gieo trồng vào mùa xuân
Chương 5 - Âm Dương Giao Hội
Anh nghe thấy em khóc, cho rằng đã xảy ra chuyện, không xứng đáng.
Lão Ngụy vẻ mặt quan tâm nói, sau đó làm bộ rất có phong độ xoay người đi.
Nhưng hắn nghẹn đến càng khó chịu, hiện tại cô nam quả nữ chung sống một phòng, chờ mong có thể phát sinh chuyện gì khó quên.
Đổng Tiểu Vân vốn muốn lão Ngụy rời đi, nhưng nhớ tới lươn lớn vừa rồi nhìn thấy, lại nhìn về phía bóng dáng trên tường, phát hiện một cây cột lớn nhô ra, trong lòng nhất thời hoảng hốt giống như nai con đụng loạn.
Lão Ngụy Khương lão cay, phát giác phía sau tiểu mỹ nhân không có phản ứng, thầm nghĩ có hi vọng, thăm dò hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?"
Vương Cương gọi điện thoại tới mắng tôi. "Đổng Tiểu Vân nghẹn ngào nói.
Ai, dù sao hai người kết hôn lâu như vậy cũng không có con, tình cảm mới có thể hạ xuống điểm đóng băng, bệnh của anh phải tiếp tục trị liệu a.
Nhưng mà......
"Không có gì nhưng là, ngươi cũng không muốn vẫn bị Vương Cương như vậy đánh chửi đi?"
Lão Ngụy nắm chặt nhược điểm tâm lý của Đổng Tiểu Vân, liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi xoay người, một màn trắng nõn trước mặt làm cho thể xác và tinh thần hắn nóng bỏng: "Âm nguyên của ngươi quá thịnh, hấp thụ ánh sáng là vô dụng, phải trung hòa mới có thể trị tận gốc." Hắn khàn khàn nói.
Trung hòa như thế nào?
Đổng Tiểu Vân khẩn trương hỏi, ánh mắt nhịn không được lại đi xuống thoáng nhìn, phát hiện dán ở đũng quần thượng lươn lớn như trước kinh người, nhất thời hô hấp hỗn độn đứng lên.
Lão Ngụy sắc mặt nghiêm túc nói: "Tình huống của ta vừa vặn tương phản với ngươi, ta là Dương Nguyên quá nặng, cho nên hai ta trung hòa một chút đi.
Khó trách lớn như vậy, Đổng Tiểu Vân thầm nghĩ trong lòng, nhưng sau khi cô nghiền ngẫm lời nói của lão Ngụy, liền do dự lắc đầu nói: "Nhưng tôi không thể không làm thất vọng chồng tôi.
Tiểu mỹ nhân này ngoài miệng nói không muốn, nhưng là thân thể của nàng bán đứng nàng. Lão Ngụy nheo mắt lại, phát hiện Đổng Tiểu Vân nghiêng người qua cỏ dại đen lộ ra, treo sương sớm trong suốt.
Còn chưa bắt đầu đâu, đã nhiều nước như vậy rồi, chuyện tốt nhiều khó khăn, lát nữa ta bảo ngươi cầu xin ta!
Nghĩ tới đây, ánh mắt lão Ngụy sáng quắc nói: "Ngươi hiểu lầm ta, có thể không đi vào, chúng ta ở bên ngoài âm dương giao hội là được.
Thật sao?
Đổng Tiểu Vân nhíu mày.
Người trong thôn đều tìm ta khám bệnh, y phẩm của ta đáng tin cậy. "Lão Ngụy nhẹ giọng nói.
Vậy, vậy phải do ta tới động mới được.
Đổng Tiểu Vân mặt tươi cười phấn hồng nói, nàng lo lắng không để ý, sẽ bị lão Ngụy nhân cơ hội mà vào.
Được a, mau bắt đầu đi.
Lão Ngụy nhanh chóng chổng vó nằm xuống.
Đường nét lớn nhô lên từ đũng quần, kinh người như măng mọc từ mặt đất.
Đổng Tiểu Vân thấy huyết khí dâng lên, tinh thần hoảng hốt đi qua, nửa ngồi xổm xuống, khẩn trương đến cả người run rẩy không thôi.
Lão Ngụy thấy thế khóe miệng khẽ nhếch, chủ động cởi quần cộc ra, lộ ra chân thân lươn dữ tợn.
Trượt trơn, giống như ngọn lửa đỏ rực, còn có hơi nóng bốc lên.
A......
Đổng Tiểu Vân trong nháy mắt sợ hãi kêu lên, không thể tin được thật sự có lớn như vậy đồ vật a, vội vàng dùng hai tay phong bế con mắt.
Kết quả hai đống đại mập trắng không có che lấp, hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt lão Ngụy, chỉ thấy núi tuyết điên cuồng, điểm xuyết hai hạt anh đào thèm ăn, cực kỳ đẹp.
Vì thế mệnh căn của lão Ngụy, lại sưng lên một vòng.
Đổng Tiểu Vân nhất thời thở không ra hơi, lớn như vậy, nếu ăn hết, phỏng chừng sẽ no chết đi?
Nàng bỗng nhiên nhìn thấy trong đôi mắt mở to của lão Ngụy, tản ra ánh sáng xanh mượt.
Đừng nhìn.
Cô vợ nhỏ này thẹn thùng dùng bàn tay nhỏ bé che khuất mặt lão Ngụy.
Ta hiện tại không nhìn thấy, ngươi ngược lại đi lên a, nhanh chóng giao hội đi.
Lão Ngụy thúc giục nói, nghẹn đến khó chịu a.
Ừ.
Đổng Tiểu Vân cũng cắn chặt môi dưới, ngồi xuống bên hông lão Ngụy......