hoa đều cảnh sát hình sự
Chương 37: Mỹ nữ tổng giám đốc Tề Cẩn
Đình Đình bất đắc dĩ nói: "Đừng, thật vất vả mới tới xem phim, xem được một nửa thì đi lãng phí sao? Các cậu xem đi, tớ chợp mắt một lát, lúc kết thúc gọi tớ dậy, tớ còn muốn xem mà.
Quan Nguyệt Doanh liền có điểm tức giận, thấp giọng nói: "Ngươi đứa nhỏ này, đang yên đang lành làm sao đột nhiên liền buồn ngủ?Trong rạp chiếu phim điều hòa mở lạnh như vậy, ngươi ngủ sau vạn nhất đông lạnh đi làm sao bây giờ?"
Lăng Vũ vừa lúc không muốn xem loại phim chỉ nói tình yêu này, hơn nữa bốn phía còn có rất nhiều cảnh quay, liền trực tiếp đề nghị với Quan Nguyệt Doanh: "Chị Quan, nếu không chúng ta trở về đi. Dù sao phim này cũng không hay, chị xem ngay cả Đình Đình cũng xem sắp ngủ rồi.
Quan Nguyệt Doanh tuy rằng còn muốn cùng Lăng Vũ ở chung một chỗ, bất quá nữ nhi đồng dạng cũng là nàng quan tâm.
Thấy tình huống này, nàng đành phải gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có như vậy, thật sự là, rõ ràng không thích Lưu Đức Hoa còn muốn xem, thật sự là không hiểu nổi ngươi. Đứng lên, chúng ta đi thôi.
Lúc này Đình Đình có một loại cảm giác không như mong muốn, biến khéo thành vụng.
dở khóc dở cười nhìn mẹ cùng Lăng Vũ thu dọn đồ đạc liền muốn đứng lên, lại không thể sửa miệng nói đã thanh tỉnh không muốn ngủ nữa, trong lòng tức giận, nhịn không được liền đưa tay đi vặn Lăng Vũ, biểu thị một chút chính mình đối với loại oán giận không hiểu phong tình này của hắn.
Nào biết Lăng Vũ lúc này vừa vặn đã bắt đầu đứng lên, người còn nửa ngồi xổm, trong bóng tối Đình Đình không sờ tới hắn, ngược lại một phen vặn vẹo thịt trên người hắn.
Đình Đình đang nổi giận cũng không kịp phản ứng, cứ như vậy liều mạng xoay người.
Lăng Vũ bị đau, vội vàng xoay người giật mình nhìn Đình Đình, Đình Đình vừa lúc cũng phản ứng lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại.
Trong lúc nhất thời hai người cứ như vậy mặt nhìn nhau rồi lại đều không nói lời nào, một là không có mặt mũi nói chuyện, một là không biết tiểu cô nương làm cái gì, lại bận tâm đến mặt mũi của nàng không tốt mở miệng hỏi.
Nhưng bộ dáng kỳ quái này của bọn họ khiến Quan Nguyệt Doanh khó hiểu.
Làm sao vậy? Hai người các ngươi.
Đình Đình không dám trả lời, đành phải không ngừng nháy mắt với Lăng Vũ.
Lăng Vũ hiểu được tiểu cô nương là muốn hắn không nên lộ ra, liền theo ý của nàng giả bộ qua loa nói: "A, không có gì, vừa rồi lúc ta đứng lên chân giẫm phải thứ gì đó, ngay từ đầu còn tưởng rằng là chân Đình Đình, hiện tại mới phát hiện không phải.
A, không có việc gì là tốt rồi, đi thôi, đừng chặn hết ở chỗ này.
Lăng Vũ đành phải xoay người một cái bắt đầu đi ra bên ngoài, Đình Đình không có cách nào, cũng chỉ đành không tình không nguyện đứng lên đi theo.
Quan Nguyệt Doanh là người cuối cùng, lúc đi còn cố ý dùng chân sờ soạng mặt đất một chút, lại không phát hiện trên mặt đất có thứ gì.
Mãi cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Đình Đình cùng Lăng Vũ hai người đều không có nói chuyện.
Quan Nguyệt Doanh cho rằng con gái mệt mỏi, cho nên cũng không để ý.
Đợi đến lúc lên xe, Đình Đình vốn vẫn thích ngồi ở ghế lái phụ bỗng nhiên thay đổi thói quen, trước hết để cho Lăng Vũ ngồi vào ghế sau, cô cũng chui vào, an vị đến bên cạnh Lăng Vũ.
Quan Nguyệt Doanh thấy được, một bên thắt dây an toàn, một bên kỳ quái nói: "Đình Đình, ngươi như thế nào ngồi phía sau đi?"
Đình Đình dù sao cũng là một tiểu cô nương thông minh, lập tức liền ngáp một cái siêu cấp, sau đó nói: "Quá buồn ngủ, em muốn ngồi phía sau nằm một lát.
Quan Nguyệt Doanh cũng không có suy nghĩ nhiều, nói: "Vậy ngươi cẩn thận đừng rơi xuống.
Không có việc gì, có chú Lăng Vũ ở bên cạnh, chú ấy sẽ chăm sóc con.
Quan Nguyệt Doanh quay đầu lại cười với Lăng Vũ, sau đó châm lửa khởi động xe, chậm rãi lái ra ngoài.
Xe vừa động, Đình Đình liền nằm xuống, hơn nữa còn gối đầu lên người Lăng Vũ.
Giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thở phì phò nhìn mặt Lăng Vũ.
Lăng Vũ liền cúi xuống, thấp giọng hỏi cô: "Đình Đình, vừa rồi em có ý gì?
Đình Đình ngay từ đầu không đáp, qua hồi lâu, mới nâng lên một cái tay vặn vẹo chính mình mặt bên Lăng Vũ, một bên liều mạng xoay, một bên thấp giọng lầu bầu nói: "Ngu ngốc! thật sự là một đại ngu ngốc! Uổng công ta hảo ý tốt, giúp ngươi chế tạo một cái tốt như vậy cơ hội đâu, hừ!"
Lăng Vũ lần nữa bị đau, hơn nữa lại không nghe rõ tiểu cô nương trong miệng lầu bầu lời nói, đành phải mồ hôi đầm đìa chịu đựng, nghĩ thầm hiện tại tiểu cô nương thật sự là......
Ghê gớm, ghê gớm.
Tuổi còn nhỏ, đã biết xem phim tình cảm, hơn nữa còn dám chiếm tiện nghi của con trai.
Nàng bây giờ mới tám tuổi, cũng đã như vậy.
Sau này lớn hơn hai tuổi, vậy......
Thật sự là có trời mới biết nàng sẽ làm ra chuyện gì!
Từ đó về sau xe chạy thẳng đến chỗ Lăng Vũ ở, Đình Đình cũng không để ý tới anh nữa.
Tiểu cô nương lần này nhưng là thật sự tức giận, nàng một lòng một dạ muốn cho Lăng Vũ trở thành cha dượng của mình, vì thế còn cố ý cho hắn cùng mẹ mình chế tạo tốt như vậy cơ hội.
Hết lần này tới lần khác Lăng Vũ không hiểu phong tình, không công đem cơ hội lần này cho lãng phí.
Lăng Vũ đương nhiên không rõ tâm tư của tiểu cô nương, thấy nàng không để ý tới mình, cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ chỉ cho rằng tính tình tiểu hài tử của nàng phát tác, là không thể nói lý.
Sau khi xe chạy đến đầu ngõ phòng trọ của mình, anh liền xuống xe, nói tạm biệt với Quan Nguyệt Doanh, sau đó về tới nhà.
Lại là một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau là thứ hai, Lăng Vũ phải đi làm.
Sáng sớm sau khi đến công ty, anh lại là nhân viên đầu tiên đạt tới trong khoa, chờ anh quét dọn vệ sinh toàn bộ khoa, những lão gia thái thái kia mới lục tục chạy tới.
Mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Ngay từ đầu Lăng Vũ còn chờ nhận được thông báo, nói anh đã bị công ty đuổi việc.
Nhưng sau khi đi làm hơn nửa ngày, lại một chút dấu hiệu như vậy cũng không có.
Lúc này Lăng Vũ liền hiểu, cũng đúng, chính mình như vậy một cái tiểu nhân vật, người ta đường đường một cái tập đoàn lớn công ty lão tổng, nơi nào có cái này tinh lực đến đối phó hắn nha?
Nói không chừng, lúc này vị tổng giám đốc xinh đẹp kia đã sớm quên chuyện xảy ra tối thứ sáu.
Một chút chuyện nhỏ như vậy, thật sự không đáng để nàng ghi nhớ trong lòng.
Nghĩ thông suốt điểm ấy về sau, Lăng Vũ liền không nghĩ tới chuyện này nữa, thanh thản ổn định tiếp tục công tác.
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn tầng mười bốn của công ty, mỹ nữ tổng giám đốc Tề Cẩn bị Lăng Vũ nhắc tới đang nhanh chóng xử lý một nhóm văn kiện. Lúc làm việc, cô luôn vô cùng nghiêm túc, tâm không tạp niệm.
Tề Cẩn, cháu gái ruột của người sáng lập tập đoàn Phương Thành Giang, thuở nhỏ cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, được cậu duy nhất Phương Thành Giang nuôi lớn, 19 tuổi đã sớm đi Anh quốc du học, so với em họ Phương Kỳ còn sớm hơn một chút.
Trước khi Phương gia xảy ra chuyện, cô chính là CEO của tập đoàn, cha con Phương thị cũng rất ủy quyền, tùy ý cô tự do phát huy!
May mắn cô du học trở về liền ở phòng mới mua, không có cùng một nhà cậu ở biệt thự lớn kia, bằng không lại gặp nạn!
Chuyện của Phương gia đối với cô đả kích không nhỏ, nhưng người chết không thể sống lại, điều duy nhất cô có thể làm chính là chống đỡ tập đoàn này, bởi vì đây là tâm huyết cả đời của cậu yêu thương cô, cô phải chống đỡ.
Nói đi cũng phải nói lại, năng lực của Vu Cẩn thật sự rất mạnh, từ sau khi cô từ Anh quốc trở về chấp chưởng tập đoàn Thành Giang hai năm trước, nghiệp vụ của công ty bắt đầu phát triển không ngừng, một năm liền thực hiện xoay chuyển lỗ vốn, năm nay xu thế phát triển càng tốt, chỉ cần cô chủ trì mấy hạng mục lớn có thể thuận lợi lên ngựa, như vậy hai năm sau, công ty sẽ xây dựng lại huy hoàng, thậm chí vượt qua thời đại cường thịnh nhất của công ty khi cậu cô chủ trì công tác.
Sau khi nhanh chóng xử lý hai phần văn kiện, Tề Cẩn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Liền dừng lại công việc trong tay, cầm lấy một ly cà phê lạnh bên cạnh, đứng lên đi tới trước cửa sổ thủy tinh sát đất thật lớn phía sau bàn làm việc, vừa chậm rãi uống, vừa xuyên qua cửa sổ thủy tinh, quan sát toàn bộ khu khai phá rộng lớn.
Vừa mới uống hai ngụm, chợt nghe thấy ngoài cửa phòng làm việc nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ cửa. Nàng biết là ai tới, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Vào đi!"
Cửa rất nhanh bị đẩy ra, nàng chuyên trách thư ký Hồ Nhị rón rén đi đến, cách nàng còn có ba mét thời điểm liền đứng lại, sau đó cung kính kính mở miệng nói: "Tề tổng, còn có mười phút, gặp mặt hội sẽ bắt đầu."
Tề Cẩn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ buổi tối, trong mũi nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó xoay người đặt ly cà phê lên bàn, trong miệng thản nhiên nói: "Biết rồi.
Nói xong, cô lại ngồi xuống bắt đầu xử lý văn kiện, tranh thủ trước khi hội nghị bắt đầu, làm xong công việc trong tay.
Chỉ là khi hắn lại xử lý xong một phần văn kiện về sau, lại cảm giác Hồ Nhị cũng không có cùng thường ngày như thế rời đi.
Nàng liền kỳ quái ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Ngươi còn có việc?
Hồ Nhị đứng ở trước bàn làm việc, cúi đầu, hai tay đặt ở phía sau, nghe Tề Cẩn rốt cục mở miệng hỏi cô, cô mới lắp bắp nói: "Ừ...... Là có một chuyện, cái kia...... cái kia không lễ phép nhân viên công ty, tôi đi tra một chút. Hắn tên Lăng Vũ, là nhân viên phòng quản lý tổng hợp bộ phận hậu cần của công ty. Đây...... Đây là tư liệu cá nhân của hắn tôi sao chép.
Nói xong, Hồ Nhị tay phải từ phía sau lấy ra, trong tay quả nhiên cầm một xấp sao chép tài liệu.
Tề Cẩn rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng hiển nhiên nàng nghe hiểu Hồ Nhị nói là ai.
Trầm ngâm trong chốc lát, nàng lại đem ánh mắt thả tới trên bàn văn kiện, một bên xem lướt qua, một bên thản nhiên nói: "Ngươi tra hắn làm gì?
Hồ Nhị rõ ràng có chút khẩn trương, trước mặt vị này nữ tổng giám đốc, ở công ty nhưng là có lãnh khốc nữ cường nhân danh xưng.
Hai năm trước, khi vừa chủ trì công ty, Thi Lạt Thủ đã đánh bại một thành viên hội đồng quản trị nắm giữ quyền lực của công ty, buộc ông phải nghỉ hưu dưỡng lão.
Sau đó tiếp tục tấn công mạnh mẽ, thanh trừ toàn bộ cánh tay thân tín mà vị thành viên hội đồng quản trị kia đã bồi dưỡng ở công ty nhiều năm qua.
Cái này còn chưa tính, bởi vì mấy năm trước công ty liên tục lỗ lã, lòng nhân viên dao động, hiện tượng lười biếng công tác cùng vi phạm kỷ luật thập phần nghiêm trọng.
Vị nữ tổng giám đốc này nhất cử đánh bại đối thủ, sau khi chấp chưởng đại quyền công ty, lập tức bắt đầu vận động chỉnh phong quy mô lớn.
Một nhóm lớn cậy già lên mặt, không nghe chỉ huy, công tác lười biếng, thậm chí có hành vi vi phạm pháp luật loạn kỷ cương cao tầng cùng nhân viên công ty nhao nhao giáng cấp xuống cấp, khai trừ khai trừ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tập đoàn Thành Giang nghe tin biến sắc, bầu không khí lập tức rung lên.
Tuy rằng vị nữ tổng giám đốc kế tiếp này lại thể hiện năng lực làm việc xuất sắc của cô, công ty dần dần bắt đầu có khởi sắc, nhưng trận đọ sức với đối thủ và chỉnh đốn sau đó, vẫn khiến mọi người kính sợ cô, rất nhiều lãnh đạo công ty ở trước mặt cô, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám thở dốc.
Hồ Nhị tự hỏi ở trong công ty, cô cũng coi như là người thân cận nhất của Tề tổng.
Nhưng vừa tới gần nàng, luôn có thể cảm nhận được trên người nàng tản mát ra lãnh khốc cùng uy nghiêm, cho nên nhiều khi, nàng đối mặt với nàng, cũng luôn nơm nớp lo sợ.
Nghe được câu hỏi của Tề tổng, Hồ Nhị âm thầm hít một hơi, lấy dũng khí nói: "Tôi...... Tôi chú ý tới, tối thứ sáu khi có người gọi tên người này, ngài tựa hồ lưu ý một chút. Tôi là cấp dưới, có một số việc không cần ngài phân phó, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước. Mặc kệ Tề tổng ngài có cần hay không, luôn phòng trước khỏi họa tốt.
Tề Cẩn nhàn nhạt nở nụ cười, cô luôn nổi tiếng là mặt lạnh, cũng chỉ có trước mặt người thân cận nhất trong công ty mới lộ ra nụ cười.
Hồ Nhị lập tức trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình quả nhiên làm đúng, Tề tổng đích thật là đang lưu ý tiểu tử không lễ phép này.
Hừ hừ, cái tên Lăng Vũ này, ngươi sắp xui xẻo rồi!
Lúc này Tề Cẩn lại xử lý một phần văn kiện, thuận tay đặt sang một bên, nói với Hồ Nhụy: "Đem tài liệu của người này đặt lên bàn ta đi, hiện tại ta không rảnh để ý tới hắn. Đi ra ngoài đi, ta cũng lập tức tốt rồi.
Vâng, Tề tổng!
Hồ Nhị cung kính gật đầu, sau khi buông tài liệu xuống, liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Chờ nàng đóng cửa lại, ánh mắt Tề Cẩn liền dừng ở phần tài liệu trên bàn.
Một lát sau, cô lầm bầm lầu bầu: "Lăng Vũ, khoa quản lý tổng hợp. Ừ, bộ phận này, nên suy nghĩ một chút xử lý như thế nào.