hồi thiên vô thuật
Chương 29 trôi qua
Thế sự một hồi đại mộng, nhân sinh mấy lần thu lương? Đêm đến gió lá đã sáng hành lang. Nhìn lên tóc mai lông mày.
Lại là một năm kỷ niệm ngày cưới.
Vào thời điểm này năm ngoái, vẫn cùng thê tử ôm nhau mà qua, Cali mặc dù có chút xa xỉ, nhưng vào buổi tối ấm áp kia dưới ánh đèn lãng mạn vẫn uống đến hơi say.
Niềm đam mê tân hôn vẫn chưa phai nhạt, sô pha phòng khách trở thành chiến trường của chúng tôi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, dưới ánh nắng sớm tắm rửa vội vàng chạy đi làm, chúng tôi nhìn nhau cười một cái, hình ảnh là màu sắc ấm áp như vậy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, giờ này khắc này, Tiểu Phương nói với tôi hai chữ "xã giao" kia, chúng tôi đều biết "xã giao" kia là có ý gì, nhưng chúng tôi đều không nói trắng ra, nói trắng ra thì có thể làm sao bây giờ?
Có thể không đi sao? "Dù sao vẫn có chút ủy khuất.
"Ông xã, anh biết đấy, không thể..." Vợ tôi thoạt nhìn còn ủy khuất hơn cả tôi.
Tôi không nói gì nữa, yên lặng nhìn vợ đem một cái vòng cổ kim loại khóa ở trên cổ phấn của cô ấy, mặt trên kia rõ ràng cũng có thiết bị điện giật tương tự trên CB của tôi.
Tiểu Phương lại nghiêm túc buộc một chiếc khăn lụa màu hồng vào gương, hoàn mỹ che giấu vòng cổ kim loại.
Chỉ còn lại một mình tôi, nhìn căn phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhìn bữa tối thịnh soạn tôi chuẩn bị cho vợ trên bàn, vẫn hy vọng như kỳ tích cô ấy có thể ở nhà, cùng tôi ăn tối.
Thời gian trôi qua từng chút một, ba giờ đêm, có lẽ, có đôi khi trôi qua không phải là thời gian, mà là chính chúng ta.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi vợ tôi đeo chiếc CB chết tiệt này và chấp nhận thực tế chết tiệt này.
Đêm vừa mới bị đeo CB, thỉnh thoảng truyền đến đau đớn khiến tôi gần như cả đêm không thể ngủ, Tiểu Phương không ngủ cùng phòng với tôi, mà tự nhốt mình trong thư phòng, hẳn là ngủ trên giường sinh hoạt trong thư phòng một đêm.
Ban đêm ta từng gõ cửa khuyên nàng trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, ta sợ nàng nghỉ ngơi không tốt.
Vợ cách cửa phòng nói cho tôi về phòng ngủ nghỉ ngơi, nói biết tôi vừa mới đeo CB sẽ rất khó chịu.
Chờ mấy ngày nữa tôi quen rồi, cô ấy lại về phòng ngủ ngủ cùng tôi, cuối cùng cô ấy cũng không quên bổ sung một câu "Ông xã, không xứng đáng.
Thứ hai Tiểu Phương lại trở lại đơn vị làm việc, mà tôi cũng trở lại công ty, tiếp tục công việc sau khi mình lên chức, CB đeo trên người, tôi chỉ có thể mặc quần tương đối rộng thùng thình, lúc đi tiểu cũng cần tránh người, ngồi xổm giống như phụ nữ, mới không đến mức làm ướt nước tiểu.
Luôn cảm giác ánh mắt mọi người nhìn ta cũng có chút là lạ, có lẽ là ta có tật giật mình đi.
Sau khi tan ca Tiểu Phương về nhà đúng giờ, nói ở bên ngoài ăn xong, sau đó liền khóa mình trong thư phòng.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, cô ấy lại nói phải đợi một thời gian ngắn, chờ sau khi tôi thích ứng, chậm rãi nói chuyện với tôi.
Tôi không biết cô ấy muốn nói gì với tôi, có lẽ là đem tiền căn hậu quả của sự tình đều nói cho tôi biết, có lẽ vợ còn có lời khác muốn nói.
Chờ đi, ít nhất cô ấy về nhà, mặc dù cách một cửa, nhưng ít nhất tôi biết cô ấy ở nhà, ở nơi không xa tôi.
Vẫn khó ngủ như cũ, sau khi ngủ, đủ loại ý nghĩ kỳ quái sẽ xuất hiện ở trong đầu, kế tiếp sẽ là cái dạng gì, ta không cách nào biết được, mơ mơ màng màng thời điểm, luôn ảo tưởng thê tử bị người đùa bỡn cảnh tượng, nghĩ đến những thứ này, lại sẽ bị đau đớn đánh thức, sau đó lại cưỡng chế chính mình tỉnh táo lại, không nghĩ tới những thứ này sẽ không đau, ít nhất thân thể sẽ không đau.
Sáng thứ ba, vợ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, vẫn không nói gì với tôi, liền vội vàng đi làm.
Khi về đến nhà vào buổi tối, phát hiện cửa nhà mở, dường như có công nhân thi công trong nhà.
Sau khi vào phòng mới phát hiện, có 5 công nhân đang lắp đặt camera giám sát trong nhà, nhà bếp, phòng ngủ, phòng ăn, phòng khách, ban công, nhà vệ sinh.
Tôi hỏi ai bảo bọn họ lắp đặt, công nhân trả lời nữ chủ nhân của căn nhà tìm bọn họ tới, nói trong nhà sẽ có bảo mẫu chăm sóc trẻ con, lo lắng bảo mẫu sẽ không tốt với trẻ con, cho nên phòng không thể có góc chết, còn nói ống kính giám sát nữ chủ nhân chọn đều là tiên tiến nhất trên thị trường, ống kính 4K có thể di động, xoay 360 độ không góc chết, có chức năng nhìn ban đêm siêu cường, thông qua điện thoại di động khống chế góc độ im lặng biến hóa, phóng đại thu nhỏ hình ảnh, còn nói hình ảnh tốt, giá cả tốt, bọn họ phục vụ cũng tốt, để cho tôi yên tâm.
Đang nói, Tiểu Phương mang theo một túi lớn đồ ăn bên ngoài trở về.
Nhìn thấy tôi đang nói chuyện phiếm với công nhân, vẻ mặt cô ấy dường như mang theo một tia áy náy, rồi lại có vẻ rất bất đắc dĩ.
Tiểu Phương để cho ta đi phòng ngủ ăn cơm, nói phòng ngủ theo dõi đã làm xong rồi, sau đó đem ta đẩy mạnh phòng ngủ, đem thức ăn bên ngoài giao cho ta trong tay sau, đóng cửa lại.
Ta yên lặng ăn chút gì đó, tại các công nhân trước khi đi, không có lại ra phòng ngủ.
Nghe tiếng công nhân làm việc bên ngoài phòng ngủ, nhìn hai camera được lắp đặt ở góc đối diện phòng ngủ, tuy rằng tôi biết bọn họ còn chưa làm việc, nhưng luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang yên lặng nhìn chăm chú vào tôi, nhìn chăm chú vào sự chật vật của tôi, nhìn chăm chú vào sự bất lực của tôi.
Đây là nhà tù, đây là hội trường phát sóng trực tiếp!"tôi hét lên sau khi các công nhân rời đi. Lại là chủ ý tốt của những người đó phải không? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Ông xã, em không biết nói như thế nào, em không nghĩ tới anh sẽ phản ứng lớn như vậy. "Vợ rốt cục nói chuyện với em, cô ấy đã nhiều ngày không nói chuyện với em.
Là bọn họ yêu cầu "Thái độ của Tiểu Phương lúc ấy có chút khúm núm.
Giám sát nhất cử nhất động trong nhà chúng ta sao? Đây còn là nhà của ta sao? "Ta phẫn nộ gào thét.
Hắn nói muốn cho ngươi xem, cho nên mới ấn những thứ này. Còn nói ngươi thích xem. "Thê tử cúi đầu, giống như là đứa nhỏ phạm sai lầm.
Nếu như anh không muốn nhìn, coi như xong, ngày mai em tìm người dỡ bỏ đi. "Vợ yên lặng trở lại thư phòng, trở tay đóng cửa lại.
"Tiểu Phương, em ra đây chúng ta nói chuyện được không?" tôi nhẹ nhàng gõ cửa. Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với anh.
Trong phòng hồi lâu không có âm thanh. Ta lại yên lặng về tới gian phòng của mình, dùng hai khối áo gối che khuất theo dõi ống kính, sau đó nằm trở về trên giường, ta không thích cái loại này bị theo dõi cảm giác.
Tôi cảm thấy Tiểu Phương đã thay đổi, nhà của chúng tôi cũng đã thay đổi.
Tình yêu tôi cưỡng cầu trở về, gia đình cố gắng cứu vãn, có lẽ không tốt đẹp như vậy.
Nhưng ít nhất, nàng còn ở bên cạnh ta, ta còn có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, nghe được thanh âm của nàng.
Mà ta đối với Tiểu Phương chấp nhất tựa hồ thành một loại cố chấp, một loại cố chấp tuyệt không buông tay.
Liên tục hai ngày cơ hồ đêm không thể chợp mắt, một đêm này, đần độn ngủ được rất sâu, thậm chí có bị đau tỉnh hay không đã không thể nhớ rõ.
Sáng thứ tư bị đồng hồ báo thức đánh thức phát hiện phía dưới đã rời đi.
Trên bàn ăn có bữa sáng vợ chuẩn bị sẵn và một tờ giấy: Hôm nay có mưa nhớ mang ô. Để điện thoại ở nhà nếu bạn muốn xem.
Tôi không biết vì sao mình để lại điện thoại di động trên bàn ăn, có lẽ tôi thật sự muốn xem, người đàn ông giống như tôi ngẫm lại thật sự đáng buồn, rõ ràng vợ lựa chọn dục vọng, rõ ràng mình bị nhục nhã thương tích đầy mình, lại muốn một lần lại một lần xát muối lên vết thương của mình, một lần ôn lại cảnh tượng khiến tôi bội phần khuất nhục rồi lại muốn ngừng mà không được, có lẽ tôi đặc biệt chính là ác ma bị cái gọi là ô che nắng tình yêu che khuất khuôn mặt thật đi.
Xã hội ngày nay có thể rất ít người đã thử qua một ngày không có điện thoại di động bên cạnh, nếu bạn không kinh doanh nhiều, thế giới của bạn sẽ trở nên yên tĩnh hơn.
Người muốn tìm được anh, cuối cùng vẫn sẽ nghĩ hết biện pháp tìm được anh, công việc vẫn làm như vậy, kỳ thật chúng ta có thể không ỷ lại vào điện thoại di động như vậy.
Tan tầm về đến nhà, Tiểu Phương vẫn chưa về.
Điện thoại của tôi vẫn để trên bàn ăn, dường như chưa từng di chuyển.
Mở trang cuối cùng của giao diện phần mềm điện thoại di động, màn hình theo dõi số 1 - 8 hiển thị ra, tôi thấy rõ bộ dáng mình đứng bên bàn ăn cầm điện thoại di động.
Đem hình ảnh này điều ra, click phóng đại, tôi thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh điện thoại di động trong hình, đúng là camera HD đặc biệt.
Tôi biết, giờ này khắc này, có thể có người khác giống như tôi nhìn chăm chú vào hình ảnh theo dõi, người trong tranh, người trong tranh, tôi có thể theo dõi nhà của mình, mà người tôi không biết, có thể theo dõi tôi, có phải rất buồn cười hay không.
Tiểu Phương đã trở lại, trong nháy mắt mở cửa, thấy trong tay tôi đang cầm điện thoại di động, trong ánh mắt cô ấy thoáng hiện ra một chút khinh thường lại dường như là một chút mờ mịt.
Chúng tôi đột nhiên đều sững sờ tại chỗ, nhìn nhau chăm chú vài giây, ai cũng không nói gì.
"Phương, ngươi đã trở lại" vẫn là ta mở đầu phá vỡ xấu hổ.
"Ừ" Giọng vợ có chút đờ đẫn, vừa đổi giày vừa nói với tôi.
Hôm nay anh đi chuẩn bị đi"tựa hồ là để giảm bớt quẫn cảnh giữa vợ và anh, hôm nay anh muốn động thủ làm chút gì đó.
"Không cần, em đã ăn rồi" Thái độ của vợ vẫn rất lạnh nhạt, nói xong xoay người đi đến thư phòng.
Tôi biết tôi không nắm lấy cơ hội như vậy, ngày hôm nay vợ tôi lại khóa cửa phòng không để ý đến tôi nữa. Ta thoáng cái xông tới, từ phía sau ôm lấy Tiểu Phương.
Không cần không để ý tới ta, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện"ngữ khí của ta có chút kích động, mấy ngày nay, nàng cứ như vậy đối với ta hờ hững.
Ngươi lựa chọn, hiện tại ngươi hối hận phải không?"thê tử liền đứng ở nơi đó, mặc cho hai tay của ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
"Tiểu Phương, anh, anh cũng không biết muốn nói cái gì? Nhưng em không thể cứ như vậy không để ý tới anh, anh là chồng em. Anh vì em, vì không muốn mất em, đều đã như vậy rồi, em còn đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ một chút cũng không đau lòng sao?" Anh phát hiện giọng nói của mình có chút cứng rắn, thân thể vợ có chút cứng ngắc, vội vàng mềm giọng nói: "Chúng ta tốt như trước sao? Anh mặc kệ em đã làm gì, anh cũng mặc kệ em, nhưng anh nghĩ em và anh giống như trước đây, chúng ta ân ái như vậy, em không yêu anh phải không? Anh mặc kệ, anh yêu em." Anh gần như có chút nghẹn ngào.
Tiểu Phương cố gắng giãy dụa một chút, lắc lắc bả vai, muốn thoát khỏi cái ôm của tôi. Ta đã như vậy, còn có thể trở về sao? ngươi đã như vậy còn có thể trở về sao?"
"Chỉ cần anh muốn, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta sẽ trở về," tôi kiên trì nói.
Tiểu Phương trầm mặc, chậm rãi xoay người lại, tôi vẫn không buông tay cô ấy ra, tôi thích cảm giác ôm cô ấy, mê luyến hương thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người cô ấy.
"Ông xã, em không biết nên làm cái gì bây giờ, kỳ thật em rất lo lắng mất đi anh" có lẽ là bị sự dịu dàng của em làm cảm động, mấy ngày qua, vợ rốt cục đối với lời thổ lộ chân tình của em có phản hồi tình cảm.
"Em sẽ không mất đi anh, bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không buông tay, để cho tình yêu của anh trượt khỏi đầu ngón tay của anh" Tôi không nói thêm gì nữa, thâm tình nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt này, kiều thê của anh, hướng tới của anh, theo đuổi của anh, anh tin tưởng đã trải qua nhiều như vậy, anh vẫn yêu cô ấy sâu đậm, mà phản hồi chân tình của cô ấy, ít nhất chứng minh trong lòng Tiểu Phương vị trí của anh vẫn là bến cảng ấm áp cuối cùng của cô ấy.
Khoảnh khắc bốn môi chạm nhau, sự ấm áp trong trí nhớ lại một lần nữa bị tôi cảm nhận được, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch dưới ngực Tiểu Phương đang thở gấp.
Dục vọng trong cơ thể bị vuốt ve lẫn nhau đánh thức, nụ hôn ướt át vong tình nương theo kích tình va chạm, hạ thân đã bắt đầu rục rịch, thân thể của chúng ta kề sát cùng một chỗ, chúng ta bắt đầu cởi quần áo của nhau chuẩn bị chân thành đối đãi.
"A..." Hạ thể đột nhiên đau đớn từ giữa hai chân xông về phía đại não của tôi, nhanh chóng làm lạnh cảm xúc mãnh liệt của tôi. Cùng lúc đó trên không trung của thê tử cũng truyền ra một tiếng kêu to kéo dài: "A......
Chúng tôi ngừng vuốt ve lẫn nhau, giữa đôi môi tách ra một tia nước bọt nối liền chúng tôi với nhau, mà thân thể đã không tự chủ được tách ra.
"A...... A...... A...... A......" Đau đớn liên tục lấy tần suất bất quy tắc đâm vào hạ thân của ta, đột mạnh đột yếu, lúc nhanh lúc chậm, tần suất không cách nào nắm bắt, làm cho ta không cách nào biết trước đau đớn tiếp theo sẽ bắt đầu lúc nào, sẽ kéo dài bao lâu, lại có bao nhiêu mãnh liệt.
Mỗi lần cố gắng cương cứng, cái CB chết tiệt này sẽ không hề báo trước truyền đến dòng điện đáng sợ, dập tắt dục vọng trong trứng nước của tôi, mà lần này, nó đến đau đớn càng thêm kéo dài, càng thêm mãnh liệt.
Ta dùng hai tay cách quần ấn ở chỗ mệnh căn của ta, tựa hồ là phản ứng theo bản năng, lại tựa hồ là muốn thông qua ấn giảm bớt thống khổ dòng điện mang đến cho ta, nhưng kết quả là, không làm nên chuyện gì.
Thân thể Tiểu Phương đã cuộn tròn trên mặt đất, hai tay liều mạng cầm lấy vòng cổ trên cổ, trong ánh mắt hoảng sợ lưu lạc sợ hãi không cần nói cũng biết, "Cảm động lây", từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu ta, giờ phút này thê tử hẳn là cũng đang thừa nhận đau đớn ta giờ phút này thừa nhận, tuy rằng bộ vị bất đồng, nhưng ta biết loại đau đớn này có thể mang đến sợ hãi, kỳ thật càng thêm đáng sợ chính là, ngươi vĩnh viễn không biết đau đớn tiếp theo sẽ bắt đầu vào lúc nào, cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu, càng không biết cường độ của nó là như thế nào, so với nhẫn nại lúc đau đớn, chờ đợi đau đớn bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh, có thể càng làm cho người ta sợ hãi.
Từ đó, chúng tôi học hỏi lẫn nhau về nỗi đau đang xảy ra với nhau, với những cơn đau nhói, mong muốn dần nguội đi.
Một thân mồ hôi lạnh đầm đìa ta nhìn Tiểu Phương đã uể oải trên mặt đất, chậm rãi nàng ngồi dậy.
"Không xứng" thê tử chậm rãi nói một câu, sau đó đẩy ta ra vịn tay nàng chậm rãi đứng lên. Bọn họ không cho phép chúng ta thân mật.
Ta hờ hững tại chỗ, không nói gì, nhìn thê tử đi về phía thư phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Trong nháy mắt cửa sắp đóng lại, vợ quay đầu lại, nhìn tôi nói: "Không xứng đáng, ông xã, em sẽ nghĩ biện pháp cầu xin bọn họ đem vật kia gỡ xuống" Nói tới đây, Tiểu Phương dừng một chút, nói tiếp: "Chúng ta tách ra ngủ một thời gian đi".