hoa rơi chưa hết
Chương 1
5 giờ ngày 29 tháng 4 năm 1984, tại một nơi cỏ dạy ở cao điểm Âm Sơn, biên giới Vân Nam, Trung Quốc, đội đột kích của tiểu đoàn 93, sư đoàn 31 Quân đội 11 Trung Quốc tổng cộng 45 người có hình chữ người được lệnh ẩn tại đây.
"Lão Phương ta cảm thấy đội hai có phải đang di chuyển sang bên phải không?" một gã đeo kính nhưng thiếu một cái kính mắt nam tử thấp giọng hỏi.
Không di chuyển được, khoảng cách quá gần. Thời gian bộ chỉ huy pháo kích sắp tới, có thể bại lộ.
Hai người đối thoại chính là chỉ huy viên Phương Vũ và chỉ đạo viên Tạ Giang dẫn dắt chấp hành nhiệm vụ lần này.
"Một hồi tiếng pháo vang lên thời điểm, nhất định làm cho tảng đá hướng đông bắc hướng. Đừng con mẹ nó mù mắt hổ chạy loạn, làm cho Phú Thuận cùng hắn phía sau hô điểm..." Phương Vũ nhìn đồng hồ đeo tay biểu tình ngưng trọng nói.
Được, lúc trước ta đã dặn dò Thạch Đầu và Phú Thuận rồi. "Tạ Giang nhỏ giọng nói.
Trong sơn cốc yên tĩnh, lá cây gió nhẹ thổi qua đang xào xạc. Côn trùng còn thường xuyên mang đến tiếng hát của thiên nhiên cho vùng núi này.
Đến 5 giờ 45 phút, các vị trí pháo binh của ta ở phía sau bắt đầu nã pháo vào 977 và 1052 và các điểm cao khác, khi Phương Vũ nghiêng người giơ cao tay phải và dùng ngón tay cái bóp cò, một phát đạn tín hiệu xuyên qua bầu trời từ tây sang đông.
Tất cả các đội đột kích tại hiện trường tiến hành đột nhập nhanh chóng theo nhóm từ tây sang đông.
Đạn tín hiệu và ánh lửa không ngừng xẹt qua bầu trời đêm chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, tiếp theo là tiếng pháo kích dữ dội và tên lửa như mưa rơi xuống trận địa quân Việt.
Khí lãng do đạn pháo nổ ra trộn lẫn bùn đất còn kẹp đạn của địch nhân, đều là vì đám chiến sĩ giải phóng quân này mà soạn ra ca khúc anh hùng sử thi tráng lệ.
35 năm sau.
Ngày 5 tháng 7 năm 2019, 9 giờ tối trên đường khu phát triển Tân Thành.
Hơi thở nóng bức của mùa hè bị trận mưa to bất thình lình này cọ rửa hầu như không còn.
Một chiếc BMW X1 đang chạy trong mưa không ngừng bắn tung tóe nước đọng trên đường.
Trên ghế lái phụ bên trong xe đặt một đôi giày cao gót màu trắng sữa, chân ga chỗ lái đang bị một cái tất chân màu thịt ướt sũng bao bọc giẫm lên.
Một đôi chân ngọc số 37 tựa như tác phẩm nghệ thuật đồ sứ, ngón chân đều đặn được tất chân màu da không kẽ hở bao bọc đều. Ở phía trên là một đôi bắp chân mượt mà như củ sen non, còn hiện ra ánh sáng lấp lánh.
Chiếc váy liền áo màu xanh lá cây cũng không giấu được dáng người hoàn mỹ như Venus này.
Ngực 35e phối hợp với cái đầu một mét 67 cũng là hoàn mỹ không tì vết. Người này tên là Phương Tình.
Tóc ngắn giỏi giang qua tai, cái mũi khéo léo mà thẳng tắp xinh đẹp tuyệt trần, môi như kích đan hạo xỉ ngưng mắt, hai mắt giống như một vịnh nước trong suốt nhưng còn có loại quyến rũ câu hồn phách người.
Những người từng gặp cô đều nói cô giống Natalie Portman phiên bản Trung Quốc.
Vưu vật như vậy mặc dù đã kết hôn nhưng không có con, ở tuổi 31, cô đã phát ra phong thái kiều diễm hấp dẫn tất cả đàn ông.
Đô đô đô...... Điện thoại trên xe đột nhiên nhớ tới.
Tình Tình, về đến nhà chưa? "Một người đàn ông dùng giọng nói ôn nhu hỏi.
Không có, còn có hai cái đèn xanh đèn đỏ. Ha ha, chân em ướt đẫm. Mưa lớn quá. "Phương Tình bĩu môi làm nũng nói.
Vậy em lái xe cẩn thận một chút, bọn Tiểu Tưởng trong đội còn chưa về, anh phải về nhà muộn một chút. "Đầu bên này điện thoại chính là chồng của Phương Tình, Chu Nam cao 1m8 tướng mạo đường đường.
Sau khi nhập ngũ thời đại học, được phân đến bộ đội của cha Phương Tình.
Trong thời gian đó từng lập công nhì cá nhân, sau đó xuất ngũ chuyên ngành vào làm phó đại đội trưởng trung đội phòng cháy chữa cháy Tân Thành và kết hôn với Phương Tình.
Ừ, biết một hồi em cũng cẩn thận lái xe một chút.
Biết rồi, bảo bối.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Phương Tình xuất hiện một chút đỏ ửng, tuy rằng đã kết hôn ba năm, nhưng hai người cô bởi vì tính đặc thù của công việc Chu Nam mà ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Đừng nhìn đều ở trong một thành phố, nhưng một tuần không gặp được mấy lần.
Đây cũng là nguyên nhân hai người chậm chạp không có con.
Hai người tuy rằng không phải thanh mai trúc mã nhưng đều xuất thân từ gia đình quân nhân, từ các phương diện suy nghĩ thái độ đều đặc biệt nhất trí.
Cho nên cuộc sống như vậy hai người rất thản nhiên thích ứng cùng tiếp nhận, mặt khác Chu Nam mỗi lần về nhà đều thuộc về tiểu biệt thắng tân hôn.
Cuộc sống vợ chồng hai người càng ăn ý mười phần, không chỉ có mỗi lần đều có cảm giác mới mẻ, hơn nữa đồng phục, nội y tình thú, đương nhiên không thể thiếu nhất chính là tất chân trở thành vật phẩm thiết yếu để điều chế tình thú.
Chu Nam từng ôm hai chân mình nói qua, cho dù để cho hắn lấy một đôi đùi đẹp này đổi lấy tổng thống Mỹ hắn cũng không đổi.
Đang lúc trong đầu Phương Tình nghĩ đến tình cảnh buổi tối cùng ông xã thừa long phối phượng như thế nào, phía trước xe xuất hiện một đoàn bóng đen.
Két két, tiếng phanh gấp cùng tiếng còi tích tích đâm thủng đêm mưa.
Tuy rằng xe thắng lại, nhưng tác dụng của nước mưa khiến cho xe vẫn di chuyển theo quán tính về phía trước.
Phanh "một tiếng buồn bực, bóng đen kia bị đụng ngã bên lề đường.
Phương Tình lấy tay che miệng sợ tới mức thất thanh, lập tức cuống quít cởi dây an toàn xuống, không để ý tới hai chân không mang giày liền mở cửa xuống xe dầm mưa to đi về phía bóng đen kia.
Đôi chân chỉ mang vớ chân giẫm trên con đường đầy nước mưa.
Ngón chân non mịn ngâm mình trong nước dưới tất chân càng thêm mông lung mê người.
Dưới tình huống chưa kịp che dù, nước mưa nhanh chóng nhuộm ướt toàn bộ thân thể, giọt nước mưa theo đường vân dệt tinh tế trên tất chân Phương Tình từng tầng từng tầng lăn xuống, lăn mãi đến trong nước mưa trên mặt đất.
Dưới ánh đèn xe cùng đèn đường bên đường chiếu rọi đôi tất chân màu da này, cặp đùi đẹp lấp lánh nhu quang xen lẫn nước mưa thấm ướt, điều này quả thực muốn cho tất cả nam nhân trên đời này phấn khởi cương lên.
Thẳng đến Phương Tình đến gần phát hiện đây là một gã mặc quần áo màu xanh đậm lão nhân.
Mũ lưỡi trai trên đầu đã ngâm trong nước, trên đầu trọc không có mấy sợi tóc.
Lão nhân mặt úp xuống toàn bộ thân thể đang cuộn tròn trên đường xá.
Ngài không sao chứ? "Phương Tình kích động vỗ vỗ lưng lão nhân.
"A nha, đỗi chết ta..." Đang lúc Phương Tình vỗ lão nhân sau lưng thời điểm một câu thống khổ thanh âm từ lão nhân trong miệng truyền ra.
"Lão nhân gia không xứng không xứng... ngài có thể ngồi dậy sao? mau nhìn xem chỗ nào không thoải mái?"
"Không... không cần... ta nói ngươi lái như thế nào..." Đang lúc lão nhân gian nan xoay người cũng quay đầu muốn chất vấn tài xế lái xe như thế nào thời điểm lão nhân kia cụp mí mắt tam giác không để ý nước mưa vỗ ngoắc ngoắc nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện mà cả người ướt đẫm mỹ nữ, đột nhiên cảm thấy toàn bộ thân thể đau đớn trong nháy mắt biến mất.
Lớn lên thật tuấn tú a! Như những nàng tiên......
Đang lúc ánh mắt của lão nhân ở trên mặt Phương Tình khó có thể dời đi thì lại phát hiện bộ ngực Phương Tình hai quả cầu lớn thẳng tắp đã bị nước mưa làm ướt, xuyên thấu qua váy liền áo có thể nhìn thấy áo ngực màu hồng nhạt.
Tuy rằng ánh mắt lão nhân tùy ý quét qua thân thể uyển chuyển ướt đẫm của Phương Tình.
Nhưng Phương Tình bởi vì khẩn trương quá độ cùng ảnh hưởng của nước mưa không có phát hiện ánh mắt của lão nhân có cái gì không ổn.
Không có việc gì, không có việc gì. Cái kia...... May mắn ngươi thắng lại xe. Không có việc gì không có việc gì...... "Lão nhân vừa lấy tay lau nước đọng trên mặt mà ánh mắt lại lảo đảo nhìn vị thê tử xinh đẹp này.
Dứt lời liền muốn đứng dậy.
Phương Tình nhanh chóng tiến lên cánh tay lão nhân thèm ăn, đột nhiên thân thể gần sát làm cho lão nhân này hưng phấn không thôi.
Cho dù trời mưa vẫn ngửi thấy mùi cơ thể Phương Tinh và mùi nước hoa nhàn nhạt.
Hơn nữa chính mình sờ khuỷu tay lại bàn bạc vừa vặn đỉnh ở ngực trái Phương Tình......
Ngực mềm quá......
Ngực trái của Phương Tình cứ như vậy bị đỉnh áp biến dạng. Tuy rằng ngắn ngủi vài giây nhưng vẫn làm cho lão nhân này phi thường thỏa mãn.
Nếu không đi bệnh viện kiểm tra một chút. "Phương Tình vô cùng thành khẩn nói.
"Khuê nữ nha ta thật không có việc gì, đừng thấy lớn tuổi, nhưng thân thể khỏe gấp bội. Lần tới ngươi chú ý một chút đi." lão nhân vừa nói vừa đem mũ quăng sau đó đội lên sau, lão nhân kia tham lam ánh mắt lại chuyển qua Phương Tình này đôi chân tơ trên quét mắt.
"Ngài vẫn là theo ta đi một chuyến bệnh viện kiểm tra xuống đi," Dứt lời Phương Tình lôi kéo lão nhân quần áo hướng xe phương hướng đi.
Thật không cần, khuê nữ yên tâm đi, ta sẽ không lừa ngươi, thật sự. "Lão nhân đã đoán được Phương Tình lo lắng liền đem ánh mắt từ chân tơ kéo trở lại trên mặt Phương Tình cũng biểu tình kiên định nói.
Nói xong cũng không đợi đáp lại liền quay đầu bước đi.
Phương Tình lúc ấy trong lòng cảm thấy lão nhân phi thường phúc hậu chân thật, mắt thấy lão nhân muốn đi vì vậy bước nhanh lên phía trước cùng lão nhân nói đến "Ta đưa ngài về nhà đi, mưa quá lớn để cho ta tỏ vẻ xin lỗi."
"Này, ai nha, khuê nữ ngươi lái xe đi ngươi đấy, ta thật không có việc gì..." Lão nhân lắc đầu nói.
Ngài cũng đừng từ chối, nếu không lát nữa hai ta đều bị cảm. Mau lên xe đi...... "Vì thế Phương Tình không đợi lão nhân làm ra phản ứng liền đỡ lên xe rồi lái xe biến mất ở giao lộ.
Thật trùng hợp nhà ta ở tại nhà ngài đường cái đối diện!"Phương Tình một bên lái xe một bên hỏi thăm lão nhân gia ở nơi nào, không nghĩ tới hai người chỗ ở chỉ cách một cái đường cái.
Nga? Nhà ngươi ở Tử Vân Quốc Tế? "Lão nhân kinh ngạc hỏi.
Ừ, nhà ngài ở mấy tòa nhà Tân Hà Uyển tôi đưa đến cửa tòa nhà cho ngài. "Phương Tình nói.
Không cần không cần, con gái, ý tốt xin nhận, tiểu khu đặc biệt vòng xe vào không tiện lái ra. "Ông lão khoát tay nói.
"Không có việc gì, một cước chân ga sự tình." Phương Tình quay đầu hướng lão nhân mỉm cười nói cũng hỏi hỏi ngài như thế nào đã trễ như vậy còn trượt đường cái? Mạo hiểm mưa to cũng không che dù.
Ông Dương Lỗi năm nay 59 tuổi, từng tham gia cuộc chiến chống lại Việt Nam do bị thương dẫn đến tàn tật xuất ngũ trước thời hạn.
Sau đó một mực ở nhà làm nông, nhiều năm sau nhận nuôi một cậu bé đặt tên là Dương Bân.
Sau khi lớn lên chạy đến Tân Thành làm công, hiện tại chạy cho thuê kiếm sống.
Bất quá còn chưa kết hôn, mà bạn già của Dương Lỗi hai năm trước đã nhiễm bệnh không còn, Dương Bân cũng rất hiếu thuận liền đón lão Dương vào thành phố ở cùng hai ông bà.
Mà lão Dương bình thường không có việc gì ở bên ngoài làm việc vặt, nhặt chai cũng có thể trợ cấp cho gia đình.
Hôm nay vừa mới ăn cơm tối xong, muốn ra ngoài đi dạo nhặt mấy cái chai không nghĩ tới bị mưa to vây ở trung tâm thương mại, nhìn mưa cũng không thấy nhỏ mà trung tâm thương mại cũng muốn đóng cửa, lúc này mới đội mưa đi về nhà.
Không ngờ bị Phương Tình đụng phải.
Lão Dương đơn giản nói với Phương Tình tình huống, hơn nữa lúc nói cặp mắt tam giác kia thường thường từ kính chiếu hậu thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Phương Tình.
Đẹp quá, đẹp quá.
Tuy nói bạn già đi chưa được mấy năm, nhưng lão Dương kém không nhiều lắm, gần 20 năm chưa từng nếm qua món mặn.
Vừa rồi vừa nhìn thấy Phương Tình bộ dáng kinh vi thiên nhân, chính mình một cái nông thôn tiểu lão đầu thượng nơi nào có thể nhìn thấy như vậy tiên nữ?
Nhịp tim gia tốc lợi hại, mà côn thịt dưới háng đã dần dần có cảm giác.
Hơn nữa vừa rồi lúc lên xe ánh mắt lão Dương nhìn lướt qua hai chân Phương Tình ở khoảng cách gần, toàn bộ trục bánh xe chân lộ ra lóe sáng, tất chân khuê nữ này khẳng định không rẻ, vì thế gậy thịt của lão Dương thẳng tắp đẩy ra một cái túi trống, mà lúc hai người nói chuyện mặc dù thay đổi mấy tư thế, đũng quần lão Dương vẫn cứng rắn vô cùng. Nói đến chuyện gia hỏa của lão Dương phải bắt đầu từ lúc hắn ở Âm Sơn đánh giặc bị lựu đạn Việt quân nổ bị thương, lúc ấy mảnh lựu đạn tàn trực tiếp đem một tinh hoàn nổ nát.
Sau đó khi được đưa đến bệnh viện hậu phương, tinh hoàn bị tổn thương nghiêm trọng do thiếu điều kiện y tế, kết quả là cả đời không thể sinh con.
Sau khi xuất ngũ người trong nhà vì trị bệnh này của anh mà chạy tới mấy tỉnh thành, uống thuốc Đông y Tây dược một lần, kết quả cũng coi như không uổng phí.
Tuy rằng có thể cương cứng bình thường nhưng vẫn là cả đời không thể sinh con...... Lúc ấy để rèn luyện gậy thịt bình thường cương cứng lão Dương một ngày phải tuốt lên nhiều lần, thời gian dài liền rơi xuống một bệnh khác gọi là hành vi rập khuôn.
Một ngày không đánh máy bay mấy lần cả người khó chịu.
Tôi có thể gọi chú là chú Dương không? Chú cũng từng tham gia chiến đấu phản kích với Việt Nam? "Phương Tình tò mò hỏi.
Đương nhiên có thể. Đúng vậy, năm đó quân ta đánh Âm Sơn bị thương liền xuất ngũ. "Lão Dương thản nhiên nói.
"Cha tôi cũng từng tham gia," Phương Tình có chút tự hào nói.
Vậy sao? Bộ đội nào vậy? "Lão Dương có chút tò mò hỏi.
"Lúc trước tôi không biết, nhưng bây giờ người khác còn đang nhậm chức trong quân đội, chờ có thời gian tôi hỏi anh ta, không chừng hai người vẫn là chiến hữu." Phương Tình đột nhiên cảm thấy cùng vị Dương thúc ngồi ở phía sau này có loại cảm giác thân cận tự nhiên, dù sao từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh gia đình quân nhân trời sinh đối với quân nhân có loại tình cảm đặc thù.
A a, vậy cha cậu là thủ trưởng, hôm nay tôi được thơm rồi. "Lão Dương cười nói.
"Ngài cũng đừng nói giỡn, hôm nay đều là lỗi của ta, cho ngài thêm phiền toái, ngài trên người còn đau hay không, nếu không đi bệnh viện xem..." Phương Tình còn chưa nói xong đã bị lão Dương cắt đứt.
Ai nha, khuê nữ nha đã nói không có việc gì, tốt xấu gì ta cũng từng đi lính, thân thể mạnh hơn người bình thường một chút. Không có việc gì không có việc gì. Cho dù có việc nhà ngươi ở đối diện nhà ta ta cũng có thể tìm được ngươi. Chạy không thoát...... "Lão Dương đổi giọng điệu có chút nghịch ngợm nói.
Ha ha, được được...... "Phương Tình bị giọng điệu đột nhiên biến hóa của lão Dương chọc cho vui vẻ ra tiếng.
Vài phút nữa thôi.
Con gái, con rẽ trái đặt mẹ ở trạm xe buýt là được. Vừa lúc con trực tiếp vào tiểu khu, xe trong tiểu khu của chúng ta đỗ lung tung, bây giờ trời lại tối mưa con không tiện quay xe. "Lão Dương chỉ chỉ trạm xe buýt phía trước nói.
Để cho lão Dương vừa nói như thế Phương Tình thật đúng là sợ xe kỹ thuật của mình đi vào không ra không được. Vừa bị đụng, nếu đụng vào xe lần nữa......
Vậy tôi dừng ở đây cho ngài?
Được được, con gái anh xuống xe. Tạm biệt. "Lão Dương khoát tay mở cửa xe trực tiếp xuống xe.
Chờ một chút, chú Dương cho cháu số điện thoại của chú. "Phương Tình sốt ruột mở cửa sổ xe nói. Mắt thấy lão Dương đã đi xa, Tình cũng vội vàng xuống xe, mở ô của mình ra đưa cho lão Dương.
A, con gái không cần không cần, anh ướt hết rồi, không sao đâu. Sao còn chân trần, mau lên xe đừng bị cảm lạnh. "Lão Dương xoay người lại nhường đường cho Phương Tình.
Chú Dương, mau cầm ô, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn lão Dương, đưa số điện thoại cho cháu. "Phương Tình làm bộ tức giận nói.
"Số điện thoại tôi... không nhớ thêm... thêm wechat được không?" lão Dương có chút ngượng ngùng nói.
Được a, ha ha không nghĩ tới ngài còn rất mốt. "Phương Tình từ biểu tình tức giận phì cười.
Đồ chơi này rất tiện. Ha ha......
Ngay khi hai người thêm wechat, không gian một chiếc ô kéo khoảng cách hai người lại gần hơn một chút.
Mùi nước hoa nhàn nhạt cộng thêm khoảng cách gần quan sát ra tất chân Phương Tình mang phản xạ ra ánh sáng mềm mại óng ánh khiến cho gậy thịt của lão Dương lại một lần nữa ưỡn lên.
Vì không muốn bị Phương Tình phát hiện thêm bạn tốt xong, lão Dương liền vội vàng chạy đến đường cái đối diện, sau đó vẫy vẫy tay với Phương Tình rồi biến mất trong đêm mưa.
Chậm một chút, chú Dương. "Nói xong Phương Tình nhìn bóng lưng lão Dương biến mất liền lái xe vào tiểu khu.
Đợi đến khi Chu Nam về nhà đã gần 11 giờ. Mà Phương Tình của chúng ta đã sớm nằm ở trên giường nửa ngủ nửa tỉnh xoát run âm.
Em còn chưa ngủ à? "Chu Nam vẻ mặt cưng chiều cúi đầu nhìn Phương Tình nhỏ giọng nói.
Không có đâu... Sắp ngủ rồi. "Phương Tình vừa thấy chồng mình đã trở lại liền ngồi dậy dựa vào trên lưng giường, hai tay giơ cao muốn ôm một cái.
"Ông xã, cái kia... Vừa rồi em lái xe đụng người..." Phương Tình ngượng ngùng thấp giọng nói.
Chu Nam ngẩn ra, sau đó nhanh chóng ôm Phương Tình từ trên lưng tựa lại hỏi. Người không sao chứ?
Sau đó Phương Tình đem chuyện vừa xảy ra một năm một mười kể lại cho Chu Nam một lần.
Sau đó liền quay người cưỡi lên người Chu Nam, dùng ánh mắt động lòng người của mình hướng Chu Nam chọn một cái, giống như lại nói lão bà ngươi ta lợi hại đi, có phải vận khí đặc biệt tốt hay không?
Chu Nam cũng không yếu thế chút nào, dùng râu quai nón của mình dán lên cổ Phương Tình nhẹ nhàng ma sát......
Ngứa...... Đáng ghét. Oxy chết rồi. "Phương Tình dịu dàng khẽ thở dài.
Nhưng bà xã, lần sau không được như vậy, trời tối như vậy, em cũng không biết tình huống thì xuống xe, lá gan của em cũng rất lớn. Lần sau ngàn vạn lần không nên xuống xe. Phải báo cảnh sát hoặc gọi điện thoại cho anh trước, may mắn em gặp được người tốt. Nhớ kỹ! Ở trong xe là an toàn nhất. "Chu Nam ôm eo Phương Tình cũng nghiêm túc nói.
"Ân, ta biết, ta cũng ở nghĩ mà sợ. Lão công giáo dục không có tật xấu lão bà thu được thu...... A chán ghét..." Phương Tình còn chưa nói xong Chu Nam hai tay từ sau lưng đã sờ tới Phương Tình song nhũ thượng, bởi vì chỉ mặc một kiện tơ tằm dây đeo áo ngủ để cho Chu Nam một đôi tay to rắn chắc đem Phương Tình song nhũ dọa cầm.
Sau đó, ép qua ép lại 360 độ......
Đi...... Tắm rửa, ân...... Mau đi tắm rửa...... Phương Tình ngửa đầu hai mắt nhắm chặt rên rỉ nói.
Miệng Chu Nam cũng không nhàn rỗi, đã sớm đem tai phải của Phương Tình ngậm ở trong miệng dùng đầu lưỡi qua lại cọ xát ốc tai bên trong.
Mà Phương Tình đã mang trên mặt hoa đào ánh mắt trở nên mê ly cả người tê dại muốn chết, làn da trắng nõn thượng cỡ nào một tầng phi sắc.
Mật huyệt ở hạ thân dị thường mẫn cảm đã có chút nước đọng từ đáy quần lót tơ tằm màu trắng lộ ra.
Được, chờ anh. Hôn thêm một cái nữa......
Ngoài cửa sổ trận mưa to này còn đang kéo dài, giọt mưa càng không ngừng gõ cửa sổ.
Mà trong phòng trình diễn cảnh tượng hương diễm có thể nói bất luận nam nữ ai nhìn đều sẽ tim đập nhanh.
Nữ xinh đẹp như thiên tiên vô luận dáng người tướng mạo đều là nhất đẳng tồn tại, nam mạo như Phan An mà hình thể thon dài cộng thêm cơ bắp rắn chắc càng là đường cong rõ ràng.
"Ừm... nhanh... nhanh chút..." Phương Tình hai tay nắm chặt ga giường, toàn thân trần trụi quỳ gối đầu giường, nhắm chặt hai mắt. Một hàm răng trắng cắn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của mình lên tiếng rên rỉ......
Mà Chu Nam một tay ở eo Phương Tình, tay kia quấn ở phía trước tùy ý chà xát một đôi ngực đẹp, đầu ngón tay còn đang chà xát qua lại hai cái núm vú.
Mà côn thịt phía dưới đã nhét đầy mỹ huyệt của Phương Tình mài qua mài lại trong âm đạo.
Âm thanh thịnh hành của Phương Tình có thể nói là hiệu xung phong của Chu Nam. Mỗi một tiếng rên rỉ đều khiến Chu Nam dùng hết toàn lực chạy nước rút vào huyệt thịt Phương Tình.
Chỗ hai người kết hợp bọt trắng ngà đã làm ướt ga giường, hai miếng thịt non trước huyệt thịt Phương Tình đã bị thịt Chu Nam mài đến đỏ tươi, hạt thịt trắng nõn kia theo gậy thịt đè ép qua lại biến dạng.
Bích thịt trong âm đạo cũng gắt gao quấn lấy quy đầu và thân gậy của Chu Nam.
Ba ba tiếng va chạm cùng bẹp bẹp tiếng nước như là tốt nhất xuân dược để cho hai người càng thêm hưởng thụ lúc này vui thích.
"A... ông xã... a ân..." Phương Tình cao vút rên rỉ thở hổn hển không ngừng vang vọng toàn bộ gian phòng, liên tiếp mặt giường đã sớm ướt một mảng lớn.
Sau khi hai người biến hóa mấy tư thế, Phương Tình bị toàn bộ thân thể Chu Nam đè úp sấp trên giường, hai bộ ngực trắng nõn mập mạp giống như kẹo bông gòn bị đè ép trên giường.
Chỉ có mông cong lên một chút.
Mà côn thịt tại Phương Tình trong âm đạo dần dần tăng nhanh tốc độ.
Tiết tấu giống như đóng cọc cộng thêm cái mông mượt mà phía trên.
Từng luồng sóng thịt kích thích đại não hai người.
Phương Tình cắn chặt răng bạc, cảm giác Chu Nam côn thịt sắp đem chính mình âm đạo cùng tử cung đâm thủng đồng dạng.
Theo Chu Nam cảm giác được quy đầu của mình đứng vững trước một khối thịt mềm mại, đột nhiên cảm thấy một trận nóng lên, sau đó cảm thấy từng cỗ chất lỏng nóng bỏng bao vây lấy gậy thịt của mình theo mật huyệt của Phương Tình chảy ra.
Mà thịt bổng của mình cũng tới tinh quan trước mắt, sau đó liền nhanh chóng rút ra thịt bổng.
Băng "một tiếng, trong nháy mắt tinh dịch cùng ái dịch rời khỏi mỹ huyệt lần lượt từ trong mắt ngựa cùng mật huyệt phun ra, hiện trường một mảnh hỗn độn.
A...... Không được...... A a ác ác...... "Phương Tình thất thanh thét chói tai trong nháy mắt một tay che miệng. Toàn thân run rẩy......
Giờ này khắc này chỉ cách một con đường, trong một phòng ngủ trong một tiểu khu khác. Cũng truyền ra tiếng nam nữ vui thích giống nhau. Trong phòng đèn bàn ánh đèn có chút ảm đạm, nhưng cũng có thể đem trên giường rải rác từng đoàn đã câu tơ tất chân chiếu có chút dâm kiều. Mà những chiếc tất chân này kiểu dáng màu sắc khác nhau, có chiếc phía trên đều là những khối cứng màu vàng trắng. Mà trên giường nằm một cái hoa giáp lão nhân một tay đang dùng một đôi màu da quần lót bao lộng lấy chính mình côn thịt. Tay kia cầm điện thoại di động, miệng còn không ngừng rên rỉ.
1 mét 2 giường đơn giống như trong mưa gió một lá một thuyền đồng dạng kẽo kẹt rung động, lão Dương hai chân không ngừng đạp đạp còn dùng ngón chân ngẫu nhiên kẹp lấy rải rác ở trên giường những kia tất chân qua lại xoa nắn.
A a a. "Sau khi bụng lão Dương đột nhiên sụp đổ, thanh thịt bị quần lót màu thịt quấn quanh mắt ngựa thẩm thấu ra tinh dịch màu trắng hơi vàng.
Ai u ta Tào "có thể tính ra" Lão Dương nhắm hai mắt lại nói.
Đợi đến khi tinh dịch màu trắng xuyên thấu qua tất chân chảy tới chỗ hông lớn của mình, lão Dương liền tiện tay cầm lên một đôi tất chân lau chùi liền tùy ý ném xuống đất, sau đó mông trần đi tới trước cửa sổ.
Lộ ra đêm mưa nhìn về phía tiểu khu đối diện đường cái ngoài cửa sổ. Mà quần lót trên gậy thịt bị tinh dịch thấm ướt sau đó đột nhiên như lá rụng rơi xuống dưới chân lão Dương...