hèn mọn lão sư tính phúc sinh hoạt (khanh khanh làm hại ta)
Chương 1: Đáng khinh chủ nhiệm lớp cùng thanh thuần lớp hoa
Trước mắt đã là đầu tháng năm, trường trung học phía Nam thành phố hai ngày nay náo nhiệt, vốn nên là đại hội thể dục thể thao mùa xuân, kéo dài hết lần này đến lần khác, hiện tại đã đến mùa hè.
Trước đó vài ngày trời đổ mưa nhỏ, sân vận động còn chưa khô ráo, đã vội vàng bắt đầu tập luyện.
Đây là buổi chiều thứ ba, lãnh đạo trường chuẩn bị thời gian ba ngày rưỡi, nửa ngày đầu diễn tập, ba ngày sau chính thức thi đấu.
Trường học cho mỗi lớp yêu cầu thi đấu về hạng mục và số người, bởi vì cảm xúc vận động của bọn trẻ bây giờ đều không tích cực lắm, nếu không làm một số yêu cầu cứng nhắc, e rằng đến lúc đó cũng chỉ có khán giả không có vận động viên.
Chủ nhiệm lớp 11 - 6, tên là Trương Đại Bằng, 40 tuổi, dạy toán, thân cao 174, có chút béo nhưng thoạt nhìn cũng rất cường tráng, làn da hơi đen, râu ria nhỏ vụn, tóc ngắn, loạn hỏng bét thoạt nhìn có chút dầu mỡ, nhưng thanh âm của hắn cũng rất êm tai, đặc biệt có từ tính.
Hắn cầm trong tay hạng mục và yêu cầu mà trung tá lãnh đạo phân phối, lớp 6 là lớp khoa học tự nhiên, nam sinh nhiều, cho nên mỗi hạng mục yêu cầu nhân số đều nhiều hơn một hai người so với lớp khác.
Trương Đại Bằng lần lượt đọc những hạng mục này cho mọi người một lần, chờ mọi người chủ động báo danh, kết quả giống như trong dự liệu, phía dưới lặng ngắt như tờ.
Trương Đại Bằng đã sớm có đối sách, hắn đã sớm nghĩ kỹ, muốn tìm một người có thể kéo theo tính tích cực của cả lớp đi ra, để cho người này có tác dụng dẫn đầu.
Và ai là người có ảnh hưởng nhất trong lớp 6 bây giờ? Tự nhiên Phi Lâm Ngải Mạc.
Lâm Ngải không chỉ là hoa khôi lớp, mà còn là hoa khôi trường, phàm là gặp phải hạng mục hoạt động tập thể, Trương Đại Bằng đều coi Lâm Ngải là đòn sát thủ của mình, có cô dẫn đầu, nam sinh trong lớp không phải đều đi theo, nam sinh vừa lên, nữ sinh còn lại không phải cũng đi theo sao.
Cho nên lúc này đây cũng không ngoại lệ, Trương Đại Bằng trước tiên liền gọi tên Lâm Ngải.
Tiểu Ngải.
Hầu như tất cả mọi người đều gọi nó như vậy.
Tiểu Ngải đứng lên, nàng đại khái có 162 tả hữu, vừa tròn 17 tuổi, đen thẳng tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn mắt to, da trắng mỹ mạo, hiển nhiên giống từ trong truyện tranh đi ra loli.
Càng nguy hiểm chính là dáng người nàng cũng không tồi, vừa có thiếu nữ đơn bạc thanh thuần, lại có mị lực gợi cảm của nữ nhân.
Cô được mệnh danh là tình yêu vĩnh viễn của nam sinh trung học Nam Thành.
Danh hiệu này là tham khảo ái mộ của người Pháp đối với Tô Phỉ Mã Tác mà có được, từ lớp 10 đến bây giờ, nam sinh theo đuổi Tiểu Ngải đếm không xuể, nhưng cô chưa bao giờ yêu đương với bất luận kẻ nào, Trương Đại Bằng vốn còn lo lắng mới phát hiện Tiểu Ngải rất ngoan rất nghe lời, là học sinh giỏi trong mắt giáo viên.
Cha mẹ Tiểu Ngải ly dị, cô đi theo mẹ, theo lý thuyết mẹ chăm sóc con gái sẽ cẩn thận chu đáo hơn, nhưng mẹ cô lại là một nữ cường nhân, bận rộn buôn bán, rất ít khi có thể ở bên cô, ngay cả họp phụ huynh cũng thường xuyên vắng mặt, bình thường chỉ quan tâm Tiểu Ngải có tiền tiêu hay không.
Cách đây không lâu, mẹ Ngải đã tổ chức lại gia đình, đối phương cũng là một doanh nhân có sự nghiệp thành đạt, có hai đứa con trai, một đứa 35 tuổi, một đứa 20 tuổi còn đang học đại học.
Ngay từ đầu Tiểu Ngải ở nhà mới vài ngày, lại cảm giác rất không được tự nhiên, cho nên không bao lâu cô đã muốn chuyển về chỗ cũ.
Mẹ cũng không lay chuyển được cô, đành phải nghe theo cô.
Cho nên Tiểu Ngải hiện tại một mình ở trong nhà, vốn tưởng rằng nơi quen thuộc có thể làm cho cô có cảm giác an toàn hơn, nhưng căn nhà to như vậy chỉ có một mình cô, lại cảm giác càng thêm cô đơn.
Tiểu Ngải có chút hướng nội, nhưng cô gái giống như cô, người khác đều chủ động tìm đề tài tiếp cận cô, cho nên thoạt nhìn cô có rất nhiều bạn bè.
Trương Đại Bằng: "Tiểu Ngải, cậu muốn đăng ký hạng mục nào?
Tiểu Ngải: "Em... hình như em không biết gì cả...
Trương Đại Bằng: "Không sao, tùy tiện báo một hai cái.
Tiểu Ngải: "Vậy thì chạy bộ đi, những thứ khác tôi thật sự sẽ không.
Trương Đại Bằng: "Được, vậy, bốn trăm mét, lại thêm...... 4x100 tiếp sức, cứ quyết định như vậy.
Tiểu Ngải: "......
Trương Đại Bằng: "Không thành vấn đề, cậu nhất định làm được.
Tiểu Ngải mở đầu, tính tích cực của mọi người trong nháy mắt bị đốt cháy, mỗi người đều hăng hái tham gia, Khả Lạc làm hỏng Trương Đại Bằng, trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Ngải thật sự là trợ thủ đắc lực của hắn, tiểu cô nương này, tương lai thật sự là tiền đồ vô lượng, điều kiện gia đình lại tốt, người lại xinh đẹp, lại là một đứa bé ngoan cố gắng hiếu học, Trương Đại Bằng không khỏi nhớ tới khuê nữ của mình, từ sau khi ly hôn với vợ, khuê nữ liền theo mẹ cô ra nước ngoài, một năm này mới gặp mặt một lần, thật sự bi thảm.
Buổi diễn tập được tổ chức suốt buổi chiều, và chỉ có một chút thời gian rảnh rỗi trước bữa tối.
Trương Đại Bằng đang sửa bài thi trong phòng làm việc, đột nhiên cửa bị gõ.
Là lớp trưởng Lâm Kiều, cậu thở hổn hển, thoạt nhìn là một hơi chạy lên lầu bốn.
Trương Đại Bằng: "Sao vậy, Lâm Kiều.
Lâm Kiều: "Trương lão, Tiểu Ngải bị trẹo chân, hình như hơi nghiêm trọng.
Trương Đại Bằng đứng dậy: "Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Kiều: "Diễn tập kết thúc rồi, không phải Tiểu Ngải đăng ký chạy bộ sao, muốn tranh thủ thời gian luyện tập một chút, kết quả đường băng còn chưa khô, dưới chân cô ấy trượt một cái, đã bị trẹo.
Trương Đại Bằng buông bài thi trong tay xuống, đi theo đến sân thể dục.
"Sao không đưa đến phòng y tế?"
Lâm Kiều: "Chúng tôi đi xem rồi, vừa vặn không có ai. Đường Tiểu Ngải cũng không đi được.
Bước nhanh tới sân thể dục, thấy một đống người vây quanh Tiểu Ngải, cô ngồi ở trên bậc thang khán đài, trên mặt đều là biểu tình ủy khuất, trong hốc mắt tựa hồ còn lóe lệ quang, bộ dáng thật là khiến người ta đau lòng.
Trương Đại Bằng chạy tới, ngồi xổm xuống nhìn thương thế của cô, mắt cá chân trái đã sưng lên.
Trương Đại Bằng: "Tiểu Ngải, anh gọi điện thoại cho bố mẹ em nhé?
Tiểu Ngải: "Không cần, em không muốn bọn họ biết.
Trương Đại Bằng suy nghĩ một chút, lại nhìn đồng hồ đeo tay, nói với người bên ngoài: "Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, đừng vây quanh ở đây.
Đám người tản ra, Trương Đại Bằng nhẹ giọng nói: "Đau không?
Tiểu Ngải Lược khẽ gật đầu.
Trương Đại Bằng ôm Tiểu Ngải lên, căng thẳng rất lớn, lại phát hiện Tiểu Ngải thật ra rất nhẹ, ôm trong tay không tốn chút sức nào.
Trương Đại Bằng vừa đi vừa nói: "Chịu đựng một chút, chúng ta đi bệnh viện ngay.
Tiểu Ngải hai tay ôm cổ chủ nhiệm lớp, đầu chậm rãi vùi vào ngực cậu.
Hai chân ở dọc theo đường đi hơi có lắc lư, đưa tới từng đợt cảm giác đau đớn, nàng lại cắn răng không có kêu ra tiếng.
Dưới chân Trương Đại Bằng nổi gió, rất nhanh đã đến bãi đỗ xe.
Đem Tiểu Ngải bỏ vào ghế sau, từ cửa sau trường học đi ra ngoài.
Bệnh viện không xa, ba đến năm phút là đến, dọc theo đường đi Trương Đại Bằng còn cố gắng kể chuyện cười chọc cô vui vẻ, ai ngờ Tiểu Ngải lại nói: "Trương lão, tôi cũng không phải trẻ con, không cần dỗ tôi vui vẻ, tôi cũng không đau như vậy.
Trương Đại Bằng cười ha ha, còn nói thêm: "Sao em không phải là trẻ con, em với con gái anh cũng không kém mấy tuổi.
Người trong lớp biết tình huống gia đình Trương Đại Bằng, cho nên Tiểu Ngải cũng không tiếp tục nói chuyện, sợ làm cho hắn thương tâm.
Kết quả Trương Đại Bằng tự mình hàn huyên.
Cô ấy luôn ở nước ngoài, một năm tôi khó gặp được cô ấy một lần, thật đúng là muốn.
Tiểu Ngải không nói gì, bởi vì cô cũng nhớ tới chuyện đau lòng của cô, ba cô cũng đi tỉnh khác, hai cha con tuy rằng thường xuyên liên lạc, nhưng tóm lại là quanh năm chia lìa trạng thái, nào sánh được với gia đình bình thường hạnh phúc vui vẻ.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một chút, thương thế cũng không nghiêm trọng, trước làm chườm đá, lại cầm bình dầu hồng hoa, bảo sau khi trở về bôi một chút.
Trương Đại Bằng: "Cũng may chỉ bị trật nhẹ, tu dưỡng một thời gian ngắn là tốt rồi.
Tiểu Ngải: "Vẫn không kịp đại hội thể thao.
Trương Đại Bằng: "Còn muốn cái gì đại hội thể dục thể thao đâu rồi, ngươi cho rằng đây là muỗi cắn bao, ngày hôm sau thì tốt rồi?"
Tiểu Ngải phì cười, Trương Đại Bằng suy nghĩ một chút còn nói: "Không phải cậu đang quẹo vào trách cứ tôi chứ.
Tiểu Ngải: "Trách anh cái gì?
Trương Đại Bằng: "Trách tôi bắt cậu phải đăng ký hạng mục, mới hại cậu bị trật chân.
Tiểu Ngải đảo tròng mắt, liền nói: "Đúng vậy, tôi trách anh, cho nên anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Trương Đại Bằng: "Được, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.
Vẻ mặt tươi cười của Tiểu Ngải trong nháy mắt liền biến mất, nàng hiện tại cũng không muốn trở về cái kia lạnh lẽo trong nhà.
Ta đói bụng.
Trương Đại Bằng cười khẽ một tiếng nói: "Được! Muốn ăn cái gì?
Tiểu Ngải nghiêm túc suy nghĩ trong đầu, cuối cùng lại nói: "Em muốn ăn đồ ăn anh làm.
Trương Đại Bằng trong lòng kinh ngạc.
Vì...... vì sao?
Tiểu Ngải: "Muốn nếm thử tay nghề của anh. Em ở nhà mỗi tối đều ăn thức ăn bên ngoài, đã sớm chán rồi.
Trương Đại Bằng: "Trong nhà không có ai nấu cơm cho anh sao?
Tiểu Ngải: "Trong nhà chỉ có một mình em, trước kia đều là dì nấu cơm, bây giờ dì cũng được mẹ em đưa đến nhà mới.
Trương Đại Bằng: "Hắc, mẹ cậu cũng quá kỳ cục đi, yên tâm để cậu một mình ở nhà?"
Tiểu Ngải: "Ai, em cũng không dám nói với ba em, sợ bà ấy khổ sở.
Trương Đại Bằng suy nghĩ một chút: "Được rồi, lát nữa anh sẽ cho em thấy, muốn ăn gì, anh đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Tiểu Ngải: "Em muốn ăn cá nheo nướng, còn có, còn có gà rán.
Trương Đại Bằng: "Trung Tây cơm kết hợp, thật biết ăn, bất quá gà rán ta có thể làm không được, chỉ có thể mua được sao?"
Tiểu Ngải gật đầu như gà mổ thóc: "Được.
Trương Đại Bằng: "Vậy anh chờ tôi một lát.
Đến rồi đi, rất nhanh đã mua được.
Trương Đại Bằng lái xe vào tiểu khu, bóng đêm đã buông xuống, đèn đuốc thành phố chiếu lên bầu trời có chút phiếm hồng.
Chỗ ở của Trương Đại Bằng tuy rằng không xa hoa bằng nhà Tiểu Ngải, nhưng rất ấm áp.
Trước khi gia đình anh còn chưa tan vỡ, một nhà ba người đã ở nơi này, phong cách trang trí là vợ trước của anh tự mình chủ đạo, không lạc tục rất có đặc điểm, trước kia ba năm bạn tốt đến thăm, đều sẽ khen một câu: Phòng ở trang hoàng thật tốt.
Đáng tiếc cảnh còn người mất, căn phòng hôm nay, chỉ có một mình Trương Đại Bằng ở, dù sao cũng là một lão gia, mặc dù trang hoàng tinh xảo, bình thường thiếu sửa sang lại, thoạt nhìn cũng loạn hỏng bét.
Trương Đại Bằng đỗ xe xong mới phát hiện vấn đề này, trong nhà mấy ngày nay đều không có quét dọn, cũng không biết còn có thể nhìn hay không.
Nhưng người dưới mắt đều đến nơi này, lời cũng đáp ứng, chỉ có thể kiên trì đi lên.
Trương Đại Bằng tay trái dẫn thức ăn, tay phải đỡ Tiểu Ngải, Tiểu Ngải thử hai bước, phát hiện vẫn không thể chạm đất, vừa chạm đất liền đau.
Trương Đại Bằng liền vòng tới trước người cô, nửa ngồi xổm xuống nói: "Lên đây.
Tiểu Ngải nhẹ nhàng ghé vào lưng anh.
Đồ đạc để ta nói.
Trương Đại Bằng giao cho nàng, hai tay liền thò về phía sau, hai tay Tiểu Ngải đã khoác lên vai hắn, hắn đưa tay liền sờ tới đùi Tiểu Ngải.
Hôm nay Tiểu Ngải mặc một chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, giày xăng đan màu trắng tuy đơn giản nhưng nhìn nhẹ nhàng khoan khoái.
Trương Đại Bằng chỉ cảm thấy trong tay trơn trượt, mềm mại, nóng bỏng.
Hắn có chút khẩn trương, từ chỗ đậu xe đến cửa đơn nguyên đại khái hơn một trăm mét, Trương Đại Bằng cố ý tha cho một con đường nhỏ ít người, hắn sợ gặp phải người quen, dù sao cõng một tiểu cô nương xinh đẹp như thiên tiên về nhà, tất nhiên là không thể thiếu miệng lưỡi người khác, hơn nữa đây còn là học sinh của mình, truyền đến trường học ảnh hưởng lại càng không tốt.
Đi một vòng liền lại nhiều hơn một trăm mét, trên tay Trương Đại Bằng cũng không dám động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng túi nilon trong tay Tiểu Ngải ào ào.
Tiểu Ngải tựa đầu lên vai hắn, tóc tán trên cổ hắn có chút ngứa, đi được một nửa, Tiểu Ngải mở miệng nói trước: "Trương lão, ông bóp chân tôi đau quá.
Trương Đại Bằng trong lòng cả kinh, lúc này mới ý thức được thần tướng của mình kéo căng quá chặt, không có chú ý cường độ trên tay.
Vội vàng ngồi xổm xuống, Tiểu Ngải liền nói: "Vẫn là dùng ôm đi.
Trương Đại Bằng nói gì nghe nấy, vòng qua bên cạnh cô, ôm lấy cô, Tiểu Ngải cũng một tay xách túi, tay kia quấn quanh cổ anh.
Mệt không?
Trương Đại Bằng lắc đầu liên tục: "Cậu nhẹ quá, phải ăn cơm đàng hoàng, bằng không dậy thì không cao được.
Tiểu Ngải bĩu môi nói: "Em đã rất cao rồi, cao hơn rất nhiều nữ sinh.
Trương Đại Bằng: "Cậu ăn nhiều cơm một chút còn có thể cao hơn.
Tiểu Ngải: "Mẹ em nói con trai đều thích con gái nhỏ con, em không cần cao quá.
Trương Đại Bằng: "Ha ha, thân hình mẹ cậu cũng rất cao, sau này cậu nhất định cũng rất theo bà ấy.
Tiểu Ngải: "Anh gặp cô ấy chưa?
Trương Đại Bằng: "Mặc dù cô ấy rất ít khi tham dự họp phụ huynh của cậu, nhưng vẫn tới một hai lần, đương nhiên tôi đã gặp rồi.
Tiểu Ngải: "Vậy cậu thích cao gầy hay nhỏ?
Trương Đại Bằng: "Tôi... cậu hỏi tôi làm gì.
Nói xong liền đến thang máy, Trương Đại Bằng chỉ may mắn một đường không có người, ấn tầng 20, Tiểu Ngải nói: "Anh mệt rồi, thả em xuống đi.
Trương Đại Bằng: "Không có việc gì, sắp tới rồi, đau thì không thể miễn cưỡng chạm đất biết sao? Bằng không vẫn luôn không khỏi.
Tiểu Ngải: "Ồ......
Cửa thang máy chính là một cái gương lớn, Trương Đại Bằng nhìn tình cảnh trong gương, Tiểu Ngải nhu thuận rúc vào trong lòng hắn, làn váy có chút rơi xuống, lộ ra đùi trắng như tuyết, mắt cá chân trái còn sưng đỏ.
Tiểu Ngải tuy rằng rất nhẹ, nhưng một đường đi tới cũng không thoải mái, Trương Đại Bằng lúc này phát hiện hai tay giống như đã không có cảm giác gì, chỉ còn mùi thơm thiếu nữ dọc theo đường đi đều đập vào mặt còn có thể ngửi được.
Đinh.
Thang máy tới, Trương Đại Bằng lấy chìa khóa ra mở cửa, mở đèn, trước len lén nhìn lướt qua, trong nhà quả nhiên lộn xộn.
Trước tiên ôm Tiểu Ngải đến sô pha ngồi xuống, sau đó thu dọn quần áo bẩn rải rác trên sô pha, lại liên tục chiến đấu trên bàn trà, vừa bận rộn vừa ngượng ngùng nói: "Hơi loạn, em ngồi một lát, anh rót cho em ly nước.
Trương Đại Bằng bây giờ độc thân, không có phòng của phụ nữ, trong không khí tự nhiên thiếu mùi nước hoa, còn lại đều là mùi mồ hôi và mùi thuốc lá đạm bạc.
Bất quá Tiểu Ngải cũng rất thích nơi này, ít nhất so với căn nhà lạnh lẽo của nàng còn có sức sống hơn nhiều.
Trương Đại Bằng: "Cậu ăn chút gà rán trước đi, cá này đã giết xong, rất nhanh sẽ làm xong.
Tiểu Ngải: "Em muốn uống nước.
Trương Đại Bằng lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi rõ ràng ngoài miệng nói muốn rót nước cho nàng, đánh một vòng liền quên.
Hắn vỗ đầu, cảm giác có một tiểu cô nương đi vào chỗ ở của mình, trong lòng có chút bối rối không hiểu.
Rót nước cho Tiểu Ngải, lại từ trong tủ lạnh lục một túi nước đá.
Thoa thêm chút nữa, cơm nước xong bôi thuốc, ngày mai có thể tiêu sưng.
Trương Đại Bằng ở phòng bếp bận rộn, hắn nấu ăn là thành thạo, chỉ là hai năm nay độc thân một mình, thói quen chấp nhận, bữa cơm hôm nay, ngược lại làm cho hắn tìm về cảm giác đã từng nấu cơm cho vợ con mình, mỗi một chi tiết đều khống chế tốt, mỗi một bước cũng không chấp nhận.
Không dùng bao lâu, một chén cá thơm ngào ngạt liền làm xong, lại xào một món chay, đủ rồi.
Đem thức ăn bưng lên bàn ăn, lấy tạp dề, Trương Đại Bằng liền đi đến phòng khách gọi Tiểu Ngải chuẩn bị ăn cơm.
Đến gần sô pha nhìn, Tiểu Ngải đã nửa nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.
Mái tóc thật dài che hơn phân nửa gương mặt, chân trái uốn lượn nửa treo ở bên ngoài, váy nhỏ màu vàng nhạt che ở gốc đùi, quần lót màu trắng lộ ra một chút.
Dáng người Tiểu Ngải đã phát triển rất khá, cặp mông vểnh thẳng cùng eo nhỏ mảnh, ở tư thế ngủ này lại càng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Trương Đại Bằng ngồi xổm bên cạnh cô, nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
Anh rất không muốn đánh thức cô dậy, nhưng đồ ăn nguội sẽ không ngon, nên vẫn quyết định đánh thức cô dậy.
Tiểu Ngải dụi dụi mắt, miệng rầm rì, đang ngủ say, có chút tức giận khi rời giường.
Trương Đại Bằng dịu dàng nói: "Đồ ăn làm xong rồi, em gọi cá nheo, mau đứng lên nếm thử.
Tiểu Ngải vuốt tóc, híp mắt mở hai tay, muốn Trương Đại Bằng ôm cô lên.
Trương Đại Bằng vội vàng một tay vòng qua vai lưng cô, một tay vòng qua chân cô, muốn ôm cô đứng lên, ai ngờ Tiểu Ngải đẩy tay anh ra nói: "Không nên ôm như vậy, phải ôm như vậy.
Trương Đại Bằng vẻ mặt mờ mịt nói: "Ôm như thế nào a?
Tiểu Ngải mở hai tay, lại mở hai chân, vẫn híp mắt như cũ, bĩu môi đi, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Tiểu Ngải: "Ôm em như vậy.
Trương Đại Bằng hiểu ý của nàng, liền lại tới gần một chút, Tiểu Ngải hai tay vòng ở cổ hắn, hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, gắt gao quấn lấy.
Trương Đại Bằng chậm rãi đứng dậy, Tiểu Ngải vùi đầu trên vai hắn, mùi tóc thanh đạm bay vào mũi Trương Đại Bằng, hắn cảm giác mình có chút giật mình, cũng biết giờ phút này tim mình đập rất nhanh.
Trương Đại Bằng đứng dậy, trong đầu vẫn đấu tranh tư tưởng, do dự một lát, hắn vẫn quyết định đem hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên mông Tiểu Ngải, lại phát lực ngăn cản, để Tiểu Ngải có thể tiết kiệm sức lực một chút.
Trương Đại Bằng lúc này liền có thể rõ ràng cảm nhận được tri giác hai tay truyền đến, so với đùi Tiểu Ngải vừa rồi sờ tới còn mềm hơn, phảng phất như tăng thêm một chút lực, đầu ngón tay liền có thể ở trên mông Tiểu Ngải càng lâm vào một chút.
Hơn nữa, cách tầng váy lụa này, Trương Đại Bằng sờ tới hình dáng quần lót của Tiểu Ngải, hắn đoán hẳn là một cái quần tam giác nho nhỏ.
Khoảng cách từ sô pha đến phòng ăn không quá vài mét, Trương Đại Bằng cảm giác mình đi đã lâu, hắn thật sự có chút không nỡ buông Tiểu Ngải trong lòng ra.
Từ khi ly hôn với vợ gần ba năm nay, nhu cầu sinh lý của Trương Đại Bằng bình thường đều là dùng tiền giải quyết, thỉnh thoảng cũng hẹn hò với cư dân mạng.
Bất quá dựa vào điều kiện bề ngoài của hắn, hẹn được pháo hữu bình thường cũng đều là chút phụ nữ trung niên, mà dùng tiền tìm gà, hắn lại luyến tiếc quá đắt, cho nên chất lượng cũng rất bình thường, bất quá cũng may mình cũng không phải tiểu tử trẻ tuổi, cũng không có hormone tiết ra mãnh liệt như vậy, cho nên nhu cầu sinh lý cũng không mãnh liệt.
Nhưng lúc này hắn lại rõ ràng cảm giác hạ thể của mình đã chống lên lều trại nhỏ, loại cảm giác này đã thật lâu vi phạm.
Đây cũng là hợp tình hợp lý, trong cuộc sống bình thường, Trương Đại Bằng sao có thể gặp được mỹ nhân cấp bậc như Tiểu Ngải, huống chi tiểu mỹ nhân này giờ phút này đang kề sát vào lòng hắn, hai tay của hắn còn đặt ở trên mông mềm mại của nàng, điều này sao có thể làm cho hắn không cương lên chứ?
Trương Đại Bằng cảm giác hạ thể của mình cương lên chi thế ngoại trừ quần ngăn trở bên ngoài, còn có vật khác ngăn trở.
Hắn biết mình đã đâm trúng Tiểu Ngải, về phần đâm vào vị trí nào của Tiểu Ngải, hắn chỉ có thể suy đoán.
Đặt Tiểu Ngải lên ghế trước bàn, Trương Đại Bằng lưu ý đến trên mặt Tiểu Ngải cũng không có biểu tình gì biến hóa, giống như là không biết.
Trương Đại Bằng nghĩ thầm điều này cũng không có gì lạ, Tiểu Ngải vừa tròn mười bảy tuổi, lại là một cô gái ngoan ngoãn hướng nội điềm đạm nho nhã, không hiểu chuyện nam nữ là chuyện bình thường.
Tiểu Ngải đang kề sát mũi ngửi mùi thức ăn, Trương Đại Bằng mua cơm cho cô, cúi đầu mới phát hiện lều trại nhỏ vừa rồi bị nâng lên quần đùi của mình còn chưa biến mất, vội vàng ngồi xuống, nghĩ thầm cũng may Tiểu Ngải không chú ý tới, nếu không sẽ rất mất mặt.
Tiểu Ngải ăn đến say sưa, sau một bữa cơm, cũng đếm không hết khen ngợi tay nghề của Trương Đại Bằng bao nhiêu lần, vẻ mặt Trương Đại Bằng ý cười thật lâu chưa tản đi.
Tiểu Ngải nấc cục: "Trương lão, ông nấu ăn ngon quá, sự sùng bái của tôi đối với ông lại sâu thêm một bước.
Trương Đại Bằng nhịn cười nói: "Ồ? Vậy trước kia tôi còn có chỗ cho cậu sùng bái?
Tiểu Ngải: "Đương nhiên rồi, cậu rất thông minh, đề toán khó như vậy cũng có thể giải được, cậu rất nghiêm khắc, nhưng đối với tớ lại rất dịu dàng. Còn giọng cậu rất dễ nghe, nữ sinh trong lớp đều nói giọng cậu dễ nghe, ca hát cũng nhất định dễ nghe.
Trương Đại Bằng cười nói: "Ồ? Còn có việc này?
Tiểu Ngải: "Đương nhiên, đúng không Trương lão.
Trương Đại Bằng nghi ngờ hỏi: "Đúng cái gì?
Tiểu Ngải: "Hát cũng phải hay, đúng không?
Trương Đại Bằng: "Nha đầu này, quỷ tinh quỷ tinh.
Tiểu Ngải lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay anh làm nũng: "Ai nha, anh hát một bài đi, để em nghe một chút đi.
Trương Đại Bằng: "Không được không được, tôi làm sao biết hát, không được không được.
Tiểu Ngải không chịu buông tha tiếp tục làm nũng: "Hát một cái đi, vậy hát hai câu, chỉ hai câu, được không, van cầu ông Trương lão, van cầu ông.
Một trận bán manh thêm làm nũng, khiến cho Trương Đại Bằng thần hồn điên đảo, bản thân hắn cũng không thích nghe nhạc, chớ nói chi là ca hát, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy mình không hoàn thành được nhiệm vụ này, liền nói: "Ăn no chưa, anh ôm em đi sô pha.
Tiểu Ngải bĩu môi: "Hừ.
Tư thế giống như vừa rồi, chẳng qua Trương Đại Bằng lần này càng thêm tự nhiên, hai tay cũng quen đường dễ không chút do dự đặt ở trên mông Tiểu Ngải, hai ba bước liền đi tới bên cạnh sô pha, khom người muốn buông Tiểu Ngải xuống, ai biết trên mặt Tiểu Ngải lộ ra một tia nụ cười giảo hoạt, hai tay gắt gao treo ở cổ Trương Đại Bằng, hai chân gắt gao quấn lấy thắt lưng của hắn.
Trương lão, ngươi không hát hai câu ta sẽ không đi xuống, hừ.
Nói xong đắc ý bĩu môi.
Trương Đại Bằng dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật sự là mài người, nàng nào biết mình ước gì nàng không đi xuống.
Tuy rằng suy nghĩ như thế, nhưng trong hiện thực dù sao cũng không thể biểu hiện ra ngoài, Trương Đại Bằng chỉ liên tục nói: "Đừng nháo, Tiểu Ngải, chân em còn có vết thương, mau nghỉ ngơi đừng nháo.
Ai ngờ Tiểu Ngải kiên định nói: "Tôi thì không, hừ.
Càng ôm chặt lấy hắn.
Trương Đại Bằng cũng không dám ngồi xuống, bởi vì tư thế này vừa ngồi xuống, tất nhiên đè lên chân đau của Tiểu Ngải, liền đứng thẳng, đi lại trái phải hai bước.
Tiểu Ngải vẫn nói: "Trương lão, ông đầu hàng đi, mẹ tôi cũng không cưỡng nổi tôi, ông hát một bài cho tôi nghe đi.
Lúc này trong đầu Trương Đại Bằng làm sao để ý tới chuyện ca hát hay không ca hát, hắn đã cảm giác được lúc mình ăn cơm thật vất vả mới mềm xuống lúc này lại muốn vểnh lên, trùng hợp hôm nay mặc quần đùi lại rất co dãn, hoàn toàn ngăn không được lều trại dâng lên, cuối cùng lại chống tới Tiểu Ngải, Trương Đại Bằng lần này có thể có thời gian cảm giác được, hắn đoán thịt bổng của mình nhất định đỉnh ở giữa cổ họng Tiểu Ngải, bởi vì hắn chỉ cần đưa tay xuống một chút nữa, liền có thể đụng tới quần đùi mình bị chống lên.
Hai tay hoạt động, nhân tiện bóp hai cái mông mềm mại của Tiểu Ngải, Trương Đại Bằng lại dời tay phải khỏi mông Tiểu Ngải, di động lên trên, sờ lên eo cô, miệng còn giả vờ nói: "Tiểu Ngải, mau xuống đây, tôi thật sự không biết hát.
Vừa nói vừa làm bộ như phát lực đẩy nàng ra, kì thực bàn tay to nhiều lần bơi qua eo Tiểu Ngải, lĩnh hội vòng eo nhỏ nhắn tinh tế dịu dàng nắm chặt này.
Tiểu Ngải vẫn không thuận theo hắn, hai tay Trương Đại Bằng không nhàn rỗi, hai tay trái phải trao đổi trên mông và lưng Tiểu Ngải, còn hơi nghiêng đầu dán mũi vào trong tóc Tiểu Ngải, đắm chìm trong hơi thở thiếu nữ thơm ngát của nàng.
Càng ngửi mùi cơ thể xử nữ này, Trương Đại Bằng càng cảm giác hạ thể sung huyết, nhưng hắn cũng không dám có động tác khác, lý trí của hắn vẫn chiếm cứ chủ thể đại não, chẳng qua ham tiện nghi sờ một cái, ngửi một cái, đã rất thỏa mãn.
Trương Đại Bằng biết rõ mình đã bị liệt vào phạm trù đại thúc dầu mỡ, ngày thường cũng lôi thôi lếch thếch, mặt đầy râu ria, dễ hút thuốc, có hơi thở thối, tóc dầu mỡ cũng lười giặt, quần áo ra mồ hôi mặc tiếp, điều kiện như vậy nào nghĩ được còn có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, không chê hắn bẩn loạn, thậm chí mỹ nhân này, vẫn là xử nữ chưa trải qua tình sự.
Chỉ tiếc mỹ nhân này là học sinh của hắn, hắn nhất định phải bảo vệ sư đức, xuống tay sờ loạn đã là điểm mấu chốt, không dám có dư thừa ý nghĩ.
Trương Đại Bằng chỉ cảm giác phía dưới càng ngày càng cứng, tựa hồ đã lâu thật lâu không có cứng như vậy qua, cứng đến khó chịu, phảng phất trở lại thời thanh niên.
Cuối cùng Tiểu Ngải vẫn thỏa hiệp, chủ động thoát khỏi ngực Trương Đại Bằng, ngồi trên sô pha, bĩu môi nói: "Trương lão thật sự là keo kiệt, hừ, không để ý tới anh.
Trương Đại Bằng ôm nàng vài phút, cũng cảm giác có chút mỏi tay, nhưng hắn quan tâm nhất, vẫn là hạ thể nhô lên lều trại nhỏ, hắn ngồi xổm xuống để che giấu, liền nói: "Ta giúp ngươi đem thuốc bôi, ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, biểu hiện tốt, ta lại suy nghĩ hát hai câu."
Tiểu Ngải giận dỗi nói: "Ai thèm nghe.
Trương Đại Bằng từ trên bàn trà phía sau lấy ra dầu hoa hồng, đứng dậy ngồi ở bên đùi Tiểu Ngải, đem chân trái của nàng nhẹ nhàng đặt ở trên đùi mình.
Đổ một chút vào lòng bàn tay, xoa nóng trước, rồi bôi lên mắt cá chân Tiểu Ngải.
Động tác của anh rất nhẹ, vừa hỏi: "Đau không? Đau thì nói, tôi nhẹ một chút.
Tiểu Ngải lắc đầu.
Trương Đại Bằng nhìn không chớp mắt cái chân nhỏ trong tay này, nó mềm mại như vậy, phảng phất có thể bóp ra nước.
Chân thon dài, ngón chân đáng yêu, tuy rằng mắt cá chân sưng đỏ rất xấu cảnh đẹp, nhưng nếu không phải nó, tối nay mình làm sao có thể ăn đậu hủ của tiểu mỹ nhân đây.
Tay Trương Đại Bằng bơi vòng quanh chân trái Tiểu Ngải.
Bác sĩ nói xoa bóp một chút sẽ khỏi nhanh hơn.
Cho nên hắn ngay cả mũi chân cùng chân đều mát xa, mặt trên cũng ấn vào bắp chân.
Tiểu Ngải dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, Trương Đại Bằng thấy thế, cúi thấp tầm mắt, len lén liếc đáy váy Tiểu Ngải, đáng tiếc lần này váy vàng che kín, liền không nhìn trộm nữa.
Trương Đại Bằng ấn chừng mười phút mới kết thúc, hắn đứng dậy đi toilet, rửa sạch dầu hoa hồng trên tay, nhìn mình trong gương, khuôn mặt xấu xí mà hèn mọn, dâm loạn học sinh của mình như thế, thật sự là làm bậy.
Tuy rằng trong đầu chính mình mắng chính mình, nhưng thân thể cũng không nghe sai khiến, hắn đưa tay sờ sờ hạ bộ của mình, cứng rắn bang còn không có biến mất.
Kéo quần đùi xuống và các thanh thịt lộ ra.
Lông mu rậm rạp vây quanh, đây đã là trạng thái cương cao nhất của Trương Đại Bằng, đại khái có sáu bảy cm, cũng không thô, quy đầu nho nhỏ, đang chảy ra một giọt sương trong suốt.
Hai viên tinh hoàn lại rất lớn, âm nang cũng lớn, dường như lớn đến mức có chút không thích hợp.
Hắn nhìn trong gương bụng bự của mình, phía dưới rậm rạp lông đen, ngắn nhỏ lại xấu xí dương vật, nghĩ đến mấy mét bên ngoài sô pha trên, đang nằm một vị tuyệt mỹ thiếu nữ, hắn liền cảm giác một cỗ dâm loạn khí tức từ trong đầu hiện lên.
Hắn tắt đèn phòng vệ sinh, vịn ở cạnh cửa, từ trong bóng tối len lén nhìn về phía sô pha phòng khách, Tiểu Ngải tự nhiên là bị ngăn trở, từ nơi này chỉ nhìn thấy mặt sau sô pha.
Nhưng hắn biết mà có thể tưởng tượng được nằm ở sô pha là nghỉ ngơi Tiểu Ngải, hô hấp của hắn tăng thêm, tay phải cầm gậy thịt, chậm rãi mềm mại bắt đầu.
Trương Đại Bằng nhớ lại Tiểu Ngải mềm mại đùi, mông, eo nhỏ, động tác trên tay hắn càng ngày càng nhanh càng nhanh, đã thật nhiều năm không có như vậy điên cuồng đánh máy bay, hắn chỉ cảm giác côn thịt càng ngày càng cứng, cũng sắp bắn ra.
Mà lúc này, ngoài cửa sổ ầm ầm vang lên một tiếng sấm sét, Trương Đại Bằng bị dọa nhảy dựng, đã thấy Tiểu Ngải ngồi dậy trên sô pha, điều này càng dọa hắn nhảy dựng.
Vội vàng nhấc quần lên, làm bộ như không có gì xảy ra đi về phía Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải: "Sét đánh rồi.
Trương Đại Bằng: "Đúng, đêm nay có thể sẽ mưa.
Tiểu Ngải điềm đạm đáng yêu nói: "Em sợ.
Trương Đại Bằng: "Sợ cái gì? Sét đánh?
Tiểu Ngải gật đầu lia lịa, hai tay khoanh trước ngực.
Trương Đại Bằng ngồi xuống bên cạnh cô: "Đừng sợ, sấm sét chỉ đánh người xấu.
Tiểu Ngải cười nói: "Anh cho là dỗ trẻ con ba tuổi sao.
Trương Đại Bằng: "Vậy dỗ trẻ con mười bảy tuổi nên dỗ như thế nào a?"
Tiểu Ngải vươn hai tay ôm lấy cánh tay trái của anh, tựa đầu lên vai anh nói: "Hát một bài em sẽ không sợ.
Trương Đại Bằng: "Nha đầu này sao lại không xong......
Dứt lời vươn tay phải mượn cơ hội xoa bóp khuôn mặt của nàng.
Hai người cười vui vài tiếng, Tiểu Ngải đột nhiên nói: "Trương lão, trên tay ông có mùi gì?"
Trương Đại Bằng: "Hả?
Tiểu Ngải lại ngửi vài cái: "Là mùi thuốc lá sao?
Trương Đại Bằng nghĩ thầm vừa rồi không hút thuốc a, vừa rồi ở...... Hắn bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi dùng cái tay này đánh máy bay tới...... Trương Đại Bằng vừa định thu tay lại, Tiểu Ngải trước hắn một bước kéo tay hắn, ghé sát mũi ngửi ngửi: "Không giống là mùi thuốc lá, là mùi cá sao?"
Trương Đại Bằng ấp úng nói: "Có thể là vậy......
Hắn trơ mắt nhìn Tiểu Ngải ngửi thấy bàn tay hắn vừa mới sờ qua hạ thể, như là trực tiếp ngửi thấy hương vị hạ thể của hắn, trong lòng có loại kích thích khác.
Tiểu Ngải: "Đi tắm đi, hôi quá.
Trương Đại Bằng nghĩ thầm có thể không thối sao.
Liền đứng dậy, rửa sạch tay, lại trở về.
Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, Trương Đại Bằng liền nói: "Tiểu Ngải, anh..."
Không đợi hắn nói xong, Tiểu Ngải ngắt lời: "Tôi không muốn về, Trương lão, tôi muốn ngủ ở đây.
Trương Đại Bằng cả kinh, theo bản năng quyết đoán cự tuyệt: "Sao được, cô là con gái, không thể tùy tiện như vậy.
Tiểu Ngải: "Nhưng em không muốn về.
Trong lòng Trương Đại Bằng tuyệt đối không dám để Tiểu Ngải qua đêm ở đây, hắn sợ sự tình phát sinh đến mức hắn không thể khống chế.
Hai người lay chuyển thật lâu, Tiểu Ngải thở phì phò nói: "Em mặc kệ, em muốn ở chỗ này, em sẽ không trở về.
Trương Đại Bằng thấy tiểu nha đầu này tùy hứng mà làm, trong lòng cũng là vạn bất đắc dĩ, tuy nói hắn ở trong lớp cực kỳ có uy nghiêm, nhưng cho tới nay đối với Tiểu Ngải đều là mặt mũi hiền lành, Tiểu Ngải là không sợ hắn.
Trương Đại Bằng đi tới ban công, đang thấy tia chớp xẹt qua, sau đó lại vang lên một trận tiếng sấm, trong chốc lát, mưa liền rơi xuống.
Mùa hè chính là như vậy, mưa nói là rơi, ào ào giống như tầm tã, cũng làm cho không khí càng thêm mát mẻ.
Trong lòng Trương Đại Bằng thầm nghĩ, ông trời ơi, đây là đang tặng phúc lợi cho mình hay là đang tra tấn mình đây?
Hút một điếu thuốc, do dự.
Trương Đại Bằng một lần nữa trở lại bên cạnh Tiểu Ngải ngồi xuống, Tiểu Ngải lại kéo cánh tay hắn làm nũng nói: "Trương lão, van cầu ông, được không, Trương lão, Trương lão, Trương lão.
Thanh âm làm nũng của Tiểu Ngải làm cho Trương Đại Bằng cả người tê dại, hắn làm sao chịu đựng được.
Trương Đại Bằng: "Được rồi, tôi làm sao lay chuyển được cậu.
Tiểu Ngải giơ cao hai tay làm ra tư thế thắng lợi: "Da, vậy ngươi thích ta gọi ngươi là lão Trương, hay là Trương Trương đây?"
Trương Đại Bằng nhướng mày: "Không lớn không nhỏ.
Tiểu Ngải: "Nhanh chọn một cái, nhất định phải chọn.
Ngoài cửa sổ đã mưa to xối xả, Trương Đại Bằng đóng kỹ cửa sổ, như vậy tiếng sấm giảm đi rất nhiều.
Hai người ngồi trên sô pha xem TV, từng câu từng câu tán gẫu, đều là chút việc vặt trong trường học.
Đến hơn chín giờ, Trương Đại Bằng đứng dậy, đi về phía phòng khách, gian phòng kia đã rất lâu không có người ở, phải dọn dẹp một chút.
Đầu tiên là quét dọn sạch sẽ, lại lấy ra ga giường chăn mới, trải ngay ngắn, lại phun chút thuốc thanh tân không khí, nhưng cảm giác bình này đã thật lâu không dùng qua, mùi vị tựa hồ có chút biến chất.
Lại đi đến nhà vệ sinh, lấy ra bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, trở lại sô pha.
Thời gian cũng không còn sớm, ta ôm ngươi đi rửa mặt đi, thiếu chút nữa nên đi ngủ.
Giống như là chiếu cố con gái của mình, Trương Đại Bằng cẩn thận chu đáo nói, Tiểu Ngải vẫn muốn dùng tư thế vừa rồi ôm nàng, nàng tựa hồ rất thích như vậy, giống như một con lười treo trên cây.
Đến nhà vệ sinh, Trương Đại Bằng đỡ Tiểu Ngải, nhìn cô đánh răng, rửa mặt, trong lòng mình cũng rất hài lòng.
Trương Đại Bằng: "Muốn tắm không?
Tiểu Ngải: "Em không có quần áo để thay.
Trương Đại Bằng: "Cũng đúng.
Tiểu Ngải rửa mặt xong: "Em muốn đi tiểu.
Trương Đại Bằng liền ôm lấy cô, đặt cô lên bồn cầu, xoay người đi ra ngoài.
Đứng ở ngoài cửa, nhưng cũng nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến một luồng thanh âm ào ào, Trương Đại Bằng chỉ cảm giác Đại Đầu cùng Tiểu Đầu nhao nhao có chút sung huyết.
Nghe thấy bên trong hô: "Được rồi.
Trương Đại Bằng liền đi vào, lại ôm lấy Tiểu Ngải, đi về phía phòng khách.
Vào phòng, Trương Đại Bằng: "Đêm nay cậu ngủ ở đây đi.
Tiểu Ngải: "Vậy còn anh?
Trương Đại Bằng: "Tôi?... Tôi ngủ ở phòng bên kia.
Tiểu Ngải lập tức bĩu môi cự tuyệt: "A? Em không muốn, em không ngủ ở đây.
Trương Đại Bằng: "Vậy cậu muốn ngủ ở đâu?
Tiểu Ngải: "Em muốn ngủ cùng anh.
Trương Đại Bằng thở dài một hơi: "Tiểu tổ tông của ta, như vậy sao được?
Tiểu Ngải: "Sao lại không được, em ngủ một mình sợ lắm.
Trương Đại Bằng: "Cậu ở nhà mình không phải cũng ngủ một mình sao.
Tiểu Ngải: "Nhưng đây không phải nhà em, hơn nữa bên ngoài còn sấm sét, em sợ.
Trương Đại Bằng thấy vẻ mặt Tiểu Ngải động lòng người, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Tiểu Ngải tiếp tục quán triệt làm nũng bán manh đắc thiên hạ mưu kế nói: "Lão Trương, trương trương, cầu ngươi, ta không dám ngủ một mình, trương trương..."
Sau đó lại hôn lên má Trương Đại Bằng một cái.
Từng tiếng "Trương
Thật sự là hô đến trong lòng Trương Đại Bằng, còn cộng thêm một nụ hôn thơm, Trương Đại Bằng cũng không biết mình có tài đức gì, có thể xứng đôi với tiểu mỹ nhân này phóng tình như thế.
Trương Đại Bằng không nói nhiều một câu, tắt đèn, xoay người ôm Tiểu Ngải trở về phòng mình.