hiệu ứng hồ điệp
Chương 15 - Thời Gian Ngừng Lại
Dương Du Du lại mặc chiếc áo len cổ cao kia vào, sau đó đột nhiên ý thức được ngày mai cô phải đi làm, quần áo như vậy rất thu hút sự chú ý của mọi người, cô cần đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo cổ cao thích hợp...
Công việc còn có một bộ phận chưa xong, bộ phận chỉnh lý lúc trước cũng phải phúc thẩm một lần nữa, không thể xảy ra sơ suất.
Mặc dù không muốn ăn, cảm giác đói cũng giống như biến mất, nhưng cô vẫn phải ăn cơm, phải sống thật tốt, tinh thần sa sút đến giờ khắc này phải đình chỉ, cô còn phải đưa tên tội phạm kia ra pháp luật.
Dương Du Du ra cửa, mái tóc ẩm ướt vẫn bị cô buộc thành đuôi ngựa, khí sắc của cô rất kém cỏi, nhưng nhìn tinh thần vẫn ổn.
Bảo vệ đại thúc nhìn thấy nàng vội đem thân hình của mình giấu đi, chỉ sợ cùng nàng đối mắt sau đó bị khóa chặt.
Đợi cô đi xa, bảo vệ mới kiễng chân nhìn bóng lưng cô đi xa khóe miệng kéo xuống.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng bỗng nhiên tích tụ thành hai hướng, một hướng là lo lắng muốn bay đến bệnh viện lấy kết quả, một hướng khác lại rất muốn thời gian cứ như vậy dừng lại.
Dương Du Du nhìn trời, đầu óc đau đớn khiến cô đần độn lên một chiếc xe buýt chạy vào nội thành, khi cô kịp phản ứng muốn xuống xe, xe đã khởi động lại.
Hơn hai giờ chiều xe buýt cũng không bởi vì là chủ nhật mà kín người hết chỗ, phía sau còn có không ít chỗ trống.
Cô thở dài, chọn vị trí ngồi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe buýt từ từ đi về phía trước, khi đi ngang qua một chỗ lõm không rõ ràng, toàn bộ thân xe buýt đều mạnh mẽ xóc nảy một chút, làm cho Dương Du Du đang đi vào cõi thần tiên cả người cùng với tầm mắt tất cả đều lung lay một trận, nhưng đến khi hoàn hồn lại, cô phát hiện mình dĩ nhiên đã không ở trên xe buýt, dưới chân lảo đảo một cái, cô thiếu chút nữa không hề báo trước ngã trên mặt đất.
Đây là......
Ở đâu?
Dương Du lắc lắc đầu choáng váng, một màn trước mắt là phong cảnh thoát ly trí nhớ của cô, mà cô, đứng ở một con đường nhựa loang lổ rạn nứt, đường cũng không rộng, có thể chịu nổi chỉ có thể chứa hai chiếc xe tư nhân song song, bên phải bị quản lý chung cư vẽ lên khung vàng chỗ đậu xe, bên trái thì làm con đường mà người đi xe và người đi cùng sử dụng.
Hai bên đường được trồng từng hàng cây đào cao ngất, tán cây trải rộng rất lớn, trên cành cây mới hơi có chút xanh biếc nở đầy cánh hoa màu hồng nhạt.
Từng mảng hoa đào hình thành một mảnh biển phấn, tầng tầng trùng điệp kéo dài tới cuối con đường, hương hoa nồng đậm đập vào mặt, một trận gió thổi qua, cánh hoa lưu loát theo gió bay xuống, là đẹp, đồng thời cũng vô cùng quỷ dị.
Dương Du Du đứng giữa đường, cho tới bây giờ cô vẫn chưa hiểu, mình vừa mới ngồi xe buýt chạy tới bệnh viện sao đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nàng ngửa đầu nhìn biển hoa rực rỡ trên đỉnh đầu, trong lòng lại đang nghĩ, hoa đào nở vào tháng tư, như vậy tháng sáu, phải ở nơi nào mới có thể nhìn thấy một mảng lớn hoa đào như vậy?
Chẳng lẽ bây giờ cô đang nằm mơ?
Nhưng trong mộng lấy đâu ra khứu giác còn có xúc giác, cánh hoa cả đóa rơi xuống nhẹ nhàng đụng ở trên vai của nàng lưu lại một tiếng'Ba'nho nhỏ.
Cô theo thói quen giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, kim giây trong đồng hồ không ngừng nhảy lên, nhưng ngay cả một ô cũng không nhúc nhích, thời gian dừng lại ở vị trí hai giờ ba mươi hai phút chiều.
Nàng di chuyển bước chân, trong lòng lại bình tĩnh ngoài ý muốn.
Nàng không biết chủ nghĩa duy vật chính mình muốn giải thích tình huống hiện tại như thế nào, nhưng nàng có khả năng nghĩ đến duy nhất phương hướng, cũng là thần linh nghe được nàng nóng lòng thoát đi tiếng lòng.
Trên đời này thật sự có thần sao?
Hay là vận mệnh bất quá là muốn trêu đùa nàng một lần nữa?
Cô ngước mắt nhìn chung quanh, bốn phía đều là kiến trúc kiểu cũ, cao nhất không quá bảy tầng.
Không biết làm cho nàng có sợ ý, nhưng nếu như vẫn đợi ở chỗ này bất động, cũng sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm sợ hãi.
Một đường giẫm lên cánh hoa rơi xuống đất đi về phía trước, Dương Du Du nhìn xung quanh, ven đường cô không gặp bất kỳ bóng người nào, thậm chí ngay cả hơi thở cuộc sống nên có của con người, nơi này cũng không tồn tại.
Bên ngoài đặt phơi quần áo trên tất cả đều trống rỗng, mỗi một cánh cửa sổ đều là am hiểu sâu sắc, không có tiểu hài tử khóc nỉ non ồn ào, không có chim tước líu lo kêu to...
Chỉ có tiếng bước chân cô giẫm lên.
Tất cả những thứ này không thể nghi ngờ là khủng bố, tựa như quái vật đã sớm ẩn nấp trong góc tối nào đó, tùy thời đều có thể nhảy đến trước mắt nàng, một ngụm xé rách nuốt chửng nàng.
Dương Du Du không ngừng đi về phía trước, trái tim đập thình thịch khiến cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang cấp bách nhìn chằm chằm cô.
Cô chắc chắn sẽ không quá xa, có lẽ trong một khoảnh khắc lơ đãng nào đó, có lẽ, ngay cuối con đường này.
Con đường quanh co khúc khuỷu u tĩnh xa xa rơi ở sau đầu, đột nhiên, nàng cảnh giác quay đầu lại, sau đó liền thấy từng mảnh hoa đào màu hồng nhạt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị Ám Dạ nhanh chóng lại an tĩnh nhỏ giọng thôn phệ.
Dương Du Du sợ tới mức tim muốn ngừng đập, cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân một đường nhảy lên đỉnh đầu, cô cứng ngắc kéo căng cơ bắp toàn thân, kết quả chờ được chỉ là đêm tối đột nhiên buông xuống cùng với nhiệt độ giảm xuống.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, phía trước đột ngột vang lên liên tục tiếng'bốp, bốp', sau đó đèn đường một bên đường sáng lên, chiếu ra từng vòng vầng sáng mờ nhạt. Hết thảy trở nên càng thêm kinh hãi khó dò.
Có người sợ bóng tối, có người không sợ.
Trước kia thể xác và tinh thần Dương Du Du đều là vế sau, nhưng sau khi trải qua sự kiện, tâm của cô vẫn là vế sau, nhưng thân đã thành vế trước.
Hai tay nàng đan xen ôm lấy tâm thần ổn định thấu hàn của mình, nếu như hao tâm tổn trí chỉ dẫn cho nàng như vậy, nếu như nàng còn lựa chọn dừng lại tại chỗ dừng lại không tiến lên đúng là rất không tiến lên, hơn nữa, nàng cũng phải hiểu rõ mình đến tột cùng tới nơi nào không phải sao.
Không khí lạnh đến mức cô nhịn không được muốn thở dài trong lòng bàn tay, thế nhưng còn có chút may mắn mình mặc áo len còn bỏ thêm áo khoác.
Đi tới đi lui, nương theo ánh đèn đường lờ mờ cô đột nhiên nhìn thấy một khối điêu khắc kiến trúc cao ngất, có chút quen thuộc từ xa.
Dương Du Du không tự chủ bước nhanh hơn, khi khối điêu khắc cỡ lớn kia rốt cục gần ngay trước mắt, khi cô thấy rõ đó là bảy con tuấn mã chân đạp tường vân, hướng về phía đông hiện lên tư thế lao nhanh, cô đột nhiên nhớ tới, nơi này, là khu an ý của thành phố Bạch Hải mà cô từng sống trước năm mười lăm tuổi.
Nơi này, dĩ nhiên là nơi nàng đã từng sống.
Dương Du Du bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô đứng trước tượng điêu khắc, nghi hoặc lại an tâm tỉ mỉ nhìn một vòng, nhưng ngoại trừ gió lạnh, đèn đường, cây cối, bóng dáng...... Cô vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Cô đè xuống ý nghĩ muốn gọi hai tiếng, dù sao nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả giọng nói của mình cô cũng không dám nghe.
Cô lẳng lặng hồi tưởng, năm đó cô ở tiểu khu gọi là "Thuận Ý khu 4", công viên trước mắt, là ở chỗ giao giới giữa Thuận Minh khu 1 và Thuận Ninh khu 2, khoảng cách khu 4 cũng chính là nhà cô, khoảng chừng ba mươi phút đi đường.
Trước kia nàng cùng đồng bọn tới nơi này chơi qua, nhưng là bởi vì bảy con ngựa công viên cách bốn khu có chút xa, hơn nữa nàng muốn học tập còn muốn làm việc nhà, coi như là đông nghỉ hè, có thể tới nơi này chơi đùa số lần cũng không phải rất nhiều.
Trong công viên giờ phút này vô cùng yên tĩnh, cô khẽ cắn môi, bước lên cầu thang bên phải bức tượng.
Trong quảng trường trống trải hình bầu dục to như vậy không có bóng người, một vòng dụng cụ tập thể hình vây quanh quảng trường đứng sừng sững, cầu thang bên trái hướng bên trái, là bốn bảng thông báo liên tiếp, cầu thang bên phải hướng bên phải là mấy cái ghế gỗ dài cách nhau năm mét, cây cối xung quanh còn nhìn không ra quá nhiều xanh biếc, bãi cỏ cũng xanh xao không tiếp.
Trong công viên không có đèn, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường liên hệ chặt chẽ với hình ảnh bị đánh thức trong trí nhớ của cô, cô mới miễn cưỡng có thể phác họa ra hình dáng đại khái của công viên.