trước mắt.
May mắn hắn là người đã trải qua đại tràng diện, không bị mê hoặc đến phân không rõ đông tây nam bắc.
Mà hai tên côn đồ cũng sẽ không cho hắn cơ hội, "Tiểu tử, thức thời thì cút ngay cho ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Giang Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, đỡ em gái có chút mơ hồ đi ra ngoài. Nữ hài tử dùng sức kéo lấy y phục của hắn, sống chết cũng không buông tay, còn lo lắng không ngừng nhìn lại.
Hai người hô lên, "Nhật" không nói hai lời liền vọt tới chỗ Giang Thiếu Khanh.
Giang Thiếu Khanh đỡ cô gái sang một bên, lúc này cô dường như đã hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ có thể dựa vào tường ngồi ở đó, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng trong ánh mắt tất cả đều mơ hồ.
Một người vung quyền phải, một người đá chân trái đánh úp về phía thân thể Giang Thiếu Khanh, chân hắn trượt về phía sau, người lùi lại một mét, công kích của hai người thất bại.
Ở hai tên côn đồ kinh ngạc bên trong, hắn thân thể hướng về phía trước một cái, một người trên mặt cho một quyền, trên bụng còn tránh không được cũng trúng một cước, hai người cơ hồ đồng thời bị đá ngã trên mặt đất.
Bọn họ vẻ mặt thống khổ mà lại hoảng sợ co rúm lại nhìn chằm chằm Giang Thiếu Khanh, giống như là đang lo lắng hắn lại tiến lên bổ sung hai chân. Đè bụng lại, nằm rạp không ngừng lui về phía sau.
Giang Thiếu Khanh làm như không thấy, nâng cô gái còn đang nở nụ cười mê trai ở góc tường dậy, đi ra ngõ sau quán bar tối om.
Cô gái hoàn toàn dán lên người anh, cũng hữu ý vô ý dùng bộ ngực nhô lên của cô cọ xát cánh tay Giang Thiếu Khanh.
Đáng tiếc hiện tại Giang Thiếu Khanh không có tâm tình cảm thụ diễm phúc này, hắn có chút hối hận lẩm bẩm: "Buồn bực, cứu một con mèo say, hiện tại cũng không biết phải an trí nàng như thế nào mới tốt. Thật sự là một chuyện chưa xong, lại tới một chuyện. Người tốt cũng không phải dễ làm như vậy.
Hắn vỗ vỗ cô gái hồng diễm má kiều, ôn nhu nói: "Này, mau tỉnh lại!"
Cô gái hừ nhẹ một tiếng, mắt cũng không mở ra, "Đừng ầm ĩ, người ta buồn ngủ quá!
Giang Thiếu Khanh hết chỗ nói, tình cảm cô thật đúng là không coi anh là người xấu, vậy mà an tâm ngủ một giấc. Này, về nhà ngủ đi!
Cô gái ấp úng hai tiếng liền dựa sát vào eo anh, không nói gì nữa, vẻ mặt giống như đem anh trở thành búp bê vải lớn ôm lúc ngủ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say rượu đỏ bừng cùng dáng vẻ kiều diễm động lòng người kia, Giang Thiếu Khanh thở dài, lắc đầu, đỡ cô chặn một chiếc taxi mang theo thiếu nữ say rượu chạy về nhà mình.